Sát Nhân Vô Xá

Quyển 2 - Chương 72




May mà bọn họ không trò chuyện lâu lắm, Tiêu Tử Y nói phải đi thu dọn quần áo tùy thân và đồ dùng hàng ngày một chút, chỉ hàn huyên và câu liền đứng dậy đi xuống, Đại công tử lại ngồi lâu hơn một lúc, nói chút chuyện liên quan đến Lạc Diệp sơn trang, lại trách Tĩnh nói nương nương thật khó khăn mới về thăm nhà, hắn cũng không tới vấn an nương nương linh *** gì đó, ta thấy Tĩnh nghe tới hai chữ nương nương thì thần sắc hơi đổi, lập tức cười cười, lái sang chuyện khác.

Nhắc tới cũng lạ, lúc Đại công tử cáo từ đi khỏi, Tiểu Lục cũng dần dần không giãy dụa nữa, trên đường về ta ngó vào trong ngực nhìn, phát hiện tiểu tử kia đã gục đầu xuống ngủ, con rắn nhỏ này, vừa rồi ta mới bị nó làm cho thật khó chịu, bây giờ nó lại đang ngủ khò khò, ta đang muốn kéo nó ra dạy dỗ một trận, lại bị Huỳnh Tuyết kéo lại.

“Muốn giáo huấn thì để về nhà giải quyết, đừng ở chỗ này dọa người.”

Để đề phòng Tiểu Lục bị người ta bắt đi làm canh rắn, ta tha cho nó một lần, không so đo với con rắn nhỏ.

(Chỗ này nguyên văn là “thả cho nó một con ngựa”.)

Trở lại Trích Tinh Lâu, Huỳnh Tuyết đem cái ổ nhỏ làm cho Tiểu Lục đến phòng ngủ, còn đặt cạnh nó mấy chén rượu hoa quả và điểm tâm, sau đó nói đêm nay Tiêu công tử sẽ tới ở, nàng phải sửa soạn sương phòng một chút, lúc này mới rời đi.

Tĩnh và Tô đại ca trở về một cái liền tới thư phòng, đóng cửa không biết bàn bạc cái gì, ta rất buồn chán, cũng chỉ có thể ngây ngốc bồi Tiểu Lục trong phòng, mà sau khi Tiểu Lục uống hết rượu trái cây ta rót cho nó lập tức vừa lắc lư đầu vừa vẫy vẫy đuôi trước mặt ta, một bộ dạng lấy lòng ta, điều này làm cho ta sinh ra hoài nghi với lời Liễu đại ca nói, chẳng phải xà vương gì, rõ ràng chỉ là một con rắn ngốc vừa tham ăn lại tham ngủ thôi.

Hử, không đúng a, lời này nghe sao giống như ta đang tự nói mình? Không biết có phải vì chúng ta đều ham thích thứ giống nhau nên Tiểu Lục mới kề cận ta không?

Trong mấy ngày kế tiếp, hình như Tĩnh bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều đi sớm về khuya, có một ngày ta lén nghe được Tô đại ca nói chuyện trong cung có vài chỗ lầu các bị cháy, mặt của hắn lập tức trầm xuống, thanh âm thật thấp nói, “Chính là mấy ngày này.”

Ta không dám khiến Tĩnh thêm phiền, cả ngày chỉ chơi đùa với Tiểu Lục, đồ ăn uống của Tiểu Lục do Huỳnh Tuyết phụ trách, mới đầu Huỳnh Tuyết có chút sợ nó, sau mấy ngày tiếp xúc, nàng rốt cuộc phát hiện chẳng qua trong phòng thêm một tiểu động vật theo ta, liền bắt đầu thay đổi thái độ nơm nớp lo sợ, rống Tiểu Lục như rống ta vậy, mà sau mỗi lần Huỳnh Tuyết đem rượu trái cây với điểm tâm cho nó, liền lập tức dính lấy nàng.

Ta không biết có phải rắn đều lười biếng như vậy không, nhưng Tiểu Lục tuyệt đối thuộc về phạm vi lười biếng, bởi vì một ngày nó chỉ làm có ba việc ─ ăn, ngủ, phơi nắng, lúc đầu ta không biết, sau khi Tiểu Lục đột nhiên mất tích ta còn tìm nó một trận, sau đó mới phát hiện tiểu tử kia đang ung dung nhàn nhã cuộn người trên mái đình nghỉ mát ở hoa viên phơi nắng.

Huỳnh Tuyết cười ta khéo lo trời sập, nàng nói xà vương có linh tính, nó nhận chủ nhân, đời này cũng sẽ không rời khỏi nơi này, ta nghĩ lý do Tiểu Lục quyết không ly khai nhất định bởi vì ăn, vì chỉ cần Huỳnh Tuyết vào nhà, nó liền lập tức xông lên lắc đầu vẫy đuôi lấy lòng nàng, hình như Huỳnh Tuyết mới là chủ nhân chân chính của nó.

Đêm đó giống như trước Tĩnh chưa trở về, ta cùng Huỳnh Tuyết sau khi ăn cơm tối xong, nàng lại đem rượu trái cây và điểm tâm tới cho Tiểu Lục, sau đó đốt lư đàn hương, ta ngửi thấy hương thơm liền mơ hồ, dường như có người ôm ta lên giường, trong hoảng hốt ta nghe thấy tiếng Tĩnh nói, “Chiếu cố Tiểu Phi cho tốt, ngàn vạn lần đừng để hắn ra ngoài.”

Huỳnh Tuyết lên tiếng, sau khi nàng tiễn Tĩnh ra khỏi phòng liền ngồi bên cạnh bàn, không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng mõ báo canh ba, Huỳnh Tuyết nhìn qua có chút lo lắng, nàng đứng lên đi tới đi lui trong phòng, trong tay còn cầm một đôi đoản kiếm, thứ cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua.

Một loại sợ hãi vô hình trong ***g ngực ta, ta biết nhất định bọn họ có việc gạt ta, bởi vì nguy hiểm, cho nên mới nhốt ta ở chỗ này để Huỳnh Tuyết trông nom, nhưng không thể như thế, ta không thể nằm chỗ này trong khi Tĩnh đang gặp chuyện!

Ta từ từ đưa tay lên miệng, cố sức cắn, đau đớn khiến thần trí của ta lập tức thanh tỉnh lại.

“Tiểu Phi, ngươi…”

Thấy ta xoay người ngồi dậy, Huỳnh Tuyết biến sắc, nhưng lập tức cười nói, “Tỉnh rồi à? Có phải không có công tử ở đây ngươi ngủ không yên phải không?”

“Rốt cuộc có chuyện gì? Tĩnh đang ở đâu?” Không để ý tới Huỳnh Tuyết lấp liếm, ta nắm tay nàng vội vàng hỏi.

“Nhị công tử đang tiếp khách trong yến tiệc ở tiền viện, Tiểu Phi, ngươi làm gì?”

Biết Huỳnh Tuyết đang nói dối, ta không nghe tiếp nữa, xoay người phóng ra ngoài, đi đứng có chút lơ mơ, có điều tốt hơn so với lúc nãy.

Trong chớp mắt tay bị nắm chặt, Huỳnh Tuyết nói, “Tiểu Phi, không được hồ nháo, công tử muốn ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi, có phải ngươi không nghe lời hắn?”

Tĩnh nói ta đương nhiên nghe thấy, nhưng lúc hắn gặp nguy hiểm ta không thể không quan tâm.

“Vèo!”

Một mũi tên từ bên ngoài cửa sổ bắn vào, Huỳnh Tuyết vung tay lên, gạt mũi tên rơi xuống mặt đất, cùng lúc đó hai bóng đen bay vọt vào phòng, toàn bộ cửa sổ bị đạp tung, chấn song mảnh gỗ văng tứ phía.

“Tiểu Phi, quay vào phòng trong!”

Huỳnh Tuyết hét một tiếng, tay huy đoản kiếm đánh tới lợi kiếm, kiếm bên trái bay ra, chém chết một tên hắc y trong đó.

Ta lại nhân cơ hội thoát khỏi phòng, tai nghe Huỳnh Tuyết lo lắng kêu lên, “Tiểu Phi…”

Cửa phòng vừa mở, hàn quang trước mặt chợt lóe lên, một thanh đao bén nhọn vung ngay xuống mặt ta, ta vội vàng né sang bên cạnh, chợt nghe cạnh sườn có tiếng phì phì, Tiểu Lục đã phi như bay vào mặt tên kia, hắn kêu lên sợ hãi cuống cuồng lùi về phía sau, một cây trâm ngọc từ phía sau ta bắn vào cổ họng hắn, chỉ nghe Huỳnh Tuyết kêu lên, “Mau trốn đi!!”

Thấy có mấy hắc y nhân kích động tiến tới đánh với Huỳnh Tuyết, ta vội vàng chạy ra khỏi phòng, một đường chạy vội theo hành lang, tai nghe tiếng đánh nhau xa dần, gió đêm kéo tới, thổi bay đèn ***g treo trên hành lang, khiến hình bóng trên mặt đất của ta lắc lư bất định, kinh hoảng bộc phát trong lòng, Tĩnh ở đâu? Hắn sẽ không có việc gì chứ?

“Phì” một tiếng, Tiểu Lục đã nhảy tới trước người ta, ta nhớ Huỳnh Tuyết nói xà vương thông linh hiểu chuyện, vội hỏi, “Tiểu Lục, có phải ngươi biết Tĩnh ở đâu phải không? Mau đưa ta đi tìm hắn!”

Tiểu Lục không tình nguyện vẫy đuôi một chút, dường như không muốn rời ổ, ta cả giận nói, “Nếu ngươi còn muốn uống rượu trái cây thì ngay lập tức đưa ta đi!”

Tiểu Lục nghe xong, lập tức giống như nhảy về phía trước, nhanh nhẹn khiến ta không khỏi sửng sốt, con rắn nhỏ này, sao tính khí lại giống ta như vậy?

Tiểu Lục bò tới hành lang thư phòng cách đó không xa liền ngừng lại, đầu nó nhô thật cao, không ngừng thè lưỡi, bộ dang có vẻ rất kích động, cũng không tiến lên nữa.

Tiếng binh khí kịch liệt giao tranh trong đêm khuya đặc biệt chói tai, theo tiếng hô, một bóng đen từ chỗ cửa sổ ngã bay ra ngoài, nằm sấp trên mặt đất không còn hơi thở, nhờ ánh trăng, ta thấy trong tay kia nắm chặt một thanh đao dính chút máu.

Tâm chợt căng thẳng, Tĩnh, ngươi ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!

Ta lặng lẽ đến gần, lại nghe thấy tiếng Tĩnh cười lạnh truyền tới.

“Thế nhân đều nói Tiêu tiên sinh nhàn vân dã hạc, tiền tài không lọt vào pháp nhãn của hắn, nhưng không biết trong thư phòng Trích Tinh Lâu của ta đây có vật gì đáng giá khiến Tiêu tiên sinh nửa đêm tới lấy? Có lẽ, các hạ căn bản không phải là Tiêu Tử Y!”

Trong giọng của Tĩnh mang theo một chút thở gấp, nhưng giọng nói trong trẻo thong thả khiến tâm ta an ổn xuống.

Quả nhiên Tiêu Tử Y có chuyện, ta đã nói hắn lăn lộn cùng một chỗ với bọn Thành Vương nhất định không phải thứ tốt gì.

Không có ai trả lời, tiếng giao chiến lại truyền ra, ta nằm xuống len lén bò vào phòng, ngọn đèn trong phòng sớm đã tắt, nhưng ánh trăng sáng tỏ chiếu rõ gian phòng, chỉ thấy tay áo bóng người tung bay, kiếm quanh lấp lánh, đang triền đấu kịch liệt, thư phòng lớn đã sớm lộn xộn không chịu nổi, mà mùi máu tanh ập tới khiến đầu ta chợt choáng váng.

Ta trốn ở chỗ tối trong góc tường không dám nhúc nhích, chỉ cần Tĩnh vô sự là tốt rồi, nếu như ta vọng động, không chỉ không giúp được gì, còn làm Tĩnh run chân run tay, nhưng song phương chiến đấu kịch liệt khiến ta càng nhìn càng kinh hãi, mà trước ngực Tĩnh và vai phải đều đã dính máu, màu máu ở dưới ánh trăng càng có vẻ chói mắt, ta khó chịu một trận, đầu choáng váng lợi hại hơn.

Hết chapter 72