Sất Trá Phong Vân

Chương 83: Đêm nhập hương thất




Trên đường phố thành thị lập tức xuất hiện rất nhiều cây đuốc, cùng với quân trị an trong thành vội vàng mặc quần áo tử tế đi ra đường tiến hành giới nghiêm.

Càn Kình vội vàng chạy trước khi quân trị an trong thành bố trí chướng ngại vật trên đường, chạy tới trước cửa nhà Lôi Địch. Phía sau đã vang lên tiếng bước chân của đại đội tuần tra trị an trong thành trị.

Thời gian eo hẹp. Càn Kình không rảnh gõ cửa đợi Lôi Địch ra mở. Hai chân hắn giẫm mạnh xuống đất nhảy lên thật cao. Hai tay nắm vào bức tường không tính là thấp. Cánh tay dùng sức hai chân đồng thời đạp mạnh vào tường, mượn lực trực tiếp lộn vào trong sân.

- Tốt! Đèn vẫn sáng!

Càn Kình ngẩng đầu lên nhìn vào nhà cao nhất trong viện, cũng là gian phòng rộng rãi bên phải vẫn sáng đèn. Hắn tăng tốc chạy tới trước gian phòng, nhảy lên bệ cửa sổ tầng một, đồng thời lại phát lực nhảy lên. Cánh tay giơ về phía trước, năm ngón tay nắm lấy bệ cửa sổ dùng sức thu người lại đu lên, thuận thế vặn lưng xoay người, trực tiếp lộn vòng vào cửa sổ đang mở rộng. Hắn cũng kéo rèm của cửa sổ căn phòng lại.

Tiến vào phòng, Càn Kình thuận thế lăn một vòng trên mặt đất, hóa giải phần lực lao vào. Ngay lập tức hắn vội vàng ngẩng đầu nói:

- Tiên sinh Lôi Địch...

Trong gian phòng... hoàn toàn yên tĩnh... Chỉ có gió thổi rèm cửa sổ tung bay. Càn Kình ngơ ngác nhìn một người đang ở trong phòng tay cầm áo ngủ, trên người chỉ mặc nội y, lộ ra thân hình gợi cảm. Không thể nghi ngờ đó là Cổ Nguyệt Gia Anh.

Ánh trăng, trời tối, Cổ Nguyệt Gia Anh chỉ mặc nội y sát người, ngực như ẩn như hiện. Một cặp chân dài không bởi vì không đi giày mà có vẻ ngắn đi, trái lại bởi vì không có y phục phức tạp trên người, khiến chiều dài đôi chân trắng nõn của nàng tăng thêm vài phần. Kết hợp với mái tóc còn ướt của nàng, khiến toàn người tản ra một khí tức mê người, thành thục, gợi cảm không nói ra hết được.

Càn Kình không nghĩ tới có thể thấy được một cảnh tượng hương diễm như thế. Đầu hắn chợt nóng lên, mặt đỏ ửng, ngây người tại chỗ.

Cô nam quả nữ, đêm hôm khuya khoắt, mỹ nữ chỉ mặc nội y, tạo thành cảnh đẹp không nói nên lời.

Càn Kình có thể đối mặt với giết chóc, mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, có thể nhảy loạn trong hơn mười đao phong mà không hoảng hốt, ra tay quả đoán lưu loát, rất có tốt chất của một chiến sĩ.

Nhưng đối mặt với tình huống đặc biệt này, thân là xử nam, hắn thiếu chút nữa trực tiếp chảy máu mũi. Có thể thấy ở đây thực sự quá hương diễm.

Trong nháy mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cổ Nguyệt Gia Anh lộ vẻ kinh ngạc. Nàng rướn mày nghe tiếng động huyên náo từ phía ngoài cửa sổ vọng vào. Hai tay vung lên, mặc áo ngủ vào người.

Chiếc áo ngủ màu trắng khoác lên người, vẫn ẩn hiện đồ lót mặc bên trong, càng thêm vài phần mê hoặc. Vẻ đẹp của nàng không giảm đi, chỉ chuyển hóa thành một loại phương thức khác.

- Ngươi?

Cổ Nguyệt Gia Anh tiến lên trước cửa sổ đóng lại, xoay người nhìn Càn Kình hỏi:

- Chuyện gì?

Càn Kình dùng sức lắc đầu, muốn thôi nghĩ về hình ảnh Cổ Nguyệt Gia Anh đang mặc đồ lót vẫn dừng ở trong đầu, sắc mặt đã trở nên tỉnh táo nói:

- Trên đường Ta quay về học viện, ba gã chiến sĩ đột nhiên muốn giết ta, bị ta thuận lợi chém chết.

Cổ Nguyệt Gia Anh bề ngoài tỉnh táo, nhưng vẫn không cách nào che giấu được chút kinh ngạc trong lòng. Chiến sĩ mới chừng ấy tuổi chém một hơi chết ba chiến sĩ, không ngờ không chút hoảng loạn thoát đi được. Rõ ràng một người bình thường không thể làm được như vậy. Rốt cuộc trên người Càn Kình có bao nhiêu bí mật?

- Trước khi người chiến sĩ cuối cùng bị ta chém chết, có nói là do cửa hàng rèn Lỗ Tạp Tư thuê bọn họ tới giết ta.

Càn Kình nghe đã có tiếng người ồn ào ở ngoài cửa viện, tiếng gõ cửa, tốc độ nói nhanh hơn:

- Ta sợ xung quanh có người âm thầm theo dõi, như vậy ta quay về trường học sẽ rất phiền phức. Giết người có thể là chuyện lơn, cũng có thể là chuyện nhỏ. Trong học viện có người không thích ta. Ta không dám cam đoan bọn họ có nhân cơ hội đối phó ta hay không. Cho nên...

- Biết rồi.

Cổ Nguyệt Gia Anh khẽ gật đầu, cất bước đi về phía ngoài cửa phòng:

- Ở chỗ này, không ai có thể tổn thương ngươi. Chúng ta đi vào phòng cất rượu, uống một chén rượu đỏ đi.

Càn Kình đi sau lưng Cổ Nguyệt Gia Anh ra khỏi cửa phòng, nghe được ngoài cửa viện vọng ra tiếng gầm gừ thô bạo:

- Chúng ta hoài nghi có người phạm tội giết người bỏ chạy vào đây.

Ngoài cửa viện, giọng nói kia vang vọng trong bầu trời yên tĩnh. Giọng quân nhân kia hung hãn, lộ ra một sự xúc phạm bá đạo.

Thói quen của mỗi người bảo vệ thành thị khác nhau, cũng làm danh tiếng của bọn họ ở trong thành thị khác nhau. Có người bảo vệ thành thị tương đối cao ngạo, như vậy người trong thành đều biết đâu là nhà của người bảo vệ thành thị. Quân thủ thành cũng được, quân trị an quân và các cơ cấu khác sẽ bước vòng qua nơi ở của người bảo vệ thành thị.

Có người bảo vệ thành thị đặc biệt khiêm tốn, cũng không thích quá mức rêu rao, thường thường rất đến nhiều quân tuần tra thành thị, hẳn là đoàn thể nắm giữ tin tức toàn thành đều không biết nhà ai là nhà của người bảo vệ thành thị.

Lôi Địch chung quy vẫn là người bảo vệ thành thị khiêm tốn, trừ phi ngươi là tướng quân thủ thành, có lẽ vài hành nghiệp tầng dưới chót căn bản đừng mong biết được hắn chính là người bảo vệ thành thị Áo Khắc Lan.

Ầm!

Bên ngoài viện vang lên tiếng động nặng nề, ngay sau đó tiếng ầm ĩ kinh ngạc, tiếng rít gào còn có cả tiếng đao kiếm rút ra, tiếng va chạm.

- Dám đánh lén đội trưởng chúng ta? Ngươi muốn làm gì?

- Bao vây lại! Người này khẳng định có quan hệ với kẻ giết người!

Lôi Địch nhìn đao kiếm khua trước mắt, đám người bao vây trước cửa nhà, trong lòng thở dài. Làm quân nhân quả thực quá đáng. Thỉnh thoảng nhìn thấy phú hộ có chuyện gì, liền đòi chút dầu nước đã là lệ cũ, nhưng điều này không có nghĩa là có thể mò được tới trên đầu người bảo vệ thành thị.

- Ta không nói chuyện với các ngươi. Lập tức đi gọi tướng quân các ngươi tới gặp ta.

Lôi Địch ngạo nghễ nói xong, nhẹ nhàng quay đầu liếc nhìn phòng chứa rượu thấy sáng đèn, tiện tay rạch một cái trong hư không. Mặt đất phía trước lập tức lưu lại một vết tích giống như sử dụng kiếm thép xẹt qua:

- Trừ tướng quân của các ngươi ra, bất kỳ người nào bước qua đường này, chuẩn bị tốt quan tài đi.

Đấu khí!

Đám quân nhân vừa rồi còn kêu gào, lập tức giống như bị trúng ma pháp hóa đá, trong nháy mắt im lặng giống như đã chết. Không ngờ có người có thể cách không, phóng đấu khí ra ngoài, lưu lại trên mặt đất một đường dài như vậy!

Đây... Đây là chiến sĩ Hàng Ma trong truyền thuyết sao? Trời ạ! Thành Áo Khắc Lan ngoại trừ thành chủ đại nhân ra, hình như không có nghe nói người nào là chiến sĩ Hàng Ma. Ngay cả tướng quân thủ thành Trương Mộc Bạch cũng chỉ là chiến sĩ cửu cấp?

Chiến sĩ Hàng Ma? Người bảo vệ thành thị?

Đám quân nhân không phải là người không có đầu óc. Trong nháy mắt bọn họ nhìn theo bóng dáng Lôi Địch rời đi, khẽ thở ra một hơi.

- Xem ra, ngươi đã đoán đúng.