Sát Phá Lang - Priest

Quyển 4 - Chương 118: Túc địch




Suốt năm Long An thứ chín, Đại Lương nồng nặc mùi khói thuốc súng.

Cuối tháng Năm, triều đình do Nhạn vương đại diện, định ngày hẹn người mua phong hỏa phiếu đợt đầu do mười ba nghĩa thương làm đại diện, tuyên cáo đợt phong hỏa phiếu thứ nhất đến kỳ, cùng thời gian thành lập “Long An ngân trang” Lý Phong ngự bút thân phê, thiết lập tổng trang tại kinh thành, mở chi nhánh ở các địa phương, trước khi cơ cấu chi nhánh kiến thành, mọi sự vụ tạm do chính quyền làm thay, phụ trách thu gom phong hỏa phiếu đến kỳ và trả tiền. Hôm sau, Long An ngân trang công khai mấy cách trả tiền để lựa chọn, có thể trả hiện ngân, cũng có thể mở tài khoản ở Long An ngân trang, đổi phiếu ngân thành tồn ngân, chuyển thành Long An ngân phiếu dùng được trong toàn cảnh, khi số định mức đạt tới tiêu chuẩn nhất định, nếu muốn còn có thể đổi số định mức trong quan xưởng Ban vận hà quản lý, mức giá liệt hết ra đủ viết thành một quyển sổ dày, khiến đám Phương Khâm nghiến răng nghiến lợi cảm thấy việc này lại là Nhạn vương đã nghĩ sẵn từ sớm.

Trước đây Đại Lương cũng có đủ các kiểu tiền trang, có dân gian tư lập, hoặc quan lập do hoàng thương mở, dành riêng cho chính quyền dùng để hối đoái thông thương với nước ngoài, Long An ngân trang cưỡng chế dẹp tiệm, sát nhập đa số ngân trang quan lập, Nhạn vương sửa lại hình tượng ôn tồn lễ độ trước kia, từ sau khi trở về, như thể bị thứ gì đoạt xá, ngày qua ngày phát rồ lên.

Hoàng thương mặc dù mang chữ “hoàng”, nhưng sau lưng hơn một nửa là các đại thế gia môn phiệt, xưa nay muốn ỷ thế hiếp người thì nhớ trên đầu mình có một chữ “hoàng”, muốn kiếm lợi riêng thì toàn thân chỉ còn lại “thương”, công tư bất phân quen rồi, sổ sách lộn xộn, lợi ích dính dáng trong đó nói ba ngày ba đêm cũng chẳng rõ nổi, từ lâu đã coi sản nghiệp quan gia là gia nghiệp của mình, ai có thể nghĩ đến một đêm nghiêng trời lệch đất, bị người ta không phân tốt xấu “tước đoạt gia nghiệp” như vậy?

Từ tháng Năm đến tháng Tám, trên triều đường có thể nói là mỗi ngày gà bay chó sủa.

Một kẻ đứng đầu quan trang làm chim đầu đàn liều chết kháng mệnh, lập tức bị tra ra tham ô hạ ngục, tịch biên điều tra, phu nhân vốn có bầu, vì việc này đành phải bôn ba liên tục, vốn đã thể nhược, kết quả là đẻ non, một xác hai mạng.

Nhạc mẫu là lão cáo mệnh, năm đó đại thọ bảy mươi có tiên đế ngự bút tự tay đề “lão thọ tinh”, tuổi già mới có một mụn con gái, chiều chuộng như gì, làm sao chịu được việc này, lập tức đội hoành tiên đế đề muốn treo cổ.

Nhất thời sôi sùng sục, tất cả công hầu chốn kinh thành đều hận không thể lôi Nhạn vương ra lột da rút gân.

Phương Khâm chạy qua chạy lại trong đây, khéo léo né qua Nhạn thân vương có thân phận thiên hoàng quý trụ, chỉ thẳng đầu mâu vào Sở quân cơ, liên lạc thế lực lục bộ, liên danh dâng tấu nêu mười sáu tội trạng chỉ trích Sở quân cơ, quần tình kích phấn yêu cầu Hoàng đế xóa “cơ cấu lâm thời thời chiến” là Sở quân cơ này.

Sau lưng Sở quân cơ đương nhiên không phải tư lệnh không binh, dĩ nhiên phải phản kích, nhất thời tất cả chuyện xấu từ đời nảo đời nào đều bị vạch hết ra, cả triều minh thương ám tiễn, đấu đến ngươi chết ta sống, cho dù chưa từng can dự trong đây, đi ngang qua cũng phải trúng một hai mũi tên lạc.

Gần đến Trung thu, đã đến hồi căng thẳng nhất, ngay cả người cẩn thận như Giang Sung cũng bị cuốn vào một vụ án, tạm đình chỉ chức vụ chờ điều tra.

Mọi người đều biết, Hoàng thượng nhìn như công bằng, nhưng thực tế đang âm thầm bảo vệ Nhạn vương, nếu không y sẽ không thể lù lù bất động giữa mưa gió như vậy.

Om sòm như thế đến tận đêm Trung thu.

Theo thường lệ, Lý Phong phải đến hậu cung ăn một bữa gia yến, trên đường gặp tam hoàng tử, người nghiêm khắc hơn đối với ấu tử cũng có vài phần khoan dung, Lý Phong hiếm khi ôn nhu kêu nó lại, nắm tay dắt đi. Tam hoàng tử cũng sợ phụ thân như các ca ca, không dám lên tiếng, cố gắng với tay hắn chạy chậm theo bước chân cha, chỉ chốc lát đã chạy đến đỏ cả mặt.

Nội thị đành phải nhắc nhở một tiếng, bấy giờ Lý Phong mới cúi đầu nhìn thấy bộ dáng nơm nớp lo sợ của tiểu nhi tử, không biết vì sao, hắn liền nhớ đến hình ảnh Nhạn vương ngồi trên cỏ bện cào cào cho đứa bé này ngày hôm đó.

Lý Phong: “Gọi Nhạn vương vào cung, ăn bữa gia yến.”

Nội thị bên cạnh vội vâng dạ, nhưng chạy một vòng lớn, lại chẳng dẫn được người về.

“Bẩm Hoàng thượng, nô tỳ không tìm thấy Nhạn vương điện hạ.”

Lý Phong nhíu mày: “Không có ở Sở quân cơ à?”

Nội thị dè dặt đáp: “Gần đây không phải bên phía Giang đại nhân có chút việc ạ, vậy nên lại có người ầm ĩ đòi xóa sổ Sở quân cơ, điện hạ mấy hôm nay nói là tị hiềm, ngừng sự vụ hằng ngày lại… tấu thỉnh tội không phải còn ở trên bàn người ạ?”

Lý Phong day ấn đường, nhớ tới việc này: “Không đến nhà tìm xem? Vương phủ? Còn có phủ An Định hầu…”

“Tìm rồi ạ,” Nội thị nhỏ giọng đáp, “Gia nhân nói Vương gia đã xuất thành đi Hộ Quốc tự, mấy bữa nay đang ở trong thiền viện của Liễu Nhiên đại sư.”

Lý Phong: “…”

Đêm Trung thu, muôn nhà đoàn viên, mà đường đường Nhạn thân vương dưới một người trên vạn người lại một mình ở dưới thanh đăng cổ phật của một hòa thượng nghèo kiết xác.

… Còn có một đám người như hổ rình mồi tìm mọi cách lôi y xuống ngựa.

Trong lòng Lý Phong bỗng hơi mất vui.

Hắn mặc dù xúc động vì Trường Canh ngày ấy trong ngự hoa viên như đinh đóng cột nói “Nguyện noi theo Thương Quân”, nhưng quả thật cũng đau đầu vì độ này Nhạn vương thủ đoạn quá khích gây phiền toái, lần này trị tội Giang Sung chính là để nhắc nhở y đã đủ rồi, nên bớt lại. Mà sự không vui lúc này, ở trong lòng Lý Phong dần dần thay đổi tư vị, dù nói thế nào Nhạn vương cũng là người Lý gia, những hành động trong khoảng thời gian này dẫu nóng vội, cũng là để bịt lỗ thủng của triều đình, huống chi dưới vòm trời này nơi nào chẳng là vương thổ, hắn làm Hoàng thượng còn chưa nói gì, đám sĩ tộc công khanh đã tranh nhau giậm chân, không khỏi cũng quá coi thường hoàng gia rồi.

Năm đó Lý Phong biết rõ Vương Quả có vấn đề, lúc Đàm Hồng Phi của Bắc đại doanh hùng hổ đến chất vấn vẫn tức sùi bọt mép bảo vệ Vương quốc cữu trong cung, chính bởi Lý Phong trời sinh là kẻ ăn mềm không ăn cứng, hắn sẵn lòng ra tay duy trì cân bằng là một chuyện, lần này các đại thế gia liên thủ đối phó Nhạn vương lại là chuyện khác.

“Một số kẻ không khỏi quá đáng rồi.” Lý Phong nghĩ bụng.

Song không đợi hạt giống trong lòng Hoàng thượng nảy mầm, ngay đêm hôm ấy, cách ngàn dặm đã xảy ra một đại sự-

Thủy quân Tây Dương đã lui tới gần hải cảng hôm trước còn làm bộ làm tịch chúc mừng ngày tết của trú quân Giang Bắc, sương sớm trên hoa tươi dở dở ương ương đưa tới còn chưa khô, hôm sau đã trở mặt, còn dốc hết toàn lực như ủ mưu từ lâu.

Ồ ạt xâm phạm trú quân Lưỡng Giang của Đại Lương.

Từ khi Cố Quân tọa trấn Lưỡng Giang, yêu cầu trong tuần phòng của trú quân bản địa cơ bản là tiêu chuẩn của Huyền Thiết doanh, dù rằng triều đình trong khoảng thời gian này lửa ở sân sau vẫn cháy hoài chưa tắt, nhưng Giang Bắc giao, ưng và khinh trọng giáp mấy đại quân chủng toàn nằm trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh ngoài lỏng trong chặt.

Đêm ấy, tháp theo dõi Đông Nam nghiêm mật dõi theo hướng đi của quân địch phát hiện dị động của thủy quân Tây Dương trước tiên, lập tức mở đèn cảnh báo, bạch quang cực sáng như cầu vồng bắn xuyên mặt nước đen kịt, không cần chờ chủ soái hạ lệnh, đoản giao tuyến trên cùng đã lập tức tập kết, trên mặt nước gần đất liền mau chóng dựng lên hàng rào sắt phòng ngự thời chiến, đồng thời, lính gác báo tin từ trên tháp theo dõi bay thẳng về phía soái trướng.

Trên chủ hạm quân Tây Dương, Nhã tiên sinh thở không ra hơi lao vào: “Bệ hạ, họ liên tục nghiêm mật theo dõi quân ta, bị phát hiện rồi.”

“Rất bình thường mà,” Giáo hoàng không ngước mắt lên, “Lần trước chủ soái của họ vừa qua đời, người phụ trách mới và cũ không bàn giao, bị chúng ta may mắn thành công một lần. Hiện tại quân Đại Lương đã rất chính quy, Cố Quân lại tọa trấn nơi đây, đừng nghĩ vận tốt không thực tế nữa. Đi, đối phương đã phát hiện, thì chào túc địch tiên sinh của chúng ta một tiếng đi.”

Ông ta vừa dứt lời, lính truyền lệnh đã nhanh chóng đi truyền đạt chỉ lệnh.

Nhã tiên sinh nhíu mày: “Bệ hạ, tôi đang nghĩ… liệu có phải chúng ta đã lựa chọn một thời cơ không thích hợp? Vì sao chúng ta không thể chờ thêm chút nữa? Nội bộ Đại Lương cũng đang đứng trước vấn đề chuyển giao quyền lực như thánh địa, biết đâu qua một thời gian, ta có thể thừa cơ…”

Hắn còn chưa dứt lời, một tiếng nổ đã từ bên ngoài vọng vào – chiến hạm tiên phong khoái tốc cơ động đã khai hỏa!

Vừa khai hỏa là không thể dừng lại, những tiếng nổ liên tiếp vang lên, Nhã tiên sinh hơi run run, ý thức được mình phải chuyên tâm vào cuộc chiến, dù sao thì hắn đã thua nhiều dưới tay Cố Quân.

Giáo hoàng tạm dời ánh mắt khỏi thiên lý nhãn, quay sang Nhã tiên sinh: “Ta có dự cảm, đây đã là thời cơ tốt nhất rồi – toàn tốc tiến lên!”

Hải quái như hắc ảnh gầm rú rẽ nước biển lạnh buốt, nó ngủ đông thèm thuồng đã lâu, nay một lần nữa giơ nanh vuốt dữ tợn nhằm hướng biên cảnh Đại Lương.

Song lần này, thủy quân Đại Lương nhu nhược đâu còn như lúc xưa.

Trong trú quân Lưỡng Giang, lão chiến hữu của lính gác mới chết trận tiếp nhận vị trí lính gác, lần đầu ứng đối vai trò làm tai mắt chủ soái thời khắc nguy cấp, nghe thấy tiếng pháo nổ sau lưng, nhất thời còn tưởng mình chậm trễ làm lỡ việc quân cơ, dùng ưng giáp sau lưng lao vọt xuống, hạ đất chạy như điên mười mấy bước không dừng nổi, được chiến hữu tuần doanh quanh soái trướng ba chân bốn cẳng đỡ lấy.

“Quân tình khẩn cấp, ta muốn gặp Đại soái…” Lính gác đang hoảng sợ ra mặt, bàn tay đỡ hắn đột nhiên giơ lên sờ đầu hắn.

Lính gác giật nảy mình, ngẩng đầu lên mới phát hiện, người hắn cho là phụ trách phòng ngự trong ca trực chính là bản thân Cố Quân.

“Bại tướng thôi mà, không cần sợ,” Cố Quân vỗ vỗ gáy hắn, nở nụ cười nói với lính gác trẻ tuổi nọ, “Đi, theo ta đi gặp họ.”

Trong lúc nói hai câu này, khinh kỵ và binh giáp lục địa của cả doanh địa đã chỉnh trang hoàn tất, vô số ưng giáp trong đêm tối sáng lên ánh lửa màu tím, Cố Quân huýt sáo một tiếng dài, phi ưng đằng đằng sát khí phóng lên trời.

“Trường giao và đoản giao tạo đội hình ba năm, xuất cảng!”

“Ưng dựng bạch hồng trên hàng rào sắt.”

“Còn gì nữa?” Cố Quân coi cát phong nhận như trang sức phẩm mà đeo sau lưng, cọ cằm, “A, đúng rồi, đi chuẩn bị sẵn ‘điểm tâm’ lần trước Linh Xu viện đưa tới, chờ một lát đánh mệt rồi, cũng tặng chút toác đầu cho lão bằng hữu lặn lội đường xa mà đến.”

Quân Tây Dương tới đột nhiên, trú quân Lưỡng Giang ứng đối lại không vội vã.

Một bên là Giáo hoàng chấn chỉnh lại cờ trống, từ thánh địa vượt trùng dương đánh tới, một bên là An Định hầu Cố Quân thần thánh trong truyền thuyết dân gian, hai người rốt cuộc chính diện đối đầu trong tình huống thế lực ngang nhau, không có ai gây phiền toái.

Cố Quân không phải loại người trẻ tuổi dựa vào nhiệt huyết mà dám ra trận như Trường Canh, y đâu vào đấy từ từ kéo chiến tuyến trên bờ và trên biển ra, hư hư thực thực vừa thăm dò vừa muốn giữ chủ hạm quân địch lại một chút.

Đáng tiếc kỳ phùng địch thủ, lần này chỉ huy chiến dịch không phải Nhã tiên sinh hạng nhát gan nói gì cũng tin, gừng già rất cay, Cố Quân trêu vài lần, một đội đoản giao đánh lén năm lần bảy lượt suýt nữa dẫn cánh phải quân địch đi, chủ hạm trung quân vẫn nhanh chóng kịp phản ứng, lập tức tụ lại.

Hải quái Tây Dương nhìn cồng kềnh, kỳ thực quái vật khổng lồ này chẳng những tính phòng ngự cực cao, lại thêm thân chi chít gai nhọn, xốc thiết giáp xấu xí bên ngoài lên, pháo khẩu liền pháo khẩu, bên trong hải quái có thể chứa số lượng tử lưu kim, đạn dược, thậm chí phi ưng hay tiểu giao khó lòng tưởng tượng.

Có thứ như vậy, phi ưng có thể tùy ý hạ xuống tiếp thêm nhiên liệu, đi đến đâu cũng có không trung áp chế đối thủ, đồng thời lực khống chế và lực ngưng tụ của nó đối với hải giao lớn nhỏ xung quanh là không gì thay thế được, tựa như một con ong chúa hoặc kiến chúa, có thể hoàn hảo tụ đám thủ hạ đầu óc không nhanh nhạy, trình độ không đồng đều xung quanh lại một chỗ.

Cố Quân nói với Diêu Trấn bên cạnh: “Nhìn thấy chưa? Đủ chỉnh tề, quyền tự chủ của trái phải hai cánh bị thứ to kềnh chính giữa thay thế – xem ra Giáo hoàng kia rốt cuộc đóng gói cây gậy chọc cứt quẳng xuống biển rồi.”

Diêu Trọng Trạch vẻ mặt lo âu: “Đại soái, liên tục dày mặt muốn đàm hòa cũng là họ, vì sao hiện tại lại đột nhiên trở mặt?”

Cố Quân liếm môi: “Ta đoán là trong nước họ có chính biến, có người bơm cho họ một ống máu gà. Phong cách của lão già đó ta có biết một chút, mới đầu thích nã pháo điên cuồng mở đường, cũng là thăm dò, một khi không có kết quả, thì sẽ lập tức điều chỉnh, nhưng ngươi xem hôm nay khác hẳn, nếu không phải tiếp tế đặc biệt dư dả, lão không dám không sợ hãi gì như vậy. Tiếp tế hẳn vòng đến từ bên phía người Đông Doanh ngoại hải, bên đó chúng ta không đủ lực.”

Diêu Trấn đầu óc rất nhạy bén, lập tức nói: “Đại soái, nếu thật sự là như vậy, chúng ta ngạnh kháng không phải là cách, trước mắt đường ray vẫn chưa dựng xong, cho dù bây giờ đi điều, cũng chưa chắc tới kịp, phải làm thế nào đây?”

Lửa đạn của quân Tây Dương mãnh liệt nối liền sông biển, nhất thời đốt mặt nước như A Tỳ địa ngục trong truyền thuyết, tử lưu kim như thể không cần tiền trong tâm tất cả quái vật sắt hôi phi yên diệt thành hơi nước màu trắng, cuốn tạp chất li ti và khói thuốc súng bay lên bầu trời, nhanh chóng phủ một tầng khói mù trên bầu trời đêm trăng sáng sao thưa, nước tụ thành mây, giằng co đến sau nửa đêm, vậy mà lại đổ mưa.

Lúc này, một lính truyền lệnh chạy chầm chậm tới: “Đại soái, hải ô tặc chuẩn bị xong rồi!” (ô tặc: con mực)

“Quần giao trên biển thu lại, chủ hạm xuống nước, ưng lên thuyền hết.” Cố Quân vừa rảo bước lên boong chủ hạm, vừa nói với Diêu Trấn bên cạnh, “Trọng Trạch huynh nên tọa trấn trên bờ, đừng đi theo nữa.”

Diêu Trấn cười vang nói: “Ta tuy luôn tham sống sợ chết, nhưng đi theo Đại soái thì sợ gì?”

Song Diêu đại nhân phát ngôn ngông cuồng chưa bao lâu đã hối hận, hắn bất hạnh bị say sóng – Hệ thống động lực của chủ hạm từng được Linh Xu viện thay đổi theo ý kiến của Cố Quân, quả thực là một Lãng Lý Bạch Điều, không kém gì đoản giao như gió; chủ hạm bình thường sẽ không “bất ổn trọng” như vậy, đáng tiếc người hạ lệnh là Cố Quân, cho dù bay lên, ngàn vạn trường đoản giao xung quanh cũng đều nằm trong tay y.

Quân Tây Dương không dám sơ suất, lập tức bắt đầu vây đuổi chặn đường phạm vi lớn.

Cứ thế, trận hình chắc chắn không công phá được của quân Tây Dương lập tức thành cản tay, Cố Quân có cảm giác cực nhạy với tiết tấu, khi lỏng khi chặt, một khi lửa đạn tập trung, hạm đội lập tức chia thành tốp nhỏ, giây lát sau lại lần nữa tụ thành hạm đội đằng đằng sát khí, như một thanh khoái đao thủy chung gác trên gáy, ép người ta không thể không đi theo tiết tấu của y.

Dần dần, sau mỗi một mệnh lệnh trong hải quái Tây Dương đều thêm hai chữ “ổn định”.

Song hiện trường không hề dễ ổn như vậy.

Cố Quân nhanh chóng dò ra chỗ yếu nhất của đoàn hải giao Tây Dương, thủy quân Đại Lương tức khắc tụ thành một thanh đao nhọn đâm tới, hải quái Tây Dương đuôi to khó vẫy không kịp phản ứng, Giáo hoàng lập tức liều lên: “Chủ hạm mở mui ra, tăng thêm trọng pháo, cản đường mau tránh ra-“

Lúc này, Cố Quân cười nói với Diêu Trấn: “Ý tưởng hải quái của Tây Dương kỳ thực rất đáng tham khảo, nhưng sở dĩ không đặt Linh Xu viện, là vì mạch suy nghĩ tuy chính xác, song kỹ thuật chưa đủ – có lẽ chờ một hai mươi năm, chúng ta có thể tạo cái tốt hơn…”

Y còn chưa dứt lời, liền thấy hải giao Tây Dương vốn dính chặt xung quanh hải quái phía trước đột nhiên rối loạn tản ra.

Cố Quân: “Phá khẩu ra rồi, ‘ô tặc’ đừng đứng đực ra đó!”

Diêu Trấn: “Đại soái mặc kệ phá khẩu gì đó đi! Cẩn thận!”

Chỉ thấy hải quái Tây Dương kia ngang nhiên vén mui sau đen sì, lộ ra một loạt họng pháo nặng nề phía dưới.

Cố Quân: “Toàn tốc tiến về hướng Tây Nam, nổ, đám thuyền nhỏ này ngăn không nổi đâu!”

Hai tiếng nổ một trước một sau gần như đồng thời vang lên, đoản pháo hạm đội Đại Lương bắn trước nổ lật một đám đoản giao Tây Dương vừa bỏ chạy tứ tán, không coi ai ra gì mà xông vào trận địa quân địch; sau đó trường pháo trên chủ hạm Tây Dương lập tức bay tới, cơ hồ sượt qua họ, chủ hạm rung mạnh, Diêu Trấn dùng hết bốn chân bám một cây cột, Cố Quân không đứng vững đụng mạnh vào thân thuyền.

Diêu Trấn bị động tĩnh ấy dọa run bắn lên: “Đại soái!”

Cố Quân lắc đầu, chẳng hề để ý mà bò dậy, mắt sáng đến đáng sợ: “Bánh đến rồi.”

Mặt nước bị lửa đạn lớn nhỏ oanh kích nhấp nhô dữ dội, không ai nhìn thấy mấy con “giao” hình thù cổ quái nấp dưới nước, đó chính là một đám “hải ô tặc” gần đây Linh Xu viện đưa tới, chính là đội cảm tử trong hải giao, có thể lén đi dưới nước, người lái sau khi nhắm chuẩn hướng có thể bỏ thuyền nhảy xuống nước, trên chiến hạm đẩy hải ô tặc sẽ có dây thừng vớt họ lên, mà hải ô tặc không người kia vẫn có thể giữ nguyên tốc độ tiếp tục tiến lên, cho đến khi đụng vào thứ gì dưới đáy biển, lực va chạm có thể làm nổ nó.

Đây là chuyên môn lượng thân làm theo loại mực khổng lồ ăn cực sâu dưới nước kia.

Chiến tuyến vững như thành đồng của người Tây Dương bị Cố Quân một đụng một nổ làm tan một bên, lập tức trên biển đột nhiên vô duyên vô cớ bắn lên bọt nước cao hơn mười trượng, trên mặt nước lại lóe lên minh hỏa, mới một lần nữa bị nước biển cuộn dâng dập tắt, người Tây Dương còn chưa kịp rõ đó là thứ gì, đã thấy chủ hạm như hải quái kia co giật mạnh một phát, bất ngờ không kịp phòng ăn luôn một hải ô tặc.

Xác ngoài như tường đồng vách sắt thì ra cũng không hề là đao thương bất nhập, cả hải quái chủ hạm nghiêng hẳn sang một bên, lính Tây Dương vốn rọi đèn truyền lệnh chẳng rên được tiếng nào, trực tiếp ngã từ trên hải quái xuống, lại một đợt nổ mạnh, không biết là chết hay sống.

Đội ngũ ngay ngắn của quân địch tức thì rối loạn, Cố Quân tuyệt không cho họ thời gian thở, ưng vốn đã lên thuyền lập tức tiến hành truy kích áp chế tuyệt đối trên tốc độ với trường đoản giao đã đi lạc đàn.

Trận hải chiến kinh tâm động phách này đánh từ tối đến hửng sáng, người Tây Dương còn chưa dùng hết tiếp viện dư dả, nhưng trận hình đã tan tành, Giáo hoàng chân chính lĩnh giáo một lần sự giảo hoạt và thiên biến vạn hóa của Cố Quân khi lâm trận, tức muốn hộc máu, đành phải tạm thời lui binh, chờ thời cơ lại đến.

Cố Quân thở phào nhẹ nhõm, nói khàn khàn: “Vờ truy, không được ham chiến.”

Nếu quân Tây Dương còn chưa chịu rút, sẽ nhanh chóng có một loạt đoản giao mất động lực không kịp quay về bờ tiếp nhiên liệu, đến lúc đó dù là Cố Quân cũng sẽ rất bị động, suy nghĩ của Nhã tiên sinh là chính xác, thủy quân Đại Lương lúc này còn thiếu năng lực tác chiến viễn hải.

“Chủ soái quân địch cao tuổi, là người thận trọng chặt chẽ, rất khó lừa gạt, song cũng cẩn thận, nếu hôm nay đánh với ta là tên trâu bò Hà Vinh Huy của Huyền Thiết doanh chúng ta, cho dù chủ hạm hoàn toàn nổ hắn cũng sẽ cướp một con thuyền nhỏ đến liều mạng, thế thì thật sự không dễ xử lý đâu.” Cố Quân thấp giọng nói, vô thức dụi mắt – tầm nhìn đã mờ, ban nãy thần kinh kéo căng không chú ý tới, lúc này mới ý thức được mình nên uống thuốc rồi, y nở nụ cười với Diêu Trấn chưa hết hoảng, phân phó, “Quay về!”

Quay lại soái trướng, Cố Quân không dám nghỉ ngơi, y phải bổ sung một bản chiến báo khẩn cấp cho triều đình, còn phải điều phối chiến bị, để tránh lại xảy ra tình huống giật gấu vá vai thế này, bởi vậy đành phải kêu người sắc cho y một bát thuốc trước, vừa chờ dược hiệu vừa mài mực suy tính thời gian sắp tới xử lý quân Tây Dương thế nào, đột nhiên, một cơn đau nhói sinh ra từ chỗ lưng và gáy ban nãy ở trên thuyền bị đụng bầm, Cố Quân run tay, đá mài mực lại tuột tay rơi xuống.

Y cắn răng, giơ tay chống bàn, chờ đợi cơn đau này qua đi.

Nhưng lần này đau đớn tới đặc biệt dữ dội, giày vò y suốt non nửa canh giờ, lưng bết mồ hôi lạnh, mới dần dần tê lặng giảm bớt.

Lúc này, Cố Quân phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.

Tầm mắt và thính lực vốn nên rõ lại lần nữa của y, không hề khôi phục.