Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng

Chương 40






Vì hôm nay là mùng tám Tết nên đường đi tương đối vắng vẻ, rất nhiều cửa hàng nhỏ còn đóng cửa.
Tần Tu Trạch vừa lái xe vừa hỏi Dương Dương: "Đi nơi nào?"
Dào dạt nói: "Tới quảng trường điêu khắc* đi."
*Sculpture Plaza
Quảng trường điêu khắc là trung tâm mua sắm quy mô lớn, bên trong cái gì cũng có.
Đang là mùa đông nên các khu vui chơi giải trí ngoài trời không phù hợp với Đậu Đậu, cho nên quảng trường điêu khắc là khá thích hợp.
Bọn họ đến quảng trường điêu khắc thì xe dừng lại, Tần Tu Trạch đến cửa sau ôm Đậu Đậu, nhóm người thẳng tiến đến khu vui chơi thiếu nhi.
Thời gian này khu vui chơi thiếu nhi cũng không nhiều, nhưng mà vẫn có.
Đậu Đậu vừa bước vào thì vẻ thận trọng ban nãy liền bay mất, hứng khởi chạy vào bên trong, đặc biệt vui vẻ.
Sắp xếp xong xuôi cho Đậu Đậu, ba người còn lại sau đó ngồi ngoài ghế chờ.
Dương Dương chỉ ngồi yên được một lát đã ngứa ngáy tay chân, cô kéo tay Tần Tu Trạch làm nũng nói: "Chú út, cháu muốn đi mua chút đồ."
Tần Tu Trạch nhẹ nhàng đẩy Dương Dương ra, nói: "Là ai nói sẽ cùng Đậu Đậu đi chơi cả ngày, cháu vẫn là thành thật ngồi đây trông em đi!"
Tần Tu Trạch nói xong thì cúi đầu nhìn điện thoại, không tiếp tục để ý Dương Dương nữa.

Chủ yếu là vì lúc nãy trong xe Dương Dương nói hắn lớn tuổi hơn so với Tô Thần rất nhiều nên bây giờ vẫn còn cảm thấy khó chịu! Hắn trước đây chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, bây giờ thì ngược lại, hắn sợ Tô Thần ghét bỏ mình già rồi.

Nghĩ như vậy hắn bèn ngẩng đầu nhìn Tô Thần một cái, thấy cậu chỉ yên tĩnh ngồi trên ghế nhìn Đậu Đậu chơi, căn bản là không để ý tới mình, tâm trạng càng thêm không thoải mái.

Tần Tu Trạch cũng biết loại tâm tư này của mình có chút ấu trĩ, nhưng hắn chính là không khống chế được mình.
Dương Dương thấy Tần Tu Trạch chỉ xem điện thoại không để ý tới chính mình, năn nỉ nói: "Chú út, cháu sắp khai giảng rồi, chú cũng biết học cấp ba rất bận, sợ là sau này không còn thời gian đi dạo nữa." Dương Dương nói xong thì nháy mắt vài cái với Tô Thần, hi vọng cậu có thể giúp mình.
Tô Thần sờ mũi, cậu cảm thấy việc kêu Dương Dương ngồi đây nhìn con nít chơi mấy tiếng là rất tàn nhẫn.

Hơn nữa con gái đều thích mua sắm, trước đây cậu cũng từng đi dạo với Dư Đình Đình.
Nhưng nếu Dương Dương rời đi, cậu sẽ một mình đối mặt với Tần Tu Trạch, đây là điều cậu không muốn nhất.

Nghĩ như vậy, Tô Thần nói với Tần Tu Trạch: "Tần ca, nếu không thì để tôi đi chung với Dương Dương một lát?"
Tần Tu Trạch ban đầu không muốn để ý tới Tô Thần, nhưng nghĩ đến hắn chưa từng đi mua sắm với Tô Thần, không biết cậu có thiếu thứ gì không, vì vậy Tần Tu Trạch lấy ra một tấm thẻ tín dụng đưa cho Tô Thần nói: "Cho cậu, đừng để Dương Dương mua lung tung, cậu cần thứ gì thì cứ mua đi."
Tô Thần nhận thẻ, cùng Dương Dương đi đến khu mua sắm.

Hai người vừa rời khỏi tầm mắt Tần Tu Trạch, Dương Dương liền hoan hô một tiếng, đập bả vai Tô Thần một cái, nói: "Cũng là anh lợi hại, nói một câu mà chú út đã đồng ý.

May là có anh đi chung, không thì hôm nay em xác định đi đâu cũng không được."
Tô Thần biết Dương Dương là người thẳng thắn, có tính cố chấp, nhưng một khi làm sai điều gì sẽ cảm thấy rất tội lỗi.

Câu nói kia của Dương Dương vô tình làm Tô Thần cảm thấy chột dạ, chỉ sợ cô phát hiện mối quan hệ không bình thường của mình vàTần Tu.
Tô Thần thật sự không hiểu việc Tần Tu Trạch đưa cháu đi chơi lại gọi mình đi chung! Thời tiết hôm nay se lạnh làm cậu chỉ muốn nằm lì trên giường, hơn nữa Tô Thần không muốn cùng người nhà Tần Tu Trạch có quá nhiều tiếp xúc.

Dương Dương không phát hiện sự bất thường của Tô Thần, hai mắt của nhỏ sớm đã bị các cửa hàng quần áo, giày dép, túi xách hấp dẫn.
Dương Dương kéo Tô Thần đi mua sắm một hồi, cậu vì trước đây từng quen với Dư Đình Đình nên đối với việc cùng con gái đi mua sắm rất có kinh nghiệm.
Tô Thần khá kiên trì, đưa ý kiến rất đúng trọng tâm, không phải để ứng phó cho nên Dương Dương mua sắm rất vui vẻ, mua cái gì đều hỏi ý kiến Tô Thần.
Gặp phải cửa hàng chuyên đồ nam cũng ghé vào, muốn mua cho Tô Thần vài món đồ, Dương Dương nghĩ vóc người Tô Thần mặc loại quần áo này vào khẳng định sẽ đẹp hơn cả người mẫu! Tất nhiên Dương Dương mỗi lần đi vào đều bị Tô Thần kéo về.
Cuối cùng hai người dạo gần ba tiếng đồng hồ, Dương Dương mới chịu dừng lại.
Tô Thần hai tay xách đầy túi, đều là của Dương Dương.
Dương Dương ngại ngùng nói: "Anh xem chúng ta đi lâu như vậy, anh một thứ cũng không có mua, trong tay anh bây giờ toàn là đồ của em."
Tô Thần nói: "Cũng không thiếu cái gì, nhưng anh thật sự không ngờ em lại mua nhiều như vậy."
Dương Dương cười nói: "Thật vất vả mới kéo chú út ra ngoài được một lần, đương nhiên muốn phải để cho chú ấy cạn máu.."
Tô Thần thuận miệng hỏi: "Anh ấy bình thường không đi cùng tụi em sao?"
Dương Dương bĩu môi nói: "Lúc thường tụi em đến cả cái bóng cũng không thấy, hôm nay nếu không phải để tránh kết thân, chú ấy đời nào lại dẫn tụi em đi chơi."
Tô Thần nghi ngờ hỏi: "Kết thân? Không phải anh ấy có bạn gái rồi sao?" Nhớ lại đời trước, Tô Thần cho rằng Chu Nhã Thiến là bạn gái Tần Tu Trạch, hai người sau đó còn đính hôn.
Dương Dương thở dài nói: "Nếu chú ấy có bạn gái thì tốt rồi, người cũng sắp ba mươi, lúc cha em bằng tuổi chú ấy bây giờ, em đã chạy khắp nhà rồi.

Cuộc sống chú ấy ổn định, đến bây giờ còn chưa muốn kết hôn, làm cả nhà sốt ruột muốn chết.

Hôm nay Chu gia đến làm khách, chú ấy vì trốn chị Nhã Thiến* nên mới đáp ứng cùng tụi em đi chơi.


Bà nội hiện tại rất hối hận vì để chú ấy đi du học, cái gì tốt không học, lại học như người ta không chịu kết hôn."
*Theo bản raw và QT thì Dương Dương gọi Chu Nhã Thiến là cô/dì, nhưng tui thấy gọi vậy thì hơi già nên đổi thành chị.
Nghe Dương Dương nói vậy, tâm lý Tô Thần có chút thả lỏng.

Tần Tu Trạch không có bạn gái thì tốt rồi, như vậy cậu qua lại với hắn sẽ không cảm thấy quá áp lực.
Lúc hai người trở về, Tần Tu Trạch vẫn đang ngồi chỗ cũ bấm điện thoại.

Thật ra Tần Tu Trạch nên sớm đi làm, nhưng hắn năm nay mới từ nước ngoài trở về, chưa ghé thăm ông bà lần nào, ông ngoại hắn gần đây cơ thể có chút không khỏe, vì vậy hắn mới cùng mẹ mình đi Hải Nam mấy ngày thăm ông.
Mấy ngày nay công việc trễ nải không ít, cho dù hiện tại cùng cháu mình đi chơi, Tần Tu Trạch vẫn phải một bên làm việc một bên trông cháu.
Hai người đi đến chỗ Tần Tu Trạch, Tô Thần đặt đồ lên ghế, đưa thẻ cho hắn rồi ngồi sang một bên.
Dương Dương vui vẻ nói: "Chú út, vừa nãy có mấy nhân viên nói cháu và anh Tiểu Thần rất xứng đôi." Dương Dương có chút tính trẻ con, nói gió chính là mưa, nói xong thì kéo Tô Thần lên, ôm cánh tay Tô Thần cười nhìn về phía Tần Tu Trạch hỏi: "Chú út, chú nhìn thử xem có xứng hay không?" Câu nói này đã làm Dương Dương vui vẻ rất lâu, trong mắt Dương Dương, nhỏ cảm thấy Tô Thần là chàng trai đẹp nhất mình từng gặp, nếu như mình và Tô Thần xứng đôi, vậy thì chứng minh sắc đẹp của nhỏ cũng rất đặc biệt.
Tô Thần bị kéo đứng lên, cậu cúi đầu bất đắc dĩ nhìn Dương Dương.

Tô Thần thật không biết nha đầu này lấy đâu ra nhiều sức lực đến vậy, đi dạo hai, ba tiếng cũng không thấy mệt, hay phải nói con gái sinh ra đã có thiên phú đi mua sắm?! Mà ánh mắt bất đắc dĩ của Tô Thần đã biến thành sủng nịch nhìn Dương Dương trong mắt Tần Tu Trạch.
Đứng trước mặt Tần Tu Trạch bây giờ là hai người đang ở độ tuổi thanh xuân phơi phới, trên mặt vẫn còn vài nét trẻ con, một người có nụ cười sáng lạn mê người, người kia thì dung mạo tuấn dật phi phàm! Bọn họ sóng vai đứng chung một chỗ, phải nói là rất đẹp đôi! Tần Tu Trạch cảm thấy trong ngực mình bây giờ tràn đầy cảm giác ghen tị, hắn từ trước đến nay chưa ghen tị với ai, lúc này lại cảm thấy ghen tị với chính cháu gái mình.
Tần Tu Trạch cảm thấy cảnh tượng trước mặt cực kì chói mắt.

Vốn dĩ hắn đang để ý tới việc mình lớn tuổi hơn so với Tô Thần, hiện tại nhìn hai người, Tần Tu Trạch nhớ lại lúc nãy Tô Thần cùng Dương Dương vừa cười nói vừa nhàn nhã trở về.


Tô Thần lúc ở cùng hắn chưa bao giờ cười như vậy, phần lớn là lạnh nhạt, lại nhớ tới việc Tô Thần chỉ thích con gái.
Tần Tu Trạch bỗng nhiên bị một luồng cảm xúc tàn bạo khống chế, hắn lạnh lùng liếc hai người một cái, nhìn Dương Dương nói: "Đưa Đậu Đậu về."
Dương Dương từ trước tới nay chưa từng thấy Tần Tu Trạch như vậy, nhỏ có thể cảm nhận được hắn đang rất tức giận, điều này làm Dương Dương có chút sợ sệt.

Tuy không biết xảy ra chuyện gì nhưng Dương Dương cũng không dám trễ nải, vội vàng đi vào khu vui chơi tìm em trai.
Tô Thần cũng không hiểu Tần Tu Trạch vừa rồi còn tốt, làm sao bỗng nhiên liền biến sắc, cậu bị ánh mắt cuồn cuộn tức giận của hắn làm cho kinh sợ.
Tô Thần cảm thấy việc này nhất định có liên quan tới mình, nhưng cậu thật sự không biết mình làm sao đắc tội Tần Tu Trạch.
Tô Thần vô tội nhìn Tần Tu Trạch, định mở miệng thì thấy hắn âm trầm nhìn mình, cảnh cáo nói: "Biết rõ vị trí của mình, đừng ham muốn những thứ không thuộc về mình!"
Nghe Tần Tu Trạch nói, Tô Thần có chút mơ màng, cậu suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được ý Tần Tu Trạch, cũng biết rõ lý do làm hắn tức giận, hóa ra Tần Tu Trạch hiểu lầm mình muốn trèo cao Dương Dương!
Tô Thần sắc mặt tái nhợt, hầu kết chuyển động, mở miệng, muốn nói điều gì đó lại không phát ra được một tia âm thanh.
Tuy cậu luôn biết vị trí của mình ở đâu, nhưng khi bị người khác nói thẳng ra như thế, Tô Thần vẫn cảm thấy cực kỳ xấu hổ, Tô Thần không biết điều gì đã làm Tần Tu Trạch nghĩ như thế, nghĩ cậu là người thích trèo cao!
Tô Thần cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp, e rằng lòng tự trọng của cậu vào lúc ký hợp đồng với Tần Tu Trạch đã không còn.
Tô Thần từ giờ phút kí tên lên bảng hợp đồng, đã bán đứng chính mình, bao gồm cả tôn nghiêm.

Chẳng qua, Tần Tu Trạch là người có xuất thân cao quý được rèn dũa tốt nên không thể hiện ra sự xem thường với cậu, trên thực tế, trong lòng hắn vẫn luôn xem thường mình.
Tô Thần cảm giác tim mình hơi đau, viền mắt nóng lên, cậu chớp mắt, nhìn sang hướng khác, cố nén những giọt nước mắt sắp tràn ra.
Từ sau khi Tô Thần sống lại đến giờ cậu chưa khóc lần nào, cậu không thể khóc vì một người không quan trọng, người đó thậm chí chà chà đạp lên mình, điều đó thật không đáng.
Vốn dĩ cậu không khác gì so với những tình nhân hắn nuôi bên ngoài! Chính cậu không phải đã sớm biết vị trí của chính mình sao? Có gì mà phải đạo đức giả!
Tô Thần mím môi, điều chỉnh hô hấp của mình, âm thanh có chút khàn khàn nói: "Tần ca, anh yên tâm, tôi biết mình không nên mơ tưởng.".