Satan Dịu Dàng, Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 93: Chọn lễ phục




Thư ký rất nhanh ý thức được bản thân lỡ lời, vội vàng nói:

- Vâng tổng giám đốc, tôi sẽ giúp anh xử lý tốt!

Mạc Duy Dương lướt qua anh ta đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.

Mạc Duy Dương ngồi lên xe BMW của mình, nhét máy trợ thính của điện thoại di động vào trong tai, hỏi:

- Bây giờ cô ấy đang ở đâu?

- Mạc thiếu gia, bây giờ tiểu thư Diệc đang ở shop¬ping Thương Thành.

Ngón tay Mạc Duy Dương gõ tay lái, sau đó một chút, xe quẹo qua một ngã rẽ, phi nhanh trên đường cao tốc.

Diệc Tâm Đồng có phần kỳ quái quay đầu lại nhìn Phi Ưng:

- Phi Ưng, anh không cần đi mua quần áo với em, em có thể gọi bạn cùng đi!

Phi Ưng cường điệu nói:

- Nhưng là ý của bang chủ, anh không thể từ chối được!

Cũng không biết Vũ Thịnh Thiên nghĩ như thế nào, sao lại gọi người đàn ông này mua lễ phục với cô, chẳng lẽ muốn đưa cô tham gia bữa tiệc gì? Quá phiền, người đàn ông này luôn đi theo phía sau của cô, hại cô không cách nào thoát thân. Đang khổ não làm sao để thoát khỏi anh ta, đột nhiên trí óc khẽ động, nghĩ tới bạn tốt Quan Hi.

- Ba em bảo anh theo em mua quần áo thật sao?

- Đúng! - Thật ra Phi Ưng có lòng riêng. Theo cô mua quần áo chỉ là lấy cớ, muốn đơn độc chung đụng với cô mới là thật.

Diệc Tâm Đồng cố ý rẽ vào một cửa tiệm bán quần áo, Phi Ưng cũng đi theo vào bên trong.

- Hai vị cần gì không? - Nhân viên phục vụ thân thiết dò hỏi.

Diệc Tâm Đồng tùy tiện cầm một bộ đồ trên giá, xoay người nhìn về phía Phi Ưng dặn dò:

- Em vào bên trong thay quần áo, anh chờ em một lát!

Phi Ưng gật đầu một cái, lập tức ngoan ngoãn chờ cô ở bên ngoài.

Cô khóa cửa phòng thay quần áo lại, lấy điện thoại di động ra gọi cho Quan Hi, cầu cứu cô ấy.

- Hi, bây giờ cậu đang ở đâu?

- Ở khách sạn của tớ, sao vậy?

- Cậu tới shop¬ping Thương Thành một chuyến, tớ cần cậu . . . . . . chuyện là như vầy. . . . . . - Diệc Tâm Đồng đứng trong phòng thay quần áo, nói nguyên do chuyện tình từ đầu tới cuối một lần, mãi co đến khi thở hồng hộc.

- Cái gì? Cậu có ba? - Quan Hi trừng lớn đôi mắt - Ba cậu còn sắp xếp bên cạnh cậu một người đàn ông khó trị?

- Uh. . . . . . như vậy không sai khác lắm, cậu mau chạy tới đây giúp tớ chạy khỏi người đàn ông kia đi, sau đó tớ sẽ giải thích cặn kẽ với cậu. Bây giờ tớ muốn đi tìm Mạc thiếu gia! Nhưng bị người đàn ông này ngăn cản, tớ không đi được!

Quan Hi gần như có thể cảm nhận được bạn tốt sốt ruột, lập tức sảng khoái đồng ý:

- Được, mười phút nữa tớ tới!

Diệc Tâm Đồng cúp điện thoại, đứng trong phòng thay quần áo đếm thời gian, cho đến khi màn hình điện thoại di động sáng lần nữa, cô vội vàng nhấn nút nghe, nhỏ giọng hỏi:

- Hi, tới rồi sao?

- Tớ đến dưới lầu Thương Thành! Cậu ở cửa tiệm nào? - Quan Hi giã gãi một đầu tóc bị gió thổi loạn, thở không ra hơi hỏi.

- Tớ đang ở phòng thay quần áo của cửa hiệu Chanel, người đàn ông kia đang ở ngoài tiệm! Lúc cậu tiến vào là có thể nhìn thấy anh ta! - Diệc Tâm Đồng kéo cửa ra, lộ ra một cái khe hở nhỏ, mắt liếc Phi Ưng ngồi bên ngoài xem tạp chí, vẫy vẫy tay với Quan Hi vừa vào tiệm.

Quan Hi ra một dấu tay OK với cô, sau đó đang cầm 1 ly sữa trà đi về phía người đàn ông.

Cách Phi Ưng chỉ có mấy bước chân thì cô cố ý đánh rơi ly trà sữa trên tay lên giày của anh ta.

- Phịch! - Trà sữa trong ly trà sữa dội vào anh một phát, anh giật mình nhảy dựng lên.

- Ôi, thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi! - Quan Hi vội nói xin lỗi với đối phương.

Phi Ưng đối với trà sữa bất ngờ này cảm thấy cực kỳ khó chịu. Ngẩng đầu nhìn đối phương, chỉ là một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, có chút không vui nhíu chặt chân mày.

Trong khi Quan Hi nói xin lỗi vẫn không quên háo sắc một chút, thì ra dáng vè người đàn ông này đẹp trai như vậy, đáng tiếc. . . . . .

- Chú à, thật xin lỗi, không phải tôi cố ý! Tôi có giấy đây, tôi giúp chú lau vậy! - Cô cố ý ấn anh lên trên ghế sofa, không để ý sắc mặt của Phi Ưng, sau đó dùng cơ thể của mình ngăn tầm mắt anh lại, giúp Diệc Tâm Đồng trốn trong phòng thay quần áo có cơ hội từ bên trong trốn thoát.

Nhân viên phục vụ không hiểu nhìn cô gái xách giày cao gót đi qua trước mặt các cô. Không phải cô gái này đang mặc thử quần áo sao? Sao lại lén lút bỏ đi.

Diệc Tâm Đồng vừa chạy ra khỏi tiệm, thì gửi cho Quan Hi một tin nhắn:

- Cảm ơn! Người đó đành giao cho cậu!

Phi Ưng liếc nhìn cô gái nhỏ không ngừng bận rộn bên chân anh, cùng với tầm mắt nhìn về hướng phòng thay quần áo của cô gái, khiến cho trong nháy mắt lòng anh nổi lên sự nghi ngờ. Một tay đẩy cô ta ra, sau đó xông về phía phòng thay quần áo.

- Này. . . . . . - Quan Hi còn chưa kịp ngăn cản anh ta, anh ta đã mở cửa phòng thay đồ rồi.

Quan Hi che cái trán, khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó nhnah chóng chạy ra ngoài.

- Cô đứng lại đó cho tôi!

Âm thanh sắc bén của người đàn ông kia gầm thét ra tiếng, nhưng Quan Hi không lo được nhiều như vậy, hiện tại chạy để khỏi chết quan trọng hơn.

Diệc Tâm Đồng sợ Phi Ưng bất thình lình đuổi theo, cho nên cô liều mạng chạy về phía trước, chẳng biết lúc nào giày trong tay đã rớt một chiếc, cô lại không dám quay lại nhặt, chỉ có thể nhanh chóng chạy đến bên cạnh thang máy, tầm mắt từ phía sau nhìn về trước. Lúc ngẩng đầu, cả người đột nhiên đụng vào bức tường to lớn, giày cao gót giơ cao trong tay bị thứ gì giữ chặt, cô dùng sức gỡ ra.

Chỉ nghe được một tiếng kêu đau.

- Em biến thành dáng vẻ quỷ này là đang làm gì đây?

Cô trợn to mắt kêu lên:

- Mạc thiếu gia!

Tầm mắt Mạc Duy Dương nhìn xuống chân của cô, lông mày nhíu sâu hơn. Giữ chặt một cánh tay của cô, kéo cô ra khỏi cửa hàng.

- Mạc thiếu gia, anh nhẹ một chút, đau quá!

Chân của cô rất đau, sao anh có thể không để ý chân của cô, đi nhanh như vậy.

Anh quay đầu nhìn lại cô một cái, tầm mắt liếc thấy bàn chân đang chảy máu của cô, có chút không nhẫn tâm, ngừng lại.

- Ngốc muốn chết! – Mắc dù là giọng trách móc gắt gao, nhưng ánh mắt không tự chủ thả lỏng,dđl,,qđ ngồi xổm người xuống đưa lưng về phía cô - Lên đây đi!

- Hả

- Chẳng lẽ em muốn chân của em vẫn chảy máu phải không?

- Uh! - Cô ngoan ngoãn leo lên lưng anh, đôi tay nhỏ bé dè dặt cẩn thận ôm cổ của anh, chỉ sợ mình sẽ té xuống.

- Mạc thiếu gia sao anh lại tới đây?

- Em thử nói đi?

Sao cô biết được? Chẳng lẽ là anh cố ý đến tìm cô? Cô không tự chủ len lén liếc mặt của anh, không có vẻ mặt đặc biệt gì.

- Chơi rất vui vẻ sao? - Môi của anh không tự chủ nâng lên.

- Cái gì? – Cô không hiểu anh đang nói gì?

- Ở chung một chỗ với Phi Ưng rất vui vẻ đúng không? - Trong lời nói của anh bất giác nhiều hơn một chút mùi dấm, nhưng Diệc Tâm Đồng lại không nghe được.

- Uh! - Cô có cảm thấy ở chung một chỗ với Phi Ưng rất vui vẻ không sao? Cô không nghĩ tới ba sẽ mời Phi Ưng cùng đi câu cá, tại sao anh phải hỏi như thế!

Trong lòng anh cực kỳ khó chịu hừ lạnh một tiếng.

Đến biệt thự, Mạc Duy Dương không để ý chân cô bị thương, trực tiếp đẩy cô ngã trên ghế sa lon, cô đau đến cái miệng nhỏ nhắn phải rên khẽ.

- Mạc thiếu gia, anh đang tức giận sao? – Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, căng thẳng nhìn mặt anh.

Mạc Duy Dương lạnh lùng liếc cô, môi mỏng khẽ co lại.

-Thôi, em đi xử lý vết thương! - Cô đứng một chân lên, chuẩn bị đi lên lầu, lại bị anh lên tiếng ngăn lại.

- Diệc Tâm Đồng, có phải bây giờ em cảm thấy mình là đại tiểu thư, không cần anh nữa rồi! Hoặc có lẽ là, người em muốn lúc này là Phi Ưng, còn có cả người ba con người giá trị hàng tỷ kia!

Diệc Tâm Đồng xoay người nhìn anh, trong mắt có mê man. Cô chưa bao giờ nghĩ như vậy, tại sao anh phải nói thế, là bởi vì anh cho rằng cô là hạng người như vậy sao?

- Mạc thiếu gia, em với anh cùng chung sống năm năm, em là hạng người gì chẳng lẽ không phải anh rõ ràng nhất?

- Mọi người sẽ thay đổi, nhớ lời anh nói không? Sau khi em trưởng thành, anh sẽ không can thiệp vào sự tự do của em nữa, cho nên bây giờ em có cơ hội rời khỏi bên cạnh ta. - Ánh mắt của anh cực kì lạnh nhạt nhìn thẳng cô.

Ngã về lại trên ghế sa lon, ngực của cô đau đớn một trận. Khuôn mặt nhỏ nhắn có nước mắt:

- Anh đang đuổi em đi thật sao? Là thế này sao?

Không phải anh muốn đuổi cô đi, mà là muốn nghe lời nói trong lòng cô. Anh muốn chính tai nghe cô nói, cô muốn ở lại bên cạnh anh, cô sẽ không rời khỏi, nhưng cuối cùng cô chỉ im lặng không nói gì nhìn anh chằm chằm.

- Được rồi, đi bôi thuốc đi! – Anh phá vỡ yên lặng, mở miệng nói.

Diệc Tâm Đồng có loại cảm giác bị người khác ghét bỏ. Nếu muốn đuổi cô đi, lại đưa cô tới nơi này làm gì, nên cô đứng dậy nói với anh:

- Em muốn về nhà!

Sắc mặt anh thay đổi, mà cô nghiêng đầu không nhìn anh, khập khiểng đi về phía cửa.

Mạc Duy Dương cố gắng kìm nén tức giận trong lòng, tiến lên bắt lấy cánh tay của cô quát:

- Cũng đã bị thương, trở về đâu? Nhà Phi Ưng sao?

- Đúng, tôi đích thực muốn đến chỗ Phi Ưng, dù sao cũng tốt hơn ở chỗ này! – Cô tức giận, bắt đầu nói bừa, nhưng những lời này vừa nói ra khỏi miệng, lập tức thể hiện có vài thứ không cách nào vãn hồi. Bởi vì sắc mặt của anh trở nên vô cùng âm u, cánh tay giữ tay của cô dần dần buông ra.

Cô quay đầu, kiên quyết không nhìn anh, sau đó đi cà nhắc tới cửa, cũng không quay đầu lại.

Cô không biết đi đâu, cho nên chỉ có thể trở về biệt thự của Vũ Thịnh Thiên, chỉ có nơi đó mới đúng là nhà của cô.

Vừa đến chỗ ở của Vũ Thịnh Thiên, vết thương trên chân cô đã dọa sợ Vũ Thịnh Thiên.

- Đồng Đồng, chân sao vậy? Phi Ưng đâu? Không phải ba bảo cậu ấy đi chung với con sao? Tên đó đi đâu rồi? - Vũ Thịnh Thiên có vẻ rất tức giận.

Diệc Tâm Đồng vội vàng giải thích:

- Không liên quan đến anh ấy, là tự con không cẩn thận té!

- Vậy còn lễ phục? Ba kêu con đến cửa hàng mua lễ phục mà? - Vũ Thịnh Thiên nhìn cô tay không mà về, nghi ngờ trong lòng càng nhiều hơn.

- Lễ phục đặt ở chỗ bạn rồi!

- Như vậy à! Vậy thì tốt, trước tiêc con đi xử lý vết thương! Tránh cho không thể xuất hiện trong bữa tiệc ngày mai!

- Bữa tiệc gì? – Cô kinh ngạc.

Mặc dù cô đã sớm đoán được mua lễ phục là vì tham gia tiệc, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy, bữa tiệc ngày mai?

- Cái này con không cần phải quan tâm, trước hết con phải chăm sóc tốt cho chính mình! Đỡ cho ba lo lắng! - Vũ Thịnh Thiên dìu cô đi lên lầu, cũng phân phó người làm chuẩn bị hộp thuốc đưa tới phòng.

Diệc Tâm Đồng vừa đi, Mạc Duy Dương lập tức hối hận. Anh không nên bỏ mặc cô, anh nên đuổi theo, ngăn không cho cô bỏ đi, nhưng bây giờ hối hận cũng vô ích, bởi vì cô tức giận.

Tâm tình của anh phiền não ngồi trên ghế sa lon hút thuốc. Anh cho rằng hiện tại nên cho nhau một chút thời gian, để cả hai bình tĩnh lại.

Diệc Tâm Đồng ngồi trên giường để người làm giúp cô xử lý vết thương, cô mở điện thoại di động ra kiểm tra tin nhắn của Quan Hi.

- Đồng Đồng, tớ đã đến quán rượu, vừa rồi thật sự làm tớ sợ muốn chết! Người đàn ông đó thật hung dữ, may mà tớ chạy trốn nhanh không để bị anh ta bắt được, bằng không nhất định hiện tại không thấy được cậu!

- Hi, cám ơn cậu!

- Không cần khách khí như thế, ngày mai mời tớ ăn ba suất bít tết thịt bò là được!

- Được!

Diệc Tâm Đồng nhìn chân đã xử lí tốt, nói với người làm:

- Tốt rồi, cô đi nghỉ ngơi đi!

- Vâng, tiểu thư! - Người làm đóng hộp thuốc ra khỏi căn phòng, Diệc Tâm Đồng ngã ra giường, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn ngơ.