Satan Dịu Dàng, Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 83: Chuẩn bị yêu em




Cô cười khúc khích, chủ động hôn lên môi mỏng của anh, dồn dập mà hỗn độn. Anh giữ chặt một cánh tay của cô, mập mờ cười nói bên tai của cô:

- Từ từ đi, chỗ của em quá nhỏ, đợi cho em nếm mùi đau khổ. . . . . .

Lý trí của cô bị dược tính khống chế, hoàn toàn đánh mất năng lực suy nghĩ, cô chỉ biết toàn thân nóng rất là nóng, chỉ có đụng vào cơ thể của anh mới có chút cảm giác mát mẻ.

Cô nóng lòng muốn xua tan cái nóng ran trên người, tay nhỏ sờ loạn khắp nơi, đáng yêu giống như một con mèo nhỏ. Tay anh bắt được bàn tay nhỏ bé của cô, môi phủ trên môi đỏ của cô, xoay qua xoay lại hôn cô cho đến khi môi của cô trở nên sưng đỏ. Tay của anh vuốt môi cô, tiến tới bên tai cô nhẹ giọng hỏi d.iễn đ.àn l.ê q.uý đ.ôn:

- Tôi là ai?

Cơ thể của cô cọ xát trong lòng anh, cười diễm lệ nói:

- Mạc thiếu gia! - Hai tay của cô ôm cổ anh, chủ động hôn lên. Môi của anh rất lạnh, cô tham lam mút, mút giống như đang ăn thạch hoa quả.

Anh giữ chặt ót cô, môi chạm đến vành tai của cô, khẽ cười:

- Tôi cực kỳ yêu bộ dạng lúc này của em!

******

Mạc Duy Dương vừa rời khỏi lễ đính hôn, sắc mặt của cha mẹ Mộ Dung Tuyết cũng theo đó trầm xuống. t,ruyện của d`iễn đàn l!ê q,uý đ,ôn Hôm nay là ngày đính hôn của con gái và Mạc Duy Dương, có chuyện lớn đi nữa thì cũng không thể bỏ lại con gái họ mà chạy mất. Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi vội nói tốt giúp con trai mình, sắc mặt của cha mẹ Mộ Dung Tuyết mới hơi có chuyển biến tốt hơn.

Mộ Dung Tuyết đã nhấc váy rời khỏi chỗ trong bàn tiệc, đi vào trong biệt thự.

Cô đã sớm biết Mạc Duy Dương cưới cô cũng không phải là thật lòng, nhưng không ngờ vào tình huống quan trọng như hôm nay mà anh ta lại vứt bỏ một mình cô ở bữa tiệc, cô cảm thấy lòng tự ái, kiêu ngạo của cô bị tổn thương.

- Sẽ không khó chịu, trong lòng nghĩ không thông chứ? - Một âm thanh hài hước vang lên sau lưng cô.

Mộ Dung Tuyết không cần quay đầu lại cũng biết là ai, cô nhanh chóng lau nước mắt trên mặt đi, quay đầu lại nhìn chằm chằm Lục Hạo Nam.

- Lục Hạo Nam, đi bắt Mạc Duy Dương quay lại! - Cô bước nhanh về phía trước, níu lấy áo sơ mi của anh quát.

Lục Hạo Nam gạt tay của cô ra, lắc đầu một cái:

- Em thật sự không phải thục nữ, khó trách Dương lại bỏ rơi em!

- Anh im miệng! - Cô vung tay lên đưa về phía gương mặt tuấn tú, động tác của anh cực nhanh một phát nắm lấy cánh tay nhỏ của cô. Tay nhỏ rất mềm mại, nắm thoải mái hơn gấp trăm lần so với khi còn bé.

Anh cười xinh đẹp một tiếng:

- Đừng tìm anh phát giận, nhiều nhất là anh cho em mượn bờ vai để dựa vào thôi!

Mộ Dung Tuyết rút tay của mình về, hừ lạnh nói:

- Anh cứ việc cười nhạo em đi! Dù sao từ nhỏ đến lớn hai người bọn anh đều chỉ biết ức hiếp em!

Cô tức giận đi thẳng lên lầu, hoàn toàn không để ý tới anh.

Lục Hạo Nam đi theo cô lên lầu, đột nhiên cô xoay người nhìn anh chằm chằm:

- Đi theo em làm gì? Chẳng lẽ anh không biết cô nam quả nữ (*) không thể ở chung một phòng sao?

(*) cô nam quả nữ: nam nữ đều còn độc thân (quen quá mà = :)

- Em là quả nữ sao? Hình như em đã đính hôn, là có phụ nữ có chồng chưa cưới, phụ nữ đã lập gia đình! - Lục Hạo Nam cười, còn nét mặt cô như phát điên.

- Bây giờ tâm tình tốt hơn chưa? – Anh đột nhiên chuyển đề tài, đưa tay sờ sờ đầu của cô hỏi.

Cô có chút thụ sủng nhược kinh (*), nhếch môi lên:

(*) thụ sủng nhược kinh: được cưng chiều quá mà hoảng sợ.

- Phương thức anh ủi người thật đúng là thô bỉ!

- Có tác dụng với em là được! - Lục Hạo Nam cười nói.

Cô nhìn anh chằm chằm, hận không kéo nụ cười trên mặt anh xuống.

******

Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng kích tình một đêm ở trên xe, buổi sáng khi tỉnh lại, mặt của Diệc Tâm Đồng dán vào ngực của anh, tay của anh thì thỉnh thoảng thăm dò phần lưng của cô. Cơ thể cô nhỏ nhắn nép trong ngực của anh, cùng cơ thể cao lớn của anh tạo nên đối lập rõ rệt d;iễn đ;àn l;ê q;uý đ;ôn.

Diệc Tâm Đồng như mèo con liếm khóe miệng một cái, bàn tay trên lưng làm cho cho cô không thoải mái lật người, ngay lúc lật người khiến cô lập tức tỉnh táo lại, bởi vì một bàn tay đột nhiên đè cái mông của cô xuống, âm thanh khàn khàn từ đỉnh đầu truyền đến:

- Đã tỉnh rồi hả?

Cô trợn to mắt, tầm mắt theo ánh sáng, nhìn thẳng lên trên lồng ngực trần trụi, cho đến khi đối diện mắt phượng đang mỉm cười của anh. Cô không nhịn được nuốt nước bọt một cái, mà tay của cô thì đang mập mờ chống ở ngực của anh, cô băn khoăn lo lắng, cơ thể cứng đơ.

Hình ảnh kích tình ngày hôm qua từ từ chắp vá lại, mặt của cô đỏ đến tận cổ, cái miệng nhỏ nhắn run lên.

Anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên môi hôn một cái, nhỏ giọng:

- Có khỏe không?

Cô gật đầu một cái, hoàn toàn không rõ anh đang hỏi cái gì.

- Chắc chắn chứ? - Đột nhiên anh lật người cô một cái lại đè lên người anh, cô kêu lên một tiếng, phần lưng mềm mại đặt trên lồng ngực của anh, có chút khó chịu và khác thường.

Cuối cùng cô mới kịp phản ứng, vừa rồi là hỏi tình trạng cơ thể của cô. Nhớ tới tối qua hai người chiến đấu hăng hái, phía dưới của cô vẫn còn rất đau, khuôn mặt cô có phần kỳ quái nói:

- Vẫn còn rất đau ....!

Anh cúi đầu hôn tóc của cô, ngón tay giữ chặt eo thon nhỏ, thở dài nói:

- Hôm nay bỏ qua cho em trước!

Một tay anh kéo cô từ chỗ ngồi lên, sau đó nét mặt nghiêm túc hỏi:

- Tại sao lại xuất hiện ở hộp đêm Mị Ảnh?

- Em. . . . . . – Bất thình lình cô nghĩ đến tất cả xảy ra tối hôm qua, là Lăng Xảo Xảo. . . . . . nhưng cô có nên nói cho anh biết hay không, cô bị Lăng Xảo Xảo bày mưu? Dựa vào tính cách của Mạc Duy Dương, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho Lăng Xảo Xảo. Mặc dù Lăng Xảo Xảo hại cô thiếu chút nữa thất thân, nhưng cô cũng không muốn Lăng Xảo Xảo bị anh trừng phạt

- Em. . . . . .

- Được rồi, em không nói tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng! Trước hết đến trung tâm mua bộ quần áo, sau đó trở về biệt thự! - Anh buông lỏng cô ra, sau đó chuyên tâm lái xe.

Diệc Tâm Đồng lấy tay khép lụa mỏng không che được cảnh sắc phía dưới, mặt đỏ bừng cúi đầu.

Điện thoại của Mạc Duy Dương đột nhiên vang lên, mắt anh nhìn vào hiển thị trên điện thoại, trong phút chốc sắc mặt xuất hiện biến hóa. Là Mạc Vi Phẩm gọi tới, không cần nghĩ cũng biết ý định của Mạc Vi Phẩm khi gọi điện tới, trực tiếp ấn nút nghe,

anh giương khóe môi khêu gợi.

Xe ngừng lại trước biệt thự, người làm vội vàng tiến lên đón, sắc mặt tái nhợt nói:

-Mạc thiếu gia, chủ tịch và phu nhân đã tới!

Nghe vậy, trên mặt Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi chưa từng tới biệt thự này, mà lần này lại bất ngờ ghé thăm, nhất định không có chuyện gì tốt.

Mạc Duy Dương nhìn cô một cái, vẻ mặt phức tạp nói:

-Lát nữa đi thẳng lên lầu, mặc kệ nghe cái gì cũng làm như không nghe không biết!

Diệc Tâm Đồng cắn môi gật đầu một cái, sau đó cùng anh vào phòng khách.

Toàn bộ tầm mắt của Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi ngồi ở phòng khách nhìn về phía bên này, Vũ Phong Nhi vội vàng kêu lên:

-Dương, hai người đi đâu cả đêm?

Vừa nhìn quần áo hai người, cũng biết họ qua đêm bên ngoài.

Mạc Duy Dương liếc nhìn Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi ngồi trên ghế sa kon, vỗ bả vai cô, nói:

-Em lên lầu trước đi!

-Cô ta không cần vội lên lầu!

Mạc Vi Phẩm đứng dậy, trong tay nắm tờ báo, đi tới chỗ bọn họ, bàn tay giơ lên, tờ báo đập vào mặt Mạc Duy Dương.

Tờ báo rơi xuống mặt đất, cái tựa đề siêu lớn kèm với hình ảnh, khiến cho sắc mặt Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng đồng thời thay đổi.

-Đồ vô liêm sỉ! – Mạc Vi Phẩm vung tay lên một cái tát tới, Mạc Duy Dương không hề né tránh, cứng rắn bị một cái tát. Gương mặt tuấn tú lập tức hiện ra năm dấu tay. Diệc Tâm Đồng nghẹn ngào ngăn ở trước mặt của Mạc Duy Dương, khóc rống nói – Bác trai, xin đừng đánh anh ấy, tất cả là lỗi của tôi truyện của d.iễn đ.àn l.ê q.uý đ.ôn!

Mạc Vi Phẩm đưa tay chỉ vào mũi cô mắng:

-Cô cút ra khỏi nơi này cho tôi! Đừng phá hư quan hệ giữa con dâu với con tôi!

Cơ thể Diệc Tâm Đồng hoảng loạn, bước chân lảo đảo, nước mắt giàn giụa.

Mạc Duy Dương đưa tay giữ chặt hông của cô, lắc đầu một cái, nhìn về phía Mạc Vi Phẩm nói:

-Mắng đủ chưa! Chuyện của tôi và cô ấy còn chưa tới lượt ông nhúng tay vào! Tôi đã đính hôn với Mộ Dung Tuyết theo yêu cầu của ông, về phần tôi với cô ấy chung sống thế nào, đó là tự do của tôi!

Mạc Vi Phẩm giận đến đỏ cả khuôn mặt già, đưa tay lại thêm một cái tát.

Vũ Phong Nhi thật sự không nhìn được, vội vươn tay kéo tay của Mạc Vi Phẩm, khuyên nhủ:

-Ông xã, chúng ta chỉ có một đứa con trai, ông muốn đánh chết nó sao?

-Đánh chết càng tốt, bớt cho nó làm tôi tức chết! – Mạc Vi Phẩm nhìn chằm chằm Mạc Duy Dương.

Mạc Duy Dương mím môi, sắc mặt khó coi, hai tay đặt trên vai Diệc Tâm Đồng.

Diệc Tâm Đồng đã sớm khóc đến hoa lê đẫm mưa, cô khóc không phải bởi vì Mạc Vi Phẩm mắng cô, mà là đau lòng thay Mạc Duy Dương.

Hẳn là Mạc Duy Dương bỏ lại Mộ Dung Tuyết ở lễ đính hôn chạy đến tìm cô. Hôm qua anh vốn nên phải xuất hiện tại lễ đính hôn, lại để cho ký giả chụp được hình ảnh anh ra vào hộp đêm. Mạc Vi Phẩm tức giận cũng là chuyện đương nhiên, có điều tại sao Mạc Vi Phẩm có thể không phân tốt xấu mà đánh người cập nhật chương mới nhanh nhất ở d.iễn đ.àn l.ê q.uý đ.ôn.

-Được rồi! Mạc Vi Phẩm, anh nên nghe con trai giải thích mới phải! – Vũ Phong Nhi gạt tay Mạc Vi Phẩm đi, hốc mắt theo đó đỏ lên, mặt của con trai cũng sắp bị Mạc Vi Phẩm phá hủy, bà có thể không đau lòng sao?

-Không có gì để giải thích, chuyện giống như báo chí viết! Bây giờ các người đã biết đáp án, có thể đi rồi! – Mạc Duy Dương kéo tay Diệc Tâm Đồng, bỏ lại hai người dưới lầu, kéo cô đi thẳng lên lầu.

-Rầm! – một tiếng, cửa phòng bị sập lại, anh buông tay cô ra, trực tiếp ngồi lên giường lớn, cúi đầu đốt một điếu thuốc, nói với cô – Về phòng của mình đi!

Hai tay Diệc Tâm Đồng xoắn lại với nhau, cắn môi nhỏ giọng hỏi:

-Người khỏe chứ?

Anh nâng đôi mắt chim ưng nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười, dấu tay in trên mặt màu đỏ thoạt nhìn cũng có phần buồn cười, nhưng cô một chút cũng không cười nổi, bởi vì cái tát kia coi như là anh thay cô chịu.

Cô từ từ tới gần anh, ngồi xổm người xuống, tay nhỏ bé đưa đến gương mặt của anh, dịu dàng hỏi:

-Có phat rất đau không?

Động tác hút thuốc của anh dừng lại, nhìn đôi mắt sắp rơi lệ của cô, mím khóe môi khêu gợi, kéo cô từ mặt đất lên, đầu dựa vào trán cô, dịu dàng nói:

-Không đau!

Nước mắt của cô ào ào chảy xuống, cô biết anh đang an ủi cô, tay nhỏ vuốt mặt của anh, cảm thụ nhiệt độ trên người anh. Cô nhỏ giọng nói:

-Mạc thiếu gia! Có phải người từ trong bữa tiệc đính hôn trốn ra ngoài?

Thái độ của anh đông cứng, nhìn cô hỏi:

-Cái gì gọi là trốn ra được? Tôi là lái xe ra ngoài!

Cô cười rộ lên, anh còn có tâm tình nói đùa.

Anh tự tay vuốt tóc của cô, môi trực tiếp hôn lên môi cô:

-Có phải nên bồi thường lại tôi hay không?

# đã che giấu # ******

Diệc Tâm Đồng ngủ trên giường của anh cho đến khi trời sáng. Khi tỉnh lại, bên kia giường chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo, anh đã sớm rời giường. Cô khó chịu từ trên giường bò dậy, cảm giác nơi phía dưới rất đau. Đều do người đàn ông kia, hoàn toàn không coi cô là người, cả đêm ép buộc cô làm chuyện đó với anh.

Cô đang chuẩn

bị xuống giường, cửa phòng mở ra, Mạc Duy Dương đi vào.

-Dậy rồi? – Anh đi tới bên giường kéo tay cô, dúi vào tay cô một túi thuốc, nói –Một là thuốc để thoa, chủ yếu là thoa phía dưới của em, một hộp thuốc khác là...

Diệc Tâm Đồng liếc nhìn hộp thuốc được gói lại, anh không nói, cô cũng biết là thuốc gì rồi, thuốc tránh thai!

-Em biết, em sẽ uống hết! – Cô nắm chặt thuốc trong lòng bàn tay, sắc mặt có chút tái nhợt.

-Không cần uống hết, uống một chút là được rồi, bây giờ em không thích hợp mang thai! – Anh cầm tay của cô nói.

Hốc mắt của cô đỏ lên, gật đầu một cái. Chính cô cũng là một đứa trẻ, sao có thể làm cho một đứa trẻ nữa đi đến cuộc đời này, hơn nữa bị hôn thê của anh là Mộ Dung Tuyết, cũng không phải cô, sao cô có tư cách mang thai đứa bé của anh.

-Đi rửa mặt nhanh lên một chút, bữa ăn sáng đã dọn lên bàn, ăn lạnh đối với dạ dày không tốt, ăn rồi đi học! – Anh đứng dậy vỗ bả vai của cô, nói.

Cô cúi đầu đứng dậy đi tới phòng tắm.

Xé rách túi thuốc ra, cô ngồi lên bồn cầu, dùng miếng bong thấm thuốc, chịu đựng đau đớn thoa lên phía dưới, thuốc thoa lên có chút mát lạnh, bắt đầu có tác dụng giảm bớt đau đớn.

*** Đổi cách xưng hô nhé!!! Hơi lạ lạ chút.

Cửa phòng tắm bị gõ mấy cái, truyền đến giọng của người đàn ông kia:

-Xong chưa, anh phải đi làm rồi!

-Được, anh đi trước đi! Em xong ngay đây! – Cô lấy miếng bông ném vào thùng rác, kéo quần, sau đó tìm được một hộp thuốc tránh thai, tùy tiện nhét mấy viên vùi miệng.

Một mùi vị đắng ngọt lan tỏa khắp miệng, cô vội vàng lấy một cốc nước, một hơi uống hết.

-Khụ khụ! – Thuốc đều rất khó uống!

Diệc Tâm Đồng mới vừa vào phòng học, Lăng Xảo Xảo không biết từ nơi nào chạy ra. Cô ta phốc một tiếng quỳ trên mặt đất, lôi kéo tay của cô khóc thét nói:

-Đồng Đồng, cầu xin cậu cứu tớ... không phải tớ có ý muốn bán cậu đi, tớ bị người khác sai khiến!

Diệc Tâm Đồng sửng sốt một chút, không hiểu cô phải cứu cái gì cho cô ấy? Chẳng lẽ Mạc thiếu gia đã phái người tra ra được?

-Trước hết cậu đứng lên đi, có chuyện gì từ từ nói, bộ dạng này của cậu làm tớ không có cách nào nói chuyện được với cậu, bởi vì tớ hoàn toàn không nghe rõ cậu đang nói gì... – Cô đỡ Lăng Xảo Xảo từ mặt đất lên vì rất nhiều bạn học đã chú ý tới họ ở bên này. Cô vẫn chưa thành người lớn như vậy, để người khác phải quỳ xuống cập nhật chương mới nhanh nhất ở d.iễn đ.àn l.ê q.uý đ.ôn.

-Có người cảnh cáo tớ, nếu như không xin lỗi cậu, sẽ đốt nhà của tớ, cho nên... tớ... hu hu! – Lăng Xảo Xảo đã khóc không thành tiếng.

Có thể nói ra lời đe dọa này, ngoài người đàn ông kia thì còn có thể là ai!

-Cậu không cần lo lắng, không có việc gì!

-Vậy cậu chịu tha thứ cho tớ? Cậu chịu bỏ qua cho tớ sao? Đồng Đồng tớ biết ngay cậu tốt nhất! Cám ơn cậu! – Lăng Xảo Xảo cười rộ lên, kéo tay của cô cảm kích một hồi. Nhưng làm Diệc Tâm Đồng cảm thấy nghi ngờ nhất là rốt cuộc ai đã sai khiến Lăng Xảo Xảo hại cô?

-Xảo Xỏa, là ai sai khiến cậu làm như vậy?

-Cái này... tớ không thể nói ra tên của hắn, tớ sẽ mất mạng, Đồng Đồng, cậu tha cho tớ đi! Tớ thật sự là không dám đắc tội với đối phương... – Lăng Xảo Xảo ra sức lắc đầu.

-Thôi! Không sao! – Cô khoát tay áo, dù sao Mạc Duy Dương cũng sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, cô chỉ cần học tập tốt là được rồi.

******

Không biết có phải vì cô bị mất lần đầu tiên, hơn nữa liên tục thực hiện vận động với người đàn ông kia hai ngày hay không, hạ thân của cô có hiện tượng ra máu, mà vừa lúc kinh nguyệt tới, bụng của cô rất đau.

Bởi vì quản gia bị Mạc Duy Dung sa thải rồi, cho nên hiện tại có lái xe mới nhận đưa đón cô đi học. Mà thái độ chú lái xe mới đối với cô không tốt như quản gia trước được, cô không thể mở miệng nói với anh ta, bảo anh ta đưa cô tới bệnh viện, nên chịu đựng đau đớn quay về biệt thự.

Cho đến khi nữ giúp việc tới gọi cô dùng bữa tối, cô đau đớn lăn lộn trên giường. Nữ giúp việc sợ hết hồn, vội gọi điện thoại cho Mạc Duy Dương, Mạc Duy Dương vội vã kết thúc lịch trình hôm nay, chạy về nhà.

Đẩy cửa phòng ngủ của cô ra, liếc mắt lập tức thấy cả người Diệc Tâm Đồng run rẩy trên giường, vội khom người tới trước mặt cô hỏi:

-Xảy ra chuyện gì?

-Bụng của em đau! – Cô đau đến sắc mặt tái nhợt, trán toát mồ hôi, hàm răng luôn không ngừng cắn môi dưới, ngón tay đè bụng lại.

Mạc Duy Dương khẽ nguyền rủa một tiếng, ngồi xuống bế lấy cô từ trên giường lên, sau đó sải bước ra khỏi phòng ngủ.

Anh thay cô đăng kí khám khẩn cấp, đợi ở ngoài cửa, chờ kết quả của bác sĩ.

Rèm bị vén lên, Diệc Tâm Đồng đi ra.

- Thế nào? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Diệc Tâm Đồng ngượng ngùng nhìn anh, không biết mở miệng như thế nào.

Nhưng bác sĩ trực tiếp nhắc nhở:

- Chuyện giữa vợ chống, không nên sinh hoạt quá thường xuyên! Sau này hai người vẫn nên phải chú ý. Tôi kê cho cô ấy đơn thuốc uống là hết chuyện thôi!

Vẻ mặt Mạc Duy Dương lúng túng nói cảm ơn một câu, sau đó dẫn cô đến hiệu thuốc bốc thuốc.

Diệc Tâm Đồng cảm thấy rõ ràng anh đang tự trách.

Anh cầm lấy thuốc, nhìn cô nói:

- Thật xin lỗi, anh nên tiết chế lại mới đúng!

- À. . . . . . không phải lỗi của anh, là kinh nguyệt của em đến!

- Kinh nguyệt tới? - Trên mặt anh không tự chủ có chút đỏ ửng.

- Uh! Chúng ta đi thôi! – Cô sắp mắc cỡ chết rồi.

Anh đuổi theo, nắm lấy tay của cô, kéo cô lên xe của anh.

******

Tối qua Diệc Tâm Đồng uống thuốc, thật sự ngủ mê man không tỉnh, đến khi buổi sáng tỉnh lại, dưới lầu truyền đến tiếng động "cạch cạch". Cô nghi ngờ nheo mắt, thời điểm này, anh hẳn đã rời giường, có điều dưới lầu đang làm gì, sao lại ầm ĩ vậy ?

Cô đứng dậy mở cửa phòng ngủ của mình ra, nhìn xuống dưới lầu.

Lại thấy giữa phòng khách bày một cái vali lớn, còn là vali màu hồng, chẳng lẽ Mạc thiếu gia đi công tác, nhưng cái ý nghĩ này lập tức nhanh chóng bị cô bỏ qua, bởi vì cô nhìn thấy Mộ Dung Tuyết.

Mà Mộ Dung Tuyết cũng nhìn thấy cô, Mộ Dung Tuyết cười với cô nói:

- Ngại quá, quấy rầy đến giấc ngủ của cô, tôi đang bảo người chuyển đồ!

Chuyển đồ? Diệc Tâm Đồng thấy rất nhiều nhân viên khiêng một cái giường lớn đi lên lầu, sau đó mở cửa phòng Mạc Duy Dương ra, mang giường vào .

Cô mau chóng kịp phản ứng, Mộ Dung Tuyết muốn chuyển đến nơi này ở?

Không biết vì sao, nghĩ đến cô ấy muốn chuyển đến đây ở, cô cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, giống như món đồ chơi yêu thích của mình bị người khác đoạt đi.

Hai chân Mộ Dung Tuyết bắt chéo

ngồi trên ghế sa lon uống trà, sau đó giơ cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ nổi tiếng, nhìn về phía nhân viên trên lầu kêu lên:

-Các anh ổn chưa?

-Tiểu thư, đã sắp xếp xong!

-Rất tốt! – Cô đặt cốc trà xuống, nhìn về phía Diệc Tâm Đồng trên lầu hiện ra nụ cười coi như là thân thiện – Tiểu thư Diệc, tôi còn phải đi làm, không quấy rầy cô nữa, bái bai!

Diệc Tâm Đồng sững sờ tại chỗ, đây xem là cái gì?

Mộ Dung Tuyết, ngay cả giường của cô ấy cũng chuyển vào phòng của Mạc Duy Dương, vậy có phải nghĩa là, bọn họ sẽ chung giường chung gối?

Đến khi các nhân viên đi khỏi, Diệc Tâm Đồng không nhịn được ngắm nhìn phòng của Mạc Duy Dương. Giường và bày biện trong phòng đều bị đổi mới lại, xem ra Mộ Dung Tuyết vốn muốn chuyển vào đây rồi!

******

Một người đàn ông mặc âu phục mang kính râm màu đen lấy điện thoại di động ra, nói với người bên đầu kia điện thoại:

-Mạc thiếu gia, thuộc hạ đã tra ra được chỗ ẩn nấp của Dư Uy mấy ngày nay, hiện tại có chỉ thị gì?

Mạc Duy Dương nâng mày đẹp, môi mỏng nhếch lên:

-Ở đâu?

Một giờ sau khi cuộc điện thoại kết thúc, một chiếc xe McLaren màu đen lái về hướng cửa biển.

Dư Uy đang cùng vài tên thuộc hạ xách theo hộp cơm đi tới bờ biển, mấy tiếng sung đột nhiên vang lên, mười mấy người bén nhạy lui một bước, khẽ ném hộp cơm trên tay, rút sung mang theo trên người từ bên hông ra, sau đó chạy thật nhanh về phía trước, nhưng chạy chưa được mấy bước, đột nhiên ngừng lại, bởi vì trước mặt có vài chục cây súng trường hướng về bọn họ.

Kể cả Dư Uy và thuộc hạ của hắn đều lui về phía sau, cho đến chân giẫm vào trong nước biển, không còn đường lui.

Dư Uy cắn răng mắng:

-Mạc Duy Dương, mày theo dõi tao?

Mạc Duy Dương ngồi trên xe McLaren một tay lấy mắt kính xuống, môi mỏng nâng lên đường cong nhạt, cười đẩy cửa ra, xuống xe. Cơ thể thon dài dựa trên cửa xe, một ngón tay vuốt vuốt mắt kính, nghiêng đầu nhìn về phía Dư Uy.

-Dư Uy, khoảng thời gian chạy trốn không dễ chịu chứ? Nhưng tao cảm thấy... những thứ này còn chưa đủ thảm, làm sao bây giờ? Mày muốn tao xử lý mày như thế nào?

Khuôn mặt Mạc Duy Dương vốn đang cười, một giây kế tiếp trở nên âm u, từ trong ngực móc ra một khẩu súng, dưới tình huống đang lúc tất cả không hề hay biết gì, nhắm chuẩn xác tới bắp đùi Dư Uy không sai lệch bắn ra: “Pằng!”

Trước sau như một, máu từ giữa chân tung tóe bắn ra ngoài, Dư Uy gào khóc ra tiếng, vịn chân khổ sở hét lên:

-Mạc Duy Dương, mày dám giết tao!

Mạc Duy Dương ngồi xổm người xuống, gương mặt tuấn tú mang nụ cười như ma quỷ, lắc đầu một cái:

-No, tao sẽ không giết mày, tao sẽ chỉ làm cho mày cả đời không cách nào phô trương nữa, tao muốn để cho mày biết hậu quả nếu chọc vào tao! Biết rõ người của tao không thể động, mày lại càng muốn làm ra nhiều chuyện như vậy, mày nói có phải mày ăn no quá, không có chuyện làm hay không?

Ngón cái của anh xoa vết sẹo trên mu bàn tay, cười đến đáng sợ dị thường.

Dư Uy hung hắng cắn răng, hận không được cho một phát vào đầu Mạc Duy Dương. Thấy mình ở thế yếu, Dư Uy chớp mắt một cái, đang tìm kiếm cách chạy trốn.

Nhưng Mạc Duy Dương so với hắn giảo hoạt hơn, há có thể để cho hắn chạy trốn nữa.

Chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, toàn bộ thuộc hạ của Mạc Duy Dương xông tới đám thuộc hạ của Dư Uy, Mạc Duy Dương nằm ngửa mặt trên cửa xe, một bộ dạng ra vẻ việc không liên quan đến mình, bên tai truyền tới tiếng kêu như giết heo của Dư Uy và thuộc hạ của hắn.

-Á!

-Bốp!

-A!

Người dưới tay Mạc Duy Dương tất cả đều là tinh anh, tất cả đều là an hem theo anh cùng vào sinh ra tử, không cần anh tự ra tay cũng có thể giải quyết đám người Dư Uy kia.

Mắt của Dư Uy bị đánh một quyền, lỗ mũi bị một người khác đập trúng một phát, đầu hắn choáng váng. Chân trúng đạn không chịu nổi sức nặng, cả người ngã trên mặt đất, bụng bị một cước đạp trúng, nước bọt trong miệng phun ra ngoài, mắt trợn trắng một bộ dạng như sắp ngủm.

Tất cả thuộc hạ của Dư Uy đều chính là con cọp giấy, không có ích chút nào, nhanh chóng bị thuộc hạ của Mạc Duy Dương đè xuống đất.

Mạc Duy Dương đã sớm dự liệu được sẽ có loại kết quả này, ngón tay kẹp điếu thuốc, đạp xuống bước chân vững chắc đi tới trước mặt của Dư Uy, ngồi xổm người xuống vỗ mặt của hắn, môi cử động:

-Dư Uy, lần này thì cho mày chút giáo huấn, để mày nhớ lâu một chút!

Nói qua làn thuốc còn chưa cháy hết trong tay anh trực tiếp đặt ngay trên mu bàn tay Dư Uy.

-A! – Dư Uy phát ra tiếng kêu khổ sở, bộ mặt dữ tợn ngẩng đầu lên.

Thuộc hạ của hắn nhìn thấy kinh hồn bạt vía.

Nhưng Mạc Duy Dương cũng không bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy, vung tay lên nhét một viên thuốc màu đen vào trong miệng Dư Uy. Dư Uy kích động một cái, trực tiếp nuốt thuốc xuống.

- Mạc Duy Dương, mày cho tao ăn thứ gì? - Hắn ôm cổ khó chịu mà rống lên.

- Thuốc mạnh, có thể giúp mày từ từ ứng phó với mấy người đàn bà, bây giờ tận tình hưởng thụ np(*) đi! - Mạc duy nâng lên thân bàn tay giương lên, ý bảo thủ hạ của mình dẫn hắn đi xuống.

(*) np: chắc ai cũng biết rồi, là nhiều người cùng làm chuyện ... tự hiểu nhé ==!!

- Mạc Duy Dương, mày muốn đùa giỡn chết tao sao? Tao cho mày biết, tao có gia cảnh rất hùng mạnh, mày dám động vào tao sao? A. . . . . . – Bả vai Dư Uy bị thuộc hạ của Mạc Duy Dương ra sức chém một cái, trong nháy mắt hôn mê bất tỉnh.

Dư Uy tỉnh lại thì đang nằm thoải mái trên giường lớn, mà ngón chân của hắn, vật nhô cao, điểm đỏ trên ngực đều được rất nhiều phụ nữ hầu hạ:

- Ừm. . . . . . nhanh lên một chút. . . . . . đừng lề mề . . . . . .

Hắn vô cùng hưởng thụ vỗ mông một cô gái, toàn thân thật sự nóng sắp chết rồi, bay giờ hắn cũng không quản đối phương là kỹ nữ, chỉ cần có thể thỏa mãn dục vọng của hắn là đủ.

Mà toàn bộ bốn cô gái trên giường đều nằm trên ngực của hắn, xuất ra tất cả vốn liếng cho tên đàn ông đã uống thuốc này ăn no, Dư Uy thoải mái vuốt ngực cô gái, rên rỉ kêu lên.

Các cô gái chán ghét hầu hạ hắn, nếu không phải là nhận tiền của Mạc Duy Dương, họ cũng sẽ không ngậm vật bẩn này. Một người trong số các cô gái lấy ra một cái máy quay phim mini từ thắt lưng, quay lại tất cả hình ảnh trần trụi của Dư Uy, mà Dư Uy còn say mê ở trong dịu dàng trước mặt, đâu sẽ biết mình bị người khác cài bẫy.

Mạc Duy Dương nhìn hình ảnh phấn khích trên bàn gửi tới trên bàn làm việc, khóe miệng không nhịn được nhếch lên. Dư Uy, xem thế này thì mày còn lật người kiểu nào.

*******

Tối nay Diệc Tâm Đồng cố ý về biệt thự trễ, rất dễ nhận thấy Mạc Duy Dương vẫn còn ở công ty, phòng khách đã có một người là Mộ Dung Tuyết. Cô ấy đang nghe chuyện điện thoại, thấy cô chỉ gật đầu một cái, sau đó tiếp tục nghe điện thoại.

Diệc Tâm Đồng nhìn cô một cái, sau đó lên lầu.

Cho đến khi bên ngoài biệt thự vang lên một tiếng dừng xe, cô mới từ trên giường ngồi dậy.

Cô đi tới cửa phòng, nghe lén âm thanh lầu dưới.

Mạc Duy Dương vừa vào phòng khách, tầm mắt lơ đãng liếc thấy Mộ Dung Tuyết ngồi trên ghế sa lon, thái độ có thể dùng từ sững sờ để hình dung, vì anh không ngờ Mộ Dung Tuyết sẽ xuất hiện ở đây.

- Sao em lại tới đây? (đính hôn rồi đổi xưng hô để hợp hơn)

Mộ Dung đứng dậy đi tới trước mặt anh, đưa tay giúp anh cầm lấy cặp trên tay cười nói:

- Cha bảo em tới đây ở, thuận tiện giúp anh xử lý việc nhà!

Lông mày Mạc Duy Dương trong lúc vô ý nhíu lại, còn chưa gả đi, đã đổi cách xưng hô gọi cha, gọi thật đúng là trôi chảy.

- Ngày mai quay về nhà mình, trước khi chưa kết hôn, chúng ta phải giữ vững khoảng cách nhất định!

- Hâh, giữ khoảng cách làm gì, chúng ta đã đính hôn? – Cô giơ tay lên chỉ chiếc nhẫn cười nói.

Mạc Duy Dương nhìn cô một cái, giọng lạnh lùng ra lệnh:

- Không thể về được, ngủ trên ghế sa lon ở phòng khách đi!

- Này…. Mạc Duy Dương, chẳng lẽ anh không sợ em đâm chọc với cha? Làm sao anh có thể để cho em ngủ trên ghế salon? Nhớ lại đêm cô đi HaWai tìm anh đó, anh cũng bảo cô ngủ trên sa lon, cô đã tức một bụng, tại sao còn có thế để cho cô ngủ trên sa lon nữa!

Mạc Duy Dương thật sự lười phải giải thích với cô, trực tiếp móc điện thoại ra, kêu lên:

- Tới đây đón người!

Mộ Dung Tuyết vội giành lại điện thoại di động của anh hỏi:

- Mạc Duy Dương, anh gọi cho ai đó?

- Lục Hạo Nam! Bảo cậu ta chứa chấp em! – Mạc Duy Dương thẳng thắn nói rõ với cô.

-

Mộ Dung Tuyết cúp điện thoại một cái, mắng:

- Mạc Duy Dương, em thật sự là chịu đủ anh, nếu không thích em, sao còn phải đính hôn với em!

- Cái này em hẳn là rất rõ ràng! – Mạc Duy Dương đút tay vào trong túi quần nói.

Nước mắt từ hốc mắt Mộ Dung Tuyết rơi ra ngoài, mặc dù cô vẫn biết anh không thích cô, nhưng đây là lần đầu tiên anh làm cho cô đau lòng như vậy, chẳng lẽ gia đình của cô còn hơn cả cô sao?

- Mạc Duy Dương, anh hãy nghe cho kỹ, em cảm thấy chúng ta có cùng chung suy nghĩ, đó chính là hai bên chúng ta đều không thích lẫn nhau, nhưng gia đinh hai bên lại có thể mang lại ích lợi cho nhau, chúng ta cứ như vậy suốt cả đời đi! Vì lợi ích của gia tộc, sống chung một chỗ đi! Bây giờ em lập tức đi, em cũng sẽ không đâm thọc anh với bác Mạc, coi như em đã ở nơi này rồi! – cô lướt qua anh, nhặt túi rơi trên ghế sa lon lên, lại bị anh giữ chặt lấy cổ tay.

Mặc dù Mạc Duy Dương không thích cô, nhưng cuối cùng cô cũng chỉ là một cô gái, cô có nước mắt có tự tôn, cho nên lời vừa rồi của anh đã thương tổn tới cô.

Anh ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng nói ra:

- Thật xin lỗi, tối nay cứ ở nơi này đi! Phòng của anh cho em ngủ, anh ngủ trên salon! (DTĐ hoàn toàn bị bỏ quên – anh này quá phũ)

Khuôn mặt Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, có chút không phản ứng kịp, thì ra người đàn ông này sợ nước mắt của phụ nữ, xem ra cô đã nhận rõ anh rồi.

Nếu anh sợ cô khóc như vậy, cô càng khóc to cho anh nhìn.

- Hu hu! Mạc Duy Dương, anh có thể chán ghét em , nhưng anh không thể đối xử với em như vậy!

- Được rồi, lên lầu đi! – Mạc Duy Dương đưa tay giúp cô lau nước mắt, mặc dù chỉ là một động tác không đáng kể, nhưng ở trong mắt của Diệc Tâm Đồng lại có ý nghĩa khác. Với vị trí của cô, từ nơi này nhìn sang, vừa đúng thấy động tác Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, còn Mạc Duy Dương cúi đầu, mặt hai người ở rất gần, giống như đang hôn.

Trốn ở sau cửa, Diệc Tâm Đồng trực tiếp ngã lên cửa. Không phải sớm đoán được sẽ là loại kết quả này sao? tại sao mắt thấy hình ảnh bọn họ thân thiết, cô lại cảm thấy trong lòng khó chịu như vậy, khó chịu đến cả hít thở cũng thấy đâu, nhất là sau khi cô cho anh lần đầu tiên, cô càng thấy được cô không thể rời bỏ anh, còn anh thì sao?

Anh cần cô sao? lúc anh ôm Mộ Dung Tuyết có nghĩ tới cô không ? cho dù là một chút xíu, một chút xíu cũng đủ rồi!

Ngẩng đầu lên, gấp gáp làm cho nước mắt không thể chảy xuống, liều mạng nuốt nghẹn ngào trong cổ họng xuống, cho đến khi ngực không còn đau.

Một tòa biệt thự truyền ra tiếng kêu khổ sở; "A!"

Sắc mặt Dư Uy bầm đen nắm chăn, khóc rống nói:

- Cha, cứu con, thật khó chịu!

Dư Sở cha của Dư Uy đứng bên cạnh giường, dùng gậy đánh hắn trên giường, mắng:

- Cái tên súc sinh này, buôn bán cho tốt không làm, cố tình đi trêu chọc tổng giám đốc tập đoàn Diệu Hằng, mày bảo tao giúp mày thế nào hả? Cái thằng khốn này

Dư Uy vì chơi NP mà bị dính bệnh tình dục, được bác sĩ chẩn đoán về sau không thể “cứng” lên nữa.

- Cha, gọi cậu và anh họ giúp một tay! Cha không thể nhìn đứa con độc nhất của cha đi chết chứ? Cha… hắn chụp hình con trần truồng rồi công chiếu đó! Chẳng lẽ những thứ này cha đều mặc kệ sao?” Dư Uy giống như bắt được một cây rơm cứu mạng cuối cùng, liều chết kiên cường ôm lấy cánh tay Dư Sở khóc thét.

Dư Sở một bộ dạng hắn không thể đánh chết bản mặt của hắn, một tay đẩy hắn ngã trên giường, xoay về phía người làm ra lệnh:

- Trông tên súc sinh này thật kỹ cho ta, không cho hắn bước ra ngoài nửa bước, đúng là đứa con bất hiếu!

Dư Sở phất tay áo, thẹn quá hóa giận đi mất.

Dư Uy khổ sở lăn lộn trên giường, vẻ mặt oán hận gào lên:

- Mạc Duy Dương, nổi khổ hôm nay tao nhận, ngày nào đó nhất định tặng lại mày gấp trăm lần, ông đây phải giết mày!

Mặt của Dư Uy trướng thành màu đỏ, sau đó bởi vì đau đớn mà cắn răng gầm nhẹ, đập đồ lung tung trong phòng, người làm bị dọa sợ, đến cũng không dám đến gần căn phòng.

Dư Sở tìm cậu của Dư Uy, kể lại toàn bộ ngọn nguồn ngóc ngách sự tình, sau đó thở dài nói:

- Chú nói Mạc Duy Dương, có phải hắn làm quá đáng quá không, sao có thể tìm gái điếm cưỡng bức con tôi! Tôi…

Tiết Nhân cũng rất tức giận, con trai duy nhất của em gái mình, sao có thể để cho gái điếm làm hại, đều là Mạc Duy Dương rước phải tai họa.

- Anh rể trước tiên không nên gấp gáp, chuyện này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn, bởi vì địa vị của Mạc Duy Dương ở thành phố J, tạm thời chúng ta không động được, nhưng nếu như ra khỏi thành phố J… - Trong mắt của Tiết Nhân lộ ra mũi nhọn tàn ác.

- Vậy ý của chú là… dụ hắn ra khỏi thành phố J, sau đó… - Trên mặt Dư Sở cũng nở nụ cười. Mạc Duy Dương, cái thù này tao nhất định sẽ đòi lại với mày, mày chờ đó, tao sẽ không bỏ qua cho người làm tổn thương đến con tao.

*******

Diệc Tâm Đồng nhận lời trường học ra nước ngoài tham gia bồi dưỡng. Ra khỏi nước bồi dưỡng chỉ là cái cớ cô lấy để rời khỏi nơi này, bởi vì cô không muốn nhìn thấy hình ảnh ân ái của Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết. Lúc này chỉ có rời đi, để một mình cô bình tĩnh lại, mới có thể thông suốt mọi thứ.

Buổi tối về đến nhà, cô nói chuyện ra nước ngoài bồi dưỡng với Mạc Duy Dương, Mạc Duy Dương cơ hồ cau mày nhìn cô.

- Ra khỏi nước bồi dưỡng? Quốc gia nào?

- London, bồi dưỡng một tháng – Cô từ từ quan sát vẻ mặt của anh, mà lông mày của anh dường như không có giãn ra.

- Tặng cơ hội này cho những người khác đi! Em không thích hợp để ra khỏi nước! Chờ sau này có cơ hội sẽ đi! – Đương nhiên anh biết lý do cô ra khỏi nước, cho nên làm sao anh có thể để mặc cô đi lần này.

- Mạc thiếu gia, em muốn ra nước ngoài bồi dưỡng, anh nên biết em vẫn luôn thích đàn piano, lần này vất vả lắm mới có được cơ hội, em không muốn từ bỏ! – Cô cây ngay không sợ chết đứng nói.

Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào cô, muốn nhìn thấu cô, nhếch môi cười nói:

- Thật sao? Học piano không nhất định phải ra nước ngoài, ở trong nước cũng có thể tìm được giáo viên xuất sắc dạy em!

Anh nhất định không muốn để cho cô đi.

Mộ Dung Tuyết bưng khay đựng trái cây đi tới, vừa lúc nghe được hai chữ ra nước ngoài, cô cắn một miếng táo hỏi:

- Tiểu thư Diệc phải ra nước ngoài sao?

Diệc Tâm Đồng nhìn cô một cái, không lên tiếng, chỉ buồn bã nhìn Mạc Duy Dương.

Tâm tình Mạc Duy Dương phiền não nói:

- Tùy em, em muốn đi thì đi đi!

Anh bỏ lại một câu như vậy, đứng dậy đi thẳng lên lầu.

Bỏ lại Mộ Dung Tuyết vẻ mặt kinh ngạc, và Diệc Tâm Đồng buồn bã.

Anh nổi giận, nhưng cuối cùng cô có thể rời khỏi nơi này rồi. Mặc dù là không vui vẻ rời khỏi, nhưng cô có thời gian một tháng để từ từ điều chỉnh tâm trạng của mình, thuận tiện suy nghĩ cho tương lai bản thân, cô không thể nào xen ngang giữa anh và Mộ Dung Tuyết cả đời.

Học sinh ra khỏi nước bồi dưỡng lần này không có tập trung ở chung một chỗ, mà là mỗi người tự lo liệu, nên Diệc Tâm Đồng xách theo vali hành lý của cô ra khỏi biệt thự, một mình bước vào chuyến đi London.

Thời gian buổi sáng Mạc Duy Dương đã đi làm, Mộ Dung Tuyết cũng đi làm, cho nên cô chỉ có thể một mình nhìn cổng chính biệt thự, sau đó dưới sự giúp đỡ của lái xe đưa hành lý đến gầm xe, rồi ngồi vào trong xe.

Sờ sờ điện thoại di động mang theo người, với máy chụp hình còn có ví tiền, cuối cùng cô cười thỏa mãn, hy vọng có thể thông qua lần ra nước ngoài bồi dưỡng này học được một số thứ.

- Mạc thiếu gia, thật sự xin lỗi, đã làm cho anh tức giận!

Cô đánh mấy chữ như vậy lên màn hình, ngón tay do dự chốc lát ở nút gửi đi, cuối cùng vẫn không gửi.