Sát Phá Lang - Priest

Quyển 4 - Chương 91: Hoàng bào




Dương Vinh Quế thân cao tám thước, nhất biểu nhân tài, thời trẻ cũng là một giai công tử nổi tiếng xa gần, hiện giờ thêm vài tuổi, để hai chòm râu nhỏ, tăng thêm chút thành thục chững chạc, đối nhân xử thế đều khéo léo, nói năng cũng không hề nông cạn, trái lại không giống với mặt mày đáng ghét trong tưởng tượng của Từ Lệnh.

Nhưng lúc này, hắn còn chưa gặp mặt Từ Lệnh chân chính.

Dương Vinh Quế lòng dạ thâm sâu, trong lòng nghĩ thế nào rất ít lộ ra ngoài, Phủ doãn Dương Châu Trịnh Khôn vẫn đi theo hầu hạ lại đã nhìn ra, sau khi cung tiễn đoàn người Nhạn vương, Dương Vinh Quế thản nhiên vuốt râu một cái, trên mặt mặc dù không thấy hỉ sắc, nhưng Trịnh Khôn biết tâm tình hắn không tệ, liền tiến lên nịnh bợ: “Xem ra Dương đại nhân và Nhạn vương điện hạ rất hợp nhau?”

Ngôn ngoại chi ý – e là Nhạn vương cũng biết quan trường nước sâu, không hề muốn truy cứu đến cùng, chẳng qua mượn vấn đề này để thu nạp thế lực cho mình mà thôi.

Dương Vinh Quế cười nói: “Nhạn vương điện hạ thiếu niên tài tuấn, chỉ cần hơi tôi luyện thêm, tương lai rất có triển vọng, Từ phó sứ là người ngay thẳng, là thanh lưu khó gặp – Chỉ là ta vốn còn tưởng An Định hầu đi cùng họ, không ngờ Hầu gia nóng lòng quân vụ như vậy, qua phủ Dương Châu mà không vào, đến thẳng đại doanh Giang Bắc luôn, không thể gặp quân thần Đại Lương ta một lần, quả có chút tiếc nuối.”

Trịnh Khôn đi theo hắn rất lâu, là kẻ nịnh hót thông minh vô song, lập tức tự cho là hiểu ý Dương tổng đốc – Nhạn vương trẻ người non dạ, dã tâm không nhỏ, dăm ba câu đã lộ chân tướng, dễ đối phó, họ Từ là cái chày gỗ đọc sách đến đần ra, không cần quan tâm, tuyệt nhất chính là không biết do tị hiềm “võ tướng không can thiệp nội chính”, hay Nhạn vương cố ý làm vậy, An Định hầu bị đuổi đi, họ có thể mạnh tay đấu một trận.

Dương Vinh Quế và Trịnh Khôn nhìn nhau cười. Dương Vinh Quế nói: “Lần này có điêu dân đồn đãi nhảm nhí truyền vào kinh, về tình về lý Vương gia phải điều tra một chút, ngươi kêu thủ hạ chuẩn bị cho tốt, chúng ta đi ngay đứng thẳng, không cần sợ điều tra.”

Trịnh Khôn hiểu ý cười nói: “Vâng, đại nhân yên tâm.”

Đuổi Trịnh Khôn mừng rỡ đi rồi, Dương Vinh Quế lúc này mới thu lại hỉ sắc rất nhạt trên mặt, còn toàn là âm chí.

Biết Nhạn vương không dễ đuổi, nào ngờ không dễ đuổi như vậy, nếu không phải có Lữ thị lang nhắc nhở trước, chỉ sợ thật sự bị y lừa rồi. Nhạn thân vương kia ở trong triều phiên vân phúc vũ, thủ đoạn thế nào? Sao là kẻ trẻ người non dạ được?

Đại kế họ âm thầm trù tính, ngay cả Trịnh Khôn cũng chưa từng tiết lộ, vẫn trong bảo mật kín kẽ, nếu Nhạn vương kia vừa đến đã sấm rền gió cuốn động đao động kiếm, ngược lại chỉ cần tùy việc mà xét, cũng dễ nói, nhưng y xốc tinh thần chu toàn như vậy… e là đại sự không tốt.

Việc kia phải nhanh chóng rồi.

Trong khi đám người Dương Vinh Quế dẫn “chính phó khâm sai” đi tham quan “Sở lưu dân” nhân đinh thưa thớt ở ngoại thành, Trường Canh và Từ Lệnh vi phục đi khắp nơi tìm hiểu tình hình lưu dân. Khiến Từ đại nhân thấy khó hiểu nhất là, vị Nhạn vương điện hạ thân phận cao quý này ở phố chợ như cá gặp nước, có thể chuyện trò với cả người buôn bán nhỏ lẫn các lộ nhân sĩ giang hồ, gặp người nào nói chuyện đó. Có Nhạn vương giả ở đằng trước che tai mắt người ta, cơ bản không ai quản họ, chưa đến mấy hôm, Từ Lệnh đã theo Nhạn vương kết giao được mấy bằng hữu có thể đến nhà ăn chực.

Chuyện muốn nghe ngóng cũng dần dần có manh mối.

“Tức là trước kia ngoài thành có rất nhiều Sở lưu dân, hiện tại không biết đi đâu hết rồi, phải không… Vương… chưởng quầy, ngài cẩn thận một chút!” Từ Lệnh vừa nói chuyện với chưởng quầy khách điếm, vừa hoảng sợ nhìn chằm chằm Nhạn vương bên cạnh – Đây là một tửu quán nhỏ ở ngoại thành Dương Châu, ông chủ là một tiêu sư đã nghỉ, họ Tôn, mặt mày dữ tợn, tính tình hung hãn, khách nhân chọc hắn mất hứng, động chút là đuổi, cũng may nhờ người này ủ rượu giỏi, lại có không ít khách giang hồ ghé tới, mới có thể tiếp tục làm ăn trong cảnh chực chờ dẹp tiệm. Tôn lão bản không biết hợp tính Nhạn vương chỗ nào, lúc này tửu điếm đã đóng cửa, Nhạn vương nhất thời hứng khởi, khắc ngay tại đây cho hắn một tấm hoành, đang tự mình trèo lên ghế treo trên cửa, cái ghế kia thiếu một chân, không ai đụng mà còn tự lắc lư.

Tôn lão bản cười to nói: “Chưởng quầy nhà ngươi công phu rất giỏi, không cần tiểu bạch kiểm ngươi lo lắng đâu – Hỏi thăm lưu dân làm gì? Hiện giờ chó Dương chiếm đóng Giang Nam, nhiều người trôi giạt khắp nơi lắm, chết một vùng cũng chẳng đáng gì.”

Từ Lệnh nói: “Nghe đâu Giang Bắc có mười vạn lưu dân mà, đông gia lệnh cho hai ta đến ven bờ vận hà tra xét, muốn thu dung những lưu dân này dựng xưởng làm thợ, lặn lội đường xa tới cũng không thấy mấy bóng người, thế còn tìm ai đi làm đây?”

Tôn lão bản đã uống gần một cân rượu, mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, nghe vậy say khướt nhìn Từ Lệnh một cái, nhe hàm răng vàng khè cười nói: “Sao, muốn moi tin từ ta?”

Từ Lệnh: “…”

Trường Canh nhận cây búa, nhanh nhẹn đóng đinh vào cửa tửu quán, nhảy xuống, cái ghế dài ba chân từ đầu đến cuối không bị làm sao, cười lắc đầu – Từ đại nhân này từ nhỏ không để ý đến chuyện bên ngoài mà đọc sách lớn lên, sau đó vào triều làm quan, liên tục ở trong kinh thành, đâu từng qua lại với những lão giang hồ giắt đầu ở lưng quần này?

Tôn lão bản nhìn Trường Canh, lưỡi ngọng líu: “Bạch long ngư phục, chưởng quầy không đơn giản.”

Từ Lệnh tức khắc vã mồ hôi lạnh, Trường Canh lại không hề để ý nhận bầu rượu Tôn lão bản đưa, một hơi uống hết nửa bầu: “Bạch long hắc long gì, có một số kẻ đi đêm nhiều chung quy phải gặp ma, và ta chính là con ma đó.”

Tôn lão bản ý tứ sâu xa ngắm nghía Trường Canh một lúc lâu, cười nói: “Khâm sai đại nhân sao lại tìm tới ta?”

Trường Canh bị nói toạc ra thân phận, vẫn không đổi sắc: “Không có gì, chỉ là cảm thấy tửu quán nhỏ của Tôn lão bản buôn bán quá tốt, mỗi ngày khách nhân chẳng qua hai ba bàn, rượu nhạt cơm rau lại ngựa xe như nước, ăn hết không?”

Tôn lão bản ngẩng đầu nhìn y, trên mặt nào còn men say, rõ ràng là mắt lộ hung quang, Từ Lệnh tinh mắt, nhìn thấy dưới ngoại bào của hắn giấu một thanh đoản đao dữ tợn.

Từ Lệnh đứng bật dậy: “Vương gia!”

Mấy người vốn ngủ gật, tính sổ, bưng bê trong tửu lâu đứng dậy hết, mỗi kẻ mắt bắn tinh quang, trên hông như có vũ khí, đều là người luyện võ.

Hai thị vệ Huyền Thiết doanh một trái một phải chặn cửa, Từ Lệnh theo bản năng nắm chặt một thanh bội kiếm phòng thân.

Trường Canh nhẹ nhàng bỏ bầu rượu xuống bàn “Cộp” một tiếng: “Trên đường ta đã nghĩ, nhiều lưu dân như vậy, có thể giấu đi đâu, xấu nhất không ngoài Dương Vinh Quế kia phát rồ hết cỡ, lấy danh nghĩa bệnh dịch tụ tập lưu dân lại, chôn sống toàn bộ-“

Tôn lão bản nhe răng cười nói: “Nhạn vương điện hạ thật là hiểu rõ tâm tư của đám cẩu quan thủ hạ, không hổ là đầu lĩnh của cẩu quan.”

“Đầu lĩnh của cẩu quan là đại ca ta không phải ta,” Trường Canh nhàn nhạt nói, “Nhưng Dương Vinh Quế dù mất trí hơn, vị tất có năng lực cao như vậy, nếu hắn thật sự cưỡng chế xua đuổi sát hại lưu dân, đã sớm bạo loạn khắp nơi rồi, không thể nào không kinh động trú quân Giang Bắc được.”

Tôn lão bản lạnh lùng nhìn y: “Dương Vinh Quế tuyên bố biệt trang dàn xếp lưu dân đã xây xong, thôn trang dựa núi, muốn dẫn lưu dân đi khai hoang trồng trọt, chậm rãi ổn định, lại phái người ghi tên, phát cho mỗi lưu dân một thẻ số hiệu, dựa vào thẻ phân đến sơn trang bất đồng, chia đất thế nào, thu địa tô thế nào đều nói rõ ràng, còn cho lưu dân dăm ba người một nhóm tự chọn đầu lĩnh. Nếu không muốn đi, từ đây tự tiện, ngoài thành Dương Châu không bố thí cháo nữa – người nhiễm bệnh cách ly ra, một mình đến biệt viện, có đại phu thi dược, lang trung toàn thành Dương Châu ngày đó đều có mặt.”

Nếu là người giang hồ, phàm dính dáng một chút đến hắc bạch lưỡng đạo, cũng sớm có nơi đi, trở thành lưu dân quá nửa là bách tính cùng khổ hiền lành, tâm nguyện cả đời chính là được an ổn, sống tốt, chỉ cần có thể sống, chỉ cần ngày càng sống tốt hơn, có hi vọng, thì sẽ tuyệt đối không gây chuyện.

Nếu Dương Vinh Quế nói ở đó dựng nơi thu dung tốt hơn, nhất định có người cảm thấy không thích hợp, nhưng Dương Vinh Quế lại nói rõ là để họ khai hoang trồng trọt, còn định rõ quy củ trước, thậm chí địa tô khả năng còn hơi cao hơn chủ đất năm đó, trong tình huống ăn bữa hôm lo bữa mai thế này, đủ làm cho những lưu dân này tự quản mình, chắc chắn bước đi theo hắn.

Từ Lệnh nghe thế hết sức nghi hoặc, vốn tưởng Dương Vinh Quế là hạng giá áo túi cơm, ngồi không ăn bám, dưới tay xảy ra dịch bệnh, để đùn đẩy trách nhiệm mới lừa trên gạt dưới, ai ngờ nghe thế lại cảm thấy rất có trật tự – nếu hắn sớm làm như vậy, Giang Bắc đâu đến mức nhiều lưu dân đến thế?

Từ Lệnh nói: “Khai hoang cũng có thể xem là một biện pháp tốt, Dương tổng đốc kia đã quản được lưu dân, vì sao còn phải giấu bệnh dịch?”

Tôn lão bản âm trầm châm chọc: “Khâm sai đại nhân ăn lộc vua, thật là vô ưu vô lự, hồn nhiên ngây thơ, không biết tiền là từ đâu tới.”

Từ Lệnh sửng sốt một lúc lâu, bỗng nhiên phản ứng được: “Ý ngươi là Dương Vinh Quế tham ô tiền cứu mạng triều đình phát xuống để dàn xếp lưu dân.”

Câu này buột miệng thốt ra, Từ Lệnh liền hối hận, bởi vì nói quá trên trời, quả nhiên, ngay sau đó, Nhạn vương và Tôn lão bản kia đồng thời bật cười, Từ Lệnh đỏ bừng mặt, vội bổ sung: “Ta chỉ không ngờ Dương Vinh Quế to gan lớn mật đến mức này, bên kia sông là khu bị giặc chiếm đóng, lại sát ngay đại doanh Giang Bắc, làm sao hắn dám…”

“Đại doanh Giang Bắc không thể tùy tiện động,” Trường Canh thấp giọng nói, “Một khi quân địch có dị biến, chẳng ai gánh được trách nhiệm, nếu Dương Vinh Quế muốn giấu giếm, Chung lão vị tất thủ nhãn thông thiên đến mức có thể biết tình hình bên này.”

Tôn lão bản cười khẩy một tiếng, không đồng ý với cách giải thích này.

“Chỉ cần khống chế được trạm dịch Bắc thượng, hắn có thể một tay che trời.” Trường Canh quay sang Tôn lão bản nói, “Tôn huynh đã biết rõ ràng như vậy, chắc hẳn cũng giúp đỡ thu nhận không ít lưu dân – Ta đoán xem, vùng Lưỡng Giang nhiều ngư dân, sau có Sa Hải bang thủy lục lưỡng thông, không biết Tôn lão bản là bằng hữu lộ nào?”

Từ Lệnh bên cạnh mới đầu chưa nhận ra, chỉ cảm thấy ba chữ “Sa Hải bang” quen tai, bỗng nhiên thấy Tôn lão bản kia nghiêng đầu cười, lộ ra vết sẹo chém dữ tợn từ tai đến quai hàm, lúc này mới thình lình nhớ ra – Sa Hải bang thế lực rộng khắp vùng Giang Nam và Phúc Kiến, chính là một đại phỉ bang!

Tôn lão bản này không phải tiêu sư gì, mà là thổ phỉ! Tửu lâu cũng không hề là Hạnh Hoa thôn, mà là bán bánh bao nhân thịt người!

Từ Lệnh phút chốc căng thẳng, ngông cuồng muốn lấy thân thư sinh trói gà không chặt che cho Nhạn vương phía sau: “Ngươi… ngươi là…”

Trường Canh chắp tay nói: “Trượng nghĩa thường ở hạng giết chó, trong lục lâm cũng có tính tình trung nhân, thất kính.” (Tính tình trung nhân chỉ người tình cảm phong phú, tùy tính, hay bộc lộ tình cảm.)

Tôn lão bản đảo ánh mắt qua mấy thân vệ Huyền Thiết doanh sau lưng y, không khách sáo nói: “Nhạn vương cũng không cần khách khí như vậy, các ngươi lần này đến minh sát ám phóng, không ngoài muốn biết Dương Vinh Quế tham bao nhiêu, lưu dân bị hắn hại đã đến nơi nào, và phải chăng thực sự có dịch bệnh. Ta không ngại trực tiếp cho ngươi biết, những người bệnh bị đưa đến biệt viện cứu mạng đó ngày hôm trước vừa đến biệt viện, liền lĩnh mỗi người một bát thảo dược uống, kết quả là đêm ấy trong trang cháy to, không một ai chạy thoát, đã hủy thi diệt tích rồi, còn những người khác hoặc đã bị giam giữ từng nhóm trong cái gọi là ‘sơn trang’, hoặc theo huynh đệ chúng ta, vào bản bang.”

Trường Canh mặt không đổi sắc nói: “Xem ra, nếu chúng ta không đến, chỉ sợ bạo động là chuyện sớm muộn.”

Tôn lão bản cười gằn: “Quan ép dân phản thôi, nhưng nói trở lại, lúc Dương Vinh Quế giết lưu dân, đại doanh Giang Bắc một chút phong thanh cũng không nghe thấy, nếu lưu dân tạo phản, đại doanh Giang Bắc nhất định lập tức có hành động, đừng thấy họ đánh tham quan không được, đánh Tây Dương không xong mà lầm, đánh tiểu lão bách tính chúng ta vẫn dư sức, từng con đường lớn hướng lên trời, chỉ là không một đường sống.”

Từ Lệnh đã được thấy đại doanh Giang Bắc chỉnh đốn quân doanh, cũng chính mắt thấy chiến trường hai bên bờ sông, đang toan phản bác, thì Trường Canh khoát tay ngăn lại.

Trường Canh: “Nếu thật sự là không một đường sống, Tôn huynh cần gì phải ở đây ôm cây đợi thỏ chờ chúng ta?”

Tôn lão bản: “Ta cung kính chờ ở đây, chỉ để xem thử khâm sai trong triều có quản việc hay không, nếu quý sứ chẳng qua là hạng rắn chuột một ổ, ăn trên ngồi trốc, dù là lửa đạn Bắc đại doanh, chúng ta cũng có thể đánh cược tính mạng chiến một trận! Không biết khâm sai đại nhân có dám đến hay không – Ta không thể dẫn sói vào nhà cho bang, ngươi muốn tra, thì tự mình dẫn tiểu bạch kiểm này đi theo ta, để đám chó săn công khai và bí mật đi theo ngươi ở lại đây hết.”

Từ Lệnh: “Vương gia không được!”

Trường Canh cười nói: “Cầu còn không được, xin nhờ.”

Tôn lão bản chắp tay: “Mời.”

Nói xong hắn dẫn đầu đi ra ngoài, được vài bước bỗng vô tình ngoảnh lại nhìn tấm hoành Nhạn vương điện hạ khắc cho tiểu tửu quán bán bánh bao nhân thịt người này, thần sắc lão thổ phỉ rốt cuộc hơi thay đổi, chỉ thấy trên đó không hề màu mè khắc bốn chữ – “công nghĩa thiên thu”.

Nếu lúc này có ai nhìn thấy Nhạn vương ở phủ Tổng đốc Lưỡng Giang, nhất định phải giật nảy mình.

Chỉ thấy vị “Nhạn vương gia” trước mặt người ta đầy phong độ này đóng cửa phòng mình lại, thoáng cái đã biến thành một kẻ ngốc õng ẹo làm đỏm.

Dương tổng đốc tương đối tận tâm với họ, trong phòng ung dung hoa quý, chỉ vật dụng kim loại đốt tử lưu kim đã mấy món, trong nội thất có một tấm gương Tây Dương lớn cao bằng một người, người đứng trước gương có thể nói là hiện rõ đến từng chân tơ. “Nhạn vương” vừa nãy ở bên ngoài còn đứng thẳng như thanh tùng lách người lượn vào, đôi chân uốn thành một cũng không đủ cho hắn phát huy, đi tới trước gương Tây Dương ngắm nghía trái phải, điệu đà cả một nén nhang, ôm mặt soi thế nào cũng chưa đủ.

“Từ Lệnh” bên cạnh như người gỗ cụp mí mắt xuống, không biết là đã hóa gỗ thật hay là thế nào, thật sự không nhìn hắn.

“Nhạn vương” tắc lưỡi tán thưởng: “Cái khác không nói, chỉ khuôn mặt đại ca ta, thật là sờ bao nhiêu cũng không đủ.”

“Từ Lệnh” cười khẩy: “Có gan thì ngươi đi sờ người thật ấy.”

“Ta chính là thật mà,” “Nhạn vương” đắc ý hất cằm: “Lấy giả loạn thật – Ôi, ngươi nói xem, sao y không thể để ta tận thiện tận mỹ một chút chứ? Hầu gia cũng theo đến, thì cứ nặn ra một người, còn bịa đặt bảo vì tị hiềm mà đến thẳng Giang Bắc làm gì?”

“Từ Lệnh” nói: “Không cho ngươi nặn là tốt cho ngươi, sợ ngươi động tay động chân khinh nhờn khuôn mặt Cố soái, đến lúc đó sẽ bị Huyền Thiết doanh chém chết tươi.”

“Nhạn vương” trợn mắt, không thèm để ý hắn nữa, hết sức chuyên chú soi gương thưởng thức khuôn mặt kiệt tác của mình, bỗng nhiên, một thị vệ đi theo tới báo: “Vương gia, Từ đại nhân, Dương tổng đốc có chuyện quan trọng cần gặp mặt, đang chờ bên ngoài.”

“Nhạn vương” và “Từ Lệnh” liếc nhìn nhau, “Nhạn vương” nói: “Chúng ta diễn cũng diễn rồi, khách và chủ cũng tận hoan rồi, bước sau theo lý nên là lôi lên tặc thuyền, đưa nhận hối lộ nhỉ? Bên ngoài nhất định có vàng bạc thành rương và mỹ nhân đang chờ, nữ mỹ nhân thì thôi, nam mỹ nhân có thể để lại không? Lão đại dặn giữ lại vật chứng, không nói nhân chứng xử lý thế nào.”

“Từ Lệnh” quay đầu lại nhìn khuôn mặt đường nét khá sâu, anh tuấn thanh tú của Nhạn vương, phối hợp ba chữ “nam mỹ nhân” nhỏ dớt nhỏ dãi, tức khắc đau dạ dày; không đợi hắn mở miệng châm chọc, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngoài viện có thị vệ quát to bắt họ đứng lại, nhưng người tới bất chấp tất cả mà xông vào, một tràng tiếng binh nhung nhanh chóng vang lên.

“Từ Lệnh” bỗng chốc biến sắc, thấp giọng nói: “Là chúng ta lộ ra sơ hở? Hay là…”

Chưa dứt lời, Nhạn vương vừa rồi còn vẻ mặt bỉ ổi thần sắc bỗng trầm xuống, trông không khác gì vị thật.

Chỉ thấy hắn tiến lên một bước, đẩy mạnh cửa phòng ra, chắp đôi tay buông trong tay áo ra sau lưng, từ trên cao nhìn xuống mà liếc đám người nai nịt gọn gàng lấy Dương Vinh Quế làm đầu ở trong viện.

“Dương tổng đốc có ý gì đây?” “Nhạn vương” hỏi, “Từ Lệnh” phía sau hắn đặt tay lên hông không dễ phát hiện, chuẩn bị sẵn sàng thân phận bị vạch trần sẽ xung sát ra ngoài.

Ai ngờ ngay sau đó, Dương Vinh Quế vốn đằng đằng sát khí đột nhiên tiến lên một bước, quỳ thụp xuống, cất cao giọng nói: “Hồi bẩm Vương gia, hạ quan làm việc không tốt, bản địa phỉ bang phản loạn, phong tỏa con đường từ phủ Dương Châu đến đại doanh Giang Bắc, hạ quan bất đắc dĩ phải gom quan binh thành thủ mấy thành lân cận về đây, thề chết bảo vệ Vương gia! Tình thế nguy cấp, xin Vương gia chuẩn bị sẵn sàng di giá.”

“Nhạn vương” quay đầu lại nhìn “Từ Lệnh” một cái, “Từ Lệnh” lắc đầu không dễ thấy, chưa nhận ra Dương Vinh Quế đang diễn vở gì, “Nhạn vương” đành phải tạm thời nói lấy lệ: “Việc này ta biết rồi, Dương tổng đốc đứng lên nói…”

Dương Vinh Quế lại nhắm mắt bịt tai, tiếp tục cao giọng nói: “Hạ quan còn một việc, đương kim thiên tử mê muội vô năng, quốc tộ sắp suy, thậm chí loạn trong giặc ngoài liên tục, ngoại có man di như hổ rình mồi, nội có bạo dân tạo phản, nhưng chư quân vô chủ, Dương mỗ nguyện gánh tội tày trời, noi theo người xưa, ủng hộ Vương gia điện hạ thành thiên tử!”

Chưa dứt lời, đội ngũ phía sau hắn liền tách làm đôi, chính giữa bốn người nâng một bộ quần áo rẽ đám đông đi ra, “Nhạn vương” suýt trừng lọt cả mắt, đó lại là long bào có thể lấy giả loạn thật!

Dương Vinh Quế: “Thần cúc cung tận tụy vì Đại Lương, giữa lúc quốc nạn, không dám giấu riêng, chỉ có thể hiến toàn bộ gia sản, một chút gia tài kể cả hồi môn của phu nhân đều đã nộp lên triều đình, đổi thành phong hỏa phiếu, mà vẫn bị hôn quân nghi ngờ, thật là thiên cổ kỳ oan, giả như có minh quân giáng thế, nguyện đem tính mạng phụ tá!”

Những lời này nghe rất hùng hồn mạnh mẽ, như khẳng khái bộc bạch, thực tế bên trong có ba tầng ý tứ của uy bức lợi dụ.

Thứ nhất, ta ăn hối lộ trái pháp luật, toàn là bị phong hỏa phiếu của ngươi ép, ta có tội, Nhạn vương ngươi là kẻ đầu têu.

Thứ hai, phỉ bang bạo động có lẽ có, ta nói họ bạo động, chính là bạo động.

Thứ ba, khoác hoàng bào hay “chết trong bạo động lưu dân”, Vương gia tự xem mà làm.

Lúc đến Nhạn vương thật chỉ phân phó họ cố hết sức kéo dài thời gian, chu toàn với gian nhân họ Dương, không cho biết sẽ có trò như vậy!

Một đôi chính phó khâm sai giả nhất thời giật mình ngây ra.

Một lúc lâu, “Từ Lệnh” mới hít sâu một hơi, quát: “Dương tổng đốc, công nhiên tạo phản, ngươi điên rồi sao? An Định hầu ở ngay đại doanh Giang Bắc, ngươi coi mấy vạn tinh binh Đại Lương ta chết hết rồi à?”

Dương Vinh Quế cười, ý tứ sâu xa nói: “Từ đại nhân quá lời rồi, kẻ làm bề tôi há dám sinh phản tâm? Chỉ là Hoàng thượng đã bị thích khách Đông Doanh giết chết, trước mắt quốc gia nguy nan, Thái tử tuổi nhỏ, chúng thần đành phải ra hạ sách này, mời điện hạ đăng cơ.”