Sất Trá Phong Vân

Chương 265: Phòng đấu khí Ân Lạp Khắc!




Trong điều chế thuốc và thuốc thần bí cũng coi trọng lực khống chế. Đặc biệt là thuốc thần bí! Thứ kia nếu điều chế nhầm, lập tức sẽ nổ. Chỉ không chú ý một chút rất có thể sẽ có người chết!

Hai năm rèn luyện trong thế giới vô tận, tương đương bốn năm tập luyện tại hoàng triều Chân Sách. Hơn nữa ba lão sư yêu cầu nghiêm khắc khiến người ta muốn thổ huyết. Bởi vậy lực khống chế trong lúc bất tri bất giác đã tăng lên cực lớn.

Hoa Viêm Bất Kiến giao ô vào trong tay Càn Kình, hai cánh tay vẫn khoanh trước ngực nhất thời khiến ngực càng cao hơn!

- Có hơi lạnh, chúng ta trở về đi.

- Được.

- Này.

Hoa Viêm Bất Kiến đứng cách sau lưng Càn Kình chưa đến nửa thước, hai tay khoanh trước ngực nhìn Càn Kình:

- Có hơi lạnh.

Càn Kình dừng bước che cây dù ở trên đầu Hoa Viêm Bất Kiến, nghiêm túc gật đầu nói:

- Đúng vậy, có hơi lạnh. Chúng ta trở về đi.

Đôi mắt đẹp dưới chiếc mặt nạ kim loại chợt lóe lên sự kỳ quái, hai tay ôm sát thân thể dùng sức nói:

- Thật sự có hơi lạnh.

- Đúng vậy.

Càn Kình liên tục gật đầu:

- Cho nên, chúng ta nhanh về, uống chút canh gừng làm ấm thân thể.

Hai cánh tay Hoa Viêm Bất Kiến vẫn khoanh trước ngực, kinh ngạc nhìn Càn Kình. Vừa rồi không phải tiểu tử này rất thông minh sao? Ta chỉ nói mấy câu sông lớn, hắn lập tức hiểu cách và kỹ năng vận chuyển đấu khí. Tại sao ta nói lạnh đã mấy lần, nhưng dùng hai cánh tay ôm ở trước ngực, hắn vẫn không biết cởi áo khoác phủ thêm cho ta vậy?

- Oh! Oh oh!

Ánh mắt Càn Kình mở lớn, giơ tay cởi áo khoác của mình ra:

- Ta có hơi nóng, cái này nàng giữ hộ ta một lát?

- Được rồi.

Vẻ kinh ngạc trong mắt Hoa Viêm Bất Kiến chuyển thành một chút vui vẻ:

- Nếu ngươi thấy hơi nóng, ta sẽ giúp ngươi giữ nó một chút.

Càn Kình liên tục thở dài. Nói chuyện với nữ nhân, đôi khi còn khó hơn cả nghiên cứu đấu khí!

- Vẫn còn hơi lạnh.

Giọng nói của Hoa Viêm Bất Kiến đã nhỏ hơn rất nhiều, hai tay nhẹ nhàng khoác lên cánh tay đang cầm ô của Càn Kình, thì thầm nói:

- Hiện tại đã ấm hơn một chút.

Càn Kình quay đầu nhìn nữ mã tặc bên cạnh, căn bản không tìm được chút khí thế hung hãn nào ở trên người của nàng. Nàng sống trong đoàn mã tặc luôn nhìn thấy đao kiếm máu rơi, bất cứ lúc nào cũng có khả năng mất đi sinh mạng, thật sự thích hợp sao?

- Ta có hơi mệt. Cho ta mượn vai dùng một chút.

Lời nói của Hoa Viêm Bất Kiến giống như ra tuyên bố, gương mặt đã dựa vào vai Càn Kình, yên lặng bước đi.

Mệt?

Càn Kình khẽ gật đầu. Có thể phần nhiều chính là tinh thần mệt nhọc? Mặc dù là chiến sĩ Huyết Mạch, sống ở trong đoàn mã tặc như vậy cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi chứ? Nếu như không giết người cướp đoạt, vẫn với thân phận nữ tử ở trong đoàn mã tặc sẽ phải chịu áp lực thế nào, thật sự khiến người ta khó có thể tưởng tượng được?

Trong di tích yên tĩnh giống như một thành trì hoàn toàn ngủ say, chờ người đánh thức.

Càn Kình khoanh chân ngồi ở trên giường bốn giờ. Y phục đã sớm bị mồ hôi thấm ướt. Vận tốc quay năm trăm vòng cũng được, quay sáu trăm vòng cũng được, đều không gặp khó khăn gì. Nhưng lên nữa sẽ gặp phải sự cản trở khác thường. Tròn bốn giờ, hắn chỉ có thể tăng số vòng lên tới một nghìn mà thôi.

- Xem ra hôm nay có tiếp tục luyện nữa cũng chỉ đạt được như vậy thôi. Có khẩn trương cũng bắt đầu xuất hiện chết lặng. Loại này trạng thái tinh thần chết lặng này kéo dài, hiệu quả tập luyện sẽ rất kém.

Càn Kình nhìn mũ pháp sư trong tay lẩm bẩm:

- Nghỉ ngơi một chút, sau đó tiến vào thế giới vô tận.

Ngồi khoanh chân tĩnh tọa ngồi thiền, một giờ vẫn không có bất kỳ thành quả nào, Càn Kình thở dài:

- Về phương diện ma pháp, người như ta không có thiên phú, chỉ sợ cũng ít có khả năng?

Từ lúc còn nhỏ hắn đã bắt đầu tập ngồi thiền. Cho dù ở trong sơn cốc Tứ Quý hắn cũng không dừng luyện tập ngồi thiền một ngày nào, nhưng vẫn không có nửa điểm tiến triển.

- Ma vũ cùng luyện, thực sự khiến người ta ước ao.

Thân thể Càn Kình ngã xuống giường, mũ pháp sư đặt ở trên mặt không thèm nghĩ về chuyện ma pháp nữa, trở lại trong thế giới vô tận.

- Đại thúc Bố Lai Khắc, ta muốn đi chuẩn bị tìm chút nguyên liệu kim loại trước. Những thứ kia không đủ cho ta rèn vũ khí.

- Được, đi đi.

Bố Lai Khắc phất tẩu thuốc trong tay, trong ánh mắt lại khôi phục sự vẩn đục của ngày trước.

“Phòng đấu khí Ân Lạp Khắc”.

Càn Kình đứng ở ngoài cửa ngửa đầu nhìn hoành phi trước nhà. Hắn đã đi qua nơi này rất nhiều lần, nhưng vẫn chưa có thời gian vào xem một chút. Nhân cơ hội lần này vào xem rồi nói sau.

Đấu lực bát cấp không còn là hạn chế. Càn Kình đẩy cánh cửa dày, mở rộng ra. Trước mắt hắn hiện ra một sân diễn võ.

Trên vách tường đối viện với cửa chính của sân diễn võ viết một chữ Đấu thật lớn. Nét bút cứng cáp có lực lộ ra một sự mạnh mẽ không thể nói nên lời, vừa nhìn đã cảm nhận được ý chí quyến tâm không lùi bước, có trách nhiệm.

Ngồi ngay dưới chữ “Đấu” là một người trung niên, thân hình gầy gò, hai mắt chậm rãi mở ra, ánh mắt sắc bén giống như kiếm phong.

Càn Kình tiếp xúc được ánh mắt sắc bén như kiếm phong, đấu khí trong cơ thể gần như không bị khống chế, sẽ xuất hiện chuyển động bạo phát như gặp phải kẻ địch.

- A? Không ngờ đấu khí có thể theo bản năng phản ứng trước, ép trở lại trước?

Thân hình nam nhân như đao, ánh mắt như kiếm phong lại có phần hiếu kỳ và tán thưởng:

- Ngươi tới phá phòng đấu khí Ân Lạp Khắc của ta sao?

Phá? Phá quán?

Càn Kình sửng sốt liên tục lắc đầu:

- Không phải, ta tới xem, có thể học đấu khí đấu kỹ ở chỗ này hay không.

- A.

Hai cổ tay Ân Lạp Khắc thoáng dùng sức, người đứng thẳng lên. Toàn thân giống như một thanh chiến đao được rút ra khỏi vỏ. Hai chân giống hai thanh chiến đao đang vung lên, đưa hắn đến trung tâm của sân diễn võ, giơ cánh tay giống như đao phong vẫy Càn Kình:

- Hóa ra, vẫn là tới phá quán. Vậy vào đi.

Càn Kình vò đầu. Người trong thôn này không có một người nào bình thường sao?

Mỗi ngày Âu Lạp Lạp đều làm ra loại thuốc như muốn giết người ta. Á Đương Tư yêu cầu nghiêm khắc có thể khiến vô số người phát điên. Đại thúc Bố Lai Khắc xem ra có chút bình thường. Không nghĩ tới Ân Lạp Khắc thoạt nhìn giống như một thanh chiến đao, thậm chí ngay cả tới học và phá quán cũng không phân biệt được.

- Ngươi muốn đá phần nào của quán?

- Ta tới đây để xin học.

Càn Kình cởi giày ra, đi vào giữa sân diễn võ, khom lưng cung kính cúi đầu:

- Không phải tới phá quán.

- Có gì khác nhau đâu?

Cánh tay Ân Lạp Khắc vung lên trong không trung, phát ra âm thanh giống như chiến đao cắt qua không khí:

- Chỗ của ta chưa bao giờ dạy cho kẻ ngu. Muốn học đấu khí đấu kỹ, nhất định phải thắng nổi đẳng cấp tương đương, mới học được.

Càn Kình liền gật đầu. Hắn nói một hồi lâu, hóa ra ở chỗ này muốn học nhất định phải đánh trước. Không trách được nói học và phá quán đều là một chuyện. Hiện tại xem ra đúng là cùng một chuyện.