Sát Thần

Chương 1351: Vẫn thạch lưu




trên toái phiến nguyệt thạch Trong vắt, Thạch Nham đột nhiên mở mắt ra, thần sắc ngưng trọng.

Phương hướng hắn nhìn truyền đến năng lượng ba động cực kỳ hỗn độn, tràn ngập nổ mạnh hủy thiên diệt địa, hơn nữa còn kèm theo lợi nhận xé rách không gian thương khung, khiến linh hồn hắn khẽ run.

Có thể khẳng định, khu vực thần thức của hắn cảm thấy được, tất nhiên phủ kín hung hiểm.

Dựa theo lời nói của Áo Đại Lệ, chỉ có hiểm địa gian nan ẩn chứa đại khủng bố mới có thể có xác suất nhất định gặp được sinh linh khác, mới có khả năng thu hoạch được kỳ trân trong Hư vô vực hải.

" Có phát hiện à?"

Sau một phen nói chuyện lần trước, Áo Đại Lệ đều đang thầm lưu ý hành động của hắn, hiện giờ vừa thấy Thạch Nham vẻ mặt ngưng trọng, nàng ta không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, trên khuôn mặt trong suốt như tuyết ngọc tỏa ra ánh sáng lóa mắt, nàng ta đứng dậy, đùi đẹp khẽ động, như một con bước màu xanh biếc nhanh nhẹn vũ động cánh. Nhẹ nhàng lướt tới.

Nơi này xung quanh toàn là bụi bậm cực lớn như hành tinh vỡ, bồng bềnh trong mỗi một khu vực của vực hải, lờ mờ có thể thấy được tinh lưu như mưa, hội tụ tới một nơi năng lượng bạo loạn.

Từng đạo lôi đình giống như cự long nổi giận phát ra tiếng gầm gừ, từng trận lôi oanh truyền đến, khiến người ta linh hồn chấn động bất an.

Từng lợi nhận màu trắng như liêm đao cắt Càn Khôn, rất nhiều tàn phiến tinh thần sau khi lợi nhận xẹt qua thì đều như đậu hủ bị cắt phẳng lỳ.

Lợi nhận Đó chính là lợi nhận không gian sắc bén nổi tiếng thế gian, chỉ là không phải do cường giả không gian áo nghĩa thúc dục, nhưng trình độ sắc bén trong đó e là so với Địch Tạp La toàn lực làm ra đều phải đáng sợ hơn.

Thạch Nham không chút nghi ngờ, cho dù là cường giả cảnh giới Bất Hủ bị lợi nhận chói lọi đó cắt ột ái cũng sẽ thi thể đứt lìa.

" Chính là nơi đó."

Hắn vẻ mặt trầm trọng, chỉ về phía chỗ lưu tinh hội tụ, thầm vận chuyển lực lượng, quay đầu nhìn về phía Áo Đại Lệ, bỗng nhiên nói: "Chuẩn bị tốt chưa?"

Mắt đẹp của Áo Đại Lệ nhìn về phía trước, ánh mắt lấp lánh kinh hãi, trầm ngâm một lát rồi nàng ta gật đầu kiên quyết: "Chuẩn bị tốt rồi?"

Thạch Nham không nói thêm gì.

Nguyệt thạch hình thoi dưới thân hắn hóa thành một đạo ánh trắng, đột nhiên tăng tốc, trực tiếp bắn tới nơi hung hiểm đó.

Hô hấp của Áo Đại Lệ trở nên dồn dập, bộ ngực sữa phập phồng, mắt bắn ra từng cỗ tàn năng bạo loạn, giống như vẩy ra hỏa hoa, như mấy trăm vạn con đom đóm bắn tới, truyền đến lực lượng cực kỳ sắc bén.

Lúc ban đầu, nàng ta không dùng thần lực ngưng kết ra màn hào quang, mà học theo Thạch Nham thần thể thần thể ngạnh kháng, chính vì vậy, hỏa hoa như đom đóm bắt ra, cắt váy áo của nàng ta thủng lỗ chỗ, da thịt trắng nõn rung động lòng người lộ ra không ít.

Lúc này tới gần rồi, nàng ta mới phát hiện lưu tinh cực nhanh này đều là từng khối vẫn thạch cực lớnl vẫn thạch này có đủ mọi màu sắc, có màu đỏ sậm, có màu vỏ quýt, màu xám trắng, đủ loại hình thái, thiên kì bách quái.

Vẫn thạch không phải đến từ khu vực của bọn họ, mà là một phương hướng khác, phương hướng đó mờ mịt như biển vẫn thạch, bên trong có hàng tỉ khối vẫn thạch chìm nổi, lúc này, vẫn thạch đều như bị kích hoạt, như có sinh mệnh, đều hoạt động, hóa thành lưu tinh phóng về phía mà hắn cảm giác.

Chúng như là bị dẫn lực nào đó lôi kéo, dùng một loại tốc độ cực nhanh trôi về phía khu vực u ám phía trước, vẫn thạch này có tới mấy vạn, trong quá trình lướt đi va chạm với nhau, phát sinh nổ mạnh cực lớn, lực lượng nổ mạnh đó phát ra đủ để người cảnh giới Bất Hủ nhất trọng thiên tan xương nát thịt.

Hỏa hoa bắn ra trên người Áo Đại Lệ chính là sau khi vẫn thạch nổ mạnh, tới được bắn ra, tuy chỉ là dư ba nhưng cũng cực kỳ sắc bén, khiến quần áo của nàng ta rách bươm.

Lúc này, trên toái phiến nguyệt thạch mà Thạch Nhamm Áo Đại Lệ đứng, cách này những vẫn thạch lưu này còn một khoảng cách, xoay người, có chút hứng thú nhìn Áo Đại Lệ, Thạch Nham nhếch miệng nhướng mày: "Quần áo mới đẹp nhỉ, ta rất thích, đừng thay, để ta nhìn cho đã đã."

Da thịt Áo Đại Lệ trắng ngọc ngọc, bởi vì phá rách thủng, rất nhiều cấm thần bí đều hiện ra, khiến người ta lòng hươu ý vượn, chỗ bộ ngực sữa, chỗ đùi đẹp, chỗ thắt lưng, như ẩn như hiện dụ hoặc, làm Thạch Nham có chút huyết mạch phồng ra, ánh mắt không khỏi đầy dục vọng, cười quái dị hắc hắc không ngừng.

" Đi tìm chết đi!"

Một đạo ngọn lửa lạnh như băng sương, hàn khí dày đặc đột nhiên từ khóe môi nàng ta bắn ra, mang theo sinh mệnh khí tức của nàng ta, ngay lập tức bắn tới ngực Thạch Nham.

Khí tức lạnh như băng độc hữu của Cực hàn thiên hỏa, như một chậu nước đá trút xuống, khiến hưng trí hừng hực của Thạch Nham vừa rồi tắt ngóm, ngay cả tóc cũng biến thành băng lăng.

"Cho đáng đời."

Áo Đại Lệ nghiêm mặt, mỉm cười, giống như cảm thấy bộ dạng chật vật này của Thạch Nham cực kỳ thú vị, người của nàng ta khẽ động, quanh người được u hồn ảnh tích bọc lấy, khiến Thạch Nham không nhìn được nhục thân của nàng ta.

Nàng ta vòng ba vòng tại chỗ, u hồn trên người tiêu tán, khi hiện ta thì đã thay váy dài màu xanh đen, đuôi lông mày khẽ động, cố nén cười lạnh giọng nói: "Sắc tâm hết chưa?"

"Chưa." Thạch Nham thần sắc không thay đổi, băng trên người tan rã, ngọn lửa băng hàn đó lập tức bay ngược về, bị Áo Đại Lệ nuốt vào trong miệng.

Đó là căn nguyên thiên hỏa của nàng ta.

"Ầm."

Đột nhiên, nguyệt thạch dưới thân bọn họ tốc độ đột nhiên tăng mạnh, trở nên không chịu khống chế, dùng tốc độ cực nhanh lao về phía nơi u ám đó.

Giống như cả vạn khối thạch lưu xung quanh bọn họ.

Phương tâm của Áo Đại Lệ cả kinh, cũng không tiếp tục đấu võ mồm với Thạch Nham nữa, hét to: "Vẫn thạch này giống như bị dẫn lực nào đó lôi kéo, phương vị của chúng ta hiện giờ cũng bắt đầu bị ảnh hưởng, cũng bị kéo tới khu vực đó.

" Đừng cậy mạnh, dùng thần lực ngưng luyện kết giới, bọc lấy thần thể." Thạch Nham thần sắc ngưng trọng, đột nhiên ngồi xuống nguyệt thạch, nói: "Đến bên cạnh ta, càng gần ta càng tốt, dư ba của lưu tinh nổ mạnh sinh ra ở nơi này đủ để tan xương nát thịt, ngươi phải cẩn thận."

Vừa dứt lời, ở chỗ cách hắn vạn thước hai khối vẫn thạch va chạm, đột nhiên trào ra ba động ngập trời, đạn hạt nhân đạn hạt nhân trùng kích với nhau, dư ba đó như vặn vẹo không gian, gây ra phản ứng dây chuyền, làm mấy khối vẫn thạch gần đó vỡ nát, nhưng dư ba vẫn chưa hết, nhộn nhạo về phía bọn họ.

Áo Đại Lệ vốn muốn cãi lại, phụng phịu muốn phản bác vài câu, sau đó nàng ta liền cảm thấy được cỗ dư ba đó nhộn nhạo tới, lập tức ngọc dung phát lạnh, lao về phía Thạch Nham rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, từng tầng hào quang lặng lẽ ngưng kết ra trong biến động thần lực của nàng ta.

Thân là công chúa của Minh Hoàng tộc, nàng ta tinh thông linh hồn áo nghĩa độc đáo của Minh Hoàng tộc, lực cảm giác cực kỳ sâu sắc, đối với uy lực của năng lượng cũng có nhận thức tinh chuẩn.

Nàng ta biết, dư ba nhộn nhạo tới đủ để khiến thần thể của nàng ta tổn thương! Cho nên nàng ta rất quyết đoán, sáng suốt lựa chọn na di đến bên cạnh Thạch Nham để tìm kiếm sự che chở.

" Tinh thần khán khải."

Thạch Nham quát khẽ, mười đầu ngón tay tụ ra mười dòng tinh lưu, lưu lưu như dây thừng quấn quanh vẫn thạch phụ cận, kết thành vách tường vẫn thạch xung quanh bọn họ, như thuẫn khải ngăn cản dư ba của nổ mạnh, vách tường do vẫn thạch kết thành đột nhiên chấn động mấy cái rồi chậm rãi dừng lại, theo Thạch Nham thu hồi lực lượng, vẫn thạch một lần nữa phân liệt, tiếp tục bay về phía trước.

Áo Đại Lệ vẻ mặt kinh dị, bỗng nhiên nói: "Bên trong một khối vẫn thạch Phía trước có một tia linh hồn khí tức mỏng manh, không phải sinh linh, hẳn là một loại... Thần binh toái phiến."

Nàng ta nhìn về phía một khối vẫn thạch phía trước.

Vẫn thạch to như Sinh mệnh chi tinh loại nhỏ, trình hiện hình bát giác bất quy tắc, cả vật thể màu nâu đậm, nhìn thoáng qua như là một cái đĩa cực lớn, tầng ngoài vẫn thạch lờ mờ có tồn tại trông như cỏ, so sánh với vẫn thạch trụi lủi xung quanh thì vẫn thạch đó lộ ra có chút không bình thường.

"Tới xem thử."

Thạch Nham ngưng thần nhìn, cũng kinh ngạc. Lập tức thúc dục nguyệt thạch dưới thân, khiến tốc độ đột nhiên tăng lên gấp đôi, trực tiếp lướt qua rất nhiều vẫn thạch xung quanh, hướng tới khối vẫn thạch đặc thù kỳ diệu Áo Đại Lệ cảm giác được.

Sau Một khắc.

"Ầm."

Nguyệt thạch rơi xuống vẫn thạch màu nâu đậm, thân ảnh Thạch Nham khẽ động, dừng ở trên mặt ngoài vẫn khối vẫn thạch này, tâm thần khẽ động, ý thức vô khổng bất nhập của hắn thẩm thấu tới mỗi một khe hở nhỏ của vẫn thạch.

Nửa ngày saum sắc mặt hắn ngẩn ra, đột nhiên mắt lộ kỳ quang.

Áo Đại Lệ đột nhiên hiện ra bên cạnh hắn, đuôi lông mày giật giật, nàng ta lập tức bước tới một phương hướng: "Khu vực ta cảm giác ở bên cạnh..."

Thạch Nham không nói gì, có chút đăm chiêu đi theo, như cái bóng ở phía sau nàng ta.

Mặt ngoài vẫn thạch đích xác có rất nhiều cỏ lạ, cỏ này dài nửa thước, sắc bén như răng cưa, sinh mệnh lực cực kỳ ngoan cường.

Cỏ lẻ che kín mỗi một ngóc ngách của vẫn thạch, nhìn thoáng qua như một tầng thảm màu xanh lục, chúng theo vẫn thạch nhanh chóng lắc lư, tạo cho người ta một loại cảm giác quỷ dị.

Rất nhanh đùi đẹp của đùi đẹp bất động, nàng ta cúi người nhìn về phía một thạch động u ám mặt ngoài vẫn thạch, động khẩu đó chỉ có thể vừa cho một người xâm nhập, bên trong tối tăm, chỉ truyền đến tiếng gió rít.

" Khí tức linh hồn mỏng manh Đó ở ngay bên trong thạch động, ta đi xem thử." Áo Đại Lệ quay đầu lại, trưng cầu ý kiến của hắn.

"Đợi đã." Thạch Nham cau mày trầm giọng nói: "Không ổn, không biết vì sao ta hạ xuống nơi này liền có cảm giác mao cốt tủng nhiên. Ta vừa rồi dùng thần thức bao trùm toàn bộ vẫn thạch, phát hiện chỉ có mặt ngoài vẫn thạch này có một khe hở như vậy, hơn nữa chỉ có thể chứa một người."

" Ngươi muốn nói gì?" Áo Đại Lệ không rõ.

" Bình tĩnh đi, dùng linh hồn để dò xét nơi này, có một loại cảm giác hồn ti trải rộng hay không?" Thạch Nham nhẹ giọng nói.

"Hồn ti trải rộng ư?" Áo Đại Lệ kinh ngạc, ngưng thần xem xét, cũng lờ mờ cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng không nói ra được nguyên cớ.

" Cỏ xanh! Cỏ xanh của Nơi này!" Thạch Nham biến sắc, đột nhiên quát: "Cỏ xanh ngoan cường đến mấy cũng rất khó sống sót ở đây! Cỏ xanh trải rộng khắp vẫn thạch, chính là từng dòng hồn ti! Là từng dòng linh hồn ba động mỏng manh, cảm giác linh hồn ba động mỏng manh trước đó chắc đến từ cỏ xanh!"

" Không đúng, bên trong huyệt động này mới có linh hồn ba động truyền đến." Áo Đại Lệ lắc đầu.

" Đó là sau khi chúng ta hạ xuống nơi này, huyệt động mới một lần nữa hiện ra ba động, có lẽ, linh hồn ba động đó chính là dụ ngươi và ta tiến vào bên trong thạch động." Thạch Nham hoài nghi nói.

" Không thể nào!" Áo Đại Lệ cười cười, cảm thấy Thạch Nham nghĩ quá nhiều rồi, cảm thấy trong Hư vô vực hải hoang vắng này không thể có cạm bẫy để hại bọn họ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

" Chúng ta có thể tới xem thử." Thạch Nham vẻ mặt cẩn thận.