Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng

Chương 11






Editor: Sasaswa
Không đợi Tần Tu Trạch nói chuyện, tiếng mở cửa phòng bỗng vang lên, một phụ nữ quyến rũ ba mươi mấy tuổi dẫn theo bốn cô gái thanh xuân mỹ lệ và ba cậu trai đẹp đẽ tinh xảo đi vào.

Người phụ nữ quyến rũ cười nói: "Chu công tử, đây là những người xuất sắc nhất ở đây, đều mang tới cho ngài, ngài xem xem có hài lòng hay không." Vừa nói vừa bỏ thêm một câu "Bọn họ vẫn là học sinh đấy."
Thiếu nam thiếu nữ bảy người đứng thành một hàng, nhìn qua đúng là chưa tới 20 tuổi.

Có thanh thuần, có khiêu gợi, có xấu hổ, có lớn mật, thế nhưng hết thảy đều lộ ra một luồng ngây ngô.

Vừa nhìn đã biết chính là loại chưa nhiễm qua khí tức phong nguyệt, nhưng so với người bình thường thì rất biết cách biểu hiện ra mị lực của bản thân, mọi cử động đều lộ ra sự mê hoặc, không ngừng hấp dẫn lực chú ý của ba người đàn ông ở đây.

Chu công tử thật lòng khen: "Không thể chê ánh mắt Hà tỷ, đều là cực phẩm!"
Hắn đẩy Tần Tu Trạch một cái, "Lão tam, mọi người cùng nhau đi chơi, mày đừng trưng cái bộ mất hứng đó ra chứ! Mau nhìn xem có người vừa mắt hay không, lần này tao với Đông Tử không tranh với mày, cho mày chọn trước!"
Đông Tử giành lấy ly rượu của Tần Tu Trạch, chỉ vào một cô gái nói: "Nhìn bộ ngực kia đi, thế nào?"
Tần Tu Trạch nhìn theo hướng Đông Tử chỉ, ánh mắt rơi vào một cô gái đang mặc chiếc đầm ôm sát cổ chữ V, dáng người thập phần khiêu gợi.

Cô gái thấy Tần Tu Trạch nhìn mình, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.

Các nàng trước khi tới đây, Hà tỷ đã nghiêm túc căn dặn bọn họ, kêu các cô phải tận lực làm cho bọn họ cao hứng.

Đặc biệt là Tần công tử đang nhìn nàng, bối cảnh càng không đơn giản, tướng mạo xuất sắc nhất trong ba người.

Ánh đèn tối tăm mơ hồ làm cho vóc người đầy đặn của cô gái càng thêm mê người!

Đông Tử dại gái nói: "Rất sexy, xúc cảm sờ vào bộ ngực kia khẳng định cực kỳ tốt!"
Nghe Đông Tử nói, Tần Tu Trạch hơi nhíu mày.

Hắn nhớ Tô Thần cũng từng nói như vậy.

Dáng người đầy đủ ba vòng như cô gái này chính là loại hình Tô Thần yêu thích.

Tần Tu Trạch ánh mắt nhàn nhạt đảo qua cô bé, trong lúc vô tình rơi xuống bên người cậu thiếu niên đứng kế bên nàng, bỗng nhiên dừng lại.

Hắn híp mắt một cái, bình tĩnh nhìn người thiếu niên này.

Tầm mười tám mười chín tuổi, thân hình gầy gò, dung mạo tuấn tú, nhưng những điều này không phải lý do làm hắn chú ý tới.

Làm hắn chú ý chính là đôi mắt hoa đào tương tự Tô Thần của người kia.

Đối với người sắp ba mươi như hắn mà nói, cái tuổi nhất kiến chung tình đã qua rồi, bất quá Tô Thần xác thực đã thu hút sự chú ý của hắn.

Lần đầu tiên hai người đụng phải đã để lại cho hắn ấn tượng rất sâu sắc.

Hôm đó Tần Tu Trạch đến bệnh viện thăm một vị trưởng bối, thang máy vừa mở ra, liền có một bóng người đụng trúng hắn.

Tần Tu Trạch vốn muốn né đi nhưng thấy xung quanh có rất nhiều người, bước chân muốn dời đi của hắn cũng dừng lại, cứ như vậy đỡ được người kia.

Người đẹp hắn gặp qua cũng không ít, người thanh niên này không phải là người đẹp nhất hắn từng gặp nhưng tuyệt đối là người cho hắn ấn tượng sâu sắc nhất.

Lúc đầu hắn cứ nghĩ mình đỡ lấy một người đầu trọc hèn mọn, nhưng khi tên đầu trọc này ngẩng đầu nhìn lên, hắn nhìn thấy một cậu trai vẻ mặt có chút tái nhợt suy yếu nhưng phi thường sạch sẽ! Khác biệt quá lớn đánh vào thị giác hắn, làm hắn trong chốc lát có chút thất thần.

Vào lúc hai người gặp lại nhau lần thứ hai, tóc của người thanh niên này đã dài thêm một chút, so với trước đó nhìn cũng đẹp mặt hơn.

Màn khóa môi kia ở suối nước nóng tuy cũng gợi lên sự hứng thú của hắn, thế nhưng dù sao vẫn có chút mông lung.


Cảnh tượng trong phòng tắm mới hoàn toàn dấy lên dục vọng của Tần Tu Trạch!
Có điều hắn cũng không làm gì, không phải hắn kiêng dè, mà là vì hắn không thích cưỡng bách người khác, hắn biết Tô Thần là trai thẳng.

Tần Tu Trạch âm u nghĩ, cái thân thể mảnh mai kia thật sự có thể thỏa mãn nhu cầu của nữ nhân sao?
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi hắn muốn cái gì đều sẽ có người hai tay dâng lên cho, chưa bao giờ phải đi cưỡng cầu điều gì.

Đặc biệt là chuyện tình cảm, hắn càng yêu thích kiểu ngươi tình ta nguyện hơn! Nếu Tô Thần là trai thẳng, hắn cũng sẽ thu hồi loại tâm tư kia.

Đông Tử giơ tay quơ quơ trước mặt Tần Tu Trạch, trêu nói: "Tam nhi, sững sờ rồi? Vậy tao mới nói mày ở nước ngoài mấy năm, bản tính đâu phải nói đổi là đổi được?!"
Tần Tu Trạch dựa vào ngoại hình ôn nhuận tuấn nhã, thêm vào mấy phần thông minh thiên phú, cùng với tài giỏi ngụy trang.

Lúc còn đi học, hắn là kiểu hình học sinh giỏi mà các giáo viên đều yêu thích, hiện tại thì dùng hình tượng ôn hòa tao nhã lừa dối mọi người.

Chỉ có bọn họ mới biết tính tình Tần Tu Trạch ác liệt cỡ nào, đương nhiên cũng không giấu được cha hắn, nếu không cũng không bị đá sang Mĩ ngẩn ngơ đến mấy năm.

Đông Tử hướng người thanh niên kia ngoắc ngoắc tay, "Lại đây, phục vụ Tần công tử cho tốt!"
Suy nghĩ đang bay xa của Tần Tu Trạch bị Đông Tử kéo lại, nhìn người thanh niên đang bị kéo lại gần, cũng không từ chối!
Mà cậu trai được chọn có chút lo lắng, đây là lần đầu tiên cậu tiếp khách sau khi đến club.

Nghe Hà tỷ nói là người đứng đầu A thị, cậu vốn tưởng rằng là một người đàn ông trung niên bụng phệ, không ngờ lại là mọt người trẻ và anh tuấn như vậy.

Đặc biệt là cái người đang nhìn cậu lại là kiểu người cậu thích nhất.

Cậu có chút ngại ngùng ngồi xuống bên cạnh Tần Tu Trạch, tuy Tần Tu Trạch thoạt nhìn rất ôn hòa, thế nhưng cậu cũng không dám lộn xộn.

Cậu trai lén liếc nhìn Tần Tu Trạch một cái, trên người Tần Tu Trạch có một loại sức hấp dẫn, ngồi gần có thể cảm nhận được hormone khí tức tràn ngập không gian xung quanh.

Trái tim cậu thanh niên không khống chế được đập bình bịch.

Trong lúc cậu thanh niên lén lút quan sát Tần Tu Trạch, Tần Tu Trạch cũng bất động thanh sắc quan sác cậu thanh niên từ trên xuống dưới.


Nhìn xa cặp mắt hoa đào kia có chút tương tự Tô Thần nhưng khi nhìn kĩ mới phát hiện nó ít đi một phần diễm sắc từ trong mắt Tô Thần!
Tần Tu Trạch lấy ra một điếu thuốc, đốt lửa, hít sâu một hơi.

Phải thừa nhận rằng Tô Thần càng nhìn càng thấy đẹp, là người càng tinh tế đánh giá càng tinh xảo hơn người, thật sự rất hiếm thấy!
Đông Tử chọn cô gái có dáng người sexy vừa nãy, Chu công tử thì chọn cô gái thoạt nhìn rất thanh thuần, quần áo mặc kín kẽ.

Qua một hồi lâu, Đông Tử mới chú ý tới hai người đang yên phận ngồi đằng kia, Tần Tu Trạch vậy mà chỉ châm điêu thuốc rồi ngồi dựa vào sôpha.

Đông Tử lườm một cái, nhìn cậu thanh niên hỏi: "Cậu tên gì?"
"Tiểu An", cậu trai nhẹ giọng đáp.

"Tiểu An đúng không? Cậu rót cho hắn ly rượu rồi dùng miệng đút hắn uống đi.

Không làm được thì phạt một hơi uống hết chai rượu." Đông Tử uy hiếp nói.

Nghe Đông Tử nói, Tiểu An sợ hãi nhìn Tần Tu Trạch một cái.

Hắn nói lời này là cho Tần Tu Trạch nghe, hắn biết Tần Tu Trạch sẽ không để một người xa lạ vì hắn mà khó xử.

Đông Tử đoán không sai, Tần Tu Trạch quả nhiên đối Tiểu An ôn hòa nở nụ cười.

Tiểu An được cổ vũ, cầm chai rượu lên rót một ly, tự mình uống một hớp sau đó nghiêng người sang, có chút ngượng ngùng nhìn Tần Tu Trạch.

Hai tay khoát lên bờ vai hắn, nửa người dựa lên người Tần Tu Trạch, khi cơ thể hai người gần sát vào nhau, Tiểu An nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, sắc môi nhạt của cậu chậm rãi tới gần đôi môi mỏng khiêu gợi của Tần Tu Trạch....!
Bốn người bên cạnh đều dừng lại động tác nhìn hai người kia.

Đông Tử ồn ào huýt sáo.

Tiểu An rất căng thẳng, cậu cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài luôn rồi, lông mi không khống chế được khẽ rung động.


Lúc môi hai người sắp chạm nhau thì điện thoại Tần Tu Trạch đúng lúc vang lên.

Tiểu An hơi dừng lại một chút, Chu công tử ở bên cạnh hô: "Không được dừng!" Đông Tử cũng hùa vào ồn ào.

Tần Tu Trạch nhìn dãy số lạ trên điện thoại: "Tao ra ngoài một chút."
Tiểu An có chút mất mát tránh người.

Tần Tu Trạch đứng dậy rời khỏi căn phòng ồn ảo, tìm một góc yên tĩnh nhận điện thoại, "Alo? Ai vậy?"
Bên trong điện thoại truyền tới một âm thanh thanh thuận dễ nghe, "Tần ca, là tôi, Tô Thần! Anh bây giờ có rảnh để nói chuyện không?"
Tần Tu Trạch ôn nhu nói: "Rảnh, cậu nói đi."
"Tần ca, lúc trước không phải anh nói có quen một chuyên gia trị u não ở nước ngoài sao? Tôi muốn đưa ba ra nước ngoài trị liệu sớm một chút.

Có thể làm phiền anh giúp sắp xếp chút được không?"
Tần Tu Trạch giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ nói: "Có thể, bây giờ cậu đem kết quả kiểm tra của ba cậu qua cho tôi.

Tôi sẽ gửi cho David*, kêu ông ấy xem trước tình huống của ba cậu."
*bản gốc là D□□id nên tui chém đại là David nha.

Tô Thần muốn hỏi cậu có thể gửi mail qua hay không nhưng nghĩ mình bây giờ đang cầu người giúp đỡ, người kia không ngại phiền phức thì chính mình cũng không nên yêu cầu nhiều, hơn nữa bản thân mình phải tỏ ra có thành ý chút.

Vì vậy lời đến khóe miệng liền đổi thành, "Đưa bây giờ luôn sao?"
"Ừm, cậu không phải muốn nhanh chóng đưa ba mình ra nước ngoài trị bệnh sao? David ở New York, bên kia bây giờ vừa vặn là buổi sáng.

Nếu ông bận thì gửi cho trợ lý của ông, chờ lúc rảnh rỗi ông cũng có thể nhìn thấy."
Tô Thần vội hỏi: "Tốt lắm, bây giờ tôi qua liền.

Anh ở đâu?"
Tần Tu Trạch suy nghĩ một chút, "Cậu đến phòng tổng thống của club Vui vẻ Hinh đi." Ở đó chỉ có một gian phòng tổng thống.


"Tần ca, tôi không có thẻ hội viên." Club Vui vẻ Hinh là club tư nhân cao cấp, không có thẻ hội viên thì không thể vào.

Mà hội phí hàng năm đều hơn mười triệu, cha Tô còn không có thẻ hội viên ở đây thì càng khỏi nói tới Tô Thần.

Tần Tu Trạch nói: "Không có chuyện gì, tôi nói với giám đốc một tiếng."
Tô Thần nói: "Tốt lắm, nửa tiếng sau tôi đến.".