Sau Khi Bị Bắt Chơi Tình Nhiều Tay, Tôi Bỏ Chạy

Chương 40






Tác giả có lời muốn nói: Thời gian trôi cực nhanh, rất mau đã đến lễ Giáng Sinh.

Dì giúp việc nhà Đỗ Hữu cũng là người theo kịp trào lưu, nói là con trai mình cuối tuần về nhà, thì Giáng Sinh mà, dì muốn về ăn cơm với con trai.

Vì thế Đỗ Hữu cho dì nghỉ hai ngày.

Trước khi đi, dì đã làm xong đồ ăn bỏ vào tủ lạnh.

Vì thế, cuộc sống ung nhọt lười biếng không làm mà vẫn có ăn của tổng tài bá đạo Hữu bắt đầu.

Ấy không, vào ngày này anh không còn là tổng tài bá đạo nữa, mà là tổng tài vừa vô dụng vừa lười biếng vừa trạch.

DVD cho luật sư Phương mượn đã lấy trở về.

Tuy rằng không hiểu sao lúc anh hỏi cảm nhận sau khi xem, sắc mặc của luật sư Phương trở nên khó coi.

Hiện tại đại đa số người xem đều lựa chọn xem phim trên mạng.

Nhưng Đỗ Hữu thân là fan trung thực và chân thành của《 Học bá bá đạo kia ơi, đừng chạy nữa.

》, tất nhiên là muốn mua nguyên bộ về nhà thưởng thức.

Mà anh vừa mở TV ra, liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Phản ứng thứ nhất chính là dì giúp việc quên mang gì đó.

Nhưng ngẫm lại thì cảm thấy không đúng, đối phương có chìa khóa, hẳn là không cần phải ấn chuông cửa.

Anh im lặng, tiếng chuông lại vang lên lần nữa.

Đỗ Hữu đi ra mở cửa, thấy một hình bóng quen thuộc đứng ở ngoài.

Trận tuyết lớn ngày đó rơi tới đêm mới dừng.

Nhưng độ ấm vẫn rất thấp, tuyết đọng còn chưa tan.

Chợt nhìn ra ngoài, xung quanh thuần một màu trắng chói mắt lạ kỳ.

Tần Qua khoác khăn quàng cổ bằng sợi đay, khuôn mặt tuấn tú giấu bên trong, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Trên lông mi còn dính một ít bông tuyết, tay phải cầm theo một hộp giấy trang trí đẹp đẽ.

Sau đó, mặt mày hơi cong: "Giáng Sinh vui vẻ."
"......"
Tầm mắt Đỗ Hữu lia xuống hộp giấy.

Trong không khí tràn ngập khí lạnh của tuyết bỗng dưng có một mùi thơm nhẹ.

Anh ngẩng đầu: "Chuyện gì?"
"Hôm nay có rảnh không?"
"Rất bận."
Tần Qua hơi nghiêng đầu: "Làm gì mà bận thế?"
Đỗ Hữu: "Bận rút trong nhà."
Tần Qua hiểu rõ: "Vậy thì, em bận chung với anh."
"......" Đỗ Hữu nhìn cậu.

Ánh mắt hai người chạm nhau, một người không cảm xúc và một người mỉm cười.

Giây tiếp theo, Đỗ Hữu đóng cửa nhanh như tia chớp.

Nhưng mà Tần Qua còn nhanh hơn cả tia chớp, bao tay bằng da chụp lấy mép cửa.

Hai người sức lực đều rất lớn.

Trên mặt tuy rằng không biểu hiện gì, lại ở trước cửa anh tới em đi phân cao thấp.

Đỗ Hữu: "Về đi, cậu sẽ phiền tôi."
Nếu là người khác, Đỗ Hữu sẽ mở cửa cho vào.

Nhưng trải qua lần cơm trưa trước đó, anh phát giác một điều rằng người này sẽ làm hư cuộc sống của mình.

Giữ lại bên người có khả năng sẽ không tĩnh tâm được.

Tần Qua hơi híp mắt.

Chưa nói gì, đưa hộp giấy qua.

Đỗ Hữu theo bản năng tiếp nhận.

Nắp hộp trong suốt, có thể thấy là một cái bánh dâu tây ú ụ.

Vừa cầm lên, mùi sữa càng thêm rõ ràng.


.

Bạn có biết trang truyện ++ TRUMt ruyen.

OR G ++
Nhờ bản năng của Đỗ Hữu mà Tần Qua thành công bước chân vào cửa.

Hành lang gần như trắng thuần, không nhiễm một hạt bụi, cũng không có bất cứ phụ kiện trang trí nào.

"Em muốn cùng anh trải qua Giáng Sinh." Tần Qua bước trên hành lang, rồi quay đầu nhìn lại, trên mặt mang theo ý cười nhạt, "Ăn bánh kem không?"
"......"
Đỗ Hữu cảm thấy cho người này vào nhà là một lựa chọn sai lầm.

Nhưng nhận quà của đối phương rồi, sau đó lại đuổi người ta đi thì không giống phong cách của tổng tài bá đạo lắm.

"......!Ăn chứ."
Cửa khép lại, giấu khung cảnh tuyết trắng lại phía sau.

Pha trà rồi cắt bánh kem, hai người ngồi xuống sô pha trong phòng khách.

Trên bàn trà, miếng bánh kem được cắt hình tam giác, màu trắng ngà thơm ngon, thêm lớp bơ phía trên, cuối cùng là mấy em dâu ngọt nước.

Ô kìa, thêm ly hồng trà kế bên nữa chứ.

Tuyệt cmn vời.

Bánh kem ngọt lành cùng vị trà đăng đắng, sự kết hợp này vừa tinh khiết vừa gãi trúng chỗ ngứa.

Tuy rằng tự nhiên nhiều thêm một người, nhưng Đỗ Hữu vẫn kiên định chấp hành kế hoạch của chính mình.

Anh đứng dậy, đi đến kệ đựng đĩa phim, mở ra một cái hộp màu xanh lấy phim ra rồi bỏ vào máy.

Tần Qua thấy thế, tò mò hỏi: "Là phim điện ảnh sao?"
Đỗ Hữu trả lời: "Là anime."
Tần Qua cười cười.

Cậu hoàn toàn không nghĩ nhiều.

Dù anh có ấu trĩ như trẻ con, cậu cũng vẫn ánh mắt cưng chiều đó.

TV bắt đầu chiếu.

【 đêm khuya, trên trời mưa to tầm tã.

Bên bờ sông, có hai bóng người đang giằng co nô đùa.

Bóng người đằng trước dáng nhỏ xinh, vì chạy vội nên tóc dài phiêu phiêu trong gió.

Tốc độ của cô không nhanh, khoảng cách hai người càng lúc càng rút ngắn lại.

Cuối cùng, cô bị người phía sau túm chặt cánh tay.


【 "Buông tôi ra!" Cô gái kêu khóc, giãy giụa, nước mắt đầy mặt.

Nhưng giờ này khắc này, thứ trên mặt cô đã không biết là nước mắt, nước mưa hay là nước mũi nữa rồi.

"Em hiểu lầm!" Chàng trai vội vàng giải thích, "Cô gái kia và anh không có gì cả."
"Không có gì?"
Cô gái mặt đầy nước mắt ủy khuất nói: "Cô ấy nói anh và cổ cùng nhau ngắm tuyết, cùng nhau nhìn sao trời, cùng nhau xem trăng.

Từ học tập, đến thực tập, đến ra đời làm việc, đến bàn bạc cuộc sống......!Mà tôi thì không ngắm tuyết, nhìn sao, xem trăng với anh.

Không có học tập, thực tập, làm việc rồi nói chuyện sau này."
Chàng trai thấy cô gái như vậy, từ trước đến nay gương mặt luôn bá đạo không khỏi toát ra một tia thâm tình:
"Tất cả mọi chuyện đều là anh sai, anh không nên cùng cô ta ngắm tuyết, nhìn sao, xem trăng, cũng không nên cùng học tập, thực tập, làm việc và bàn chuyện sau này."
Anh đồng ý với em, về sau chỉ ngắm tuyết, nhìn sao, xem trăng, học tập, thực tập, làm việc, nói chuyện sau này với một mình em." 】
Đến đây, khóe miệng Tần Qua không cười được nữa.

【 nhưng mà cô gái cũng không chịu noi theo kịch bản mà làm: "Vậy là anh thừa nhận phải không! Anh và cô ta làm những việc này phải không?!"
"Không." Chàng trai nóng nảy, "Em nghe anh giải thích!"
"Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe!" Cô gái lắc đầu một cách điên cuồng.

Nước mưa từ trên đầu theo nhịp lắc của cô bị vẩy ra hai bên, nhìn như một con chó Nhật.


"......"
Tần Qua nhắm mắt.

Cậu nhìn về phía Đỗ Hữu, thấy đối phương xem rất nghiêm túc, khiến cậu nghi ngờ mình và anh có xem cùng một bộ phim không.


Tần Qua từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên sinh ra nghi ngờ với chính mình.

Mấy phút đồng hồ sau, một tập kết thúc.

Hệ thống cắn khăn tay nhỏ, rơi lệ đầy mặt: 【 hu hu hu đúng là ngược tâm mà, khi nào nam nữ chính mới có thể cởi bỏ hiểu lầm đây.】
Đỗ Hữu vừa muốn đổi tập mới, đột nhiên lại cảm giác được một ánh mắt nóng bỏng kì dị.

Nghiêng đầu nhìn lại, mới phát hiện Tần Qua đang nhìn mình.

Đỗ Hữu cầm điều khiến từ xa, hỏi: "Thế nào?"
Tần Qua: "Cái gì?"
"Cái này." Đỗ Hữu chỉ TV.

Tần Qua khóe miệng lại lần nữa cứng đờ.

Vừa rồi đôi mắt cậu bị ô uế, thật vất vả nhìn anh yêu mới khỏe lại một chút.

Kết quả hiện tại còn hỏi cảm nhận của cậu.

"......" Cậu che lương tâm, "Anh thích cái gì thì cái đó tốt."
"Cậu thích không?"
"Em......" Tần Qua nói, "Sẽ cố gắng thích."
Tốt lắm.

Đỗ Hữu nắm tay, lại thêm một fan mới rồi.

Hệ thống: 【 ê ê ê, có hiểu lầm gì ở đây rồi! 】
Lại qua hai tập.

Bất tri bất giác, bánh kem đã bị ăn sạch.

Cơ bản toàn bộ do Đỗ Hữu ăn, Tần Qua không nhúc nhích, còn đem phần mình nhường cho Đỗ Hữu.

Mà trong lúc không nhìn màn hình và bánh kem, Đỗ Hữu phát hiện Tần Qua nhìn mình suốt.

Anh ý thức được điều gì đó.

Đỗ Hữu ấn tạm dừng: "Chán hả?"
Tần Qua nhìn anh mỉm cười: "Không."
Đỗ Hữu dừng một chút, đề nghị: "Cậu có muốn về nhà không?"
"Không." Tần Qua lập tức từ chối.

Đỗ Hữu suy nghĩ, đưa điều khiển từ xa cho đối phương.

"Nhường cho cậu nè." Anh đứng dậy, "Tôi về phòng."
Tần Qua nhìn điều khiển từ xa trong tay, lại nhìn phía bóng dáng Đỗ Hữu rời đi, đột nhiên hỏi: "Anh ghét em sao?"
Nghe vậy, Đỗ Hữu dừng bước chân.

Chưa đến mức ghét, nhưng anh cũng không thích bị nhìn.

Giọng nói ôn nhuận của cậu vang lên lần hai, giọng nói lại gần hơn một chút: "Không muốn ở cạnh em đến vậy sao?"
Đỗ Hữu quay đầu nhìn lại.

Lúc này Tần Qua đã đi đến trước mặt.

Đối phương so với anh cao hơn nửa cái cái đầu, tóc mái dài hơi che lại đôi mắt.

Đỗ Hữu còn tưởng rằng cậu giận rồi.

Kết quả lại thấy đối phương nhoẻn khóe miệng: "Quả nhiên anh vẫn không thay đổi.

Nhưng so với lúc trước thì ôn nhu hơn rất nhiều."
Đỗ Hữu căn bản không nhớ rõ lúc trước là lúc nào, chỉ cảm thấy cậu này nhận sai người.

Tần Qua: "Anh không tò mò bản thân trước khi mất trí nhớ như thế nào sao?"
Đỗ Hữu không chút nào mê mang: "Tôi không mất trí nhớ."
Nghe vậy, Tần Qua hơi nao nao, tiện đà than nhẹ: "Anh ngay cả cái này cũng quên."
Cậu lại đến gần một bước, "Nếu là anh của trước đây, đã trực tiếp trói em lại rồi."
【 trói, trói lại? 】 hệ thống không biết nghĩ tới cái gì, máu trong người sôi trào.

"Trói chặt em, bịt kín đôi mắt em." Ánh mắt cậu đen tối, "Mỗi lần như vậy em đều nghĩ anh ghét em.

Nhưng mà sau đó em mới hiểu."
Ánh mắt từ đen tối trở nên nóng cháy: "Đây là cách biểu đạt tình yêu của anh."
Đỗ Hữu ôm ngực: "Cậu có nhầm tôi với tên biến thái nào không vậy?"
Tần Qua cười nhạt: "Anh chỉ là mất trí nhớ thôi." Cậu nhẹ nhàng dắt tay Đỗ Hữu, "Em sẽ làm anh nhớ ra.

Vì thế, hai ta cần phải ở cạnh nhau nhiều hơn nữa."
Tròng mắt nâu nhạt nhìn chăm chú Đỗ Hữu: "Ở bên em, được không?"

Mấy giờ trôi qua, ban ngày nhanh đi, ban đêm nhanh đến, màn đêm bao phủ toàn bộ phía chân trời.

Lúc này, không trung lại dần dần có bông tuyết nhỏ, chạm đất liền tan.

Để tránh Đỗ Hữu chờ lâu, ngày hôm nay hiệu suất của Vưu Hạo Vũ cực cao, đã quay xong cảnh của mình.

Nhưng chờ kết thúc cũng đã gần 7 giờ.

Thay trang phục rồi đi ra phòng nghỉ, một trợ lý nữ của đoàn phim chạy lại, đỏ mặt nói: "Có chuyện này......!Hạo Vũ, tổng đạo diễn nói hôm nay là đêm Bình An, muốn mời đoàn phim ăn cơm.

Cậu nếu rảnh thì cùng đi với mọi người đi."
"Tôi bận rồi." Vưu Hạo Vũ vội rời đi.

Thậm chí lúc trả lời cũng không dừng lại, tránh qua một bên đi luôn.

Trợ lý nữ thấy đối phương bỏ mình qua một bên.

Cô buồn bã mất mát nhìn theo bóng Vưu Hạo Vũ, lẩm bẩm: "Có thể là chuyện gì chứ."
Bối cảnh gia đình của Vưu Hạo Vũ rất khả nghi, cho dù là lúc có nhân khí nhất cũng không một paparazzi nào chụp hay moi được điều gì.

Đoàn phim chỉ biết đối phương hiện tại đang sống một mình.

Nếu không phải tụ họp cùng người nhà thì lý do gì khiến một người đàn ông lại tan tầm sớm vội chạy về trong đêm Bình An chứ?
Trợ lý nữ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.

Lúc này bả vai bị người đập nhẹ.

Cô hoàn hồn nhìn lại, mới phát hiện là chị em tốt cô hay nói chuyện cùng.

"Thế nào, Hạo Vũ tới không?"
Trợ lý nữ lắc đầu, dừng một chút, nói: "Cậu ấy nhìn rất gấp, đi luôn rồi.

Không phải là có bạn gái rồi chứ?"
Chị em tốt lộ ra vẻ bừng tỉnh: "Vậy thì tin hot kia đúng rồi sao!"
"Tin hot nào?"
"Quên rồi à, là lúc tin xấu của Vưu Hạo Vũ bị tung ra đó, trong đó có một tin nói cậu ấy có bạn gái rồi."
Nghe câu nói này, trợ lý nữ cũng sực nhớ ra.

"Cho nên, Hạo Vũ vì cô gái kia từ bỏ nghề thần tượng, bắt đầu theo nghiệp diễn từ con số 0, có ngày nghỉ chỉ muốn chạy về nhà?" Cô nàng bên cạnh hâm mộ, "Khi nào mình mới gặp được chân mệnh thiên tử chứ."
Bởi vì đạo diễn mời khách, người trong đoàn phim tham gia liên hoan không ít.

Cả nhà ồn ào cãi cọ lôi nhau lên xe, rất náo nhiệt.

Mà cùng thời khắc đó, nhà họ Thẩm lại chìm trong giá lạnh.

Lò thiêu trong phòng ăn đang đỏ lửa, hoa lửa bắn toé, nhưng không thể nào làm ấm bầu không khí ở mức 0 độ trong cái nhà này.

Cho đến vừa rồi, mẹ Thẩm biết được Đỗ Hữu không đến, vẻ mặt thất vọng: "Tại sao, nó có hẹn à?"
Ba Thẩm hừ nhẹ một tiếng: "Có hẹn cũng không biết hẹn, dù sao cũng là con trai mình kêu người ta không tới đó."
Nghe thấy lời này, mẹ Thẩm lập tức bắn một cái nhìn khiển trách về phía con trai.

Thẩm Thần nhíu mày: "Con không nói vậy."
"Vậy muốn nghe ba bắt chước cái giọng con không?" Ba Thẩm không cam lòng yếu thế, thanh thanh giọng nói liền bắt đầu.

"Tuy là buổi tụ họp của người trong nhà.

Nhưng dù sao cậu cũng chỉ có một mình, muốn tới thì tới đi."
Hai người là ba con, âm sắc cũng tương tự.

Hơn nữa nếu cố ý bắt chước gần như là không khác mấy.

Chuyện ngày đó lại xảy ra lần nữa, làm tim Thẩm Thần như bị dao cứa qua.

"Ba!" Hắn nén giận.

"Con thật sự nói vậy sao, Thần Thần?" Mẹ Thẩm như chịu đả kích, nhìn con trai mình, "Là mẹ không tốt, không giúp con lĩnh hội được nghệ thuật nói chuyện."
"Mẹ......" Thẩm Thần bất đắc dĩ.

"Thôi mẹ nó à, tụi mình cũng không thể ép con nó được, nói không chừng nó không có hứng thú thì sao." Ba Thẩm đưa cho vợ mình một ly rượu vang đỏ.

Mẹ Thẩm nhớ lại chuyện đêm đó, con trai đúng là nói qua không muốn dính chuyện yêu đương trong thời gian tới, liền gật đầu: "Đúng là không thể ép nó quá." Bà thở dài một hơi, "Nhưng sao lại thấy tiếc ghê gớm thế này...!"
"......"
Ba mẹ lời trong lời ngoài chèn ép hắn.

Thẩm Thần ngồi không yên, đứng dậy tính đi ra ngoài.

"Thần Thần, con đi đâu?"
"Đi đón người." Thẩm Thần xoa xoa giữa mày, quay đầu nhìn phía ba mẹ, "Vậy thì hai người sẽ không nói nữa chứ."
Tiễn con trai đi, vợ chồng Thẩm thị nhìn nhau.

"Ba nó nè." Mẹ Thẩm bất an nói: "Hai ta có phải diễn quá mức rồi không?"
"Yên tâm đi.

Không diễn thì nó không chịu bỏ mặt mũi xuống đâu." Ba Thẩm uống một ngụm nước, "Bà không biết hôm đó nó nói xong thì buồn bực bao lâu đâu.

Làm ba mẹ, cũng nên cho nó một cái bậc thang đi xuống chứ."
Thẩm Thần đi vào gara rồi ngồi lên xe, buộc đai an toàn, điều chỉnh kính chiếu hậu một chút.

Sau đó để tay lên tay lái, thở phào một hơi.

Hắn đi đón người, hoàn toàn là vì yêu cầu của ba mẹ.

Tuyệt đối, tuyệt đối không phải muốn cứu vãn cái gì đâu.

Chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi khởi động xe.


Tuyết đọng trên đường lớn đều bị công nhân vệ sinh quét ra hai bên.

Cùng thời gian đó, hai chiếc xe trên con đường lớn chạy nhanh như bay.

Cùng với nhạc khúc nhẹ nhàng đêm Giáng Sinh, hai chiếc xe không hẹn mà cùng tụ về một hướng.

Ước chừng một giờ sau, một chiếc xe bảo mẫu chậm rãi dừng lại.

Một người thanh niên đi xuống, mặc áo khoác lông vũ đen dài, còn đeo khẩu trang đen che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.

Trên tay còn cầm một hộp quà.

Cậu nói gì đó với tài xế rồi đóng cửa xe lại, xe bảo mẫu lặng lẽ rời đi.

Mặt đất vẫn còn đầy tuyết, đi một bước liền có một cái dấu chân.

Bông tuyết nhẹ nhàng dừng trên mũ lưỡi trai.

Cậu vịn nhẹ vành nón, nhìn biệt thự cách đó không xa.

Phòng ở đèn đuốc sáng trưng, cho thấy chủ nhân đang ở nhà.

Vưu Hạo Vũ mới đầu đi rất nhanh, mà càng lại gần, tốc độ càng chậm lại.

Cuối cùng, cậu chậm rãi đi đến trước cửa, giơ tay muốn ấn chuông.

Mà còn chưa ấn xuống, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân, mỗi một bước đều đạp lên tuyết.

Hơn nữa càng bước càng gần.

Fan cuồng?
Vưu Hạo Vũ nhíu mày, quay đầu lại nhìn, thì thấy một người đàn ông đang đi đến chỗ này.

Người nọ ăn mặc áo khoát màu xám nhạt, bên trong là áo lông cao cổ.

Tóc mái vuốt sơ, lộ ra ngũ quan thâm thúy.

Nhìn bộ dạng không giống fan cuồng, chẳng lẽ là khách hàng của Đỗ Hữu?
Lúc Vưu Hạo Vũ đánh giá Thẩm Thần, đồng thời Thẩm Thần cũng đang đánh giá cậu.

Tuy rằng đối phương che kín mặt, thêm đội mũ và mang khẩu trang, nhưng gần như liếc một cái cũng đoán được là ai.

Bởi vì ngoại trừ minh tinh, rất ít người quấn kín như vậy.

Thẩm Thần rất mau liên tưởng đến cậu nghệ sĩ nhỏ mà ngày đó muốn Đỗ Hữu đi ăn khuya chung, không khỏi mày nhíu lại.

Kêu ăn khuya còn chưa đủ à, ngay cả đêm Bình An cũng muốn người ta ăn chung?
Hắn cảm thấy Đỗ Hữu sẽ không bao dưỡng minh tinh nhỏ, vì thế suy đoán rằng người này mặt dày ôm đùi.

Vưu Hạo Vũ cảm nhận được đánh giá không tốt từ đối phương, tặc lưỡi một tiếng: "Nhìn cái gì?"
Thẩm Thần dừng bước chân.

Quả nhiên là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, thiếu kiên nhẫn tới vậy à.

Hắn không để ý vẫn tiếp tục đi đến trước cửa, duỗi tay muốn ấn chuông.

Nhưng mà cánh tay lại bị chặn.

Vưu Hạo Vũ đẩy tay hắn ra.

Vừa rồi đứng nửa ngày cũng chưa kịp ấn, nên cậu muốn làm trước.

Thẩm Thần nheo mắt.

Năm ngón tay nắm chặt, rút tay lại.

Sau khi tiếng chuông vang lên, đại khái qua một phút.

Mà một phút này đối với hai người đứng ngoài cửa là rất dài.

Có lẽ là cảm nhận được mục đích của đối phương, hai bên cũng không chịu mở miệng hòa hoãn không khí.

Cứ như vậy cùng đứng trước cửa, không khí vừa xấu hổ vừa giương cung bạt kiếm.

Cũng may một phút sau, cửa mở ra.

Máy sưởi trong nhà và mùi đồ ăn phất lên mặt hai người.

Thấy phía sau cửa là gương mặt quen thuộc, hai người đồng thời cùng lên tiếng.

"Đỗ Hữu."
"Đỗ tổng."
Giọng nói đè nhau, hai người nhíu mày nhìn người bên cạnh.

Nhưng mà cho đến khi cửa mở ra hoàn toàn, bọn họ mới phát hiện phía sau Đỗ Hữu còn có một thanh niên xa lạ.

Mà người này còn mang đến một cảm giác rất áp bách, so với bọn họ còn mạnh hơn.

Thanh niên thấy hai người, hơi mỉm cười.

Như là muốn tuyên thệ chủ quyền mà dựa vào Đỗ Hữu, tay nhẹ nhàng vòng lên bả vai.

Biết rõ còn cố hỏi: "Bọn họ là ai vậy, anh trai?".