Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 12: Cậu Chính Là Phế Vật






Lâm Lộc bị đạp dưới lòng bàn chân, gắt gao cắn môi, lại không ngăn không được nước mắt ngừng chảy.

Lâm lộc nghĩ không rõ, từ trước tới nay Ninh Trí Viễn chưa từng làm nhục cậu đến như vậy....!Hôm nay đến tột cùng là vì cái gì?
"Trí Viễn ca, anh hôm nay đối với em như vậy......!Thật sự chỉ là bởi vì em không nghe lời sao? Vẫn là bởi vì em quá si mê vũ đạo, làm anh không cao hứng......"
Trong lòng Lâm Lộc tràn đầy ủy khuất, âm thanh lại lần nữa nghẹn ngào.

Mày Ninh Trí Viễn lại nhăn đến càng sâu.

"Lâm Lộc, ngoại trừ khóc, cậu còn cái gì? Phế vật!"
Hung tợn mắng một câu, ánh mặt Ninh Trí Viễn lại lần nữa đảo qua mặt Lâm Lộc.

Tầm mắt dừng lại ở trên cánh môi cậu, chính là đôi môi mày, mới vừa rồi bị người khác đặt ở trong tay xoa tới xoa lui......!Nếu chính mình đến chậm một bước, có phải hai người này liền hôn nhau rồi không?
Một cổ hỏa đằng vô anh ập vào trong lòng.


Ninh Trí Viễn ngồi xổm xuống, một tay nhéo cằm Lâm Lộc.

"Trừ bỏ khóc, cậu còn gạt tôi, có phải hay không? Kỹ thuật diễn của cậu thiệt tình không tồi.

Lúc trước đi theo khoa vũ đạo, không đi khoa biểu diễn, thật là nhân tài không được trọng dụng.

Có phải cho rằng giả bộ ủy bộ dáng khuất đáng thương, tôi liền sẽ dung túng cho cậu? Lúc trước cậu nói sẽ không xã giao, sẽ không uống rượu, không thích người nhiều, chỉ nghĩ vũ đạo, ta cũng mặc cho rằng cậu cả ngày trốn ở chỗ này......!Kết quả thì sao?"
"Em không có lừa anh......"
"Cậu còn muốn gạt tôi như thế nào nữa?"
Gầm lên giận dữ, thân mình Lâm Lộc run lên, nhắm hai mắt lại.

Vành mắt cậu đỏ bừng, môi cũng run rẩy, nước mắt theo hai bên má chảy xuống, thấm ướt tay của Ninh Trí Viễn.

Thoạt nhìn, thật sự cực kỳ ủy khuất, cũng cực kỳ vô tội.

Như vậy tiếng kêu của Lâm Lộc trong lòng Ninh Trí Viễn đột nhiên run lên, tức giận đầy đầu thế nhưng áp xuống một chút.

Ngón cái ấn lên cánh môi Lâm Lộc, ở nơi bị tên học viên kia cọ sát.

Giống như là muốn hủy diệt thứ đồ dơ gì, sức lực hắn càng lúc càng lớn.

Vốn dĩ đôi môi có chút tái nhợt, bị hắn xoa đến sưng đỏ, run rẩy sưng lên.

"Vừa rồi người kia là ai?"
"Cậu ta là đệ tử của em."
"Đúng không?"

"Đúng vậy! Cậu ta đã cùng em học vũ đạo hơn hai năm, là đệ tử của em......!Cậu ta vừa rồi động thủ với Trí Viễn ca, cũng chỉ là không biết quan hệ của chúng ta, hắn chỉ là muốn bảo vệ thầy của mìnhthôi......!Trí Viễn ca, anh đừng so đo với cậu ấy, em về sau sẽ thật nghe lời!"
Nước mắt Lâm Lộc lại rơi xuống dưới, thanh thanh khẩn cầu.

Ninh Trí Viễn nhìn chằm chằm đôi mắt cậu, ánh mắt lạnh lùng.

Nhưng hắn chung quy vẫn ngăn chặn lửa giận.

"Lâm lộc, cậu tốt nhất là thật sự không có gạt tôi."
Dứt lời, Ninh Trí Viễn đứng lên, nhìn chung quanh.

Phòng làm việc này không tính là lớn, nhưng ánh mặt trời sung túc, sáng sủa sạch sẽ.

Dưới chân sàn nhà lau đến bóng loáng, gương xung quanh phòng tập cũng sạch đẹp.

Nhìn ra được, là thập phần dụng tâm kinh doanh.

"Cậu tính toán khi nào đóng phòng làm việc?"
Trong lòng Lâm Lộc đột nhiên căng thẳng, cầu xin mà túm chặt ống quần Ninh Trí Viễn.

Ninh Trí Viễn giơ chân lên, không chút nào khoan dung mà đá cậu ra.

"Nếu là ngươi thích, phòng này giữ lại cũng có thể.

Nhưng là những học sinh thượng vàng hạ cám đó, không được giữ lại.

Cái tên ngoài cửa kia, nhân lúc còn sớm đuổi đi cho tôi.

Thời gian mười ngày, báo chuyện này cho tôi xử lý rõ ràng.


Có đủ hay không?"
"Trí xa ca, có thể hay không......"
"Đừng không biết tốt xấu, Lâm Lộc."
Ninh Trí Viễn lạnh lùng đánh gãy cậu: "Tôi hôm nay cũng có thể liền đóng cửa phòng làm việc của cậu, cậu nói chuyện cơ hội đều sẽ không có.

Cho nên cậu thức thời chút, tốt nhất nên suy xét một chút, thu hồi tâm như thế nào, không cần chọc tôi phiền lòng." Lời nói nghiêm khắc, trong lòng Lâm Lộc lại là một trận chua xót.

Cậu từ nhỏ tính tình liền hiền lành, cũng không dám cùng người phân biệt.

Thân là con trai, lại thích vũ đạo, tuổi thơ ấu của cậu tràn ngập sự trào phúng cùng khi dễ của người khác, ngay cả diện mạo tinh xảo của cậu đều thành nhược điểm cho người khác công kích.

Thẳng đến gặp Ninh Trí Viễn, cậu mới biết được, thì ra trên đời thật sự có người trương dương lóa mắt như vậy.

Từ đó về sau, Ninh Trí Viên liền đem cậu bảo vệ ở sau người, từ đây không còn có người dám đối với cậu nói một lời nói nặng.

Nhưng Ninh Trí Viễn của hiện tại không muốn che chở cho cậu nữa.

Chính mình thành phế vật, chỉ biết chọc hắn phiền lòng.

Chẳng sợ chính mình mỗi ngày đều thật cẩn thận.....Lại rốt cuộc cầu không được một gương mặt tươi cười của hắn..