Satan Dịu Dàng, Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 97: Trúng đạn rơi xuống biển




Bên đầu điện thoại kia Diệc Tâm Đồng mơ hồ nghe được ‘Mạc Duy Dương bị người khác bao vây’, cảm thấy hoảng hốt, vội vàng kêu lên:

- Ba, Mạc thiếu gia thế nào? Anh ấy đã xảy ra chuyện sao? Ba. . . . . . bây giờ anh ấy đang ở đâu? Con muốn đi gặp anh ấy!

Vũ Thịnh Thiên biết không gạt được cô nên nói hết một lần đầu đuôi sự tình cho cô nghe.

Diệc Tâm Đồng lập tức liền quyết định đi tìm anh, lại là chuyện trong xã hội đen? Tại sao không thể có một cuộc sống tốt, nhất định phải ngày ngày động súng sao?

Vũ Thịnh Thiên nói địa điểm cho cô nghe, dặn cô không nên hành động thiếu suy nghĩ, ông sẽ sắp xếp người qua đó.

Chuyện tình xã hội đen quá mức phức tạp, phụ nữ không hiểu được hết! Một người đàn ông bản thân có nguy hiểm như Mạc Duy Dương, ông cảm thấy con gái không thích hợp ở cùng với cậu ta. Chờ giải quyết xong chuyện này, ông phải đưa con gái rời khỏi nơi này thôi.

Mặc dù Vũ Thịnh Thiên cam đoan đi cam đoan lại sẽ bảo đảm Mạc Duy Dương an toàn, nhưng cô vẫn không yên lòng, cô yêu cầu muốn đến đó.

Vũ Thịnh Thiên cho người lái xe chở cô đến địa điểm, mà Vũ Thịnh Thiên sau khi liên lạc với Phi Ưng cũng chạy tới nơi xảy ra chuyện.

Cầu vượt nguy hiểm nhất thành phố J, dưới cầu là mặt biển rộng mênh mông bát ngát, xung quanh cầu vượt là một ít hàng rào bảo vệ rất thấp, hàng rào bảo vệ hợp thành hình tháp sắt.

Cầu vượt được xây theo hình vòm qua giữa biển, dưới mặt biển chỉ có thuyền, mà hai bên cầu đối diện với nhau, sức gió rất mạnh, cuốn lấy góc hai phía.

Một chân Mạc Duy Dương dẫm lên trên mặt đất, mông ngồi trong xe, một cánh tay níu lấy cửa xe, khiến cửa xe rộng mở thật to, khóe miệng nhếch lên, tầm mắt quét qua hai chiếc xe hơi màu đen đang vây quanh anh, đôi mắt nguy hiểm nheo lại thành một đường thẳng.

Thân phận xã hội đen của anh vẫn dấu kín rất tốt, có thể làm cho người ta nói ra, trừ người hận anh thì chính là người cố ý muốn hãm hại anh, mà theo kết quả điều tra của thuộc hạ chứng minh, đó chính là. . . . . .

Hai chiếc màu đen xe gần như cùng lúc mở ra, mấy người áo đen trên tay giữ chặt súng nhích lại gần xe anh, họng súng nhằm vào anh.

Ngay cả lông mày Mạc Duy Dương cũng chưa từng động một cái, đừng nói là mấy tên sát thủ, dù là hơn mười sát thủ đứng trước mặt anh, anh cũng có thể giải quyết xong một lần.

Người áo đen mặc rất kín kẽ, chỉ lộ ra hai con mắt và miệng, rất dễ nhận thấy trên người còn mặc áo chống đạn, điểm nhận thức này khiến Mạc Duy Dương không vui nhíu mày. Anh phải suy tính lại xem có thể bách phát bách trúng hay không. . . . . .

Bởi vì cách hành sử của anh và người áo đen, rất nhiều xe cũng ngừng lại, thò đầu ra bên ngoài cửa xe. Người lái bị súng trên tay người áo đen dọa cho sợ đến không dám lái xe về phía trước nữa, chỉ có thể di chuyển lui về phía sau.

Có thể công khai nổ súng ở loại địa điểm này đối với anh, xem ra đối phương đã làm tốt chuẩn bị cho vẹn toàn. Nếu Dư Sở không muốn sống nữa, vậy anh sẽ thành toàn cho hắn, để cho hắn đến địa phủ trình diện!

Gần như là cũng trong lúc đó, trong lúc đối phương bắn đạn, anh rút súng ở bên hông ra:

- Pằng! - Đạn trực tiếp bắn thủng cổ họng của đối phương, máu tươi tại chỗ.

- A! - Đám tài xế phía sau bị dọa sợ trốn thẳng vào trong xe.

Chết một cũng còn ba, Mạc Duy Dương chuẩn bị giải quyết một lần, tránh cho dơ bẩn tay của anh. Mà trong xe cái đó, anh chuẩn bị để hắn chết không toàn thây.

Dư Sở ngồi ở trong xe, một đôi mắt đỏ máu đang tức giận nhìn chằm chằm Mạc Duy Dương. Hôm nay hắn phải thay con trai báo thù. Hắn rút một cây súng màu đen dài ở bên hông, hắn chưa bao giờ dùng súng, nhưng vì con trai, trong vòng mười mấy ngày hắn học xong cách dùng súng, hắn muốn dùng khẩu súng này tự tay giải quyết Mạc Duy Dương, xách theo đầu của hắn ta đi gặp con hắn.

Thừa dịp Mạc Duy Dương đưa lưng về phía hắn, hắn hạ thấp cửa sổ xe, đưa súng ra cửa sổ nhắm ngay người phía trước. Bên trong súng ráp mười mấy viên đạn, ngón tay cái chạm cò súng, đạn như mũi tên bắn ra ngoài.

Mắt thấy đạn sắp bắn về phía Mạc Duy Dương, Mạc Duy Dương đột nhiên quay đầu lại dùng súng lục so với hắn, đang muốn nổ súng, Diệc Tâm Đồng từ trên xe bước xuống quát to một tiếng:

- Không được!

Tình huống tới quá bất ngờ, Mạc Duy Dương không ngờ cô lại đột nhiên xuất hiện ở đây, súng trên tay rõ ràng run lên. Dư Sở bắt được điểm này, họng súng xoay một cái, trực tiếp nhắm ngay Diệc Tâm Đồng, nhằm hướng cô băn đạn ra.

- Cẩn thận! - Mạc Dương sải một bước dài, hét to lên.

Sắc mặt Diệc Tâm Đồng hoàn toàn trắng bệch, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Xe Vũ Thịnh Thiên và Phi Ưng bị một đoàn xe thật dài trước mặt cản trở đường đi. Vũ Thịnh Thiên lo lắng an nguy của con gái, đẩy cửa ra xuống xe, vào lối đi nhỏ chạy về phía trước, Phi Ưng cũng chạy theo.

Vừa tới nơi thì đúng lúc nhìn thấy một màn ghê người như vậy.

- Đừng! - Vũ Thịnh Thiên hét lớn một tiếng, cơ thể xông về phía trước, con gái của ông! Tại sao có thể có chuyện!

- Pằng! - Đạn bắn xuyên ngực một người, cơ thể của người đó lui về sau một bước, cuối cùng cả người ngã vào hàng rào phòng vệ. Hàng rào phòng vệ không chịu nổi thể trọng, cả người ngã xuống dưới cầu, rơi vào trong nước biển bọt nước tóe lên.

- Ba. . . . . . - Diệc Tâm Đồng hoảng sợ trợn to mắt, nhìn Vũ Thịnh Thiên máu tươi đầm đìa cứ như vậy từ trước mặt cô rơi xuống biển. Cô tê liệt quỳ trên mặt đất, không giữ được bình tĩnh, trên đùi có một dòng dịch nóng theo bắp đùi chảy xuống, mà cô một chút cảm giác cũng không có.

- Bang chủ! - Phi Ưng chạy theo hét to một tiếng, đi tới bên cạnh hàng rào phòng vệ nhìn xuống dưới, tất cả phía dưới đều là nước biển.

Mạc Duy Dương gầm thét một tiếng, bắn loạn vào Dư Sở trong xe:

- Dư Sở, tôi phải khiến cho ông chết không toàn thây! A a!

- Pằng. . . . . . pằng. . . . . . - Đạn như mưa rơi bắn trúng mặt của Dư Sở. Mặt của hắn bị bắn đến nát nhừ, khóe miệng nhỏ một giọt máu, cả người té trên cửa sổ xe, hai tay rũ xuống.

- Đồng Đồng! - Mạc Duy Dương và Phi Ưng đồng thời đi tới bên cạnh cô, ánh mắt kịp chạm thấy một bãi máu trên đất, sắc mặt Mạc Duy Dương vạn biến.

Diệc Tâm Đồng được đưa vào bệnh viện, sắc mặt của cô tái nhợt dọa người, trong miệng vẫn lẩm bẩm kêu:

- Ba. . . . . . Ba! – Tiếp theo, tinh thần đã lâm vào trạng thái hôn mê.

Mạc Duy Dương nắm chặt tay của cô, tự trách đau lòng đặt tay cô lên trên trán, nói:

- Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Đồng Đồng! Em không thể có chuyện.

Diệc Tâm Đồng bị đẩy vào phòng cứu cấp, Phi Ưng tiến lên cho anh một quyền, sức lực một quyền này làm cho cả người anh ngã vào vách tường.

- Cái tên đầy tội ác như anh, anh hại chết bang chủ, còn khiến Đồng Đồng khổ sở như vậy, anh thật là đáng chết! - Hai tay của anh ta chặt chẽ níu lấy áo Mạc Duy Dương , Mạc Duy Dương không đánh trả không nói lại, cả người vì Diệc Tâm Đồng mà lâm vào trong suy sụp. Anh không ngờ cô sẽ đến nơi đó, càng không ngờ tới sẽ mang lại cho cô thống khổ lớn như vậy.

Cô vất vả lắm mới gặp được người thân, nhưng bởi vì anh mà lần nữa phải nhận đau đớn do mất đi người thân, anh đáng chết!

Phi Ưng thấy anh không hề phản ứng, cũng biết anh cũng đang chịu đựng đau khổ trong nội tâm, anh ta buông lỏng tay ra.

Cả thân thể Mạc Duy Dương sa sút tinh thần tựa vào vách tường, giống như bị tuyên phán tử hình một dạng.

2 giờ sau, cửa phòng cấp cứu được mở ra, y tá đẩy cô đi ra, cả người cô nhìn qua giống như một người chết, không thấy một chút huyết sắc.

Mạc Duy Dương tiến lên cầm tay của cô, ngẩng đầu hỏi:

- Cô ấy thế nào?

- Bệnh nhân vì không khống chế được cảm xúc, dẫn đến sanh non! Hiện tại không sao, có điều về sau phải chú ý nhiều hơn!

Mạc Duy Dương vì câu này, cả người cứng lại giống như sấm sét giữa trời quang, nói không ra cảm giác gì, tóm lại là choáng váng.

Sanh non? Cô bị hư đứa con của anh? Chính là bây giờ không con nữa? Lòng anh đau đến nắm chặt tay cô, đau đớn, ngột ngạt từ ngực truyền đến.

Phi Ưng cũng đã nghe thấy hai chữ sanh non, ánh mắt nhìn về phía người trên giường bệnh, trong mắt thoáng qua một ánh sáng ảm đạm không quá rõ ràng, sau đó xoay người rời đi.

Mạc Duy Dương nhìn Diệc Tâm Đồng trên giường bệnh vẫn chưa hề mở miệng nói chuyện, tay nắm chặt bàn tay của cô, cầu khẩn nói:

- Đồng Đồng, em muốn khóc cứ khóc đi! Không cần chịu đựng, thật xin lỗi!

Vẫn như cũ không có phản ứng, chỉ thấy ánh mắt trống rỗng của cô. Anh lo lắng đưa tay vuốt đầu của cô kêu lên:

- Đồng Đồng, cầu xin em mở miệng nói một câu đi, đừng dùng phương thức này trừng phạt anh... anh biết sai rồi!

Yết hầu Diệc Tâm Đồng động, nhưng vẫn không có âm thanh, trong mắt chứa đầy nước mắt, nước mắt từ hốc mắt rơi ra ngoài.

Anh cúi đầu hôn lên nước mắt trên mặt cô, cô vung tay lên tát anh một cái. Lực mạnh của cái tát này làm anh sợ run lên, ánh mắt sững sờ nhìn cô. Cô đưa tay níu lấy áo của anh, hung mãnh khóc nói:

- Anh trả lại ba cho tôi, sao anh có thể ích kỷ thế, anh làm cho tôi biến thành đứa con gái bất hiếu, tôi giết chết ba tôi rồi! Tôi không muốn gặp lại anh nữa, anh đi ra ngoài, anh đi ra ngoài đi!

Anh kéo tay cô xuống, ôm cô vào trong ngực, tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khổ sở van nài:

- Đồng Đồng không nên kích động, chuyện phát triển tới bước ngày hôm nay là lỗi của anh, anh đồng ý để em đi, chỉ cần em muốn đi, anh để cho em đi. Cầu xin em đừng trừng phạt mình như vậy, chuyện không phải lỗi của em, là lỗi của anh! Để một mình anh gánh chịu những lỗi lầm này!

- Sao anh có thể xấu xa như vậy, hại tôi mất đi ba, khiến tôi lại một lần nữa biến thành cô nhi, tại sao lại đối với tôi như vậy! Mạc Duy Dương tôi hận anh! – Cô ra sức cắn ở cổ anh một cái, không để ý anh có đau hay không. Cô gắng sức cắn, cho đến khi trong miệng đều là mùi máu tươi. Cô biết tất cả không thể hoàn toàn trách anh, nhưng cô thật sự rất đau lòng.

Anh mặc cho cô cắn cổ của anh, cho đến khi cô nhả miệng ra, vùi trong cổ anh khóc lớn ra tiếng.

- Đồng Đồng, em mới sanh non, nghỉ ngơi trước! - Anh nắm chặt tay của cô, mà tay cô đã sớm mất đi nhiệt độ, lạnh lẽo dọa người.

- Mạc thiếu gia, tôi muốn rời đi! Tôi muốn rời khỏi anh! - Cô tuyệt vọng đau lòng nhắm hai mắt lại. Nếu như nói trước kia cô không nỡ bỏ anh thì bây giờ cô lại sợ đi cùng anh. Cô không muốn tiếp tục cuộc sống đáng sợ kinh hoàng này, cô hại chết ba, cô không có cách nào đối mặt với anh, đối mặt với chính bản thân mình nữa.

Cơ thể cao lớn của Mạc Duy Dương bỗng nhiên cứng đờ, đau lòng vỗ lưng của cô, giọng cực kỳ khàn nói:

- Muốn đi thì đi đi! Anh sẽ không ngăn cản em!

Anh biết, anh hiện tại không có tư cách có được cô nữa. Anh hại chết ba cô, hai tay anh dính đầy máu tanh, anh không thể vì cô chống một khoảng trời, anh không thể che gió che mưa cho cô. Cô và anh ở cùng nhau, chỉ sẽ xuống địa ngục nhanh hơn, để cô đi đi! Cho dù tâm đau như thế, luyến tiếc như thế. . . . . .