Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 93: Chơi Tôi Có Vui Không






Không cần nói đến xung quanh mọi người kinh ngạc bao nhiêu, người đàn ông kia cũng không khác là bao, hắn nhìn chằm chằm Lâm Lộc hồi lâu.

Lúc sau, hắn nâng khóe môi, trào phúng cười một tiếng.

“Thứ đồ đắt hơn so với cái này, cậu cũng không thiếu.

Kêu cậu nhận thì cậu nhận, đừng ở đây nhiều lời.”
“Nhưng tôi thật sự không muốn đi ra ngoài cùng khách nhân……”
“Ông chủ của chúng tôi cũng chưa nói muốn cậu ra ngoài a.”
Hai tay người nọ khoanh trước ngực, một tiếng cười lạnh.

“Ngài ấy rất bận, lại bị thương, không rảnh tốn nhiều thời gian trên người cậu như vậy.

Cậu thức thời một chút, ngoan ngoãn về nhà đi là được.”
Lâm Lộc sửng sốt, ngẩng đầu.

“Có ý gì……”
“Không có ý gì hết.

Ông chủ của chúng tôi kêu tôi nói cho cậu, nếu múa xong rồi nhanh trở về ngủ đi.

Đừng lộn xộn ở nơi như vậy nữa.

Giọng điệu quen thuộc này, làm Lâm Lộc sửng sốt.

Trong đầu hiện lên một ý nghĩ.

Nhưng không chờ cậu hỏi ra miệng, người đàn ông đã giành nói trước
“Hoa cho cậu, lấy đi.

Tôi phải đi rồi.”
Không khỏi phân trần, một đóa hoa hồng lớn lại trở về bên lồng ngực Lâm Lộc.

Ngoài ra còn có một bình champagne lớn, chất lỏng màu vàng còn sủi bọt bên trong, lớp giấy ở bên ngoài còn nạm vàng và được thắt lại bằng chiếc ruy băng tinh xảo, vừa thấy đã biết có giá trị xa xỉ.

“Còn hoa dư lại trong đại sảnh, cậu tự đi lấy đi.

Muốn xử lý như thế nào thì tùy cậu, tôi không rảnh khiêng về giúp cậu, cậu cũng nên biết điều, dừng ở đây làm những điều ngu ngốc làm phiền đến ông chủ của tôi.”
Nói xong, hắn xoay người muốn đi.

Nửa đường rồi lại ngừng, xoay người lại.

“A đúng rồi, còn có một câu chưa đưa tới.”

Nói xong, hắn rút ra một tờ giấy ăn từ trong lồng ngực, nhét cứng ở trong tay Lâm Lộc.

Lâm lộc lại muốn há mồm, hắn cũng không cậu một cơ hội nói chuyện, liền xoay người rời đi.

Như Lâm Lộc là một thứ đồ dơ bẩn.

Chỉ chạm vào một cái, sẽ nhiễm ôn dịch.

Lâm lộc không thể nào hiểu được cúi đầu xuống.

Trong lòng bàn tay cầm một tờ giấy ăn phổ thông, bên cạnh còn in logo của Dạ Mị.

Hình như là tùy tay lấy ở trên bàn, nên tiện ghi chú.

Trên giấy ăn, mấy chữ to viết qua loa.

“Múa không tồi.”
Lông mi Lâm Lộc vừa động, cắn môi.

Phỏng đoán mơ hồ dần dần hình thành.

Đột nhiên, cậu phát hiện mặt sau của giấy ăn còn có chữ biết.

Lật lại, vẫn là dòng chữ rồng bay phượng múa.

“Vũ phục quá hở, lần sau không được mặc.”
Mấy chữ này tuy viết qua lại, lại do viết ở trên giấy ăn nên có chút vặn vẹo mất đi hình dạng.

Nhưng Lâm Lộc vẫn là cảm giác sự quen thuộc không tên, hình như là chữ của Ninh Trí Viễn?
“Từ từ, chờ một chút!”
Lâm lộc muốn gọi người mặc áo khoác đen kia quay lại.

Nhưng hắn đi quá nhanh, tựa như một trận gió, biến mất ở trong đám người từ khi nào.

“Đừng đi! Ông chủ anh là ai……A, từ từ!
Lâm Lộc đuổi theo phía sau người nọ.

Nhưng từ hướng sân khấu truyền đến từng đợt tiếng gầm, che lấp cả tiếng nhạc lúc bình thường.

Tiếng xôn xao càng lúc càng lớn, mơ hồ nghe được tên “Lâm Lộc”, mọi người kinh hô không thể tưởng tượng được.

“Cái gì, thật là hắn?”
“Không có khả năng! Hắn giả bộ bị áp bức như vậy, cái vị khách nào sẽ chịu nâng đỡ hắn? Các ngươi nghe lầm rồi? Có phải tặng Ngạo ca không……”
“Hứ! Nhỏ giọng một chút! 999 đóa hoa a, hoa ba trăm vạn! Nếu thật có loại kim chỉ như vậy muốn đỡ hắn……Nhìn xem tình huống hãy nói, đừng đắc tội hắn!”
“Không phải nói ba mươi vạn sao?”
“Kia chỉ là đồ ăn khai vị thôi! Ngươi vào đại sảnh mà nhìn xem, còn không có chỗ xếp vào nữa!”
Lâm Lộc bỏ qua hậu trường, xông vào đại sảnh.

Chỉ liếc mắt một cái, cậu ngây ngốc chết lặng ở hiện trường.

Cậu lạc bộ thoát y xa hoa lãng phí, đã trở thành một biển hoa.

Vô số hoa hồng xếp ở xung quanh sân khấu, ánh đèn mê ly chiếu vào đế hóa màu bạc, phản chiếu ra một mảnh ánh sáng chói lóa.

Không đếm được có bao nhiêu hoa hồng đang ở nở rộ, nhưng chừng này còn chưa phải toàn bộ.

Còn có mấy người đi qua đi lại, khiêng bó hoa lớn từ bên ngoài không ngừng tiến vào!
999 đóa hoa hồng……
Mắt thấy không còn chỗ đặt vào, biển hoa từ bên sân khấu xếp ra đến ngoài cửa.

Giống như mang đến một hoa viên trong mơ đưa đến trước mắt, nhìn đến đâu, đều là đóa hoa xinh đẹp ánh lên sắc đỏ.

Dạ Mị kia vốn dĩ ngợp trong vàng son xa hoa lệ giờ đây có chút sa sút hương vị, đều bị những đóa hoa tươi hương thơm nồng đậm kia hòa tan hơn phân nửa.

Trên mỗi bó hoa hồng, đều buộc một dải lụa.

Mà mỗi một dải lụa, đều viết tên của Lâm Lộc
Rất nhanh, câu lạc bộ lạnh băng phù phiếm này, liền trở thành một vườn hoa hồng ảo mộng chỉ thuộc về một mình Lâm Lộc.

“Lâm Lộc!”
“Hắn chính là Lâm Lộc?”
“Lớn lên thật đúng là không tồi……Nhưng mỗi khi múa làm bộ dáng thanh cao, giống như ai cũng đáng bị khinh thường.”
“Còn không phải sao.

Sau lưng có kim chủ chống lưng vừa ra tay đã là ba trăm vạn, người ta sao có thể để ý đến những người nhỏ bé như chúng ta?"
Không riêng gì các diễn viên múa thoát y, ngay cả các khách nhân đều bị trường hợp này làm cho chấn động, tụ ở bên nhau khe khẽ nói nhỏ, nhưng ánh mắt lại đều tập trung ở trên người Lâm Lộc.

Lâm Lộc không để ý tới những ánh mắt như đèn tụ quang này, nôn nóng mà tìm thân ảnh của người kia.

Không có Ninh Trí Viễn.

Mặc kệ là nhìn hướng nào, đều không có bóng dáng của hắn.

Nhưng Lâm Lộc ngạc nhiên phát hiện ra thân ảnh người mặc áo khoác đen lần nữa.

Hắn từ cửa đi vào, ngậm thuốc lá, trong lồng ngực còn ôm một chiếc áo khoác.

Vẻ mặt không kiên nhẫn đi về phía Lâm Lộc.


Một trận đối mặt, cũng chưa nói một lời nào, áo khoác kia đã ném đổ ập xuống ở trên người Lâm Lộc.

“Ông chủ cho cậu.”
“Xin hỏi, ông chủ của anh rốt cuộc là ai?”
“Lâm Lộc, cậu là khờ thật hay là giả ngu? Còn có rất nhiều người cho ngươi 999 đóa hoa hồng lắm đúng không? Là ai to gan như vậy, cậu nói đi, tôi thay ông chủ đánh gãy chân chó của hắn."
Những diễn viên múa thoát y xung quanh nghe được đều hít hà một hơi.

Mặc cho ai nhìn đến ánh mắt của người này, đều có thể nghe ra được, người này nói nghiêm túc!
Đừng nói là đánh gãy chân người khác, phòng chừng kêu hắn giết người, hắn cũng sẽ không chớp mắt!
Nhưng tâm tư Lâm Lộc đang hoảng hốt, không phát hiện ra.

Cậu do dự hỏi.

"Là......Trí Viễn ca sao?"
"Cậu nói đi?"
"Cho nên, thật là anh ấy, đúng không."
"Không biết, nếu không cậu đi hỏi hắn một chút đi."
Áo khoác đen bĩu môi.

"Ông chủ không ký tên, cậu lại giả đoán không được, quỷ mới biết các người chơi cái trò tình thú gì.

Đừng lôi kéo tôi, tôi không muốn trộn lẫn vào mấy chuyện rách nát này.

"Nhưng mà...."
"Cậu đừng làm khó dễ tôi.

Tôi chỉ là người làm công, không thể trêu vào loại người hồng nhan họa thủy như cậu.

Để ông chủ biết, giấu tôi trong tuyết vài năm nữa, tôi không dậy nổi."
Nói tới đây, ánh mắt hắn thâm trầm.

Như là nghĩ tới hồi ức không đẹp, hắn liếc mắt nhìn Lâm Lộc một cái, lần này, Lâm Lộc dám khẳng định mà nói rằng, cảm giác bị chán ghét bà bài xích lúc trước, tuyệt đối không phải là ảo giác của mình.

"Không nói nữa, Lâm Lộc, cậu nhanh mặc quần áo cho tốt.

Chuyện của các ngươi, các ngươi tự mình giải quyết.

Còn có, ông chủ của bọn tôi nói Nói cậu ta mặc áo khoác vào, nút áo cài đến nút trên cùng.

Bộ vũ phục ghê tởm kia, đời này không được mặc lần thứ hai..

Đây là nguyên bản lời nói của ông chủ, muốn nghe hay không là chuyện của cậu, dù sao tôi cũng đã nói xong rồi."
"........."
Lâm Lộc nhăn mày lại.

Một cuộc nói chuyện này, làm nghi hoặc trong lòng càng ngày càng nhiều.

Nhưng người đàn ông kia lại không để ý tới vẻ muốn dò hỏi của Lâm Lộc.

Nghiêm mặt chỉ huy những người khác nhanh chóng bưng hoa ra cho xong, hắn cũng không nói với Lâm Lộc một lời, xoay người rời đi.

Trong tay Lâm Lộc nắm tờ giấy ăn viết qua loa kia, nhìn theo hắn rời đi.

Giống như mội khối than lửa nóng, đốt cháy lòng bàn tay cậu, cháy đến trong lòng cậu trở thành từng luồng khí nóng cuồn cuộn.

- - Đây rốt cuộc là gì? Chợt lạnh chợt nóng, đột nhiên biến mất lại đột nhiên xuất hiện.

Lúc mình bị bệnh, thời điểm yếu đuổi nhất, tránh ra không một chút lưu tình, lại ở thời điểm mình biểu diễn, đột nhiên đập vào nhiều lễ vật như vậy?
- - Ninh Trí Viễn, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Lâm Lộc cắn môi.

Cậu biết người mặc áo khoác đen nói rất đúng.

Nếu thật sự muốn biết, phải tự mình đi hỏi hắn.

"Lâm Lộc! Ngươi đến đây một chút, giám đốc muốn gặp ngươi.

Lâm Lộc ngươi chạy cái gì? Âyy!"
Phía sau, là người quản lý dẫn đầu đoàn múa biết được tin tức nên tới hiện trường.

Hắn lớn tiếng tiếp đón Lâm Lộc, tựa hồ rất sốt ruột.

Lâm lộc lại không để ý đến hắn.

Cậu chạy xuyên qua đại sảnh hỗn độn, chật vật băng qua giữa đám hoa hồng đầy đất.

Cậu vừa chạy vừa nhìn xung quanh, nhưng trong đại sảnh hỗn loạn xôn xao này, lại không có thân ảnh của Ninh Trí Viễn.

Vừa rồi nhìn thấy phương hướng kia, người đã sớm đi.

Trên mặt đất chỉ còn mảnh vỡ vụn của ly champagne, rượu chảy đầy đất.

Từng tiếng kêu gọi từ phía sau truyền đến, Lâm Lộc lại mắt điếc tai ngơ.

Cậu một đường chạy ra ngoài cửa câu lạc bộ Dạ Mị, mới đột nhiên dừng bước chân lại
Ở quảng trường đối diện, đại khái cách mấy chục bước so với nơi này, một chiếc Jeep màu đen việt dã dừng lại.


Người đàn ông mặc áo da đen màu đen kia đặ một cánh tay trên cửa xe, khom lưng hướng vào bên trong nói câu gì đó.

Cửa xe mở ra, áo khoác da màu đen ngồi vào, cửa xe phanh một tiếng đóng lại, tiếng động cơ gầm rú vang lên.

“Trí Viễn ca! Là anh sao?”
Lâm Lộc hô to một tiếng về chiếc xe ô tô.

Xa xa, thân xe như chạy chậm lại, tựa hồ có người dẫm phanh lại.

Lâm Lộc băng qua đường cái chạy qua bên đó.

Nhưng ngay sau đó, chiếc xe kia lại nháy mắt tăng tốc.

Lâm Lộc mới băng qua được nửa đường cái, chiếc xe đã chạy ra khỏi hẻm nhỏ, rẽ đến một đại lộ khác.

Không có ý tứ giảm tốc độ, chiếc xe cứ gào thét như vậy lao vun vút qua người Lâm Lộc.

Tốc độ quá nhanh, mang theo gió thổi bay mái tóc Lâm Lộc.

Cửa sổ xe lóe qua trước mặt cậu, nhưng cửa kính là màu đen để bảo vệ sự riêng tư, hết thảy bên trong đều không thấy rõ lắm.

“Trí Viễn ca! Anh từ từ! Em là Lâm Lộc a, anh không thấy được em sao?”
Tốc độ xe cực nhanh, ở trong tiếng la của Lâm Lộc hoàn toàn biến mất
“Trí Viễn ca! Từ từ em....em có lời muốn hỏi anh! Trí Viễn ca!”
Nhưng dù đuổi theo như thế nào, cũng không có khả năng đuổi kịp động lực mạnh mẽ của xe việt dã.

Lâm Lộc đuổi theo ra một con phố, rốt cuộc vô vọng dừng bước chân lại.

Cậu đứng ở giữa con đường, ăn mặc vũ phục trên sân khấu hở hang lại khiêu khích.

Tóc bị mồ hôi thấm ướt, màu máu giả cũng tan đi, theo cổ chảy xuống.

Người lui tới trên đường đều nhìn cậu, có mấy người còn cười ra tiếng.

Có người lấy di động ra, tiếng ảnh chụp tách tách.

Lâm Lộc thở dốc.

Cậu cắn môi, cúi đầu, nhìn đến đóa hoa lớn trong lồng ngực.

Hung hăng đập xuống, bó hoa rơi xuống đất dính đầy bụi bặm.

Cánh hoa tươi mới ướt át rụng đi không ít, vốn dĩ trên đóa hia tươi đẹp, giờ cũng lây dính không ít bụi đất.

Lâm lộc ngơ ngác nhìn bó hoa hồng hỗn độn, nhịn không được vành mắt đỏ lên.

“Vì sao đối xử với em như vậy? Chơi em như vậy thật sự rất vui sao? Nhưng em cũng là người, cũng sẽ khổ sở……”
Gió thổi tới, rất lãnh.

Lăn lộn như vậy, cả chính cậu cũng có thể cảm giác được đầu choáng váng não đau nhức, hẳn là đã phát sốt.

Mới vừa rồi dồn hết sức lực, Lâm Lộc mới có thể đuổi theo chiếc xe kia chạy xa như vậy.

Nhưng giờ phút này, lại lần nữa bị ném bỏ đơn độc ở ven đường, mgay cả sức lực để dậy lại tinh thần cũng tiêu tan không còn một mảnh.

Sự khó chịu lại trào lên, làm cậu muốn nôn khan.

Giơ tay che miệng lại, Lâm Lôc mới phát hiện, trong lòng ngực ngực mình còn ôm chiếc áo khoác.

Tản ra hương thơm hoa hồng nồng đậm trên mặt đất, một cỗ hương vị khác mới hiện ra.

Đó là hương gỗ mà Lâm Lộc, mang theo mùi thuốc lá.

Trừ cái này ra còn có mùi máu tươi như có như không ở cổ áo……
Ngẩn người, lâm lộc mở áo khoác ra.

Từ bên trong sờ sờ đến chỗ eo áo, cậu thấy được mấy khối vết bẩn.

Ngón tay vê lên, chà sát ra một vệt hồng đã hơi khô lại.

—— Máu?.