Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 983: Long thiếu kiên quyết xuất viện




Lăng Đại Na

Lê Hiểu Mạn tận lực nở nụ cười: “Allen yên tâm, ba con không sao, chẳng qua ba có việc phải làm, sẽ mau về.”

Tiểu Long Dập không tin lời cô: “Mẹ, mẹ không hề biết nói dối, nước mắt mẹ bán đứng mẹ rồi.”

Lê Hiểu Mạn nhìn Tiểu Long Dập thông minh tỉ mỉ như Long Tư Hạo, nước mắt vốn sắp ngừng lại trào ra: “Allen, con không được đoán lung tung.”

Tiểu Long Dập đưa tay lau nước mắt cho cô: “Mẹ, con biết mẹ cảm thấy con và em gái đều rất nhỏ, cho nên không nói thật cho tụi con, nhưng mẹ càng không nói, con và em gái càng nghĩ bậy…”

Nói đến đây, hốc mắt Tiểu Long Dập cũng ươn ướt: “Mẹ, con thật sự muốn biết ba thế nào. Con nhớ ba rồi.”

Lê Hiểu Mạn thấy hốc mắt bé cũng ướt át, đau lòng không thôi, ôm bé vào trong ngực: “Allen, con thật sự không cần lo lắng, ba con chẳng qua… Chẳng qua tạm thời mất tích, mẹ tin ba nhất định sẽ về, vì ba rất yêu rất yêu chúng ta, ba không bỏ chúng ta đi.”

Tiểu Long Dập ngước đầu nhỏ, nghi ngờ hỏi: “Tại sao mẹ không biết ba đi đâu?”

Lê Hiểu Mạn nhìn Tiểu Long Dập, biết bé rất hiểu chuyện, tin bé có thể chịu đựng tin tức Long Tư Hạo mất tích, cũng không lừa gạt bé, kể lại chuyện đã xảy ra cho bé nghe.

Cô kể xong, liền dặn dò bé: “Allen, bây giờ chú Lạc Thụy của con đang tìm ba, mẹ hy vọng chuyện này khoan hãy nói cho em gái, được không?”

Tiểu Long Dập tuy nhỏ, nhưng là một tiểu nam tử hán, nên cô mới nói cho bé, còn Tiểu Nghiên Nghiên là cô bé, năng lực chịu đựng nhất định thua Tiểu Long Dập, cô không muốn Tiểu Nghiên Nghiên quá lo lắng, liền dặn Tiểu Long Dập tạm thời không nói cho bé biết.

Tiểu Long Dập hiểu rõ dụng ý của mẹ bé, dùng sức gật đầu: “Mẹ yên tâm, con sẽ không nói cho con gái.”

Sau đó bé an ủi ngược lại mẹ: “Mẹ, mẹ cũng đừng quá lo lắng, cũng đừng khóc, con biết ba nhất định sẽ trở lại, ở trong lòng con, ba vẫn luôn là người tài giỏi nhất.”

Bé rất sùng bái bà bé, sau khi bé trưởng thành, bé cũng phải lợi hại giống ba bé.

Thấy Tiểu Long Dập hiểu chuyện như vậy, Lê Hiểu Mạn rất vui vẻ yên tâm, cô cười nói: “Được, mẹ hứa với Allen, không khóc, mẹ cũng tin ba con nhất định sẽ trở lại, chúng ta chờ ba con trở lại.”



Mỗi ngày Lê Hiểu Mạn đều gọi Lạc Thụy hỏi tìm được Long Tư Hạo hay chưa mấy lần, nhưng đảo mắt đã hơn một tháng, vẫn không có tin tức Long Tư Hạo.

Hơn một tháng này, Lạc Thụy và 10 thợ săn, cùng với thành viên LR không về trụ sở chính, luôn tìm Long Tư Hạo.

Lăng Hàn Dạ hai ngày bay đến núi Sher một lần, chủ yếu thăm dò tình hình cụ thể từ Lạc Thụy.

Điều dưỡng hơn một tháng, vết thương Âu Dương Thần đã sớm lành.

Trụ sở chính có một sân luyện tập cực lớn, có thể luyện tập bắn súng, phi tiêu, phi đao, kiếm thuật, võ thuật… bên trong.

Sân luyện tập này là nơi top 10 thợ săn thích nhất trong trụ sở chính, Âu Dương Thần nhàm chám đi lang thang phát hiện sân luyện tập này, sau đó mỗi ngày trừ ăn ngủ ra, những lúc khác đều ở trong sân luyện tập.

Hơn một tháng trôi qua, Long Tư Hạo và Lạc Thụy không trở lại trụ sở chính, Lăng Dinah và Tiểu Nghiên Nghiên cũng bắt đầu nghi ngờ.

Lăng Dinah từng hỏi Lăng Hàn Dạ tại sao Long Tư Hạo chưa về trụ sở chính mấy lần, nhưng Lăng Hàn Dạ đều không nói thật cho cô ta, vì anh biết Lăng Dinah miệng lớn, nếu cô ta biết, Tiểu Nghiên Nghiên nhất định sẽ biết.

Tiểu Nghiên Nghiên cũng hỏi Lê Hiểu Mạn mấy lần, Lê Hiểu Mạn sợ bé lo lắng, chỉ nói Long Tư Hạo và Lạc Thụy có chuyện quan trọng phải làm, tạm thời không về được.

Tiểu Nghiên Nghiên cũng không tin lời mẹ bé lắm, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Mỗi lần Tiểu Nghiên Nghiên nói nhớ daddy, Lê Hiểu Mạn liền đau lòng không thôi.

Hôm nay, ăn sáng xong, Tiểu Nghiên Nghiên lại hỏi cô khi nào daddy trở lại, không muốn Tiểu Nghiên Nghiên lo lắng, cô chỉ có thể nói cho bé, sẽ nhanh trở lại.

Tiểu Nghiên Nghiên nửa tin nửa ngờ: “Mẹ, có phải daddy xảy ra chuyện gì không?”

Ánh mắt Lê Hiểu Mạn nhu hòa: “Nghiên Nghiên đừng nghĩ bậy, daddy con rất khỏe, chẳng qua bận việc, tạm thời không về được, nhưng sẽ mau về.”

Tiểu Nghiên Nghiên xụ mặt, cúi đầu nhỏ: “20 ngày nay mẹ đều nói daddy sẽ nhanh chóng trở lại, nhưng daddy đến bây giờ vẫn chưa về, còn nữa, con gọi cho daddy, điện thoại daddy luôn không gọi được.”

Nghe Tiểu Nghiên Nghiên nói bé gọi cho Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn kinh hãi, sau đó cười giải thích: “Nghiên Nghiên, đó là vì chỗ daddy con ở tín hiệu kém, con dĩ nhiên không gọi được.”

Tiểu Nghiên Nghiên nhíu mày: “Mẹ, con cảm thấy mẹ đang nói dối, có phải daddy…”

“Em gái.”

Tiểu Long Dập đúng lúc đi vào, ngắt lời Tiểu Nghiên Nghiên, đi tới trước người bé, kéo bé: “Em gái chơi cùng anh có được không?”

“Nhưng em còn chuyện muốn hỏi mẹ.”

“Lát nữa hỏi lại.”

Tiểu Long Dập nói xong, cứng rắn kéo Tiểu Nghiên Nghiên ra ngoài.

Sau khi bọn họ rời đi, Lê Hiểu Mạn sa sút tinh thần ngã ngồi trên giường, nhìn dây chuyền trên cổ cô, trong mắt đầy lo âu.

Nước mắt lại làm ướt hốc mắt cô: “Tư Hạo, anh rốt cuộc ở đâu, anh mau trở lại có được không? Em rất nhớ rất nhớ anh, Tư Hạo, anh ở đâu?”

Cô nhớ nhung sâu đậm và lo lắng cho Long Tư Hạo, ở Pháp chờ anh trở lại, nhưng cô làm thế nào cũng không nghĩ tới, lúc này Long Tư Hạo đang ở thành phố K.

Trong phòng bệnh VIP, Long Tư Hạo ngồi trên giường bệnh, hai y tá đang làm kiểm tra cho anh.

Anh nhìn bác sĩ mặc áo blouse đứng bên ngoài, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, thanh âm chìm lạnh hỏi: “Khi nào tôi có thể xuất viện?”

Bác sĩ nhìn anh, cung kính nói: “Long tổng, vết thương bị đạn bắn của anh đã không có gì đáng ngại, quan sát thêm hai ngày là có thể xuất viện.”

Long Tư Hạo nhíu chặt đôi mắt lãnh ngạo am tường: “Nếu không có gì đáng ngại nửa, hôm nay tôi muốn xuất viện.”

Giọng điệu anh không cho cự tuyệt, tuyệt đối không phải đang thương lượng cùng bác sỉ.

Bác sỉ liếc nhìn anh cao quý và ưu nhã hòa làm một thể, quanh thân tản ra hơi thở lạnh như băng, không dám nói thêm nửa câu khuyên anh ở bệnh viện quan sát thêm mấy ngày.

Nửa giờ sau, Long Tư Hạo cởi đồng phục bệnh nhân, đổi lại quần áo chính anh.

Áo sơ mi thương vụ màu đen, cà vạt mài bạc, quần tây Armani, cả người nhìn qua vẫn tuấn mỹ bất phàm, khí chất dâng trào, điều duy nhất khác trước kia chính là đôi mắt hẹp dài mê người kia của anh lúc này quá lãnh ngạo sắc bén, tựa như có thể đóng băng bất cứ lúc nào, khiến người khác không lạnh mà run.