Sáp Huyết

Quyển 1 - Chương 34: Quan ti (1)




Ba người đều có tâm sự riêng, Trương Diệu Ca cũng đã gẩy đến điệu cuối cùng, cất tiếng du dương:

- Ám tưởng đương sơ, hữu đa thiếu, u hoan giai hội; khởi tri tụ tán nan kỳ, phiên thành vũ hận vân sầu. Trở truy du, mỗi đăng sơn lâm thủy, nhạ khởi bình sinh tâm sự, nhất tràng tiêu ảm, vĩnh nhật vô ngôn, khước hạ tằng lâu!

(Thầm nhớ ngày nao, thương yêu bao nhiêu, gặp nhau mừng tủi, biết rồi cách trở muôn trùng, chợt dâng mưa sầu gió thảm. Bước hoang đàng, trải bao nước non ngàn, gợi về trọn niềm tâm sự, lòng riêng ảm đạm, chẳng thể than oán, đành lại xuống thang.)

Trương Diệu Ca hát xong, cổ tay ngọc khẽ vuốt lên dây đàn, tuy khúc cuối đã ca xong nhưng dư âm vẫn vang vọng mãi. Nàng nhìn chăm chú vào bó hoa Nhãn Nhi Mị, khẽ nói:

- Liên nhi, tiễn khách.

Nàng nói xong đứng dậy rời đi, ba người Địch Thanh trầm ngâm một lúc lâu, lúc này mới nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt ai cũng đầy vẻ phức tạp.

Thượng Thánh thở dài:

- Nếu không có hôm nay, thật không ngờ trên đời còn có khúc nhạc như thế.

Người trung niên mập trắng nói:

- Thánh công tử, đã quá giờ ngọ rồi, phải về thôi. Nếu không tiểu nương nươngsẽ tức giận đấy.

Thượng Thánh ra khỏi tòa lâu các, bấy giờ mới cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh nên có chút lo lắng nói:

- Sao ngươi không nói sớm cho ta biết, vậy thì nguy rồi.

Dứt lời, gã vội vàng bước ra ngoài Trúc Ca lâu. Vừa ra đến ngoài lâu, Thượng Thánh nói với Địch Thanh:

- Địch Thanh, ta nhớ ngươi rồi, lần sau lại tới tìm ngươi.

Địch Thanh thầm nghĩ, “Người này đúng là có lợi mới chịu kết giao”, bây giờ ngay cả tiếng xưng hô “các hạ” cũng bỏ đi rồi.

Nhưng thấy Thượng Thánh đúng là có vẻ rất sốt ruột, hắn nói:

- Thật ra, huynh đài chỉ đến nghe đàn, không phải làm chuyện gì sai trái hết, lệnh đường chắc sẽ không quở trách đâu.

Thượng Thánh cười khổ xoay người, nhưng bỗng dừng lại không bước tiếp. Cũng không phải vì giao tình với Địch Thanh mà là ở phía trước có hơn mười người đang đứng, người đứng đầu chính là Mã Trung Lập!

Thượng Thánh lấy tay đè mũ mềm xuống, hỏi:

- Tên Mã Trung Lập này muốn làm gì? Chẳng lẽ thật sự coi trời bằng vung, muốn chặn đường chúng ta sao?

Người trung niên mập trắng toát mồ hôi trán nói:

- Thánh công tử, hay là chúng ta đổi đường khác đi.

Thượng Thánh cả giận nói:

- Hắn là cái thá gì chứ, đáng để cho ta nhường đường sao? Địch Thanh, ngươi không phải là huynh đệ của Quách Tuân sao?

Địch Thanh thấy Mã Trung Lập đang đi về phía này, đã biết không ổn, bèn hỏi:

- Thì sao chứ?

Thượng Thánh nói:

- Quách Tuân vũ dũng, ngươi có lẽ cũng không tồi. Một mình ngươi đánh tám tên chắc không thành vấn đề!

Địch Thanh nói:

- Một đánh mười cũng không thành vấn đề, quan trọng là đánh người hay bị người đánh?

Hắn lập tức đưa tay kéo Thượng Thánh, hô lên:

- Không muốn bị đánh thì chạy theo ta.

Tiếp đó túm lấy Thượng Thánh, quay đầu bỏ chạy.

Mã Trung Lập không nghĩ tới ba kẻ này ngay cả một lời cũng không thèm nói, tức giận giậm chân quát:

- Đuổi theo!

Trương Diệu Ca nói quả không sai, Mã Trung Lập đã dùng hết tâm cơ lôi kéo bọn Chu Đại Thường và Dương Đắc Ý diễn trò. Ban đầu, hắn cho rằng hôm nay có thể diễn trò hay anh hùng cứu mỹ nhân để giành được giai nhân, ai ngờ bị Địch Thanh thọc gậy bánh xe, đành phải dẫn heo dê về chuồng. Hắn hận đến nỗi hàm răng cũng thấy ngứa ngáy, vừa ra khỏi Trúc Ca lâu liền triệu tập gia đinh đứng ở ngoài ôm cây đợi thỏ, chuẩn bị đợi đám Địch Thanh đi ra để "nói lý lẽ" với bọn họ, lấy côn bổng nói cho bọn họ biết chữ phép tắc viết ra sao. Kết quả, mấy con thỏ vừa mới rời khỏi hang, Mã Trung Lập còn chưa có cơ hội hành động thì bọn họ đã nhanh chân bỏ chạy, mọi công sức của Mã Trung Lập đều trở thành nước chảy lá khoai. Lòng hắn càng thêm căm phẫn, thầm nghĩ nếu không dạy dỗ Địch Thanh một trận ra trò thì tối nay sẽ ngủ không yên.

Thượng Thánh tay không trói nổi gà, bước chân thì lảo đảo, ráng sức mà nói:

- Không có vương pháp, không có vương pháp! Chạy cái gì mà chạy?

Tuy là nói như vậy, nhưng tình hình thế này không chạy sao được? Trong lúc bối rối, gã loạng choạng một cái thiếu chút nữa ngã lăn trên mặt đất, không khỏi rên lên

- Ai ôi!!!

Rồi bụm mắt cá chân.

Địch Thanh vội hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Trán Thượng Thánh mồ hôi chảy ròng ròng, gã đáp:

- Chân không đi được.

Người trung niên mập trắng cũng thở hồng hộc, thấy thế hạ thấp người xuống phía trước Thượng Thánh nói:

- Thánh công tử, tiểu nhân cõng ngài đi.

Cơ thể của lão vốn béo, cõng Thượng Thánh trên lưng, cơ hồ không thể nhấc bước. Địch Thanh cắn răng, thoáng nhìn thấy bên cạnh vừa khéo có chiếc xe đẩy có chất đầy củi ở phía trên. Cạnh xe có một ông lão đang đứng, dường như đang muốn tránh né trận chiến này.

Địch Thanh quát:

- Quan gia bắt cướp, trưng dụng chiếc xe này.

Rồi hắn đoạt lấy xe, đẩy ngược về phía bọn người Mã Trung Lập. Trong đầu lại dâng lên từng cơn đau đớn. Những gia đinh kia không ngờ Địch Thanh lại dám phản đòn, một tên né tránh không kịp, bị xe tông ngã, tiếp đó còn bị bánh xe cán qua đùi, đau đến nỗi kêu cha gọi mẹ.

Mã Trung Lập sợ hãi cuống quít lui về phía sau, hét lên:

- Đánh cho ta, xảy ra chuyện gì thì đã có bổn công tử lo liệu.

Đám gia đinh nghe lệnh xông lên vây quanh bốn phía. Địch Thanh hét lớn:

- Các ngươi đi trước, không cần lo cho ta.

Vừa quay đầu nhìn lại đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi của Thượng Thánh và người trung niên mập trắng, đáy lòng hắn thầm mắng:

- Tên tiểu tử Thượng Thánh này! Ở trước mặt mỹ nhân thì mạnh mẽ vỗ ngực xưng hảo hán, không nghĩ tới lúc xảy ra chuyện thì không có chút nghĩa khí nào!

Lúc này, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, Địch Thanh đã bị kẹp chặt trong lớp lớp vòng vây, trong đầu lại đau âm ỷ. Hắn thầm kêu khổ, xoay người nhảy lên xe, ôm quyền nói với Mã Trung Lập:

- Mã công tử, dù sao thì mọi người cũng đã quen biết, hà tất gì gặp nhau là phải dùng quyền cước? Như vậy đi, ta và công tử đều lùi một bước, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ đến Trúc Ca lâu nữa, được không?

Hắn thầm nghĩ tránh voi chẳng xấu mặt nào, ngày xưa Hàn Tín(1) còn có thể chịu nhục chui qua hang người khác, mình tạm thời nhượng bộ cũng coi như là làm theo Hoài Âm hầu(2).

Mã Trung Lập âm hiểm cười nói:

- Không cần nhọc ngươi quan tâm. Để bổn công tử chịu vất vả, đánh gãy chân chó của ngươi, ngươi tất nhiên sẽ không còn đến được nữa.

Vẻ mặt hắn bỗng biến đổi, lạnh lùng quát:

- Ai đánh gãy chân chó của hắn, bổn công tử thưởng mười lượng bạc!

Đám người ùn ùn tiến tới, côn bổng nhất tề vung lên đánh về phía Địch Thanh trên xe. Địch Thanh không ngờ chiêu của Hoài Âm hầu lại không linh nghiệm, vội lăn người một vòng trượt xuống xe, nắm lấy đầu côn.

Nhưng võ nghệ của hắn hiện còn chưa bằng năm xưa nên chỉ trong chốc lát đã bị trúng vài côn.

Trong cơn đau nhức kịch liệt, Địch Thanh vung đoản côn lên, chẳng biết tại sao chợt nhớ đến tình cảnh chém giết ở Triệu phủ, liền quát lên:

- Cản ta thì chết!

Hắn dẫu sao cũng xuất thân chợ búa, trà trộn vào quân doanh, nếu luận về công phu thì không tính là cao cường cho lắm, nhưng nếu nói ẩu đả đánh nhau, có thể nói là mười mấy năm như một ngày, kinh nghiệm rất phong phú.

Địch Thanh bỗng phát uy, đánh một gậy vào đầu một tên gia đinh. Tên này máu tươi chảy ròng, lảo đảo mấy cái liền hôn mê bất tỉnh. Đám người thấy Địch Thanh dũng mãnh, hô lên một tiếng, nhất tề lui về phía sau. Địch Thanh liếc thấy kẽ hở, bất ngờ xông ra ngoài. Không ngờ có một người đang đi tới phía này, bị Địch Thanh va phải, gào to một tiếng rồi té xuống đất.

Địch Thanh đụng phải người này, loạng choạng bước chân, thầm nghĩ trong lòng: "Gã này điên rồi sao, lúc này còn sáp lại đây?"

Khẽ liếc xéo qua, thấy gã ta bẩn thỉu, quần áo xốc xếch, nhưng không phải là người điên! Địch Thanh thầm kêu khổ, chạy được hai bước thấy gã này vẫn còn nằm trên mặt đất, đã vậy còn không biết tránh ra, vội la lớn:

- Mau tránh ra.

Gã này vẫn ngây ngô nhìn Địch Thanh, cũng không thèm đứng dậy. Địch Thanh không quản nhiều nữa, ba chân bốn cẳng chạy đi.