Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 75: Giải thích




Tôi dùng sức đẩy Ôn Dương, lửa trên mặt đốt đến kịch liệt, giống như đột nhiên bị người ta vạch trần một vết sẹo, buồn bực xấu hổ dị thường: “Em không biết, ngày đó uống say rồi, những điều này đều là do anh phán đoán, em chưa từng thích anh, anh không thể áp đặt suy nghĩ của mình cho em.”

Nói xong tôi cuống quít xoay người, nơi này không thể ở thêm.

Tôi không nghĩ đến Ôn Dương luôn luôn bình tĩnh nhã nhặn, thế nhưng có thể nói ra lời đó, quả thực khó nghe, tôi xấu hổ giận dữ đến cực điểm.

Hoặc nói so với ba năm trước, Ôn Dương đã thay đổi rất nhiều, ít nhất tôi chưa từng nghĩ đến anh sẽ khởi tố để áp chế tôi, hiện tại căn bản không thể đoán được tâm tư của anh.

Nhưng mà, so với tôi vẫn luôn dối trá giả vô tội mà nói, những gì Ôn Dương đang làm này thì tính cái gì. Lúc trước nghĩ, đi Mỹ rồi, có lẽ sẽ không còn ngày về, những bí mật kia liền sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bị vạch ra như vậy.

Đi vài bước, tôi phát hiện bãi đỗ xe đột nhiên trở nên an tĩnh, Ôn Dương ở phía sau không hề có động tĩnh gì, tôi nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện anh đang một tay ôm bụng, vẻ mặt vô cùng đau đớn tựa vào cạnh xe.

“Anh làm sao vậy?” Tôi lập tức luống cuống chạy qua.

Ôn Dương ngẩng đầu mắt lạnh nhìn tôi: “Có lẽ hẳn nên tự nhìn xem biểu tình của em hiện tại, em dám nhìn vào mắt tôi nói em là vô tội, từ đầu đến cuối đều chưa từng thích tôi, vẫn luôn là tôi tự mình đa tình?”

Bộ dáng Ôn Dương thoạt nhìn như là đang cố nén đau đớn, tôi muốn hỏi anh có phải là đau dạ dày rồi hay không, nhưng trước những cố gắng đó, kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Tôi hướng tầm mắt nhìn bãi đỗ xe vắng vẻ tối đen như mực, đột nhiên cảm thấy mỏi mệt: “Có phải nếu em nói, anh sẽ không tiếp tục dây dưa nữa?”

Ôn Dương nhìn tôi chốc lát, sau đó nhắm mắt hít sâu một hơi, anh nói: “Phải, tôi sẽ không.”

Hai bàn tay nắm chặt thành quyền, tôi ngẩng đầu nhìn thẳng Ôn Dương, cắn răng nói: “Em chưa từng... Ôn Dương anh?”

Ôn Dương đột nhiên ôm bụng lảo đảo quỳ xuống.

Tôi kinh hãi, không thể tiếp tục ngụy trang nữa, bối rối tiến lên đỡ lấy anh, lúc này trán Ôn Dương đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt cũng dị thường tái nhợt.

Tôi hoang mang sợ hãi, giọng nói run rẩy: “Làm sao vậy Ôn Dương? Có phải đau dạ dày không, anh có mang thuốc không -- a...”

Ôn Dương đẩy tôi sang một bên, vẻ mặt như cũ tái nhợt nhưng đầy trào phúng: “Sao em không nói tiếp? Tôi sớm đã nên hiểu, tim của em tàn nhẫn đến mức nào, đi một chuyến liền ba năm bặt vô âm tín, ba năm này tôi không biết em sống hay chết, khiến tôi vẫn luôn... Em yên tâm, về sau tôi sẽ không tiếp tục dây dưa với em.”

Nói xong lời cuối cùng, sắc mặt Ôn Dương gần như trắng bệch, mồ hôi đọng thành hạt lớn rơi xuống.

Lòng tôi cuồn cuộn dâng lên hối hận, vừa rồi không nên để anh ăn cái miếng bít tết kia, tôi cho là có bác sĩ Dương Huyên ở cạnh, dạ dày Ôn Dương sớm đã khỏe rồi, chỉ là một miếng thịt hơi quá lửa đã biến thành như vậy, tôi vội tiến đến lần nữa: “Sao anh không nói sớm, em mang anh đi bệnh viện.”

Ôn Dương còn muốn nói gì đó, nhưng đau đớn khiến anh phát không ra tiếng nữa, tôi cơ hồ càng hoảng loạn đỡ Ôn Dương lên xe, khi khởi động xe tay vẫn luôn không ngừng run rẩy, toàn bộ đại não đều bị bao phủ bởi sợ hãi, cảnh tượng như vậy, bắt tôi nghĩ đến Ôn Dương đời trước bị tôi đẩy vào tuyệt cảnh.

Vì cái gì tôi chỉ luôn khiến anh đau khổ, có lẽ tôi không nên về nước, tôi chỉ sẽ mang đến tai họa cho anh.

Tôi ngồi ở cửa phòng cấp cứu, sợ hãi, đời trước cũng như vậy, thời điểm chứng kiến Ôn Dương rời đi, có trong nháy mắt, tâm trí hoàn toàn trống rỗng, giây tiếp theo liền triệt để lâm vào điên cuồng, một chút lý trí cuối cùng kia cũng biến mất vô tung, mà cực khổ của Ôn Dương chấm dứt, cũng là khi giày vò của tôi chân chính bắt đầu.

Chờ Dương Huyên nói cho tôi biết người đã không việc gì, tôi đã hoàn toàn hư thoát ở nơi đó, trong mắt bỗng nhiên dâng lên hơi nước, trong lòng uẩn tẫn thê lương.

Thật may là anh không xảy ra chuyện gì.

“Dạ dày anh ấy vốn đã rất yếu, chắc chắn là ăn phải đồ gì khó tiêu hóa, về sau phải chú ý nhiều hơn, còn tiếp tục như vậy sẽ nguy hiểm.” Dương Huyên nói.

Tôi ngẩng đầu nhìn Dương Huyên, lạnh lùng hỏi: “Vì sao, cô chính là chăm sóc anh ấy như vậy? Cô rốt cuộc có để anh ấy vào trong lòng hay không, nếu cô thương anh ấy, làm sao người lại biến thành như vậy!”

Dương Huyên ôm bệnh án, thần sắc sơ đạm nhìn tôi: “Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”

Sắc trời đã về khuya, hai người chúng tôi ngồi trong phòng bệnh sạch sẽ vắng lặng, Dương Huyên mang cho tôi một cái cốc, bên trong là nước ấm còn đang miểu miểu bốc hơi.

“Tôi không biết vì sao cậu luôn tránh mặt tôi, cậu đã quan tâm Ôn Dương như vậy, có một số việc tôi nghĩ nhất thiết phải nói rõ ràng.”

“... Được.” tôi nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu, trầm mặc không lên tiếng nữa.

Vừa rồi chỉ lo giận dữ, hiện tại tôi mới nhớ tới mình là thủ phạm phá hỏng tình cảm giữa hai người bọn họ, tôi thoáng xấu hổ, nhưng lúc này đã muốn tránh cũng không được, nên giải thích với Dương Huyên như thế nào mới tốt đây, làm sao mới có thể hàn gắn quan hệ của bọn họ?

Thanh âm mềm nhẹ của Dương Huyên vang lên trong phòng: “Có một ngày, Ôn Dương tới tìm tôi, hỏi tôi có gặp cậu không, mắt anh ấy đỏ ngầu, vẻ mặt lo lắng hoảng hốt, tôi chưa từng nhìn thấy một Ôn Dương như vậy, vội nói tôi đã nhìn thấy cậu xách hành lý rời đi.”

“Tôi đến bây giờ còn nhớ rõ, biểu tình thống khổ áy náy của Ôn Dương khi đó. Tôi muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng thật sự như thế thì có hơi có vẻ làm thân, nếu đổi lại là cậu tôi có lẽ còn dám hỏi, nhưng mà Ôn Dương, nói thật tôi hơi sợ anh ấy, đôi khi còn cảm thấy Ôn Dương mang địch ý với mình.”

Tôi ngẩng đầu, vô cùng khó hiểu: “Cô nói giỡn sao, Ôn Dương có địch ý với cô?”

Dương Huyên không trả lời tôi, tiếp tục nói: “Lần gặp lại sau đó, là khi anh ấy lại đau bao tử, lúc ấy cậu đã dọn ra ngoài một thời gian rồi, Ôn Dương thoạt nhìn phi thường khổ sở, tôi cũng thuận thế khuyên anh ấy đi tìm cậu về, quan hệ hai người tốt như vậy, chỉ cần hảo hảo nói xin lỗi, không có gì là không bỏ qua được.”

Dương Huyên thở dài: “Có lẽ đã quá thống khổ đến nỗi không thể kể ra với ai, anh ấy nói với tôi, nói cậu sẽ không bao giờ trở lại nữa.”

Nói tới đây Dương Huyên liếc mắt nhìn tôi một cái, phượng nhãn mỹ lệ mang theo ý vị sâu sa, “Lúc ấy tôi rất nghi hoặc, loại mâu thuẫn gì mà có thể khiến cho quan hệ của hai người thành ra tình trạng này, rõ ràng trước kia thân thiết hơn cả huynh đệ ruột, Ôn Dương lại cho là không còn một đường cứu vãn.”

Ánh mắt dò xét của Dương Huyên khiến tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Người dù cứng rắn đến đâu, thời điểm sinh bệnh tuyệt vọng cũng sẽ trở nên yếu ớt. Ôn Dương nói với tôi, tình cảm của anh ấy đối với cậu không phải chỉ đơn giản là bằng hữu, cậu là bởi vậy mà trốn tránh anh ấy.”

“Anh ấy nói là chính anh ấy đã khiến cậu bỏ đi.”

... Tôi lăng lăng nhìn Dương Huyên, nhất thời không kịp phản ứng, vấn đề này hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của tôi.

“Kỳ thật anh ấy không nói tôi cũng có thể tưởng được, phương thức ở chung của hai người quả thật không bình thường, nghĩ một chút, có thể nhìn ra hai người đều đối đãi lẫn nhau quá tốt, không hề giống bằng hữu, tôi tựa như đột nhiên được đả thông, trước kia luôn cảm thấy có chỗ nào kỳ quái, rốt cục cũng có đáp án.”

“Kỳ thật so với Ôn Dương thích cậu, chuyện cậu thích Ôn Dương càng rõ ràng hơn.”

Dương Huyên ngẩng lên nhìn tôi, “Cậu không cần giải thích, chờ tôi nói xong đã, chỉ quan sát qua cũng có thể phát hiện, trước mặt Ôn Dương hoàn toàn không giống với trước mặt những người khác, chỉ có ở trước mặt anh ấy cậu mới đỏ mặt luống cuống, bao gồm cả ngữ khi nói chuyện, sắc mặt cùng phương thức chung sống đều không giống, so ra, căng thẳng bối rối càng rõ ràng hơn Ôn Dương, đương nhiên chuyện này cũng có thể là Ôn Dương biết ngụy trang mà thôi.”

“Lúc ấy tôi cảm thấy thái độ của cậu hoàn toàn là bởi vì không ý thức được tình cảm của mình, chỉ cần dẫn dụ liền sẽ trồi lên mặt nước, tôi liền nói ý tưởng của mình cho Ôn Dương, kết quả -- lại bị phủ định, anh ấy nói cậu có thích một cô gái, hơn nữa hiện tại cậu rất né tránh, bộ dạng e sợ trốn không kịp.”

“Trực giác của tôi cảm thấy không phải là như vậy, cho nên an ủi anh ấy, có lẽ có ẩn tình gì.”

Dương Huyên hít một hơi thật sâu, “Tựa như người tuyệt vọng đột nhiên nắm được một tấm gỗ, anh ấy hỏi tôi phải làm gì?”

“Bộ dáng anh ấy, giống như đem hết thảy hy vọng ký thác lên trên người tôi, một nam nhân lúc bình thường thoạt nhìn mạnh mẽ như vậy, đang cầu tôi, đầu óc tôi nhất thời nóng lên, nghĩ nhất định phải giúp.”

Nàng cười khổ một cái, “Trên thực tế so với Ôn Dương, tôi cũng không hơn bao nhiêu kinh nghiệm luyến ái, chẳng qua bởi vì nữ nhân đặc biệt mẫn cảm, nhìn ra tình cảm giữa hai người, cuối cùng tự dồn mình vào hoàn cảnh khó cả đôi đường.”

Tôi nhìn Dương Huyên, nghĩ đến lúc ấy đột nhiên biết tin tức bọn họ cùng một chỗ, tôi khó có thể tin, chẳng lẽ --

Dương Huyên cười: “Không cần nhìn tôi như vậy, cậu còn nhớ tiệc liên nghị lần đó không? Cậu dùng cách giả làm bạn trai giúp tôi thử nghiệm học trưởng, cậu nói cái này có thể thử xem đối phương có thích mình hay không. Lúc ấy tôi nghĩ, dùng phương pháp của cậu đối phó cậu sẽ hữu dụng, cho nên liền nói vậy với Ôn Dương, cho dù nhất thời không khiến cậu ý thức ra, cũng có thể làm giảm cảnh giác, chậm rãi chờ cậu nhận ra được tình cảm của mình, về sau các người sẽ có lúc nói rõ, nhưng kết quả là -- “

Sau khi tôi bị Ôn Hách bắt cóc, đã xảy ra chuyện như vậy, Ôn Dương chọn dùng đề nghị của Dương Huyên, mà Dương Huyên dưới lời nhờ vả của Ôn Dương, trở thành bạn gái trên danh nghĩa của anh, kết quả lại là tôi áy náy cùng tuyệt vọng trốn đến xa hơn.

Là thế này phải không? Nhưng mà sao có thể?

“Ôn Dương lúc ấy không có lấy một biện pháp theo đuổi cậu, phỏng chừng tôi nói gì anh ấy đều sẽ thử một lần, khi đó chúng tôi cảm thấy kế hoạch thực hoàn mỹ rồi, giữa chúng tôi không phải là loại quan hệ này, cũng sợ khả năng giả bộ sẽ bị lộ tẩy, cho nên chuyện này từ miệng người không biết gì như Quan Lỗi nói ra thì sẽ đáng tin nhất.”

Dương Huyên tự giễu cười một cái, “Kết quả cậu rất quyết đoán chạy ra nước ngoài, đi một lần liền ba năm, để lại cho tôi chính là tức giận ẩn nhẫn không phát của Ôn Dương, anh ấy không nỡ trút lên đầu một nữ nhân như tôi, đem toàn bộ tức giận phát tiết lên bọn người Ôn Hách Lương Mễ, dù sao bọn họ đều là kẻ đã thương tổn cậu, anh ấy không ngừng hành hạ người khác, cũng tự tàn nhẫn với chính mình, anh ấy không tìm được cậu, liều mạng làm việc, không nghe bất kỳ ai khuyên bảo.”

Dương Huyên nhắm mắt lại: “Ôn Dương nói, anh ấy phải nhanh trở nên cường đại, như vậy mới có thể tìm cậu về, anh ấy nói anh ấy không còn đường lui nữa, chỉ có thể tiến về phía trước.”

“Tại yến hội ngày đó, cậu bỏ chúng tôi lại rồi đi, tôi muốn hỏi Ôn Dương đã xảy ra chuyện gì, vì sao không giữ cậu lại, kết quả anh ấy lại hồn nhược tơ nhện nói với tôi, nói anh ấy mơ thấy cậu, mơ thấy cậu trở về rồi.”

Tôi nhìn Dương Huyên, cổ không nén được từng trận nghẹn đắng.

“Cái bộ dáng kia quá đáng thương, tôi nói với anh ấy cậu thật sự đã trở về rồi, anh ấy đứng lặng tròn mắt nhìn tôi một hồi lâu, lúc đó tôi cho là anh ấy còn chưa tỉnh rượu, không kịp phản ứng.”

Dương Huyên bật cười, “Kết quả, tôi thấy anh ấy khóc, tôi cuxmg không rõ lúc ấy Ôn Dương đang suy nghĩ gì, nhưng tôi biết anh ấy đã chờ đợi ngày này thật lâu, chờ đến nỗi cho rằng đời này mình hoàn toàn không còn hy vọng nữa.”