Sất Trá Phong Vân

Chương 439: Ta yêu ngươi




Càn Kình khẳng định chuyện nhỏ xíu trong miệng Âu Lạp Khắc đại thúc chắc chắn không nhỏ, gã đã hai lần nhấn mạnh là chuyện nhỏ rồi.

- Vì mạch khoáng...

Càn Kình khẽ thở dài:

- Người nói đi, chuyện gì... nhỏ?

- Cũng không có gì, ta khá thích bộ dạng trợn to mắt của Âu Lạp Lạp.

Âu Lạp Khắc khoanh tay trước ngực nói:

- Ngươi đi tìm bà nương thần bí dược tề, hét một tiếng 'ta yêu ngươi' là xong.

Cái gì? Chân Càn Kình mềm nhũn suýt té cái bịch, mắt trợn tròn nhìn Âu Lạp Khắc.

- Cái này đúng là chuyện 'nhỏ xíu xìu xiu'.

Chạy tới chỗ Âu Lạp Lạp hét to câu 'ta yêu ngươi'? Càn Kình lắc đầu nguầy nguậy. Càn Kình thà vác đao 'tự sát' vào Vĩnh Hằng ma điện của ma tộc, tức là hoàng cung Đại Ma Vương đương thời của tộc Lộ Tây Pháp khiêu chiến với ma vương bệ hạ cũng không đi chỗ Âu Lạp Lạp hét to câu 'ta yêu ngươi' gì đó.

Cùng là đi tìm chết vì sao không chết sảng khoái chút? Chết trong tay Âu Lạp Lạp rất khó hiểu cái gì gọi là sướng ngược lại hiểu châm ngôn: Muốn sống không được, muốn chết chẳng xong.

- Đương nhiên là chuyện nhỏ.

Mặt Âu Lạp Khắc gần sát Càn Kình, bốn mắt nhìn nhau:

- Mới rồi ta thấy cách chiến đấu của ngươi là quyết không lùi, chắc bây giờ ngươi sẽ không rút lui? Đây là nguyên một đấu tinh mạch khoáng!

Càn Kình nhìn kỹ mặt Âu Lạp Khắc, rất muốn vung tay đập cho một trần rồi tra khảo địa điểm đấu tinh khoáng. Tiếc rằng thực lực của Càn Kình không đủ cho ngươi ta đánh, chỉ có thể tưởng tượng.

Đấu tinh mạch khoáng! Nguyên một đấu tinh mạch khoáng! Tuy không thể mang đi Chân Sách hoàng triều nhưng có thể sử dụng trong Vô Tận thế giới, vẫn có giúp ích rất lớn. Càn Kình nuốt nước bọt khan.

Quá lớn, sức hấp dẫn nguyên một đấu tinh mạch khoáng thật tình quá to.

Hét một câu 'ta yêu ngươi' chứ có gì? Vì nguyên một đấu tinh mạch khoáng, liều mạng!

- Được, ta hét!

Càn Kình xoay người bước nhanh ra ngoài cửa. Sức hấp dẫn của đấu tự quá lớn, nếu thật sự xếp hàng đấu tự trong đấu tâm thì khi chiến đấu không chỉ càng thêm trôi chảy mà còn biến cách công kích quái dị thêm.

Đường cái yên tĩnh, tiệm thần bí dược tề của Âu Lạp Lạp mở rộng cửa. Âu Lạp Lạp mặc trường bào rộng thùng thình đứng trước các ống nghiệm tại quầy, bận rộn tới lui, cẩn thận trông chừng những dược tề thí nghiệm đang điều chế.

Càn Kình nhìn Âu Lạp Lạp, hào khí trong ngực teo một nửa. Càn Kình ngoái đầu thấy Âu Lạp Khắc cười gian, bên tai vang giọng của Âu Lạp Lạp.

- Hôm nay đến sớm vậy?

Âu Lạp Lạp không ngẩng đầu, như bình thường nói:

- Trên bàn có dược, cởi sạch vào trong ngâm một canh giờ.

Một nửa can đảm còn lại biến mất theo lời nói của Âu Lạp Lạp.

- Một đấu tinh mạch khoáng nhé...

Giọng Âu Lạp Khắc đầy dụ dỗ như xúi người ta phạm tội khêu dậy can đảm sắp tắt của Càn Kình.

Đấu tinh mạch khoáng! Đấu tự! Ý thức đấu tâm chân chính!

Càn Kình hít sâu một hơi, đột nhiên ưỡn ngực, nhìn thẳng vào Âu Lạp Lạp, cao giọng quát:

- Ta yêu ngươi!

Ta yêu ngươi... Ta yêu ngươi... Ta yêu ngươi... Ta yêu ngươi...

Trên bầu trời thôn trang nhỏ yên lặng văng vẳng tiếng hét can đảm của Càn Kình. Á Đương Tư ra khỏi tiệm dược tề, ngơ ngác nhìn Càn Kình, chậm rãi giơ lên ngón cái, vẻ mặt khen ngợi.

Một câu hét xong Càn Kình cảm giác ngực có hào tình khó tả. Cùng lắm là chết, sợ cái gì?

Âu Lạp Khắc nhẹ gật đầu, khóe môi cong lên khen ngợi. Nên giữ tôn kính với lão sư nhưng tuyệt đối không thể sợ hãi. Lão sư tốt là thân nhân của ngươi, tại sao sợ người thân? Trong lòng Chiến Sĩ không thể có sợ hãi.

Chỉ có tínn iệm đi tới không bao giờ lùi là không đủ, còn cần có khí thế, khí thế thuộc về mình! Nếu muốn có khí thế thì trước tiên cần quét hết mọi e sợ.

- Yêu ta?

Âu Lạp Lạp không ngẩng đầu lên, gật đầu, nói:

- Biết, đi ăn dược đi.

Âu Lạp Khắc, Á Đương Tư trợn tròn mắt suýt lòi tròng. Thần Bí Dược sư đều là người điên, Âu Lạp Lạp còn là nữ nhân sao? Nghe có người tỏ tình mà chỉ có phản ứng như vậy?

Càn Kình thấy biểu tình giật mình của Á Đương Tư, Âu Lạp Khắc thì lắc đầu. Hai lão sư này không hiểu Âu Lạp Lạp lão sư, nàng không hải là nữ nhân bình thường.

Càn Kình ngâm trong lu dược, đau nhức như vô số đao kiếm cắt da lại ập đến. Càn Kình im lặng ngâm trong nước, một mặt chịu đựng đau đớn vượt sức con người để rèn luyện thân thể, mặt khác điều động đấu khí trong người biến chúng nó thành tơ đấu khí mỏng manh đâm bể lỗ thủng trung tâm trong đấu tâm, rót Càn Kình vào trong, lần lượt tuần hoàn xếp đấu tự, tuần hoàn đấu tự thuộc về Phong Vân Kim Thân.

Vô số lần chiến đấu giúp Càn Kình hiểu ra rằng nếu muốn đánh người thì phải có tâm lý bị người đnáh, trong chiến đấu muốn không bị đánh là thần thoại. Thực lực ngang nhau có khi so ai chịu đựng giỏi hơn, ai hồi phục nhanh hơn.

Về mặt này thì Phong Vân Kim Thần có ưu thế nhất định, phải trước tiên xếp hàng đấu tự này, sau này ứng đối tập kích càng thong dong hơn.

Càn Kình chịu đựng ngâm dược xong tiếp theo là học tạo thần bí dược tề. Càn Kình mệt rã rời trở về tiệm rèn của Bố Lai Khắc đại thúc. Càn Kình thấy Bố Lai Khắc đại thúc ngồi một bên hút thuốc mới hiểu đại thúc làm sao đập ra một chùy kia.

Thăng Phong Thập Bát Chuy có tuyến vận dụng đặc biệt và kỹ xảo dùng sức. Trước kia Càn Kình không xem nó như đấu kỹ bởi vì khác biệt rất lớn với đấu kỹ hắn biết, giờ thì có vẻ như có thể xếp hàng Thăng Phong Thập Bát Chuy trong đấu tâm.

Nhưng xếp hàng này không hoàn toàn là đấu khí sắp xếp mà như thẩm thấu lực lượng vào, nhưng làm sao thẩm thấu lực lượng đây?

Càn Kình nhìn ra được Bố Lai Khắc đại thúc không định chỉ đạo, cách duy nhất là tự suy nghĩ.

- Cách tốt nhất luôn là tự mình hành động chứ không phải ngyâ người nghĩ!

Càn Kình hít sâu đến bên hỏa lò, nâng đả thiết chuy lên đập xuống miếng sắt trên thiết châm.

Keng!

Vẫn là tiếng kim loại va chạm, hỏa hao huyễn lệ văng tung tóe. Khóe môi Bố Lai Khắc đại thúc cong lên nụ cười.

Có tiến bộ! Tay Càn Kình cầm búa căng cứng, tuy khác biệt nhỏ đến mức có lẽ Rèn tạo Đại Sư không nghe thấy nhưng có tiến bộ một chút. Lúc đấu khí đang xếp hàng, khi gõ thì cách dùng sức sẽ tự động dọc theo đấu khí tiến vào đấu tâm, tham gia hàng ngũ xếp hàng.

Tại sao như vậy? Càn Kình không hiểu nổi. Bố Lai Khắc đại thúc dạy mọi thứ thường rất khó hiểu. Thần bí trong thần bí dược tề không khó hiểu bằng đại thúc tiệm thợ rèn này. Đả Thiết Hô Hấp Pháp, Thăng Phong Thập Bát Chuy, mỗi loại đều đầy khó hiểu.

- Không hiểu được thì kệ nó.

Càn Kình buông xuống thắc mắc trong lòng, trước tiên học cái này mới là quan trọng. Đối thủ sẽ không bởi vì ngơi có lý luận vô địch mà sợ ngươi, ma tộc chỉ tôn kính nắm đấm lớn, lực lượng cường, Chân Sách hoàng triều cũng vậy.

Thời gian nhanh chóng trôi qua từng giây từng phút, thời hạn mười sáu canh giờ đã tới. Càn Kình nhấc lên mũ che trên người, bò ra khỏi hố cát sâu. Càn Kình thấy Đoạn Phong Bất Nhị kéo Phần Đồ Cuồng Ca ra khỏi hố cát.

Cổ Hoang Sa Hải vào buổi tối rất lạnh, Phần Đồ Cuồng Ca tăng tiến nhanh nhưng vẫn không thể hoàn toàn ngăn cản cái lạnh, nó đông hạt cát không có hơi nước thành cứng như sắt.