Sao Rơi

Chương 142: C142: Ngoại truyện 2-2




===========================

Mùa xuân năm nay Kỷ Xuân Sơn vừa tiến hành sửa chữa lại phòng làm việc trong nhà một lần.

Xét thấy nội dung công việc của bản thân hơi nhạy cảm, cuối cùng hắn và Thẩm Hòe Tự cùng nhau thảo luận quyết định ra phương án tối ưu nhất —— Đặt hai chiếc bàn làm việc sát bên cửa sổ, hai người ngồi đối diện lẫn nhau.

Dáng vẻ Thẩm Hòe Tự hăng say làm việc giống hệt như cách anh cắm đầu giải bài tập năm mười mấy tuổi, Kỷ Xuân Sơn tắm xong đi ra cũng phải tranh thủ đứng trước cửa phòng làm việc thưởng thức góc nghiêng thần thánh kia thêm một lát.

Thấy anh vẫn hồn nhiên gõ phím đến quên trời quên đất, hắn nhịn không được lên tiếng hỏi: "Vẫn bận việc sao?"

Lúc này Thẩm Hòe Tự mới chú ý đến người đang đứng ngoài cửa phòng. Sau khi từ quán thịt nướng trở về anh luôn trốn trong phòng làm việc, Kỷ Xuân Sơn sợ anh tập trung lại thức đến khuya nên nhắc nhở: "11 giờ rồi, em mau đi tắm đi."

Thẩm Hòe Tự nhấc chân xoay ghế một góc chín mươi độ, quay mặt về phía Kỷ Xuân Sơn hỏi: "Đừng nói là anh vẫn ghim mãi vụ chiếc nhẫn đấy chứ?"

Kỷ Xuân Sơn nửa cười nửa không, ném cho anh vẻ mặt "Em đoán xem".

Phản ứng này vừa hay rất đúng ý Thẩm Hòe Tự, anh gật gù nói: "Hay là thế này đi, em cho anh thêm một cơ hội để tiêu tiền nhé."

Kỷ Xuân Sơn suýt nữa hộc máu: "Đây có phải vấn đề tiền bạc đâu?"

Nhưng đối phương vốn là người có h@m muốn hưởng thụ vật chất cực thấp, lôi chuyện tiền bạc ra để thảo luận là chuyện cực kỳ hiếm thấy, Kỷ Xuân Sơn vừa bất đắc dĩ vừa không khỏi hiếu kỳ: "Em muốn mua thứ gì sao?"


"Em phải nói trước," Thẩm Hòe Tự lo chích thuốc an thần, "Khoản tiền lớn lắm."

Kỷ Xuân Sơn lơ đãng cười: "Lớn đến bao nhiêu nào?"

Thẩm Hòe Tự trịnh trọng trả lời: "Ngốn mất một phần lương cả năm của anh đấy."

Kỷ Xuân Sơn: "..."

Đúng là nhiều thật.

Thẩm Hòe Tự xoay màn hình máy tính về phía cửa rồi vẫy tay gọi hắn vào: "Lại đây xem đi."

Kỷ Xuân Sơn vẫn chưa hiểu chuyện gì bèn đi qua cúi đầu xuống nhìn thử.

"Quy trình đăng ký Quỹ phúc lợi cộng đồng... Em soạn cái này làm gì?"

Thẩm Hòe Tự quay màn hình trở về, bình thản đáp: "Em định thành lập một quỹ từ thiện tư nhân.". ngôn tình ngược

Anh không phải người tùy tiện quyết định việc hệ trọng trong lúc nóng đầu, Kỷ Xuân Sơn nhìn kỹ quy trình đăng ký quỹ từ thiện một lần nữa, lại hỏi: "Sao đột nhiên em muốn làm thứ này?"

Thẩm Hòe Tự im lặng nhìn hắn một lát, cuối cùng hạ giọng: "Chuyện hôm nay Đoàn Triết kể khiến em chợt nhớ đến..."

Kỷ Xuân Sơn biết nửa câu sau của anh là gì, hắn xoa đầu Thẩm Hòe Tự không để anh nói tiếp: "Tôi đã nói rồi, sự cố đó chỉ là vấn đề nhỏ không đáng kể trong cuộc đời tôi mà thôi."

Thẩm Hòe Tự xoay ghế trở về, chuyển cửa sổ sang trình duyệt web tiếp tục xem xét thông tin: "Em định dùng số tiền này để đầu tư phổ biến giáo dục sức khỏe tinh thần cho lứa tuổi thanh thiếu niên, tổ chức tọa đàm tâm lý học ở các trường tiểu học và trung học, hoặc cung cấp dịch vụ tư vấn tâm lý miễn phí cho các học sinh sinh viên có nhu cầu, anh thấy có khả thi không?"

Kỷ Xuân Sơn có thể nghe ra được anh rất quyết tâm, hơn nữa đã quyết định xong xuôi cả rồi.

"Có khả thi hay không còn phải xem kế hoạch và phương án thế nào đã, chúng ta nên nghiên cứu thêm." Hắn hơi dừng lại một chút, "Nhưng một mình em có xử lý được không? Hoạt động này không đơn giản đâu, vấn đề pháp vụ và tài chính là chắc chắn rồi, hơn nữa phải có người đứng ra phụ trách thực hiện dự án nữa."

"Chuyện nhân sự anh không cần lo lắng." Vấn đề này Thẩm Hòe Tự đã thương lượng trước với Triệu Văn Nhân, sếp Triệu hiện giờ ngồi nhà nhàn rỗi không có đất dụng võ lập tức gật đầu đồng ý, nói cứ để bà ra tay giải quyết.

Thẩm Hòe Tự lái đề tài về trọng điểm: "Công ty hiện giờ đang ở giai đoạn nhạy cảm, em không dám động vào tiền vốn trong tay, nếu xảy ra chuyện bất ngờ phải có khả năng bù đắp vào. Anh cứ đưa khoản nhỏ trước, em thuyết phục mẹ quyên khoản lớn sau."


Lúc này Kỷ Xuân Sơn đã hoàn toàn hiểu hết ý định của anh.

"Cuối cùng sếp Thẩm vẫn dấn thân vào đường cũ đấy nhỉ." Lời trêu đùa của hắn tạm dừng khoảng vài giây, trong đầu đột nhiên nhảy số, "Chuyện tốt thế này không được bỏ qua phần Đoàn Triết, không xuất tiền cũng phải xuất lực vào."

Nhân sự tuyệt vời, đề nghị cũng tuyệt hảo, Thẩm Hòe Tự liên tục gật đầu, cứ thế điền tên Đoàn Triết vào danh sách hội đồng cố vấn chuyên môn.

Anh di chuyển con trỏ chuột lên mấy hàng trên, tiếp tục thương lượng với Kỷ Xuân Sơn: "Còn một chuyện này, em đã đứng tên tư cách pháp nhân cho công ty mình, không thể đảm nhận chức chủ tịch được nữa, chức danh chủ tịch quỹ hội này anh cũng phải nhận rồi."

"Ừm." Kỷ Xuân Sơn nâng tay áp lên gáy anh xoa bóp đốt sống cổ một lát, thoải mái đồng ý, "Nghe theo em hết."

Thẩm Hòe Tự điền tên Kỷ Xuân Sơn vào ô chủ tịch, miệng lẩm bẩm: "Để em nghĩ xem có mời thêm được ai vào ban chủ tịch nữa không..."

"Ừ." Ngón tay Kỷ Xuân Sơn thong thả lướt qua làn da trắng nõn, mở miệng phụ họa lấy lệ, "Em cứ từ từ suy nghĩ."

Thẩm Hòe Tự đè lại bàn tay đang muốn cởi nút áo ngủ mình lại: "Đừng nghịch, tối nay em phải soạn cho xong bản kế hoạch."

"Để mai rồi làm." Kỷ Xuân Sơn lại tháo thêm một cái nút nữa.

Hắn mở nút nào Thẩm Hòe Tự cài lại nút đó, thế nhưng tốc độ cài nút không thể nhanh bằng tốc độ tháo ra, bất đắc dĩ anh phải lên tiếng càu nhàu: "Ngày mai công ty còn một đống chuyện cần giải quyết, làm gì còn thời gian mà —— Này!"

Kỷ Xuân Sơn dứt khoát tắt luôn màn hình máy tính.

"Mai tôi làm cho em." Hai tay hắn nắm hai bên tay vịn ghế, xoay cả người lẫn ghế lại đối diện mình, sắc mặt rất nghiêm túc, "Bây giờ tôi là chủ tịch rồi."

Hắn nhập diễn quá nhanh làm Thẩm Hòe Tự không chạy theo kịp, suýt nữa bật cười thành tiếng.


"Nhắc nhở thân thiện một chút, hiện giờ tôi không chỉ là nhà đầu tư của em, còn là thủ trưởng của em nữa đấy." Kỷ Xuân Sơn xoay người cúi đầu, dùng hai cánh tay giam giữ người ngồi trên ghế vào một không gian nhỏ hẹp, môi kề sát tai anh thì thầm, "Tôi kêu em làm gì, em phải ngoan ngoãn làm cái đó..."

Hơi thở nóng bỏng phả thẳng vào lỗ tai khiến Thẩm Hòe Tự ngửa đầu thở dài một tiếng. Anh lễ phép trưng cầu ý kiến của kim chủ kiêm thủ trưởng: "Thế ngài chủ tịch thích kiểu chủ động hay thích kiểu rụt rè hơn?"

Nụ hôn trên cổ anh chợt dừng lại, Kỷ Xuân Sơn rơi vào trầm ngâm.

Thật khó lựa chọn.

Nhưng không sao, hai người vẫn còn rất nhiều thời gian.

"Hôm nay... Tôi thích chủ động một chút." Một tay hắn dời bàn phím và con chuột qua một bên, tay kia nâng m ông Thẩm Hòe Tự bế anh đặt lên bàn.

*

Hai tuần sau, Kỷ Xuân Sơn nộp đơn đăng ký, bản dự thảo điều khoản và các tài liệu thủ tục liên quan khác của Quỹ từ thiện Thiên Phàm Bắc Kinh cho cơ quan chức năng có thẩm quyền. Tên quỹ hội là do Kỷ Xuân Sơn tự mình đặt, lấy ý tưởng từ một bài thơ thất ngôn tứ tuyệt của thi sĩ Vương An Thạch thời Bắc Tống, cũng là đoạn thơ mà Thẩm Hòe Tự từng đọc cho hắn nghe.

Hắn vẫn nhớ rõ ngày hôm ấy trên núi Hư Minh đổ trận mưa rất lớn, sương mù lạnh lẽo ẩm ướt tràn ngập thung lũng, trên đầu bọn họ rõ ràng mây đen đang quay cuồng, nhưng trong mắt thiếu niên mười bảy tuổi kia lại như chứa đựng cả dải ngân hà.

Người đó mỉm cười nhìn Kỷ Xuân Sơn, giọng nói mang theo chút ngâm nga đắc ý: "Thanh sơn liễu nhiễu nghi vô lộ, hốt kiến thiên phàm ẩn ánh lai. Có biết nghĩa là gì không?"