Sát Nhân Vô Xá

Quyển 2 - Chương 109




“Đoàn tụ ta mong muốn người khác đã cho rồi, vì vậy ta không thu bất kỳ khoản tiền xem bệnh nào.”

Lê Đình Vãn xem bệnh trên người Tiểu Thanh, sau đó bắt mạch cho y, không khỏi lắc đầu liên tục nói, “Trong thời gian ngắn chịu hai lần trọng thương, hắn sống đến bây giờ thật đúng là kỳ tích, Tô Hoán Hoa Trích Tinh Lâu quả nhiên danh bất hư truyền a.”

“Này chính là không cứu được?”

Bị Lê Đình Vãn nói như vậy, hy vọng vừa nhen lên của Liễu Hâm Phong lại nặng nề rơi xuống, hắn không nhìn người khác nữa, mắt chỉ nhìn Tiểu Thanh nói, “Nội thương lần đầu tiên của hắn là ta làm, nếu lúc đó ta thủ hạ lưu tình, Tiểu Thanh cũng sẽ không như vậy… Nếu không chữa được, thì đều ra ngoài đi, đừng ở chỗ này làm phiền Tiểu Thanh.”

“Ngươi yêu hắn sao?”

Lê Đình Vãn bất thình lình nói một câu khiến hai người phía sau hắn cùng lên tiếng ho khan, nhưng Liễu Hâm Phong chỉ ôn nhu nhìn người vô thanh vô tức nằm trên giường nói, “Yêu! Ngươi cũng không biết ta yêu hắn nhiều thế nào đâu!”

“Vậy ngươi nguyện vì hắn làm bất cứ chuyện gì? Kể cả trả giá bằng tính mạng mình?”

“Đương nhiên!”

Nghe nói như thế, Lê Đình Vãn lập tức kéo kéo nụ cười, “Đã như vậy, ta có thể lập tức làm hắn sống lại!”

Một câu nói khiến ba người sáu con mắt trong phòng nhất loạt nhìn về phía hắn, Liễu Hâm Phong vội kêu lên, “Làm sao cứu?”

“Cứu hắn cũng không khó, khó là ta cần một cao thủ nội lực đả thông kinh mạch bị tổn thương cho hắn, nói đúng ra là võ công của ngươi phải liên tục chuyển cho hắn, nếu giúp hắn đả thông kinh mạch có thể sẽ phải chịu nguy hiểm.”

“Ngươi có mấy phần nắm chắc chữa khỏi cho hắn?”

“Mười phần! Có điều đối với ngươi, ta chỉ có năm phần, trong quá trình chữa thương ngươi có thể sẽ vì tiêu hao quá nhiều công lực mà biến thành phế nhân hoặc là nguy hiểm đến tính mạng…”

“Không sao!!”

“Hâm Phong!!” Tô Hoán Hoa vội kêu lên, “Việc này vạn lần không thể lỗ mãng, ngươi phải suy nghĩ kỹ…”

“Ý nguyện của ta rất rõ ràng!” Liễu Hâm Phong chỉ nhìn Tiểu Thanh mỉm cười, “Ta nguyện vì hắn làm bất cứ chuyện gì, cho dù trong lòng hắn chưa từng có ta…”

“Vậy liền bắt đầu đi, ta dám cam đoan tiểu tình nhân của ngươi rất nhanh sẽ tỉnh lại.”

Tiểu Thanh quả thực rất nhanh thì tỉnh lại, ngủ mê man lâu như vậy, đối với y mà nói giống như một giấc mộng dài, trong mộng y đang ở trong sương trắng mơ hồ không rõ, có người ôm y thật chặt, cầm tay y, dùng lời nói nhỏ nhẹ an ủi y, y không nhìn rõ tướng mạo người kia, lại biết hắn là ai, cái ôm ấm áp kia khiến y cảm thấy thật thoải mái, dễ chịu đến mức chỉ muốn dựa vào hắn mãi như vậy, cả đơi cũng không muốn rời đi…

Nhưng người nọ lại phải rời khỏi y, hắn nói, Tiểu Thanh, ta phải đi, không có ta, ngươi cũng sẽ sống rất kiên cường…

Không muốn không muốn, ta không muốn ngươi đi!

Tiểu Thanh liều mình muốn nắm lại bàn tay cho y ấm áp kia, nhưng trong tay trống không, bàn tay kia nhẹ nhàng tuột khỏi tay y, biến mất trong sương trắng mịt mờ.

Đừng đi, xin ngươi, đừng bỏ ta lại một mình…

Không bao giờ muốn buông tay nữa, cứ như vậy đột nhiên mở hai mắt ra.

Bởi kinh hoàng, ngực y phập phồng kịch liệt, y thở hổn hển vùng vẫy đứng lên, ngỡ ngàng nhìn bốn phía, mơ hồ không rõ hồn mình còn đang trong mộng.

Hình như là phòng thuốc, còn có mùi thuốc nhàn nhạt tản ra, một vị công tử bạch y nho nhã tuấn mỹ đang gác chéo chân ngồi trên ghế đối diện, cười híp mắt nhìn y, thấy y đứng lên, lập tức vỗ tay cười nói, “Quả nhiên tỉnh đúng giờ, cùng phỏng đoán của ta không sai chút nào, xem ra y thuật của ta lại cao minh hơn rồi, thực sự không bội phục mình cũng không được…”

Hãy còn trong trạng thái hỗn độn, Tiểu Thanh căn bản không hiểu rõ ý của đối phương, y chỉ hư nhược hỏi một câu, “Ta còn sống?”

“Bởi vì ta là Lê Đình Vãn, cho nên ngươi còn sống.”

Lê Đình Vãn không ngượng mồm giải thích, nhưng hắn lập tức bị động tác kế tiếp của Tiểu Thanh dọa sợ, “Này, ngươi làm gì? Ngươi vừa tỉnh lại, vội vàng xuống giường như vậy có phải muốn đi nhà xí không? Ngươi nếu thật sự gấp, giải quyết ngay tại chỗ được rồi, dù sao mọi người đều là nam nhân…”

Không để ý tới Lê Đình Vãn nói linh ***, Tiểu Thanh vùng vằng xuống giường, y nôn nóng đi ra ngoài, y nhớ người kia nói phải rời khỏi mình, không thể! Tại sao sau khi tất cả mọi chuyện trần ai lạc định lại có thể để hắn rời đi…

Cước bộ có chút lơ mơ, Tiểu Thanh còn lảo đảo chưa đi được mấy bước, đã bị Lê Đình Vãn chặn ngang ôm lấy, đưa lên trên giường.

“Cho dù ta vì ngươi đả thông kỳ kinh bát mạch, cứu mạng của ngươi, ngươi cũng không thể vừa tỉnh lại đã muốn nhảy loạn chứ? Nếu như ngươi muốn khiêu chiến y thuật của ta, ta đây cũng không có ý kiến, ta thích nhất…”

“Liễu Hâm Phong ở đâu?!”

Căn bản không có tâm tư để ý tới lải nhải của đối phương, Tiểu Thanh vội vàng hỏi hành tung của Liễu Hâm Phong, không cớ gì hắn không có ở đây, rõ ràng khi y hôn mê Liễu Hâm Phong vẫn luôn trông coi ở bên cạnh.

Lê Đình Vãn ho nhẹ một cái, khép lại cái miệng đang thao thao.

“Ngươi nói đi, Liễu Hâm Phong đâu?”

Thấy Lê Đình Vãn không nói, trong lòng Tiểu Thanh càng thêm lo lắng, y đột nhiên có loại dự cảm bất thường, vội vàng đưa tay nắm lấy vạt áo đối phương.

“Cái kia… Hắn rất tốt… Chỉ là không ở đây.”

“Vì sao không ở đây?”

“Hắn vì chữa thương giúp ngươi, đem công lực của mình đều chuyển cho ngươi…”

Thấy trong nháy mắt sắc mặt Tiểu Thanh trắng bệch, Lê Đình Vãn cuống quít giải thích, “Có điều hắn còn sống, điểm này ngươi không cần lo lắng, chỉ là hắn nói những gì hắn nợ ngươi hắn đã trả sạch rồi, không muốn để ngươi cảm thấy có lỗi với hắn, cho nên đã rời khỏi Trích Tinh Lâu…”

“Vì sao?…” Tiểu Thanh buông lỏng tay đang nắm chặt áo Lê Đình Vãn, dựa đầu vào giường nằm phục xuống.

“Ngươi làm cái gì vậy? Ta rất vất vả mới cứu sống ngươi, ngươi cũng đừng cho ta biểu tình nửa sống nửa chết như thế chứ!! Ngươi ngẫm lại xem, ngươi lại không thích hắn, hắn rời đi không phải hợp ý ngươi sao? Từ nay về sau hai bên không ai thiếu nợ ai, ngươi tiếp tục sống kiếp sát thủ tiêu diêu tự tại của ngươi, lại nói, sát thủ đi một chuyến kiếm tiền rất dễ dàng, giết người so với cứu người lúc nào cũng đơn giản hơn nhiều, không biết hiện tại ta đổi nghề còn kịp không?…”

Căn bản không biết Lê Đình Vãn rốt cuộc đang lẩm bẩm cái gì, Tiểu Thanh chỉ cúi đầu xuống chăn nghẹn ngào nói, “Ai nói ta không thích hắn? Nếu như ta không yêu hắn, sao có thể phản bội Nghị Vương? Ta không yêu hắn, sao lại liều mạng cứu hắn? Cái tên ngốc kia, giống hệt Tiểu Phi, ta sợ hắn sẽ làm chuyện điên rồ, mới cái gì cũng không nói ra, hắn sao còn phải vì ta mà làm nhiều chuyện như vậy? Tên ngốc kia nếu cứu sống ta, sao còn muốn đi? Không có hắn bên cạnh, ta còn sống để làm gì?…”

Lọn tóc mai được nhẹ nhàng vén lại, một bàn tay ấm áp nâng đầu Tiểu Thanh lên để mặt y hướng về phía mình, hai mắt đẫm lệ, Tiểu Thanh thấy một gương mặt tuấn tú tái nhợt nhưng không giấu được vui mừng đang cười với y.

“Liễu Hâm Phong…”

Không phải nói đã đi rồi sao? Không phải mình hoa mắt chứ?

Nhưng một cái ôm ấm áp tuyệt đối không phải là ảo giác, Tiểu Thanh được Liễu Hâm Phong ôm chặt vào trong ngực, hôn từng cái vào trán, vào mặt y, “Tiểu Thanh, ta sẽ không đi, chúng ta sau này vĩnh viễn ở cạnh nhau, vĩnh viễn không rời xa nhau nữa.”

Bất chấp lời thủ thỉ nhẹ nhàng của tình nhân, tay Tiểu Thanh run rẩy vội vàng đặt lên mạch Liễu Hâm Phong, mạch đập mạnh mẽ hữu lực khiến y an tâm, nhưng lửa giận trong lòng lập tức bốc lên, tiện tay tát một cái vào mặt Liễu Hâm Phong.

“Khốn kiếp, ngươi lại dám gạt ta!”

Gạt y nói cái gì mà võ công hoàn toàn biến mất, gạt y nói đã rời đi, làm hại y đau lòng như vậy…

Cái tát mềm yếu vô lực đương nhiên chẳng tạo ra bất cứ thương tổn gì cho Liễu Hâm Phong, hắn mỉm cười nhìn tình nhân vì tức giận mà gương mặt phiếm hồng, ôn nhu nói, “Ta không lừa người, là thật sự muốn đi, hành lý đều chuẩn bị xong rồi, nếu như vừa rồi ngươi không hỏi đến ta, ta sẽ lập tức rời đi, ngươi xem, tay ta khẩn trương đến toát cả mồ hôi.”

Hăn mở bàn tay mình về phía Tiểu Thanh, phía trên quả thật đầy mồ hôi, Tiểu Thanh tâm an ổn lại, yếu đuối tựa vào ngực hắn, trong miệng lại tức giận nói, “Còn nói không gạt người, cái chuyện mất võ công là thế nào?”

“Đó là Lê tiên sinh gạt người, hắn hình như rất thích nói đùa, kỳ thực lúc đang giúp ngươi chữa thương, ta cũng cho là mình sẽ mất toàn bộ võ công, cho nên mới phải chuẩn bị hành trang cho tốt, chờ sau khi ngươi tỉnh lại liền rời đi, kỳ thực không phải như vậy, dựa theo khẩu quyết tâm pháp Lê tiên sinh truyền cho ta, một phần công lực của ta chuyển cho ngươi giúp ngươi chữa thương, chờ sau khi ngươi khôi phục, ngươi cũng có thể truyền trả lại cho ta như vậy, chúng ta đồng thời luyện công, công lực hẳn sẽ tăng lên nhanh hơn…”

Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt có chút tiều tụy của Liễu Hâm Phong, trong lòng càng không thể nói rõ là bi thương hay vui vẻ, y lẩm bẩm nói, “Tên ngốc…”

Liễu Hâm Phong cũng không đáp lời, chỉ mỉm cười nhìn y.

“Khụ khụ…”

Tiếng ho khan không thức thời từ gian ngoài truyền tới, Lê Đình Vãn nghiêng ngươi dựa vào khung cửa nhìn hai người bọn họ cười nói, “Cuối cùng cũng đến lúc mây tan thấy trăng sáng, có những lời phải nói ra mới được, ngươi không nói, đối phương làm sao biết? Cũng giống như ngươi muốn ăn tổ yến, hết lần này đến lần khác lại bưng lên vây cá, tuy rằng vây cá cũng bổ dưỡng, ăn cũng rất ngon, nhưng nếu không phải thứ ngươi muốn, trong lòng nhất định có tiếc nuối đúng không?… A, thật giống như ta đang nói lời vô ích vậy, trở lại chuyện chính, nói như thế nào ta cũng coi như là ân nhân cứu mạng của các ngươi, ai có thể nói cho ta biết các ngươi người nào ở dưới?”

Tiểu Thanh hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với loại cá tính huyên thuyên nhảm nhí này của Lê Đình Vãn, y còn đang trong lơ mơ, Liễu Hâm Phong lại đỏ mặt mắng, ” Đi ra ngoài!”

Lê Đình Vãn dửng dưng nhún nhún vai, gương mặt cười xấu xa nói, “Thật đúng là qua sông đoạn cầu a, khẩn trương như vậy, không cần phải nói nhất định là ngươi, mặc dù có chút không ngờ, bất quá cũng hợp tình hợp lý, lại nói Hình Phi cũng chăm sóc Mộ Dung Tĩnh thế này.”

Tiểu Thanh không biết Hình Phi là ai, Liễu Hâm Phong cũng từ chỗ Tô Hoán Hoa nghe nói về chuyện Mộ Dung Tĩnh và Tiểu Phi, bây giờ nghe Lê Đình Vãn nhắc tới, vội hỏi, “Mộ Dung có thể tìm Tiểu Phi sao?”

Lê Đình Vãn ha hả cười,

“Ta đây cũng không biết, người có tình mới thành quyến thuộc, có thể gặp nhau hay không, vậy phải xem giữa bọn họ có đúng là có tình hay không nữa…”

Hết chapter 109