Sát Phá Lang - Priest

Quyển 3 - Chương 88: Náo doanh




Cố Quân hơi cúi đầu, nghĩ qua là biết hành trình về phương Nam này là làm cho ai xem.

Xét trên mức độ nào đó, Cố Quân lớn lên trong thâm cung kỳ thực hiểu Lý Phong hơn Trường Canh.

Nếu một người tâm khí quá cao, bản thân lại thiếu chút ý tứ, rất dễ rơi vào hoàn cảnh của Lý Phong. Hoàng đế Long An hiểu đạo quyền mưu, nhưng chó chăn cừu lợi hại hơn cũng chỉ có thể chăn cừu, cho dù răng bén mỏ nhọn, khi đơn đả độc đấu có thể cắn chết sói, cũng chẳng làm được vua sói – đạo lý tương tự vậy.

Cố Quân căn bản không cần nghe ngóng trong triều chia mấy phái, có chính kiến gì, Từ Lệnh chuyến này bất kể có mục đích gì, bất kể hắn thuộc môn nào, phái nào, trên thực tế hắn đều là người của Lý Phong.

Lý Phong chỉ thích loại chày gỗ không nịnh bợ, không kết đảng, không thân phận không gia thế này, suốt đời đều truy cầu hai chữ “thuần thần”.

Khái niệm “thuần thần” là gì thì tạm thời không bàn, chỉ biết trong mắt Hoàng đế Long An, hai chữ này bao hàm hai ý: Đầu tiên phải do Hoàng thượng tự mình đề bạt, sau lưng không có thế gia quyền thần nào trợ giúp, thân thế đủ trong sạch, thứ hai, phải làm Hoàng đế cảm thấy an toàn dễ khống chế.

Mới đầu Nhạn vương Lý Mân chính là đi con đường này, khi đó y ở trong triều không hề có căn cơ, không nơi dựa dẫm, không quyền không thế, toàn thân trên dưới chỉ có một chút cốt huyết hoàng gia – còn là hỗn huyết khiến người ta nghi ngờ, gần như một kẻ vô tri không biết sợ hãi mà chèo chống Sở quân cơ Đại Lương, hiển nhiên là “thuần thần” trong mắt Lý Phong.

Nhưng sau đó Lý Phong phát hiện Nhạn vương không phải “kẻ vô tri”, thủ đoạn lớn nhỏ phiên vân phúc vũ quá nhiều, Hoàng thượng bị y nghịch lông, không còn dám tin sự “thuần” của y nữa, cho nên Hoàng đế Long An phái một kẻ thuần hơn đến kiềm chế y.

Xuyên qua đôi mắt như chim én trên mặt Từ đại nhân, một Hoàng đế đang rình mò bên ngoài, chỉ tiếc trong đôi “thiên lý nhãn” này lại là tâm tính trẻ sơ sinh, chắc hẳn rất nhiều chiêu thức Nhạn vương còn chưa kịp dùng hết, hắn đã tự mắc câu trước rồi.

Hiện giờ Đại Lương dung không được người thuần lương trung nghĩa thực sự, Cố Quân nhiều năm qua mặc dù tị hiềm không nhúng tay vào nội chính, nhưng những người đó đức hạnh ra sao, trong lòng y cũng nắm rõ.

Hành vi của Trường Canh sau khi vào triều, dù y ở tận biên cương, cũng nghe thấy đôi chút, song biết và nghe nói là một việc, tận mắt thấy lại là việc khác – kỳ thực cho đến lúc này, trong lòng Cố Quân, Trường Canh vẫn là chàng thiếu niên ôn lương đơn thuần năm đó, có lẽ tài hoa hơn người, nhưng chưa từng cậy tài khinh người, có lẽ cũng biết cáu, song không tùy tiện nổi giận, cho dù nổi giận cũng rất có chừng mực, chỉ để cho kẻ đắc tội y biết “ta tức giận” mà thôi, kẻ bị báo thù quá nửa sẽ chỉ cảm thấy như bị một động vật nhỏ thân mật thò vuốt cào nhẹ, chỉ hằn dấu chứ không trầy da.

Có thể khiến người ta đau đến tận xương.

Chân thật và ấm áp như vậy… Chân thật đến độ dẫu trong lòng nắm rõ, trên tình cảm Cố Quân lại thủy chung không cách nào gắn với Nhạn thân vương Lý Mân sát phạt quyết đoán kia.

Mà hiện giờ, dưới gió thảm mưa sầu Giang Nam, hai hình tượng phảng phất không liên quan rốt cuộc dần dần trùng làm một, nhất thời, hình tượng nào cũng có vẻ xa lạ.

Lồng ngực ban nãy liên tục thở không nổi của Cố Quân càng đau vô cùng.

Nhưng thân trong trận địa địch, chủ soái không tiện tự dưng thương xuân bi thu, y đành phải gượng ra vẻ thoải mái gần như khinh cuồng, im lặng chịu đựng cơn đau này.

Đoàn người mau chóng theo tù binh Tây Dương tìm đến trạm gác gần nhất, theo như tên kia nói, người ở trạm gác chia làm hai nhóm, thay phiên tuần tra. Khu không người tuần rất đơn giản, dần dà, đám kỵ binh Tây Dương cũng tương đối lơ là, thậm chí địch nhân lẻn vào cũng không hề phát giác.

“Tên mũi lõ đó nói trong trạm gác chỉ có hai trọng giáp,” Từ Lệnh nhỏ giọng nói, “Ngoài ra không có gì tiện tay, Đại soái, trọng giáp có thể giúp chúng ta qua sông không?”

“Có thể,” Cố Quân, “Xuống là chìm, còn nhanh hơn lồng nhốt heo, chuyên trị các loại gian phu dâm phụ.”

Từ Lệnh: “…”

Uổng cho hắn vừa rồi còn tưởng An Định hầu đã đứng đắn được một lúc, hiện tại xem ra quả nhiên là ảo giác.

Cố Quân lau mặt, xóa hết vẻ mệt mỏi, giả bộ rất có tinh thần: “Không vội, chúng ta mượn lốt bọn mũi lõ canh gác này đến bờ sông phía trước, thừa cơ kiếm một đoản giao đi cực nhanh của chúng. Từ đại nhân yên tâm, ban nãy ta đã báo cho Chung lão tướng quân, lên mặt sông rồi, bên kia tự có tiếp ứng.”

Từ Lệnh nghệt mặt hỏi: “Cố soái đã liên lạc được với Chung tướng quân? Từ khi nào thế?”

Cố Quân nghiêm túc nói: “Tâm linh hơi tương thông ấy mà.”

… Lại bắt đầu nói nhảm rồi.

Từ phó đốc sát sứ mắc mưu hết lần này đến lần khác rốt cuộc đã học được ngậm miệng khi ở trước mặt Cố Quân, cũng bởi vậy mà suy luận ra sự vững vàng trời sập đất nứt vẫn thong dong của Nhạn thân vương đều là tôi luyện từ đâu.

Trường Canh lại chấn động mạnh – Y quả thật đã thông báo cho Chung lão tướng quân, nhưng dùng cách của Lâm Uyên các, thật sự không tiện nói cho Từ Lệnh nghe, vốn đã chuẩn bị một vở kịch khác tính cho Từ đại nhân xem, ai ngờ Cố Quân qua dăm ba câu lại im lặng gánh thay y.

Cố Quân nắm giữ Huyền Thiết hổ phù, thời chiến điều động tứ phương, giữa trú quân biên cảnh có cách liên lạc bí mật cũng không lạ gì, kẻ ngốc hơn nghe y đáp lấy lệ một câu cũng sẽ thức thời không truy hỏi nữa, nếu lát gặp viện quân, Từ Lệnh sẽ không sinh nghi thêm.

Trong lòng bàn tay ướt nhẹp của Trường Canh chớp mắt rịn mồ hôi lạnh.

“Y biết rồi.” Tim Trường Canh lắc lư một chút, lạnh băng chùng xuống.

Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, trong kế hoạch hoàn hảo hơn cũng không tránh khỏi sinh ra khúc chiết và ngoài ý muốn. Đối với Trường Canh mà nói, việc ngoài ý muốn đầu tiên y gặp phải chính là ngày ấy trên triều đường tự thỉnh Nam hạ chưa kịp nói một phen trần từ khẳng khái, đã bị Cố Quân bất ngờ đứng ra giải quyết gọn lẹ.

Tên đã lên dây không thể không bắn, y đành phải tiếp tục tiến bước, tiến hành các bố trí của mình càng bí mật hơn.

Liên quan đến Cố Quân, Nhạn vương tính toán cặn kẽ luôn phải hồ đồ nhất thời – không phải đầu óc không đủ dùng, mà là y thật sự phân không rõ mình rốt cuộc có tính toán gì.

Một mặt, y rất muốn như giấu Từ Lệnh mà tiện thể giấu cả Cố Quân luôn. Dù sao thì âm mưu quỷ kế xưa nay lỡ vì quang minh, cuối cùng rơi xuống tiểu thừa, y không muốn để Cố Quân nhìn thấy mình quỷ kế đa đoan, cũng không dám nghĩ Cố Quân sẽ nhìn nhận chuyện này như thế nào.

Mặt khác, trong lòng y lại liều lĩnh mà ẩn ẩn hi vọng Cố Quân có thể nhìn rõ mọi việc, đó cơ hồ là một loại tâm tính làm nũng như cố tình gây sự với người cực thân cận – muốn cho người ấy biết, mình chính là hạng như vậy.

Y mâu thuẫn như thế, vừa sợ chạm đến đường giới hạn cứng rắn của Cố Quân, lại luôn không nhịn được muốn thăm dò.

Có lẽ trên đời khó dò nhất không phải sự hiểm ác của địch nhân, mà là sự dụng tâm dẫu chân thành hơn cũng thường xuyên khiến người ta cảm thấy mơ hồ của người trong lòng.

Cố Quân như cố ý như vô tình quay đầu lại nhìn y một cái, mí mắt Trường Canh không thể khống chế máy nhẹ một chút, tựa hồ muốn trốn tránh, rồi lập tức lại nhìn thẳng vào mắt Cố Quân, ánh mắt như móc câu muốn từ trong đó bới ra một chút manh mối.

Nhưng lúc này, Cát Thần lại mù mắt sán tới, rỉ tai Cố Quân: “Đại soái, ta hoài nghi trọng giáp của bọn mũi lõ có công nghệ đặc thù, tiết kiệm tử lưu kim hơn của chúng ta, hay là các ngài dọn dẹp người trước, ta đi mở trọng giáp ra xem thử để học lỏm!”

Cát Thần chui đầu ra, vừa vặn dời đi tầm mắt Cố Quân, giữa lúc vội vàng Trường Canh chẳng thể nhận ra hàm ý gì trong đó, mà xung quanh toàn là người ngoài bất tiện, y không thể đến hỏi cho rõ, đành phải thấp tha thấp thỏm.

Cố Quân nghe vậy, chỉ một thân vệ đi theo Cát Thần, quyết định: “Trộm không được thì ta sẽ coi là ngươi làm biếng trốn việc, xử trí theo quân pháp, đi-“

Y ra lệnh một tiếng, hai mươi mấy quạ đen im ắng vây quanh trạm gác Tây Dương nho nhỏ này, không một tiếng động mà dọn dẹp mấy binh lính Tây Dương còn say giấc nồng, soát được trong trạm gác một bộ bản đồ phòng khống trú quân và mấy bộ khinh giáp. Cả đoàn đều mặc khinh cừu giáp, đến lúc đó chỉ cần kéo mặt nạ bảo hộ xuống, thì chẳng ai nhận ra người bên trong không phải là nguyên trang.

Cố Quân chỉ tù binh Tây Dương run bần bật: “Cho hắn mặc khinh giáp, gắn một ngòi nổ trong hộp vàng, dám gây sự thì nổ hắn thành nhân sủi cảo – Đúng rồi, Tiểu Cát đâu?”

Cát Thần vội chạy chầm chậm tới: “Đây đây, Đại soái ta ở đây!”

Cố Quân nhìn lại, chỉ một chốc, tên này chẳng những tháo trọng giáp Tây Dương, còn tháo luôn cả động lực trung tâm của trọng giáp kia, hệt như nô lệ đồng tiền cột chặt vào hông không chịu bỏ xuống, đôi mắt sáng rực như chuột sa chĩnh gạo, hớn hở chạy tới nói: “Cố soái, ta cũng phải giả làm lính Tây Dương sao? Ta muốn mang cái này đi, có khinh giáp nào bụng bự chút không?”

Cố Quân ý tứ không rõ ngó hắn chốc lát, chợt chỉ huy thân binh thủ hạ trói gô Cát linh xu lại, cười nói: “Mặc khinh giáp làm gì? Mấy chục cân nặng lắm! Ta trái lại có một vai diễn thích hợp hơn cho ngươi đây. Ngươi khỏi cần thay quần áo, cứ giả làm gian tế lẻn vào trận địa địch trộm cắp bị bắt đi, thấy sao? Vạn nhất bị chất vấn, chúng ta cũng có một lý do – Đúng rồi, vừa vặn ngươi mang theo thứ này cũng giống bắt cả tang vật lắm, trói lại đi!”

Cát Thần vẻ mặt kinh hãi thay thế tù binh Tây Dương vừa nãy, bị hai thân vệ thiết diện vô tình bắt lại trói gô, tay chân treo lên cây gậy dài, lắc lư bị người ta khiêng đi. Cát Thần đâu có ngu, mơ hồ cảm thấy có thể mình đã đắc tội gì Đại tướng quân rồi, nên Cố Quân mới cố ý chỉnh hắn, liền ném ánh mắt xin giúp đỡ về hướng Trường Canh: “Vương…”

“Vương cái gì?” Cố Quân kéo mặt nạ sắt xuống, giọng nói từ sau mặt nạ lạnh băng truyền ra, như mạ một tầng sương giá, “Bịt miệng hắn lại, tù binh không được kêu lung tung.”

Nhạn thân vương bản thân còn đang thấp tha thấp thỏm căn bản không dám lên tiếng, dưới sự ngầm đồng ý của y, Cát linh xu biến thành một cục oan khuất hình người, bị một cây gậy dài khiêng đi.

Cả đoàn nghênh ngang khiêng “tù binh” đến chỗ Tây Dương đóng quân, gần rạng sáng, đã xuyên qua hàng loạt các khu không người của Giang Nam, tới gần trận địa địch. Lúc này, nhờ vào thiên lý nhãn, họ đã có thể nhìn thấy thủy quái Tây Dương đậu trên mặt sông, Tây Dương giao hống hách như hổ sa đi lại tựa gió, đây vẫn là lần đầu họ nhìn thẳng đám Tây Dương giao như gió xoáy này, Từ Lệnh nhất thời thấy hơi hoa mắt, phòng tuyến của người Tây Dương quá nghiêm mật, hai tay hắn vã mồ hôi lạnh, không biết mấy người này rốt cuộc làm thế nào mà vào trận địa địch vẫn nghênh ngang được.

Còn chưa kịp tới gần nơi đóng quân, mấy nòng đoản pháo đã xoay tới, đen ngòm chỉ thẳng vào họ.

Từ Lệnh khó khăn nuốt nước bọt, lúc này, một vai bị ấn xuống, Từ Lệnh nghe thấy tiếng Nhạn vương nói ngay bên tai: “Lúc sợ, không được nghĩ bị phát hiện chúng ta sẽ chết chắc, ngươi phải nghĩ, những kẻ này chúng ta đều phải xử lý, hôm nay chưa giết thì ngày mai cũng phải lần lượt thanh toán, chúng ta là tới giết người, không phải bị người giết.”

Từ Lệnh nghe thấy sát ý thuộc về kẻ đi săn từ giọng nói nhẹ tênh của Nhạn vương, hơi rùng mình, luồng sát ý kia phảng phất trong run rẩy truyền lên người hắn, Từ Lệnh hít sâu một hơi, nhớ tới xương trắng thê thảm trong từ đường, nhắm chặt mắt lại, quả nhiên nỗi sợ hãi liền giảm đi.

Nhạn vương lại nói: “Giữ chắc kíp nổ của kẻ dẫn đường, chúng ta đều không hiểu tiếng phiên bang lắm, chỉ có thể dựa vào Từ đại nhân, nếu hắn có một chút dị động… Từ đại nhân dám giết người không?”

Từ phó đốc sát sứ từ nhỏ đọc sách, ngay cả gà cũng chưa từng giết, tay cầm kíp nổ không tự chủ được run lên. Hắn vừa run, tù binh Tây Dương kia liền cảm thấy mạng mình nguy hiểm, cũng run bần bật theo. Bàn tay đè trên vai Từ Lệnh lại ấn xuống, lực xuyên thấu cương giáp mà đến, như kìm sắt, lấy ngoại lực ép Từ Lệnh ổn định lại.

Từ Lệnh cắn răng: “Dám, Vương gia yên tâm, hạ quan nhất định không phụ sứ mệnh.”

Trường Canh chậm rãi rút tay về, cảm thấy Cố Quân đang nhìn mình, trốn sau mặt nạ bảo hộ không dám nhìn lại, im lặng lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay.

Y có thể bảo cho mỗi người biết nên làm thế nào, nhưng không ai tới chỉ điểm một chút bến mê cho y.

Lúc này, thủ vệ Tây Dương thông qua đồng hống nói một câu tiếng phiên bang, đại ý là hỏi họ đang làm gì.

Từ Lệnh hắng giọng, trả lời: “Lúc tuần doanh bắt được một gian tế Trung Nguyên, áp giải lại đây xem phải xử lý thế nào.”

Vệ binh ở nơi đóng quân nghi hoặc thò đầu dòm, Cố Quân im lặng dùng chuôi kiếm Tây Dương gõ lưng tù binh: “Thức thời chút.”

Từ Lệnh chưa phiên dịch, tù binh Tây Dương đã hiểu ý Cố Quân, run rẩy đẩy mũ sắt trên khinh giáp lên, một dúm tóc vàng quen thuộc xóa tan sự nghi ngờ của thủ vệ, thủ vệ liếc Cát Thần bị treo trên gậy một cái, làm mặt quỷ nhe răng ngoác miệng, vẫy vẫy tay, mấy nòng pháo chậm rãi dời đi, cho họ vào trú địa.

“Chờ chút đã,” Vệ binh cho họ vào nói, “Giáo hoàng đại nhân đang tiếp khách quan trọng, các đại nhân đều ở bên cạnh, báo lên cũng không ai quản, cứ đi ghi tên, nhốt con heo này lại trước, tới tối nướng sau.”

Những người khác không hề có phản ứng, Từ Lệnh biết vào lúc này ngay cả Nhạn vương cũng không cách nào chỉ đạo gì mình, nuốt nước bọt hai lần liền, cố hết sức trấn định hỏi: “Khách từ đâu tới vậy?”

“Thánh địa,” Thủ vệ không kiên nhẫn gãi gãi mặt, “Chuyện không nên biết thì hỏi ít thôi, thật không biết khi nào họ mới có thể cho chúng ta về, trận này đánh không xong rồi – Hà, người anh em, mấy phế vật trong khu không người này bắt được một gian tế, cho họ vài miếng thịt khô đi, đời này chắc họ cũng chẳng lập được công lớn hơn đâu.”

Một đám lính Tây Dương cười ồ lên.

Từ Lệnh hơi yên tâm hơn, dẫn đầu đẩy tù binh Tây Dương đi về hướng được chỉ dẫn, ai ngờ đúng lúc này, tù binh kia đột nhiên cựa quậy, kíp nổ đặc chất Từ Lệnh cầm lộ ra, thủ vệ Tây Dương còn chưa đi liền nhìn thấy: “Từ từ, sau lưng ngươi là cái gì vậy?”

Từ Lệnh thoáng cái vã mồ hôi lạnh.

Thủ vệ kia hồ nghi đi đến gần Từ Lệnh, nhìn hắn từ trên xuống dưới, bỗng nhiên đặt tay lên bội kiếm bên hông: “Kéo mặt nạ bảo hộ của ngươi lên.”

Tim Từ Lệnh đập như điên, hắn cứng đờ không thể nhúc nhích.

Đúng lúc này, đằng xa đột nhiên vọng đến một tiếng cảnh báo chói tai, ánh lửa ngút trời đón gió bùng lên, đông đảo lính Tây Dương chạy qua họ, thủ vệ Tây Dương vặn hỏi vừa thất thần, thì Trường Canh liền bất ngờ tiến lên một bước, trong tay không biết từ khi nào có thêm một cây châm mảnh dài bằng cánh tay, chớp nhoáng đâm vào cổ hắn.

Thủ vệ Tây Dương không kịp rên một tiếng đã chết đứng, một thân binh tháo mũ giáp của thủ vệ nọ, quay đầu lại cắt đứt dây thừng cho Cát Thần, chụp mũ lên đầu hắn.

Từ Lệnh bấy giờ mới thở phào, phát hiện ra thân binh của Cố Quân thiếu một, ngay sau đó, Cố Quân nhẹ nhàng giật kíp nổ trong tay Từ Lệnh, bỏ lại một câu: “Đi.”

Từ Lệnh còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Cố Quân kéo kíp nổ ở lưng tù binh kia, cát phong nhận trong tay không biết khều thứ gì trên lưng khinh giáp của người Tây Dương, bay lên một cước đạp văng hắn, sau lưng tù binh kia phụt ra khói trắng, nhờ lực cú đá của Cố Quân, khinh giáp phun mây phun sương đẩy hắn đi.

Tù binh Tây Dương rú lên thảm thiết một tiếng không giống tiếng người, cùng lúc đó, dị động bên này không thể tránh khỏi bị chú ý, thân binh Huyền Thiết doanh được huấn luyện cực kỳ chuyên nghiệp, Cố Quân vừa vung tay ra hiệu, liền mỗi người một việc giơ cung nỏ trường đoản pháo trong tay, bắn quét bốn phương tám hướng.

Cho đến lúc này, khinh giáp của tù binh Tây Dương kia mới nổ, cự chấn hất bay doanh trướng và lính Tây Dương xung quanh, Từ Lệnh nhất thời không đứng vững, một bàn tay trong khinh giáp lại lôi hắn chạy đi.

Cả đoàn nhân loạn chạy như điên, đến một ngã rẽ, Cố Quân chợt giơ tay ngăn Từ Lệnh và Trường Canh đang lôi hắn, mau chóng hỏi nhỏ: “‘Chạy bên đó rồi, đuổi theo’, nói thế nào?”

Từ Lệnh không kịp phản ứng, mau chóng dịch thành tiếng phiên bang của người Tây Dương.

Hắn vừa dứt lời, liền có quân địch đuổi tới, chỉ thấy Cố Quân rút bội kiếm trên khinh giáp Tây Dương, lên giọng bắt chước giống như đúc câu Từ Lệnh vừa dạy, đồng thời dẫn đầu cầm kiếm Tây Dương, đằng đằng sát khí “đuổi theo”.

Đều là giáp trụ và mặt nạ bảo hộ giống nhau, cũng chẳng phân rõ ai là ai, Cố Quân chấp chưởng Huyền Thiết doanh nhiều năm, thật sự quá có khí chất tướng quân, ra lệnh một tiếng thì lính Tây Dương cũng không nhịn được chạy theo.

Từ Lệnh: “…”

Họ tự dưng từ kẻ bị vây bắt biến thành truy binh.

Đuổi mãi tới bờ sông, Từ Lệnh thấy một bóng đen chợt từ nơi xa rẽ đám đông mà ra, giáp Tây Dương ngụy trang đã cởi, chính là thân vệ bị thiếu của Cố Quân. Tướng sĩ Huyền Thiết doanh kia huýt sáo một tiếng ngân dài, sau đó nhảy xuống sông, Từ Lệnh cái khó ló cái khôn, lớn giọng dùng tiếng phiên bang quát: “Lên thuyền, đuổi theo!”

Cố Quân không liệu được Từ đại nhân gần mực thì đen nhanh vậy, không nhịn được bật ngón cái.

Từ Lệnh chưa kịp đắc ý, đã bị Cố Quân cách khinh giáp nặng mấy chục cân ném từ bờ sông xuống, rơi lên một Tây Dương giao. Thủy quân trên giao cũng nghe thấy động tĩnh trên bờ, đang ù ù cạc cạc, nhao nhao tới xem, đúng lúc này, vài bóng đen rào rào hạ xuống, vung đao thoăn thoắt xử lý sạch sẽ mấy thủy quân Tây Dương, một đao lấy mạng, tuyệt không lề mề, một chút âm thanh cũng không có, thi thể chưa kịp ngã xuống đã bị kẻ sát nhân thản nhiên đỡ đi, như chỉ sóng vai đi vào khoang thuyền.

Giây lát sau, hỗn loạn trên bờ chưa kết thúc, một Tây Dương giao đã nhanh như chớp giật nhân nắng mai chưa lên mà lao khỏi cảng trú quân Tây Dương.