Sất Trá Phong Vân

Chương 388: Bá đạo chiêu lãm (thượng)




Càn Chiến Huyền, gia chủ hiện thời của Càn gia.

Càn Kình không thể ngờ tại chỗ này gặp vị gia chủ hiện thời của Càn gia, một trong các cường giả đỉnh cao nhất của Chân Sách hoàng triều cộng với ma tộc, Man tộc.

Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương mạnh nhất hiện nay, được gọi là chỉ kém một chút liền có thể tiến vào thức tỉnh chung cực.

Càn Kình ngửa đầu ánh mắt giao nhau với Càn Chiến Huyền, xương cốt kêu răng rắc. Đây chính là áp lực khí thế của siêu cường giả, dù không ra hết sức, con ngươi như thần long giống trong truyền thuyết đó chính là một loại lực lượng, lực lượng cực mạnh có thể đè bẹp người.

Đây là may mắn gì thế này?

Càn Kình miễn cưỡng ngửa đầu đối diện ánh mắt Càn Chiến Huyền, nếu cúi đầu trước ánh mắt kia thì bức tường tâm lý sẽ sụp đổ, khi đó hắn sẽ tự động thả con tin Càn Vô Thanh, lợi thế duy nhất để hắn đàma pháp hán.

Càn Chiến Huyền bình tĩnh đứng trên đài cao nhìn Càn Kình, trong rất là kinh ngạc và lấy làm kỳ. Thanh niên này từ đâu đến đây? Đánh bại cả Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương của Càn gia, nhìn tuổi hai người ngang ngửa nhau mà sao là Chiến Sĩ bình thường? Cách hắn mới di chuyển thật lạ, chớp mắt tăng tốc, đại thủ ấn Tinh Linh một kích tức trúng của Càn Chiến Huyền đánh hụt vì nó.

Đối diện vài giây ngắn ngủi, Càn Chiến Huyền càng tò mò về Càn Kình. Nếu di chuyển làm người bất ngờ thì ý chí mạnh mẽ càng khiến người bất ngờ. Tuy Càn Chiến Huyền không phóng hết áp lực nhưng Càn Kình có thể chống được thì thật là lạ. Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà ở phía xa chỉ bị dư uy quét qua mà người đã run bần bật, thậm chí không thể không lộ ra chiến thân huyết mạch Cửu Đầu Xà chống lại áp lực mới không quỳ trên mặt đất.

- Chàng trai, hãy thả đệ tử Càn gia ta ra.

Giọng thản nhiên của Càn Chiến Huyền không chút chói tai nhưng tràn ngập mệnh lệnh không tha cãi lời, từ trên cao nhìn xuống.

Không có đàm phán, không hỏi nguyên do, cũng không nói tả ra thì sao, nếu không buông thì thế nào, chỉ một câu, thả đệ tử của Càn gia ra.

- Gia chủ đại nhân, thả Càn Vô Thanh rồi ta có thể mang phụ thân và bằng hữu của ta rời đi không?

Cánh tay Càn Kình run lên, cố gắng khống chế bàn tay suýt thả ra khi nghe Càn Chiến Huyền nói, cố gắng cứng rắn ngẩng đầu đối diện Càn Chiến Huyền. Với Càn gia, đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc không ra tay chưa chắc Càn gia sẽ bỏ qua.

Càn Kình xuất thân từ Càn gia quá hiểu biết gia tộc này.

- Càn Vô Thanh?

Càn Chiến Huyền đưa mắt nhìn Càn Vô Thanh trong tay Càn Kình, nói:

- Ngươi tên là Càn Vô Thanh? Lần này ngươi chiến bại, khiến vinh diệu của Càn gia bị tổn thương, lát nữa đến chỗ Chấp pháp trưởng lão tiếp nhận trách phạt.

Trong phút sống còn, Càn Vô Thanh thức tỉnh bị đánh gãy, đôi mắt oán hận trừng Càn Kình.

Càn Vô Thanh vội lên tiếng:

- Tuân lệnh! Gia chủ đại nhân.

- Phụ thân?

Càn Chiến Huyền lại dời mắt về phái Càn Kình, hỏi:

- Phụ thân của ngươi là vị nào?

- Gia... Gia... Gia chủ đại nhân...

Càn Thành phập phồng ngẩng đầu nhìn Càn Chiến Huyền, há mồm hộc búng máu. Chỉ đối diện Càn Chiến Huyền, Càn Thành không có đấu khí chịu không nổi hộc máu.

- Ngươi?

Càn Chiến Huyền nhìn trang phục Càn gia đặc biệt trên người Càn Thành:

- Người Càn gia?

- Đúng... đúng vậy...

Càn Thành cúi đầu, hai gối quỳ xuống. Đoạn Phong Bất Nhị vươn tay giữ lại Càn Thành, tránh cho gã bị áp lực từ Càn Chiến Huyền buộc quỳ xuống.

- Người dắt ngựa của Càn gia, Càn Thành...

- Ngươi chính là Càn Thành?

Càn Chiến Huyền nhướng mày, chuyển hướng Càn Kình:

- Vậy thì ngươi chính là Càn Kình?

Càn Kình gật đầu, ngạc nhiên vì gia chủ của Càn gia biết tên mình.

Mắt Càn Vô Trần hiện ý cười vui sướng khi người gặp họa. Gần một ngàn năm nay chỉ có hai người thức tỉnh huyết mạch Tinh Linh Vương thất bại rời khỏi Càn gia, trong tình huống đó dù là gia chủ đại nhân cũng sẽ nhớ kỹ tên người rời đi.

Trong mắt Càn Chiến Huyền càng thêm bất ngờ. Hôm Càn Chiến Huyền nghe có người thức tỉnh lực lượng huyết mạch thất bại lựa chọn rời khỏi gia tộc trong thời điểm gã còn làm gia chủ thì đã ghi nhớ cái tên Càn Kình, không ngờ ba năm sau, thanh niên thức tỉnh lực lượng huyết mạch Tinh Linh Vương thất bại lại trở về Càn gia, còn đánh bại Càn Vô Thanh là Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương.

Càn Kình, Càn Thành... Ánh mắt Càn Chiến Huyền lại chuyển đến Càn Thành, trong mắt có tia phiền muộn. Người nhà này làm sao vậy? Nhiều năm trước có một thanh niên tên Càn Tranh bởi vì thức tỉnh lực lượng huyết mạch thất bại mà rời khỏi Càn gia không ngờ nhiều năm sau có một người tên Càn Kình cũng lựa chọn tương tự.

Cố tình... Cố tình ca ca ruột của Càn Tranh tên là Càn Thành, tức là thúc thúc ruột của Càn Kình. Khóe môi Càn Chiến Huyền cong lên nụ cười quái dị. Không lẽ trong máu nhà Càn Thành có dòng giống phản nghịch?

Càn Vô Cực hưng phấn kêu lên:

Gia chủ, đúng vậy, hắn chính là Càn Kình ba năm trước tự động rời khỏi Càn gia!

- Chính là Càn Kình này. Nhiều năm trước thúc thúc của hắn cũng rời khỏi Càn gia chúng ta, trong đầu nhà chi mạch này đều có phản nghịch...

Thúc thúc?

Càn Kình ngẩn ra, quay đầu nhìn phụ thân của mình.

Càn Chiến Huyền nhíu mày hỏi:

- Câm miệng!

Càn Chiến Huyền lộ vẻ chán ghét, ngón tay vươn ra. Xương ngực Càn Vô Cực hõm vào như bị búa đập trúng. Tiếng xương gãy vang lên, Càn Vô Cực bay ngược ra ngoài, hộc máu.

Cùng lúc đó, Càn Kình cảm giác đấu khí cực kỳ mạnh mẽ ập đến. Càn Kình không có thời gian đắn đo, bàn tay chộp Càn Vô Thanh không rảnh tiếp tục bấu đầu gã, đôi tay vỗ một nơi, kích phát Phá Địa Trảm va chạm cùng đấu khí vô hình.

Trong không trung bỗng phát ra tiếng nổ giòn vang. Hai chân Càn Kình cắm rễ mặt đất, đấu khí mạnh mẽ đẩy bay ngược ra hơn mười thước để lại hai vết hằn sâu trên mặt đất mới ngừng. Đấu khí va chạm xé rách tay áo Càn Kình hóa thành mảnh vụn bay lên bầu trời.

- Phù phù phù...

Ngực Càn Kình phập phồng kịch liệt, không kiềm được đôi tay run run, hai tay ướt mồ hôi.

Đáng sợ, cường giả thật là đáng sợ, cường giả đáng sợ hơn Lôi Địch. Đại nhân cảm giác hai vai bủn rủn đến không thể giơ lên, đây là chênh lệch giữa trời và đất.

- Phụt.

Trong giây lát ngạc Càn Kình lõm xuống, miệng hộc búng máu nóng chói mắt, hai chân run rẩy. Càn Kình quỳ xuống đất, xương tay vang tiếng răng rắc gãy xương.

Chỉ là một kích tùy tay cách không chỉ, đây là sự chênh lệch cụ thể.

- Lang thang ba năm quên cả gia quy Càn gia, thấy gia chủ mà không biết quỳ xuống còn dám nêu điều kiện với gia chủ?

Hai tay Càn Chiến Huyền chắp sau lưng, bình tĩnh nhìn xuống Càn Kình, lòng rất kinh ngạc.

Một kích kia trải qua sự tính toán kỹ càng đủ hoàn toàn đánh chết người, vậy mà chỉ đánh Càn Kình quỳ dưới đất. Hai xương tay gãy phun ra máu, vậy là thôi? Rốt cuộc Càn Kình học cái gì mà mạnh hơn ta phỏng đoán một chút? Càn Vô Thanh thua hắn không tính oan.

Mí mắt Càn Chiến Huyền hơi nâng lên, chính thức nhìn kỹ Càn Kình.

- Nếu đã trở lại thì đừng đi nữa, gia nhập Đấu Kỹ đường của Càn gia, làm chấp sự cấp thấp nhất, nói cho trưởng lão Đấu Kỹ đường điều ngươi trải qua và học được trong thời gian này.