Sát Vương

Chương 119: Định Dung Hầu ra tay




Cường giả đạt tới Địa Nguyên cấp như Thái Hằng đô úy cũng không phải là đồ vô dụng, hắn xẹt qua người ngã ngựa đổ, những cường giả hải tộc bình thường căn bản không cách nào ngăn cản đường đi của hắn trở về thần minh pháo lâu được.

- Chạy đi có tác dụng sao?

Thanh âm của Ly Đế Á công chúa một lần nữa truyền tới từ trên không trung, một thủy chưởng to lớn vung tới, đánh lên trên đỉnh đầu của Thái Hằng đô úy, hiển nhiên một đòn này đã dùng toàn lực.

Thái Hằng đô úy vội vàng thối lui về phía đằng sau hung hiểm mà tránh khỏi một thủy chưởng này, ở phía trước hắn nổ mạnh một hồi, cực lớn thủy chưởng đã đập vào một tòa thần minh pháo lâu, đem tòa thần minh pháo lâu này đánh thành một đống phế tích.

- Còn không đầu hàng sao?

Ở trên bầu trời truyền tới thanh âm điên cuồng, công chúa Ly Đế Á đứng ở trên tháp, ở trên bầu trời mà phiêu hốt, Thái Hằng đô úy và các binh sĩ đang trốn về phòng thủ, tuy hiện tại nàng thiên tư quốc sắc mái tóc mượt mà nhưng khuôn mặt lạnh như băng khiến cho các binh sĩ coi nàng như tử thần.

Thái Hằng cảm giác nếu như nàng phát ra một chưởng nữa thì hắn không thể trốn sẽ bị đập chết ở chỗ này.

- Tất cả mọi người kết trận.

Thái Hằng hô lớn một tiếng, thân là đại tướng của Đại Minh vương triều hắn thà chết cũng không thể đầu hàng, nếu không toàn bộ thái gia sẽ hổ thẹn vì hắn hắn biết mình chết trong sớm tối hiện tại chỉ có thể dùng nhưng binh lính này nỗ lực chèo chống một phen. Truyện được copy tại Truyện FULL

- Không chịu đầu hàng sao? Cũng thế đã đến lúc chấm dứt tất cả rồi.

Công chúa Ly Đế Á đảo quanh toàn trường, thủy tinh tháp này một lần nữa phát ra sóng nước kinh thiên.

Một chưởng này đánh ra khiến cho trên bầu trời tràn ngập sóng trận, đủ để bao phủ phương hướng trốn chạy của Thái Hằng đô úy, từ trên đỉnh đầu phòng xuống hiển nhiên đã đem toàn bộ đường chạy trốn của Thái Hằng đô úy phong kín, trong mắt của Thái Hằng đô úy hiện ra vẻ tuyệt vọng, hắn quát to một tiếng, dùng toàn bộ cự quyền của mình ứng đối với thủy chưởng kia.

Thủy chưởng đè nén xuống, ngay lập tức làm cho cự quyền của Thái Hằng đô úy nát báy, khuôn mặt của Thái Hằng đô úy xám như trong hắn nhìn vô số hải ma thủy yêu ở trên đầu đang dữ tợn công kích.

- Ầm.

Thân thể của Thái Hằng đô úy lập tức bị thủy chưởng cực lớn này khiến cho trở thành một đống thịt vụn, hồn phách của hắn không cam lòng mà du đãng gần đó một hồi mới biết mất vô hình.

- Hừ! Nhân loại như con kiến cũng dám đối kháng với đại quân hải tộc ta!?

Công chúa Lỵ Đế Á tay cầm tháp thủy tinh đứng giữa trời, biểu kình kiêu ngạo như nắm giữ sinh tử vạn vật trong tay.

- Chúng ta đầu hàng! Công chúa tha mạng!

Còn lại mấy trăm binh sĩ ngạnh phương ngư cảng thấy Thái Hằng chết rành rành ra đó, xung quanh lại bị binh sĩ hải tộc bao vây, biết đoàn kết chống cự cũng vô dụng, tập thể giao ra vũ khí, quỳ lạy công chúa Lỵ Đế Á.

- Hừ! Một đám hải yêu thủy quái ô hợp, lại dám đến Đại Minh Triều ta giương oai!

Phương xa đột nhiên bay đến một người thanh niên áo trắng, tuổi chừng hai mươi mấy, lạnh lùng nhìn công chúa Lỵ Đế Á và binh sĩ hải tộc.

Người tới là Định Dung Hầu. Nhận được chỉ thị của Tử Nguyệt chân nhân, biết ngạnh phương ngư cảng xảy ra việc lớn, y chạy đến cứu cấp. Bởi vì lúc trước ăn đồ không sạch sẽ, trên đường không ngừng tiêu chảy, nên so với thời gian dự tính trễ tới một canh giờ, khi y tới nơi thì chiến đấu đã sắp kết thúc.

Công chúa Lỵ Đế Á giương mày liễu:

- Mắng chúng ta là đám ô hợp? Vậy ta sẽ để tên không biết trời cao đất rộng nhà ngươi xem thử sự lợi hại của đám ô hợp!

Công chúa Lỵ Đế Á vừa dứt lời, tháp thủy tinh trong tay lập tức phát ra Thủy Quang Đại Thủ Ấn chộp hướng Định Dung Hầu.

- Tài mọn cũng dám khoe khoang trước mặt bổn hầu! Ta…phi!

Định Dung Hầu không ra tay, chỉ ở cuối cùng một chữ "phi" thì miệng phun ra hơi thở, sóng xung kích chấn động lao tới, chớp mắt đánh tan Thủy Quang Đại Thủ Ấn của công chúa Lỵ Đế Á, dư ba đánh vào người Lỵ Đế Á, khiến cô từ giữa không trung bị đập mạnh xuống đất.

- Yêu đạo từ đâu đến! Lại phá được Thủy Quang Đại Thủ Ấn của bổn cung!

Công chúa Lỵ Đế Á bò dậy, lòng rất không phục. Cô đột nhiên nâng lên tháp thủy tinh, đem tất cả chân khí đều rót vào nó. Tháp thủy tinh toát ra một luồng thủy văn phù triện cực kỳ thô to, nhanh chóng ở không trung ngưng tụ thành một chân thân Hải Thần viễn cổ, cao hơn mười trượng, ánh mắt hung ác, uy nghiêm không thể xâm phạm.

Hải Thần viễn cổ này không bằng Thủy Quang Đại Thủ Ấn, trong cả trận hình phù triện phong bế nước biển mật độ cao cấu thành thân thể, so với Thủy Quang Phủ Ấn thì nhiều oán linh hải ma thủy yêu gấp mấy chục lần. Những oán linh hải ma thủy yêu này không ngừng phát ra tiếng gào thê lương, người có linh hồn không đủ kiên định sẽ bị hồn phách của chúng câu đi.

Hải Thần viễn cổ vung ra một đấm nặng nề, vô số hải ma thủy yêu bay ra khỏi nắm đấm, giương nanh múa vuốt nhào hướng Định Dung Hầu, như muốn xé y thành trăm mảnh, ngay cả vụn linh hồn cũng phải nuốt vào bụng.

Dường như Định Dung Hầu bị cảm, y đón gió hắt xì một cái, trong miệng lại phun ra một ngụm hơi thở va chạm với nắm đấm của Hải Thần viễn cổ.

Vô số hải ma thủy yêu lao tới đụng phải hơi thở của Định Dung Hầu tựa như thiêu thân gặp lửa, chưa phát ra tiếng hét thảm thì đã tan thành mấy khói. Sau đó là nguyên cánh tay của Hải Thần viễn cổ, sau đó là cả người…không ngờ bị Định Dung Hầu nhảy mũi một cái thì đã tan tành!

Hắt xì tạo thành sóng xung kích không giảm thế đi, lao thẳng tới công chúa Lỵ Đế Á. Công chúa Lỵ Đế Á lại lần nữa bị đụng bay ra, lần này rõ ràng bị trọng thương, liên tục hộc mấy búng máu, hơn nửa ngày không thể bò dậy.

- Mau rút lui!

Lần này công chúa Lỵ Đế Á dốc sức công kích, xem như triệt để lĩnh giáo sự lợi hại của Định Dung Hầu, không dám hiếu chiến.

Các cường giả hải tộc nghe được mệnh lệnh vội nâng lên công chúa Lỵ Đế Á trọng thương, liều mạng chạy trốn vào biển. Thậm chí quên cả đám thất hoàng tử và Phương Kích bị xích sắt khóa ở bến cảng cá. Định Dung Hầu đuổi theo mấy chục thước thì đột nhiên bụng lại đau đớn khó nhịn, chỉ đành ngừng lại truy đuổi, kiếm chỗ không người đáp xuống, tại chỗ giải quyết vấn đề.