Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 202: Cùng Lắm Là Anh Ỷ Lại Vào Tôi Thích Anh






"Anh nói cái gì?!"
"Đúng vậy.

Ở bệnh biện điều dưỡng thần kinh hơn một tháng, cậu ấy tự hại mình mười mấy lần.

Đũa, bút chì, lược....Tất cả những đồ vật mà anh có thể tưởng tượng được, cậu ấy đã từng thử qua.

Cuối cùng, tất cả mọi thứ đều bị thu đi rồi, ngay cả ăn cơm cũng là dùng ống cắm vào lỗ mũi đến dạ dày, truyền thức ăn lỏng vào! Bởi vì miệng cậu ấy phải có dụng cụ căng ra, nếu không cậu ấy sẽ cắn đứt lưỡi....Anh biết, tại sao cậu ấy lại dùng cách thức điên cuồng này tự hại mình không?"
Tay chân Ninh Trí Viễn lạnh băng.

Hắn không dám nghe nữa, rồi lại không thể không nghe.

Phun ra một câu khàn khàn từ trong cổ họng.

"Là chuyện như thế nào..."
"Là Bạch phó quan chạy tới, ôm lấy Lâm tiên sinh khóc lớn.

Kỳ thật, trạng thái thân thể của Bạch phó quan càng ngày càng sa sút, khi đó Phương tổng đốc cấm ngài ấy đến thăm Lâm tiên sinh.

Nhưng chính ngài ấy tìm cơ hội chạy đến đây, đột nhiên xuất hiện trong phòng bệnh của Lâm tiên sinh.

Lúc ấy tình huống của Lâm tiên sinh rất không ổn, ngoại trừ cậu ấy không làm người khác bị thương, mà chỉ là tự hại chính mình, biểu hiện của ngày ấy là dã thú đã mất đi lý trí không thể nghi ngờ.

Thậm chí chúng tôi đã suy đoán, có phải cậu ấy căn bản nghe không hiểu chúng tôi nói chuyện hay không?
Nhưng là khi Bạch phó quan ôm lấy cậu ấy, khóc lóc nói một câu, Tiểu Lâm Lộc, không phải anh đã đáp ứng đi ra ngoài chơi cùng tôi sao? Một người bạn tôi cũng không có, tôi sắp chết rồi! Nếu là cậu cũng không chịu bồi tôi, đến lúc đó cũng không có người khóc thay tôi....."
Than nhẹ một hơi, Trịnh trung úy tiếp tục nói.

"Đại khái anh cũng không hiểu những lời này có gì đặc biệt.

Tôi nói cho anh biết, những lời nói này cũng không có bất kỳ điều gì đặc biệt, nhưng nó lại truyền đến một tin tức —— Là tôi cầu xinh anh, anh có thể giúp tôi.

Là một câu này lôi Lâm tiên sinh trong cuồng liệt tự hủy hoại bản thân.

Cũng là những lời này khiến tôi chân chính chú ý tới nguyên nhân gây bệnh của Lâm tiên sinh.

Sợ hãi và tổn thương lớn nhất trong nội tâm của cậu ấy, căn bản không phải cái gọi là PTSD.

Nguyên nhân cậu ấy từ bỏ tất cả muốn đi tìm cái chết, là bởi vì cậu ấy là một phế vật.

Không có người thích, không có người chờ mong, không có tác dụng đối với bất cứ ai, cho nên chỉ xứng đáng là một phế vật đáng chết.


Hơn nữa, bởi vì nội tâm của cậu ấy đánh giá chính mình quá thấp, thế cho nên trong tiềm thức cậu ấy cảm thấy mình chết đi mà không phải chịu đau khổ cũng không xứng.

Cho nên cậu ấy mới sử dụng cách thức tự hại mình cực đoan như vậy để tự sát.

Bởi vì tiềm thức nói cho cậu ấy —— Cậu ấy xứng đáng nhận được những điều này.

Những điều cậu ấy đã trải qua nói cho cậu ấy, cậu ấy không xứng đáng để người ta đối xử dịu dàng.

Cậu ấy chỉ xứng bị vũ nhục, bị tổn hại, bị thống khổ dẫm đạp ở dưới chân, sau đó chết đi một cách đau đớn.

Cậu ấy cho rằng, cuộc cống của cậu ấy không đáng.

Cậu ấy xứng đáng bị như thế."
"Tại sao lại như vậy...."
"Đúng vậy, tại sao lại như vậy?"
Ánh mắt sắc bén phóng lại đây, thẳng tắp chăm chú nhìn vào gương mặt của Ninh Trí Viễn.

"Mấy tháng nay, tôi luôn tự hỏi mình vấn đề này.

Lâm tiên sinh dịu dàng như vậy, đối với người khác lại rất hiền lành, cậu ấy không nên như thế này! Rốt cuộc cậu ấy đã trải qua cái gì? Rốt cuộc là ai làm gì đối với cậu ấy, mới ép buộc cậu ấy đến tình trạng này!Thế nhưng cả chết cũng thấy mình không xứng, nhất định phải nhận hết tra tấn mới được!
Cho đến hôm nay, tôi thấy anh.

Tôi nghĩ, tôi đã tìm được đáp án rồi.

Lúc ban đầu tôi thấy các người ở bên nhau, tôi còn không có cảm giác khác.

Thậm chí tôi còn có chút vui mừng, rốt cuộc đã lâu lắm rồi Lâm tiên sinh không nói nhiều như vậy.

Tuy rằng nói là cãi nhau...Cũng coi như là tác động tích cực, đúng không.

Nhưng không nghĩ tới, mới mười phút, anh có thể kích thích Lâm tiên sinh đến nước này.

Cho nên, người lúc trước hại cậu ấy tự bức ép chính mình, sống không bằng chết, chính là anh đúng không?"
Trong đầu Ninh Trí Viễn ầm một tiếng.

Lời này của Trịnh trung úy như là một đòn cảnh tỉnh chấn động trong đầu hắn.

Thế nhưng nửa ngày cũng không thể khôi phục tinh thần lại.

"Tôi còn muốn báo cáo với Bạch phó quan, cần phải đi rồi.

Lâm tiên sinh ở đây, cho dù tôi không cho anh ở lại, phỏng chừng anh cũng không nghe.

Như vậy, mời anh trước khi hành sự phải suy nghĩ cho cậu ấy một cút, được không."
Nói xong lời này, Trịnh trung úy không liếc nhìn Ninh Trí Viễn một cái, mở cửa ra ngoài.

Mãi cho đến ra đến bên ngoài, mới nghe được phía sau truyền đến một tiếng.

"Từ từ."
Hắn dừng bước.

"Vậy, tôi....Tôi nên làm như thế nào?"
"Ý anh là gì?"
"Theo những lời anh vừa nói....Tôi tạo nghiệt, tình huống của cậu ấy! Nhất định có biên pháp hòa hoãn, có thể cứu cậu ấy đúng không?"
"Cái này làm sao tôi biết được? Rốt cuộc tôi chỉ là một người tham gia quân ngũ, cái gọi là lấy tư cách bác sĩ tâm lý đều chỉ là lấy được nhiều trợ cấp mới miễn cưỡng làm, tôi chỉ là tên gà mờ.

Tôi không cứu được cậu ấy, tôi chỉ có thể tận lực chăm sóc cậu ấy.

Anh vẫn nên đi tìm người khác hỏi một chút đi."
Sắc mặt của Ninh Trí Viễn càng khó nhìn.

Trịnh trung úy nhìn hắn một lần, chậm rãi mở miệng.

"Xem ra ra hiện tại anh rất xúc động.

Muốn chuộc tội, trực tiếp tiếp nhận cậu ấy đúng không? Tôi khuyên anh nghĩ lại cho thật kĩ, rốt cuộc anh có năng lực này hay không.

Hiện tại cả người Lâm Lộc đều là vết thương, tựa như một món đồ dễ vỡ.

Nếu như anh thật sự muốn tiếp nhận cậu ấy, phải chuẩn bị bảo vệ cậu ấy cho tốt cả đời.

Nếu không, nhân lúc còn sớm hãy rời khỏi nơi này, buông cho cho cậu ấy đi."
Nói xong lời này, Trinh trung úy thật sự đi rồi, Chỉ là một mình Ninh Trí Viễn đối diện với gió biển thổi dựng bức màn phất phơ, cuối cùng hạ xuống khiến phòng ngủ của Lâm Lộc trở nên tối tăm.

Trong lòng hắn sóng to gió lớn, đổ đập rơi xuống.

Hắn không có cách nào thở được.

Đi qua đứng ở mép giường.


Lâm Lộc đang hôn mê, cuộn thân mình thành một đoàn.

Ninh Trí Viễn nhìn thấy xương bả vai cao ngất không ngừng cậu run rẩy.

Hắn nhắm mắt lại, lông mi run run.

Đột nhiên một tiếng than khóc vang lên, trong lúc mơ ngủ cậu lắc đầu, thấp giọng thút thít.

"Không được....Buông tôi ra....Thả tôi ra....Ô ô...."
"Cậu đang ở trong ác mộng.

Ngón tay bất an nắm chặt khăn trải giường tạo thành từng nếp uốn.

Cánh tay mảnh khảnh lộ ra bên ngoài, khớp xương cổ tay xuất hiện vết thương xấu xí dữ tợn, nhìn thấy ghê người nhào vào mắt Ninh Trí Viễn.

Ninh Trí Viễn nắm chặt tay, móng cắm vào lòng bàn tay thật sâu.

Lâm Lộc đang đau khổ, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, lại không dám duỗi tay ra chạm chút hắn cũng không dám.

Hắn đã không có tư cách an ủi Lâm Lộc từ lâu.

Lại nói tiếp, hiện tại Lâm Lộc chịu nhiều khổ như vậy, có phải đều là do hắn ban tặng không?
—— Nếu anh muốn tiếp nhận cậu ấy, phải chuẩn bị bảo vệ tốt cho cậu ấy cả đời.

Nếu không, nhân lúc còn sớm rời khỏi nơi này, buông tha cho cậu ấy đi.

Lời nói của Trịnh trung úy vang lên bên tai.

Ninh Trí Viễn nhịn không được che mặt lại, ngã ngồi ở trên ghế sofa.

Nếu là có thể, hắn nguyện ý dùng cả đời này để chuộc tội, bảo vệ Lâm Lộc không để cho cậu chịu thêm bất kỳ một tổn thương nào nữa....!
Nhưng mà hắn hiện tại, còn xứng đáng có được cơ hội này sao?
...........!
"Khụ khụ! Khụ khụ khụ!"
Tỉnh lại từ trong cơn sặc, Lâm Lộc tỉnh lại.

Đôi mắt chua xót phát đau, nước mắt tung hoành loang lổ khô cạn ở trên mặt.

Cậu xoa xoa đôi mắt, một chiếc khăn tay đưa qua.

"Em khóc lâu rồi.

Lau một chút đi, nếu khống sẽ rất khó chịu."
Mùi hương mộc điều quen thuộc truyền đến, Lâm Lộc có thành quỷ cũng không thể nhận sai.

Cậu không nhận lấy, lại càng không ngẩng đầu lên.

Tay Ninh Trí Viễn giật mình, dường như muốn lau giúp cậu.

Nhưng do dự một lát, hắn ngừng động tác, chỉ là nhẹ giọng thở dài.

"Tôi để khăn tay ở đây.

Tôi sẽ không ép em làm bất kỳ chuyện gì, em không cần sợ tôi được không?"
"Tại sao anh còn chưa đi?"
Giọng nói cực kỳ khàn, có lẽ là do khóc quá nhiều, cổ họng cũng nóng rát mà đau.

Ninh Trí Viễn lập tức gọi điện thoại cho khách sạn.

"Lấy cho tôi một ly nước mật ong tới đây.

Ấm ấm một chút là được."
"Tôi đang hỏi anh đấy! Tại sao anh còn ở đây, tại sao không đi đi?"
".....Thêm một ly sơn trà để làm thanh giọng."
Sau đó hắn quay đầu lại, ánh mắt thâm sâu.

"Tiểu Lộc, đừng nóng giận.

Để tôi ở chỗ này chăm sóc em một hồi, chờ đi khi Trịnh trung úy hoặc là Bạch Vụ trở về, tôi có thể đi.

Nhưng để một mình em ở lại đây, tôi thật sự không an tâm.

Em đổi tôi ở đây trò chuyện với em, không ở trong phòng buồn bực.

Được không?"
Lâm Lộc nhìn sang một bên, chau mày.

Trong lòng cậu có cây châm, không muốn nhìn đến Ninh Trí Viễn một cái.


"Tiểu Lộc, em nói em mất đi ký ức về tôi.

Em cũng không nhớ rõ trước kia ở trong trường từng có bạn trai.

Em có muốn biết người kia như thế nào không?"
Không gian trầm mặc.

"Hắn hiện tại, tựa như ném mất hồn."
"Sau khi em rời đi, mỗi ngày hắn đều nghĩ đến em.

Mỗi một giây, mỗi một phút, mỗi một mơ hắn đều mơ thấy em, sau đó mở to mắt....Hắn lại mất đi em một lần.

Hắn đào một cái hồ, quyết liệt với một đám người, tất cả mọi người đều cho rằng hắn điên rồi.

Nhưng kỳ thật, hắn chỉ là không buông xuống được mà thôi."
"Hắn đã từng nghĩ tới chết cho xong việc.

Nhưng rồi hắn lại không muốn tin em đã thật sự rời khỏi hắn, vẫn cảm thấy có lẽ còn có cơ hội...."
"Anh nói chuyện này có liên quan gì đến tôi sao?"
Lâm Lộc đột nhiên mở miệng, giọng nói buồn bực.

"Xin lỗi, tôi không nhớ rõ lắm.

Hơn nữa tôi tin hắn đang sống rất tốt.

Rốt cuộc, tôi chỉ là thứ rác rưởi vô dụng, vứt bỏ một túi rác mà thôi....Có gì mà không buông xuống được chứ?"
"Em không phải! Tiểu Lộc, em không phải rác rưởi gì hết! Là tên đàn ông kia có mắt không tròng, hắn là người nhu nhược! Hắn không dám thừa nhận hắn thích em bao nhiêu! Nhưng em ngàn vạn lần không được tin lời hắn nói, hắn chỉ là không dám thừa nhận mà thôi! Em còn quan trọng hơn so với mạng của hắn em biết không?"
"Đủ rồi!"
Lâm Lộc túm gối lên ném về phía Ninh Trí Viễn.

"Mời anh đi ra ngoài, đi ra ngoài! Tôi không quan tâm người kia là ai, tôi cũng không quan tâm hắn có thích tôi hay không! Để tôi im lặng một mình, đừng tới làm phiền tôi......Anh đi đi!"
Thất tha thất thểu, hoảng sợ lui về phía sau, cứ như vậy bị đuổi ra cửa phòng, cánh cửa đóng ngay trước mắt hắn.

Cùng lắm chỉ là cánh cửa gỗ đặc mà thôi.

Nếu là hắn muốn, một chân là có thể đá văng.

Trước đây không phải hắn đều làm như vậy sao?
Nhưng khi đó hắn không hề sợ hãi.

Dựa vào việc Lâm Lộc thích hắn.

Bởi vì hắn biết, cho dù làm như thế nào Lâm Lộc cũng sẽ chịu đựng hắn, lần sau gặp lại sẽ còn gương mặt tươi cười đón chào.

Hắn hung hăng tra tấn người mình thích, còn thọc một đao ở trong lòng cậu —— Cậu còn không phải là vì tiền của tôi sao? Cậu tiện nhân này!
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Hắn rốt cuộc hiểu rõ ràng, lúc trước Lâm Lộc chịu đựng hắn bạo hành như vậy, không phải bởi vì tiền của hắn, mà là bởi vì Lâm Lộc thích hắn.

Nhưng đã quá muộn.

Hắn vẫn có tiền có thế như cũ.

Nhưng cho dù nâng tay cầu xin Lâm Lộc nhận lấy, Lâm Lộc cũng sẽ không liếc nhìn hắn một cái.

Người kia dành toàn bộ tình yêu thật lòng cho hắn, đã là thương tích đầy mình.

Cho nên cậu lựa chọn quên hắn.

Tự làm tự chịu, nước đổ khó hốt.

Hắn hối hận, nhưng là quá muộn.

Hết thảy đều quá muộn.

.