Sáp Huyết

Quyển 1 - Chương 100: Truy mệnh (4)




Trị Quốc Thiên Vương cắn răng nói:

- Chắc chắn là cái thằng tiểu tử đó giở trò rồi. Khi ta đuổi đến thì chẳng thấy bóng dáng tên cẩu Hoàng đế đâu hết. Chúng ta đợi trên đường chúng quay về, không ngờ bọn chúng lại không quay về. Cái tên Địch Thanh này liên tiếp phá hỏng đại sự của chúng ta. Lần sau thấy hắn thì nhất định phải róc xương lóc thịt hắn ra!

Đa Văn Thiên Vương cau mày nói:

- Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu, nhiều lời vô ích, bắt gọn được cẩu Hoàng đế mới là chính đạo.

Nói xong, y ngẩng đầy lên nhìn về phía trước. Địch Thanh rùng mình, không nhúc nhích. Triệu Trinh thì cho là hai người Đa Văn Thiên Vương đã phát hiện ra hai người, tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đa Văn Thiên Vương chỉ là nhìn sắc trời, cúi đầu thở dài:

- Bao nhiêu mưu kế của chúng ta lại không giết chết được cẩu Hoàng đế, chẳng lẽ vận số của Đại Tống thật sự chưa hết?

Địch Thanh kinh ngạc, thầm nghĩ: nghe giọng nói của hai người này chẳng lẽ không phải là người Tống? Lẽ nào bọn chúng không phải là người của Thái hậu sao?

Trị Quốc Thiên Vương đột nhiên ánh mắt ngưng tụ, nhìn về phía xa nói:

- Bên đó hình như có biến.

Lúc này có hai người từ hướng đông chạy tới, quát:

- Phát hiện được gì không?

Hai người đó là thị vệ thật, nhìn thấy hai người kia mặc trang phục của người nhà mình thì liền hỏi.

Đa Văn Thiên Vương lắc đầu nói:

- Không thấy Thánh thượng đâu cả.

Có một thị vệ đột nhiên nói:

- Làm sao mà ta…chưa từng gặp hai ngươi nhỉ?

Đa Văn Thiên Vương giơ tay chỉ về phía xa xa, kinh ngạc nói:

- Ôi, ai kia? Thánh thượng phải không?

Hai thị vệ kia không kìm nổi quay đầu nhìn lại thì hai người Trì Quốc, Đa Văn đã lắc mình tiến về phía trước, ô đâm đao chém, trong nháy mắt đã giết chết hai thị vệ.

Địch Thanh nhìn thấy hai người Đa Văn, Trì Quốc giết người như ngóe thì càng thấy lạnh tim.

Đa Văn Thiên Vương thu lại cây dù quý. Lúc này mới đi về phía Trị Quốc Thiên Vương chỉ. Bỗng nhiên y hơi cúi người xuống bắt lấy vạt áo mà Địch Thanh đã vứt bỏ, nhìn rồi nói:

- Đây là quần áo của tên cẩu Hoàng đế. Bọn chúng đã đi qua đây rồi.

Tinh thần của Trị Quốc Thiên Vương rung lên, cúi đầu xem xét nói:

- Cành cây khô này là bị người giẫm lên. Bọn chúng thực sự đã đi qua đây. Chắc chắn là Địch Thanh sau khi phóng tín hiệu đi, sợ chúng ta đuổi đến kịp nên chạy trốn rồi. Cẩu Hoàng đế được nuông chiều từ bé, Địch Thanh dẫn theo tên cẩu Hoàng đế chắc chắn cũng chạy không nhanh.

Đa Văn Thiên Vương cau mày nói:

- Bọn chúng đi đâu chứ?

Trị Quốc Thiên Vương nói:

- Thấy chúng còn cách lăng Vĩnh Định đã gần rồi, chắc là chúng muốn đi trốn ở lăng Vĩnh Định rồi. Chúng ta đuổi theo thôi.

Vừa nói dứt lời thì nhoáng một cái đã chạy về phía tây. Đa Văn Thiên Vương gắt gao đi theo, thân hình như một đám khói nhẹ. Triệu Trinh giờ mới hiểu được dụng ý của Địch Thanh khi lăn lộn giẫm lên nhánh cây. Triệu Trinh vừa mừng vừa khâm phục, đang định nói thì Địch Thanh giơ tay bịt miệng. Triệu Trinh không hiểu nhưng cũng ngậm miệng lại.

Một lúc lâu sau , đột nhiên có tiếng vang lên từ dưới cái cây Triệu Trinh đang nấp.

- Đúng là bọn chúng không ở đây. Ngươi đừng đa nghi quá.

Đó là giọng nói của Trị Quốc Thiên Vương.

Trong lòng Triệu Trinh kinh hoàng, mới hiểu hai người kia nhìn như là đã đi xa nhưng thực ra là đang yên lặng xem xét động tĩnh. Nếu như mình lên tiếng thì chỉ sợ sẽ bị bọn chúng bắt được ngay.

Đa Văn Thiên Vương gật đầu nói:

- Đi thôi.

Lúc này hai người mới phi nước đại rời đi. Địch Thanh vẫn không dám khinh suất, lại lắng nghe một lúc rồi mới buông tay ra khỏi miệng Triệu Trinh, thở phào nói:

- Bọn chúng đi rồi!

Triệu Trinh bội phục Địch Thanh sát đất, vội hỏi:

- Bây giờ thì làm thế nào?

Địch Thanh trầm ngâm nói:

- Chiêu này có thể nhất thời lừa được bọn chúng nhưng nói không chừng sẽ bị bọn chúng sẽ biết được. Nếu như bọn chúng không tìm thấy Thánh thượng ở lăng Vĩnh Định thì chỉ sợ sẽ giết quay lại. Đã như thế thì không bằng ở nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Bọn chúng tìm ở lăng Vĩnh Định không có kết quả thì chắc chắn sẽ đi chỗ khác. Chúng ta cứ đi theo đuôi chúng đến lăng Vĩnh Định.

Triệu Trinh liên tục gật đầu nói:

- Qủa nhiên là kế hay. Địch Thanh, trẫm trông cậy vào ngươi đó.

Địch Thanh đỡ Triệu Trinh xuống khỏi cái cây, rời khỏi chỗ mà hai đại Thiên vương đi, rẽ sang một vòng đi đến phía lăng Vĩnh Định. Địch Thanh ngẩng đầu nhìn trời, thấy còn phải mấy canh giờ nữa trời mới sáng thì khẽ thầm thở dài. Hắn thấy Triệu Trinh đi thất tha thất thểu thì đỡ tay Triệu Trinh đi về phía trước.

Hai người đi được một đoạn đường, phía trước có một chỗ rẽ, Địch Thanh hỏi:

- Thánh thượng, người đã từng đến nơi này, nhưng có biết đường nào là đường đi vào lăng Vĩnh Định không?

Triệu Trinh cười khổ nói:

- Ngươi hỏi nhầm người rồi. Mỗi lần trẫm đến đây đều có người tiền hô hậu ủng, chẳng bao giờ phải tự tìm đường. Hơn nữa, đường ta đi đều là đường chính. Còn chỗ hoang dã này là lần đầu tiên ta đến.

Địch Thanh biết điều Triệu Trinh nói là sự thật. Đang trong lúc do dự thì đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng bước chân đến gần, Địch Thanh rùng mình đưa Triệu Trinh khẽ nấp sau một tảng đá lớn, trong lòng đang nghĩ, người tới là ai? Là bạn hay là thù?

Địch Thanh núp sau tảng đá chờ giây lát, thấy một người con gái đi tới đi lui, nhìn ngó xung quanh, giống như đang tìm kiếm gì đó.

Dưới ánh trăng, Địch Thanh chỉ thấy người này dáng hao gầy, có vẻ tiều tụy, thì ra đó là người đã nói chuyện với Lý Dụng Hòa, cũng chính là Lý Thuận Dung, tỷ tỷ của Lý Dụng Hòa!

Nàng nhìn ngó xung quanh, trong thần sắc tiều tụy mang theo sự lo lắng, lẩm bẩm một mình:

- Rốt cuộc là ở đâu, rốt cuộc là ở đâu vậy?

Nàng như đã rất mệt mỏi, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, ngửa mặt nhìn ánh trăng nói:

- Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, xin ngài phù hộ chàng bình an vô sự, nếu có bất kỳ cực khổ gì, chỉ xin ngài giáng vào dân nữ, dân nữ dù có phải chết ngay lập tức, cũng xin cam tâm tình nguyện!

Triệu Trinh thấy hai hàng nước mắt lăn dài trên má người con gái đó, lại nghe những lời nàng cầu nguyện, trong lòng chợt xúc động, thầm nghĩ, người nàng muốn xin phù hộ là ai? Người được nàng lưu tâm kia, thật là có phúc. Triệu Trinh tuy là Hoàng đế, nhưng lại vô cùng cô đơn, ngay mẹ đẻ cũng cực kỳ lạnh lùng với anh ta. Nhìn ánh trăng lạnh lẽo, chợt nghĩ, không biết tới khi nào, dưới ánh trăng như thế này, cũng có một người thân lo lắng cho mình như vậy?

Địch Thanh sớm đã có quyết định, nói khẽ với Triệu Trinh:

- Người ở lại đây, thần đi ra ngoài trước tìm hiểu tình hình.

Không đợi Triệu Trinh nói gì, Địch Thanh đã rút con dao găm trong ống quần ra, phi thân đến cạnh người con gái kia, kề dao lên cổ nàng, quát khẽ:

- Chớ có la!

Lý Thuận Dung giật thót, thiếu chút nữa đứng không vững, nhìn thấy Địch Thanh, trong mắt lại hiện lên sự vui mừng, nói:

- Ta biết ngươi, ngươi tên Địch Thanh, ngươi là Địch Thanh!

Nàng nắm chặt lấy Địch Thanh, giống như nắm được sợi rơm cứu mạng.

Địch Thanh ngược lại bị Lý Thuận Dung làm giật mình, khẽ nói:

- Sao ngươi lại biết ta? Quỷ kế của các ngươi, ta đã sớm nhìn ra rồi.

Tuy Lý Dụng Hòa bất chấp tính mạng cứu Triệu Trinh, nhưng Địch Thanh vẫn luôn có cảm giác dường như tỷ đệ Lý gia này có mưu đồ gì đó.

Lý Thuận Dung kinh ngạc nói :

- Ta… Ta có quỷ kế gì ?

Địch Thanh lạnh lùng nói:

- Ngươi hôm nay sao lại lỗ mãng như vậy, thiếu chút nữa làm người khác phát hiện ra, suýt làm hỏng đại sự.

Hắn sau khi bắt chước lại giọng điệu của Lý Dụng Hòa, lại gân cổ lên nói:

- Ai phát hiện ra ta?

Sau đó lạnh lùng cười nói :

- Còn cần ta nói thêm gì nữa không ?

Lời Địch Thanh nói chính là hai câu mà Lý Thuận Dung và Lý Dụng Hòa nói nhỏ với nhau, hắn căn bản không rõ ẩn tình trong đó, nhưng Địch Thanh từ trước đến nay thường đa nghi, cho rằng lừa dối như vậy, chắc chắn Lý Thuận Dung hơn phân nửa là đã cảm thấy mưu kế sắp bại lộ.

Đôi mắt xinh đẹp của Lý Thuận Dung vẫn ngạc nhiên, chỉ nói:

- Ngươi… nói cái gì?

Địch Thanh lạnh lùng cười nói:

- “Thánh thượng muốn canh năm ba khắc tế bái, đến lúc đó chính là cơ hội của chúng ta! ”. Lý Thuận Dung, các ngươi muốn gây bất lợi với Hoàng thượng, còn muốn ta nói thêm gì nữa sao