Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 95




Trước khi Đường Chi về nhà cô đã nghĩ ra ý tưởng cho việc này.

Cô làm một cái thùng phần thưởng, viết một đống giấy có ghi phần thưởng, gấp lại làm đôi, chuẩn bị để cho Giang Chi bốc.

Nhưng sau khi viết xong, cô mới thấy bản chất cổ hủ của mình lộ ra ngoài, toàn là nội dung rất vô vị, giống như cô rất tham lam thân thể của Giang Chi vậy, cho nên đã thêm một tờ giấy bốc thăm là được mời đi ăn cơm.

Ai biết là có trùng hợp không, Giang Chi lại có bản lĩnh làm mọi chuyện đều trôi chảy như vậy, lại đem H văn chuyển thành thanh thủy văn chứ.

"Ây!"

Đường Chi mở tờ giấy nhớ ra nhìn bốn ký tự trên đó - mời đi ăn cơm, thì có chút bất lực, nhưng cũng có chút buồn cười.

"Giang Chi, vận khí của anh không được tốt lắm."

Với rất nhiều loại phần thưởng khác nhau, anh lại chọn một phần thưởng ít quan trọng nhất.

Giang Chi cười nhẹ: "Bởi vì tất cả may mắn của anh đều ở trên người em rồi."

"Không sao hết anh thích như thế."

Bây giờ anh thực sự giỏi ăn nói, nói toàn những lời cô thích nghe.

Đường Chi cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào.

Nhưng quy tắc do cô đặt ra nên vẫn phải tuân thủ, Đường Chi đưa tờ giấy đã mở cho anh, "Em sợ tối nay không ăn được rồi, đành phải để ngày mai thôi."

Giang Chi nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng gãi gãi trong lòng bàn tay cô: "Ai nói đêm nay ăn không được?"

"Uh-hả?"

Lòng bàn tay của Đường Chi ngứa ngáy, nên co rút lại.

Cô nói thầm trong lòng bây giờ đã là mười giờ tối, đồng chí Tiểu Giang ăn ở đâu đây? 

Giang Chi lại gần hôn cô: "Ăn em có được không?"

Đường Chi bị anh hôn đến thần hồn điên đảo mơ mơ màng màng nghĩ—

Ồ.

Cô thật sự quá thiển cận rồi.

Trong lòng chỉ có H, bất cứ điều gì có thể trở thành ý này?

Sao có có thể nhận thua được chứ?

Nhưng cô đã chuẩn bị một loạt đồ rất thú vị~

Đường Chi lập tức chạy đi tắm rửa sạch sẽ và mặc một bộ đồ mèo đen gợi cảm.

Khi cánh cửa phòng tắm lại được mở ra, Giang Chi ngước mắt lên nhìn thấy Đường Chi đang đeo bông tai mèo, hai má bị khói làm cho trôi hết phấn.

Phần ren đen trên ngực tôn lên làn da trắng mịn như ngọc của cô, đôi vai gầy tạo nên đường cong xương quai xanh quyến rũ, dưới ánh đèn bờ vai tròn trịa của cô trắng nõn nà.

Ngoài ra ở phía sau còn có một cái đuôi lông tơ nhỏ.

Giang Chi cảm thấy cổ họng khô khốc.

Cuối cùng, ánh mắt của anh nhìn vào chiếc dây màu đen trên cổ Đường Chi.

Trên đó có treo một chiếc chuông nhỏ màu vàng, khi cô chạy tới nó sẽ kêu leng keng.

Đường Chi nhảy tới, nhào vào lòng anh, quỳ ở trên người anh, khẽ kêu một tiếng "meo meo".

Giang Chi vươn tay nghịch cái chuông nhỏ.

Anh hôn lên môi cô nhẹ nhàng: "Chi Chi em rất đẹp, chúng ta làm thêm vài lần nữa được không?"

Khóe mắt Đường Chi ươn ướt nhẹ nhàng đáp: "Được chứ em thích anh nhất."

Cô vòng tay qua cổ anh, giọng nói nhẹ nhàng như một dòng nước, trông cô ngây thơ và mong manh, đôi bông tai mèo trên đầu khẽ lay động theo động tác của cô.

Bởi vì những lời này, ngọn lửa trong lòng Giang Chi càng bùng cháy dữ dội, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

Nhìn mái tóc ngắn trên trán ướt đẫm mồ hôi cùng đôi môi mím chặt của anh, Đường Chi cười thầm.

Được anh yêu như thế.

Cô là một người rất hạnh phúc.

…..

Đêm nay trên mạng đã bùng nổ, không chỉ có tin tức Đường Chi đoạt giải nữ diễn viên phụ xuất sắc, mà còn có tin tức "Kẹo gừng" công khai rắc đường, Giang Chi cũng công khai nói lời yêu thương với cô.

Tất nhiên trên hết có một điều mà công chúng vẫn đang quan tâm là liệu Giang Chi có thể hồi phục dây thanh quản của mình, để thuận lợi cho việc tổ concert vào cuối năm nay hay không.

Dù anh đã có thể nói được nhưng những khiếm khuyết trong giọng nói của anh vẫn khiến dư luận cảm thấy tình hình không mấy khả quan, nhưng cho dù có như thế nào đi chăng nữa, thì ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về buổi concert này.

Concert dự kiến sẽ được tổ chức ​​vào ngày cuối cùng của năm.

Điều này tượng trưng cho sự kết thúc, nhưng cũng là một khởi đầu mới.

Giang Chi đặt tên cho nó là "Cuộc sống mới".

Lần này vé concert sẽ không được bán công khai, thay vào đó sẽ áp dụng hình thức vé mời, nếu rảnh vào ngày hôm đó, các fan có thể đến hiện trường đăng ký sẽ được văn phòng sàng lọc kỹ càng để loại bỏ hết khả năng có liên quan đến Hoàng Ngưu thì sẽ gửi tin nhắn mời.

Những "Diều Giấy" nhận được tin nhắn mời đều rất kích động mà đăng lên.

[Hu hu hu, Trước giờ vẫn chưa giành được vé của anh Chi, không ngờ lần này là được mời!]

[Ha ha ha tôi cũng nhận được rồi! Tết năm nay thật đặc biệt! Sẽ cùng "Diều Giấy" và anh Chi cùng nhau đón giao thừa!]

[Ah ah ah tại sao chỉ mời những người trên mười tám tuổi chứ, tôi hận!]

[Chưa thành niên có thể cùng đi với cha mẹ có tin nhắn mời được không? Nghẹn ngào, tôi rất muốn gặp anh Chi:’((]

[Các em gái nên chăm chỉ học trước đi, các chị sẽ giúp các em xem cho ha ha ha! ]

[Chủ yếu là vì tôi cảm thấy năm nay có một ý nghĩa khác đối với anh Chi, tôi muốn tận mắt chứng kiến ​​điều đó! ]

Năm nay thực sự có ý nghĩa đặc biệt đối với Giang Chi.

Tất cả những bí ẩn đã được giải quyết, những đau khổ đã qua, và cuối cùng cũng đã mở ra một khởi đầu hạnh phúc.

Cổ họng của anh chuyển biến tốt qua từng ngày, vầng hào quang cuối cùng của nam chính đã biến mất, giọng nói của Giang Chi cũng đã trở lại như bình thường.

Giọng hát trong trẻo, sâu lắng và rất hay những thứ đó thuộc về giọng hát một mình anh —

Đã trở lại hoàn toàn rồi.

Cái giá mà Giang Chi phải trả cho điều này là những dự đoán tồi tệ trước buổi biểu diễn, cũng như những tiếng bi quan về giọng hát của anh.

Nhưng những tin đồn này cuối cùng cũng không đánh tự tan.

  -

Vào một ngày cuối cùng của tháng mười hai, ở Đế Đô có tuyết rơi, đó là một ngày mùa đông lạnh giá.

Nhà thi đấu Đế Đô có sức chứa 100.000 người đã chật kín không còn chỗ trống.

Đường Chi và Tần Miểu ngồi ở hàng ghế đầu.

Cô rất đẹp lại không cố ý che mặt nên bị một cô gái của "Diều Giấy" nhận ra.

"Đường Chi?!"

Một viên đá khuấy động ngàn con sóng, không ít người trên khán đài kích động đứng lên nhìn về phía bên này, nổ ra một trận náo loạn.

Tần Miểu bận duy trì trật tự: "Mọi người bình tĩnh!"

Cô ấy vẫn nhớ lúc trước Đường Chi bị "diều giấy" vây quanh.

Nhưng lần này, sẽ không còn ai có thái độ thù địch sâu sắc như vậy với Đường Chi nữa, và cũng có thể hiểu được tại sao Giang Chi lại thích Đường Chi đến như vậy.

Đường Chi hoạt bát sôi nổi, rất tinh nghịch, nhìn thì giống người sẽ gây phiền phức cho người khác, nhưng sau khi quen cô, cô ấy nhận ra rằng cô thực ra rất ấm áp, giống như một tia nắng nhỏ, sưởi ấm cho Giang Chi.

Mọi người đều rất thích cô.

Nhìn thấy càng ngày càng nhiều Diều giấy hiếu kỳ nhìn mình Đường Chi vội vàng đứng lên, tươi cười chào hỏi mọi người: "Xin chào mọi người, tôi là Đường Chi."

Cô chưa bao ra vẻ mình là ngôi sao, mỗi khi gặp người khác cô đều mỉm cười.

Diều giấy đáp lại cô là những gào thét cuồng nhiệt.

"Chi Chi thanh quản của anh Chi thế nào rồi?! Có phải đã khá hơn chưa?!"

“Giữ chút bí mật nhé.” Đường Chi nheo mắt lại: “Khi anh ấy xuất hiện, các bạn có thể tự mình nghe~”

Người hâm mộ: "Ah—"

Điều này thực sự rất khó chịu!

Nhưng–

"Nhìn xem, Chi Chi đang cười, anh Chi chắc đã hồi phục rồi!"

"Ah, ah, anh Chi chắc chắn đã khỏe hẳn rồi."

Đường Chi trò chuyện với fan một lúc, nhưng cô cứ nhìn chằm chằm vào chiếc băng đô của mọi người với vẻ mặt ghen tị.

Tần Miểu ở trong diều giấy rất lâu nên đã trang bị rất đầy đủ, nhưng đáng tiếc là không có thừa cho Đường Chi.

Đường Chi đành hỏi nhỏ với cô gái bên cạnh:

"Bạn lấy vật tiếp ứng này ở đâu vậy? Tôi cũng muốn."

Cô gái đó rất nhiệt tình: "Cô đợi một chút, tôi sẽ đi lấy cho cô!"

Đường Chi nhanh chóng đeo một chiếc băng đô bằng giấy sáng màu như ý muốn, đồng thời đeo một chiếc gậy cổ vũ màu xanh nhạt lên cổ tay, và thành công trở thành một thành viên trong hàng nghìn "Diều Giấy".

Cô cười với cô gái đó:

"Cảm ơn bạn!"

Cô rất dễ thương!

Mặt cô gái đó đỏ lên xua xua tay, nói là cô đừng khách sáo.

Vào đúng này ánh đèn trong sân bỗng nhiên tối lại–

Concert chính thức được bắt đầu.

Lần này những tiếng la hét vang lên nối tiếp nhau từ đỉnh sân vận động.

Trên sân khấu có một làn khói mờ ảo, và một ngọn đèn pha chiếu theo người đàn ông đang bước trên sân khấu, và ở dưới  sân khấu đã biến thành một đại dương xanh nhạt đung đưa.

"Tôi không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy anh Chi bước ra ngoài, tôi thật sự rất muốn khóc!"

"Tôi không thể tưởng tượng được những gì anh ấy đã trải qua trong khoảng thời gian này, cảm giác như anh ấy vẫn có thể đứng trên sân khấu anh ấy thật sự rất mạnh mẽ…"

Anh Chi cố lên! Tôi sẽ luôn luôn ủng hộ anh! "

Nghe được những lời cổ vũ này, trong lòng của Đường Chi bỗng nhiên nóng lên.

Trên người của Giang Chi luôn luôn có ánh hào quang.

Ngay cả khi đây không còn là một cuốn sách nữa, anh ấy không còn là nam chính nữa.

Nhưng anh vẫn là một người đàn ông mạnh mẽ và tỏa sáng trong mắt họ.

Trên sân khấu, Giang Chi mỉm cười và cúi đầu chào tất cả fan có mặt ở đây 

"Cảm ơn bạn đã đến đây vào ngày hôm nay."

Đáp lại anh là những tràng pháo tay và cổ vũ to hơn trước.

Trong một tiếng rưỡi tiếp theo, Giang Chi cố gắng hết sức thể hiện ra những gì mình có thể làm cho mọi người xem.

Ca khúc của anh rất nổi tiếng, cho dù không phải fan cũng hát được, huống hồ chi những người có mặt đêm nay đều là fan chân chính của anh.

Khi phần dạo đầu của mỗi bài hát vang lên, ở dưới sân khấu, fan đã đồng thanh hát theo anh.

Họ đã chứng kiến ​​sự thăng tiến của anh và những thăng trầm trong cuộc sống của anh.

Giang Chi của hiện tại đang ở trên xuất phát điểm, cũng đã có chút thay đổi trong giọng hát của mình. 

Thay vì dựa vào hát theo bản năng, anh bắt đầu bổ sung thêm các kỹ thuật.

Dù thoạt nghe thì không khác mấy so với trước đây, nhưng khi “Diều giấy” im lặng thì có thể nhận ra một chút khác biệt trong giọng hát của anh, bây giờ chất lượng âm nhạc thật sự nghe đã tốt hơn rất nhiều.

"Hu hu hu, trong thời gian mấy giọng chắc chắn anh Chi đã luyện tập rất nhiều rồi."

"Quá hay quá rồi! Quá hay quá rồi! Giang Chi yyds!"

"Anh Chi không chỉ giọng hát đã phục hồi mà giọng hát còn trở nên hay hơn! Thật sự rất hay!!"

Nghe những lời khen ngợi từ fan, Giang Chi không khỏi tự hào về Đường Chi.

Vì để chuẩn bị cho buổi hòa nhạc này Giang Chi đã chuẩn bị nó trong một thời gian rất dài, và cô cũng đã chứng kiến ​​rằng anh đã không ngừng cải thiện khả năng kiểm soát của mình.

Cho đến khi kết thúc một bài hát khác, Giang Chi mới đứng lên.

"Tiếp theo đây, tôi muốn mời mọi người hãy chứng kiến cho tôi…"

Anh chỉ mới nói phân nửa, thì ở dưới khán đài bắt đầu giành nói–

"Có phải là muốn cầu hôn không?"

"Ah ah ah! Cầu hôn!!"

"Chi Chi mau đi lên đi!"

Giang Chi mỉm cười.

"Đúng vậy."

Ah ah ah—

Khắp nơi trên khán đài đều là tiếng la hét.

Tần Miểu điên cuồng lắc vai Đường Chi.

"Trời ơi, anh Chi sắp cầu hôn cậu rồi kìa!"

"Thật là lãng mạn, thật là lãng mạn!!"

Đường Chi bị cô ấy lắc đến thất điên bát đảo, cuống quít ngăn lại: "Cậu còn lắc nữa thì tóc của tớ sẽ rối lên mất." 

"Đợi một lát còn phải lên sân khấu nữa, ah ah ah—"

Hôm nay, cô đến đây để làm khán giả, nên không có trang điểm!

Giang Chi muốn cầu hôn sao lại không nói cho cô biết chứ?

Phạm vi quá rồi!

Trong tiếng chúc phúc của mọi người, Đường Chi chậm rãi đi về phía anh.

Ánh sáng trên sân khấu trở nên sáng hơn.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, Giang Chi chậm rãi quỳ một chân xuống, lấy ra chiếc nhẫn.

Lông mi Đường Chi run lên, khóe mắt hiện lên tia kích động và hưng phấn.

Cô nhớ lại cảnh Giang Chi lần đầu cầu hôn cô 

Chiếc xe pha lê và hoàng tử, địa điểm tốt chức rất đẹp, anh đã đưa ra lời cầu hôn với cô.

Cô nhanh chóng từ chối anh, nghĩ rằng tình cảm của cô dành cho anh chỉ là một nhân vật được người ta tạo ra mà thôi.

Mặc dù cô luôn phủ nhận điều đó, nhưng trên thực tế, ngay từ giây phút đó, cô đã động lòng với anh.

Giang Chi ngẩng mặt lên, trên mắt tràn đầy ý cười.

"Đường Chi, lấy anh có được không?"

Giữa những tiếng hét chói tai, Đường Chi nhẹ giọng nói: "Được."

Cô đưa tay ra muốn anh đeo chiếc nhẫn vào cho cô.

Trên bàn tay nhỏ bé ấy rất nhanh đã xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương sáng chói.

Giang Chi đứng dậy, Đường Chi khoe khoang giơ tay lên hỏi anh: "Có đẹp không?"

Anh cười nhẹ: "Đẹp lắm."

"Mọi người nghĩ sao?"

Đường Chi lại khoe chiếc nhẫn kim cương trên tay với fan.

Đáp lại cô là tiếng đồng thanh cùng đáp "Rất đẹp"!

Giang Chi cười nắm lấy tay Đường Chi.

Cô cảm thấy như vậy là chưa đủ, vì vậy cô nhẹ nhàng di chuyển các ngón tay của mình trong lòng bàn tay anh và đổi chúng thành mười ngón đan vào nhau.

Giang Chi cầm micro, giọng nói vừa ấm áp vừa dịu dàng.

“Bài hát cuối cùng, ‘To the Splendid You’, tặng cho vị hôn thê của tôi là Đường Chi."

Đường Chi quay sang nhìn lại anh, hai má lúm đồng tiền trên mặt cô xinh đẹp động lòng người.

“Diều Giấy” hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui sướng khi chứng kiến ​​hạnh phúc của bọn họ—

"Ah ah ah! Tôi thật sự rơi nước mắt! Chi Chi và anh Chi sẽ hạnh phúc thôi!"

"Nhanh như vậy mà đã gọi là vị hôn thê rồi, thật là ngọt ngào quá đi!"

" ‘Kẹo Gừng’ sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi! "

Trên sân khấu, Giang Chi nắm tay Đường Chi cả hai dịu dàng mà nhìn nhau.

Bài hát nhẹ nhàng và ấm áp, và giọng hát của Giang Chi thật dịu dàng.

Đây là bài hát mới anh viết trong thời gian anh mất giọng.

Toàn khán đài "Diều Giấy" cũng không còn hò hét nữa, yên lặng mà thưởng thức bài hát vừa hay vừa cảm động này.

Khi vừa tới đoạn điệp khúc, khi hát tới câu cuối cùng, Giang Chi nhìn Đường Chi.

"Bất luận có bao nhiêu thế giới, bao nhiêu ngày đêm,

Anh luôn muốn tìm em, chạy đến bên em, ôm lấy em. "

"Giữ chặt vào lòng–

"Rực rỡ nhất chính là em. "

Tất cả các bài hát trong concert đã được biểu diễn xong.

Nó tượng trưng cho tiếng chuông giao thừa.

Họ hôn nhau say đắm trong lời chúc phúc và những tiếng vỗ tay nhiệt tình của mọi người.

Năm mới lại đến.

Từ đây về sau là vô số năm tháng hạnh phúc thuộc về họ.