Sau Khi Bị Tỏ Tình Mười Lần

Chương 14




(1) Gần cuối năm, kỳ nghỉ đông ngắn ngủi cấp ba đã đến. Giáo viên tươi cười phát cho mỗi người một bao lì xì đỏ. “Được nghỉ tuy vui, nhưng đừng quên dành thời gian đọc sách, hoàn thành bài tập.”

Mọi người vừa mở bao lì xì ra, phát hiện bên trong toàn là đề thi, tiếng than rên lập tức vang khắp phòng học. Nhưng tốt xấu gì cũng là Tết, trước khi về mọi người vẫn hứng khởi thu dọn sách vở, suy nghĩ xem Tết nên đi chơi ở đâu. Mà có một người toàn bộ quá trình đều mất tập trung, người này chính là thiếu niên bên cạnh Tề Ngọc. Vào tuần trước, Tề Ngọc cũng đã phát hiện lúc nào cậu cũng ở trong trạng thái chán chường, đi học cũng thất thần. Tề Ngọc nghĩ, có lẽ Lạc Thư đã gặp phải chuyện nào đó không vui. Có thể là chuyện gì nhỉ? Tạm thời Tề Ngọc nghĩ không ra. Hắn vẫn luôn cảm thấy năng lực chống đỡ công kích của Lạc Thư rất mạnh, lỡ có gây sự cũng không đến mức như vậy, chứ không thì sao tới bây giờ mà hắn vẫn còn chưa làm cho cậu khóc được. Hai người bước ra khỏi cổng trường.

Gió quá lớn, thổi qua mặt lạnh rát, làm Tề Ngọc không khỏi cúi đầu đi, hắn thuận miệng hỏi: “Nghỉ Tết tính làm gì?”

“Thì, thì như vậy thôi, không phải ai cũng giống nhau sao.”

Thiếu niên trả lời ngập ngừng, làm cho Tề Ngọc cảm thấy trong đó còn ẩn tình gì khác. “Vậy còn cậu?”

Không đợi hắn hỏi, đối phương đã nhanh chóng hỏi lại, dường như không muốn nói về bản thân. “Có lẽ sẽ về nhà ông nội.”

Tề Ngọc nói thật. Nhưng hắn còn đang do dự rốt cuộc có nên trở về hay không. Tề gia cũng coi như là một gia tộc tương đối truyền thống, rất chú trọng tới ngày lễ đoàn viên, mỗi khi tới dịp này tất cả trưởng bối và tiểu bối đều phải trở về gặp mặt ông bà. Theo lý mà nói, hắn nên trở về.

Nhưng hắn không muốn bị cuốn vào vòng đấu tranh lợi ích của Tề gia. Huống chi nhà của Hứa Thanh Hà cũng ở thành phố đó. Cậu ta là một tai hoạ ngầm, nếu xảy ra việc ngoài ý muốn, xử lý sẽ rất phiền phức. Bây giờ Tề Ngọc, rất ghét phiền phức. Lỗ tai lộ ra ở bên ngoài của thiếu niên bị lạnh tới ửng đỏ, cách một lớp khăn choàng màu xám, cậu thấp giọng ‘Ừm’ một tiếng. Vẫn là dáng vẻ thâm trầm như cũ. Tề Ngọc thấy không quen, hắn mím môi, khó có được một lần chủ động quan tâm: “Cậu sao vậy?”

Đối phương thở ra hơi khói, quay đầu nhìn sang, bộ dáng tôi rất ổn. “Không có gì.”

“Cậu không vui.”

Tất cả cảm xúc của cậu đều thể hiện trên gương mặt, bởi vậy không gạt được Tề Ngọc. “Không có.”

Có lẽ là biết Tề Ngọc có thể nhìn thấu mình, thiếu niên bắt đầu chôn nửa khuôn mặt vào trong khăn quàng cổ. Tề Ngọc rũ mắt, không hỏi thêm nữa. Mấy giây sau, thiếu niên lén lút nhìn hắn, lại nhanh chóng cúi đầu. Dường như đáy mắt hiện lên một tầng nước mỏng.

Nhưng khi nhìn kỹ, lại giống như bị khí lạnh bao phủ, nên gây ảo giác mà thôi. Ngoài cổng trường.

Có một người phụ nữ mặc áo lông cổ cao, bên ngoài khoác áo dáng dài màu nâu đang đứng ở đó. Vẻ ngoài thành thục, mắt ngọc mày ngài, gương mặt có vài phần tương tự với Lạc Thư. Người phụ nữ trông thấy bóng dáng quen thuộc, hai mắt sáng lên, muốn làm cậu chú ý. “Bố Bố!”

Còn chưa kịp nhìn rõ, Tề Ngọc chỉ nghe Lạc Thư ở bên cạnh chạy vụt qua, nói một câu ‘Tớ đi trước.’ Sau đó hắn nhìn thấy cậu vội vàng đi đến trước mặt người phụ nữ kia. Hai người nói gì đấy, rồi cùng nhau bước lên một chiếc xe thương vụ giá cao nhưng thương hiệu ít nổi tiếng. Tề Ngọc nhìn theo hướng xe rời đi, bất tri bất giác, khẽ nghiêng đầu nghi hoặc. Bố Bố? (2) Lạc Thư lên xe, mẹ Lạc vẫn luôn cười nói suốt cả một chặng đường với cậu. Có lẽ là lâu quá không gặp con mình, không nhịn được gom hết tất cả mọi chuyện đều nói trong một lần. Phát hiện con trai vẫn luôn im lặng ngồi bên ghế phụ, mặt quay ra cửa xe, không nhìn bà một lần. Mẹ Lạc chậm rãi thu hồi nụ cười, cũng bắt đầu im lặng, sau một lúc lâu mới hỏi: “Con giận mẹ?”

“Có gì phải giận, mẹ kết hôn là chuyện của mẹ.”

Vẻ mặt Lạc Thư chẳng buồn quan tâm, “Hơn nữa trước đây con đã nói qua, mặc kệ là hôn lễ của ai con cũng không cần biết, cũng chẳng muốn tham dự.”

Cậu không quay đầu, tay phải kéo khoá áo khoác lên, lại nói: “Mẹ và ba đều đã tìm được hạnh phúc cho mình, rất tốt.

Hai người sống của đời của mình, con sống cuộc đời của con, không cần thiết phải bận tâm tới nhau.”

Mẹ Lạc bị câu này làm nghẹn không nói nổi nên lời, sau đó khẽ thở dài: “Thật ra con vẫn còn để ý.

Là mẹ và ba có lỗi với con, không quan tâm tới cảm nhận của con.”

“Nhưng mẹ và ba cũng đang cố gắng bù đắp cho con.

Mẹ thấy con như vậy cũng rất khổ sở.

Bố Bố, mong con hiểu cho chúng ta, mẹ và ba thật sự…”

“Con rất hiểu.”

Lạc Thư càng vùi mặt sâu vào khăn quàng cổ, cậu ngắt lời mà mình không muốn nghe. Khi còn nhỏ hiểu ba mẹ bận rộn, có bảo mẫu chăm sóc, không rảnh quan tâm tới cậu. Sau này hiểu ra giữa bọn họ không có tình yêu, cưỡng ép tạo thành một gia đình hòa hợp, nên ly hôn cũng tốt. Mấy năm nay cũng hiểu rằng bọn họ cuối cùng rồi sẽ tìm được hạnh phúc riêng, bắt đầu cuộc đời mới. Lạc Thư cảm thấy mình con mẹ nó rất hiểu lòng người. Bầu không khí trong xe trở nên trầm mặc. Vì để cứu vãn, mẹ Lạc chủ động cười nói sang chuyện khác, “Tết này đến chỗ mẹ đi. Mẹ dẫn con đi chơi, con muốn chơi cái gì mẹ cũng chiều hết, anh chị họ của con…”

Lạc Thư đã gần như mất sạch kiên nhẫn. Cậu hít sâu, cắt lời mẹ Lạc lần nữa: “Nếu như con hiểu cho hai người, thì hai người cũng hãy thử hiểu con có được không?”

“Hai người muốn con mỗi học kỳ phải thay phiên đến hai nơi, vì để thoả mãn mong muốn bù đắp buồn cười của hai người, con đồng ý.

Nhưng mà tới kì nghỉ, có thể đừng mang đến cho con những áp lực vô hình đó nữa được không?”

Gương mặt mẹ Lạc hiện lên vẻ xấu hổ, không biết phải làm sao. Bà nói nhỏ: “Vậy bây giờ mẹ đưa con đi tới chỗ của ba nhé.”

Lạc Thư ngồi thẳng dậy, “Không cần, dừng xe ở chỗ này là được.

Tiếp theo là thời gian của con, con muốn đi đâu thì đi, không cần bận tâm tới cảm nhận của ai.”

Mẹ Lạc biết đứa nhỏ này tính cách bướng bỉnh, không dám ép dẫn cậu đi.

Đành phải dừng xe ở đoạn đường an toàn, nhìn con trai xuống xe. Ngoài cửa xe, ánh mắt con trai lạnh lùng, nói không cảm xúc: “Mẹ đi cẩn thận, chúc mẹ năm mới vui vẻ.”

Thái độ lạnh nhạt phảng phất như những người xa lạ. Mẹ Lạc không khỏi nghĩ tới rất nhiều chuyện. Con trai nói không sai, bà và ba của cậu mắc nợ cậu không chỉ một chút. Bọn họ không có năng lực cho đứa nhỏ này một gia đình bình thường, sau khi phá tan thành từng mảnh, lại muốn cậu phải xây dựng tình thân buồn cười với bọn họ. Thoáng chốc, bà cảm thấy chóp mũi chua xót, cổ họng nghẹn ngào suýt nữa không nói nên lời. Trước khi đi chật vật lưu lại một câu: “Chú ý an toàn.”

Xe càng chạy càng xa, con đường này gần như không thấy một bóng người. Thiếu niên thẳng sống lưng, đi về hướng ngược lại. Cẩn thận lắng nghe, trong gió lạnh dường như có ai đang nói — “Thật tốt, tất cả mọi người đều tìm được hạnh phúc.”

“Vậy còn tôi thì sao? Tôi nên làm gì đây?”

(3) Sáng sớm ngày nghỉ thứ hai, mỗi người trong Tề gia đều đã thu dọn hành lý hoàn tất, chỉ còn xuất phát tới sân bay. Nhưng trong khoảng thời gian này, cần phải có người chăm sóc Bố Bố.

Mẹ Tề đã nói với dì Tào Mẫn, mấy ngày nay nhờ bọn họ tạm thời trông coi Bố bố. “Thuận tiện đưa cái này cho Lạc Thư.”

Mẹ Tề lấy một bao lì xì dày đưa cho Tề Ngọc. Một tay Tề Ngọc cầm bao lì xì, một tay dắt Bố Bố đang ỉu xỉu đi đến cách vách. Mở cửa là Tào Mẫn, nghe Tề Ngọc nói muốn tìm Lạc Thư, Tào Mẫn còn hơi sửng sốt, mấy giây sau mới nhận ra là hắn đang nói ai. Kêu Bố Bố theo ba Lạc quen rồi, suýt nữa bà đã quên tên thật của Lạc Thư. “Cháu tìm Bố Bố hả, Tết nó không có ở đây.”

Tào Mẫn ít nhiều gì cũng biết nguyên nhân, nhưng không tiện nói với người ngoài. Tề Ngọc nhớ tới người phụ nữ ngày hôm qua.

Chẳng lẽ Lạc Thư đi với bà ta rồi? Là mẹ của cậu? Hắn gật đầu, trước khi đi xoa đầu Bố Bố, kêu nó phải ngoan. “Dì à, Bố Bố nhà con làm phiền dì chăm sóc.”

Tào Mẫn lại sửng sốt một chút, rồi mới nhận ra là Tề Ngọc đang nói tới chú chó. Tuy rằng ở sát vách, những là lần đầu tiên bà biết chú chó nhà hàng xóm tên là Bố Bố.

Nói lời tạm biệt với Tề Ngọc xong, bà dắt Bố Bố đi tìm Lạp Tư vẫn còn đang ngủ. Đứng trước cửa nhà, Tề Ngọc ngẩng đầu nhìn ban công vắng vẻ trên phòng Lạc Thư, trong lòng cảm thấy sai sai. “Còn đứng ở đó làm gì?”

Tề Mông kéo hành lý ra, thấy anh cô đứng ngẩn người trước cửa, hình như là đang ngửa đầu nhìn trời. Bầu trời âm u từ hôm qua tới giờ, có gì đẹp mà nhìn? Tề Ngọc quay đầu, bất chợt hỏi đứa em gái ngốc nhà mình: “Sắp đến Tết rồi, em thấy vui không?”

“Vui chứ, không chỉ nhận được bao lì xì, người cũng nhiều.

Vô cùng náo nhiệt, rất thú vị.”

Tề Mông thích nhất được tới nhà ông nội ăn Tết. Khuôn viên nhà rất rộng, phong cảnh cũng đẹp, mỗi lần đến Tết đều sẽ treo đèn lồng đỏ khắp nơi, pháo hoa loại nào cũng có, sung túc đủ đầy. Còn có một đám bạn cùng lứa, chơi rất thân. Tuy người Tề gia ngấm ngầm tranh đấu nhiều lắm, nhưng cô chơi rất vui vẻ, có thể thấy được là một nha đầu không tim không phổi. “Nhưng hình như cậu ấy không vui lắm.”

’ Tề Mông chỉ nghe anh trai thì thầm một câu không rõ.

Đang nghi hoặc, anh của cô lại xoay người đi tới nhà hàng xóm, sau đó nói mấy câu với dì Tào ra mở cửa, rồi lại dắt Bố Bố trở về. Bố Bố phát hiện mình không cần gởi nuôi, hưng phấn dụi vào người Tề Ngọc. “Anh không đi.”

“Hả?”

Tề Mông chớp mắt, không hiểu anh của cô lại đang giở trò gì. “Chúc em chơi Tết vui vẻ.”

Tề Ngọc không giải thích, giơ tay xoa đầu cô em nhỏ đang mê mang. Ngốc một chút cũng tốt, đến cái nhà lớn kia cũng nhìn không hiểu sự tà môn ở bên trong. Tề Mông ném hành lý, vội vàng nói việc này cho mẹ Tề.

Mẹ Tề và ba Tề nghe xong, cũng không kinh ngạc lắm, chỉ nói tùy anh con đi. Tề Ngọc không về cũng tốt, sở dĩ bọn họ chuyển nhà, chẳng phải là vì muốn tạm thời rời khỏi chốn thị phi kia sao. Trên đường ngồi xe ra sân bay, Tề Mông nghĩ thầm: bà đây sẽ đem tất cả tiền lì xì của anh trai thúi nhét vào túi mình.

Ai bảo anh ấy không đi, hừ! Sau khi ba người đi rồi, trong nhà trở nên trống vắng hơn nhiều. Ban đầu là Tề Ngọc vừa nằm trên sô pha xem TV, vừa xoa đầu Bố Bố, sau đó lại đọc sách một lát, cuối cùng quyết định dẫn Bố Bố đi tản bộ, thuận tiện kiếm cái gì đó để ăn. Mỗi lần đi ngang qua một cửa hàng, hắn chỉ đứng trước cửa nhìn một cái, sau đó lại tiếp tục bước đi. Hắn rất ít khi ăn cơm ở bên ngoài, cảm giác đồ ăn không có khẩu vị gì. Hắn lang thang không có mục đích, chậm bước đi rất lâu, đến khi nhìn rõ lại phát hiện mình đang đứng trong chợ bán thức ăn. Có nên thỏa hiệp với dạ dày của mình hay không, miễn cưỡng nấu ăn một chút? “Chị à mắt của chị vừa to vừa đẹp, chắc chắn là một mỹ nhân tốt bụng, thuận tiện giảm giá cho em chút xíu với nhé.”

Trong lúc hắn đang do dự, một giọng nói quen thuộc truyền tới tai. Tề Ngọc ngẩng đầu, phát hiện thiếu niên lúc này đang ngồi trước quầy hải sản, cò kè mặc cả với dì bán cá. Hình như thích nghe cậu ta nói ngọt, dì ấy thật sự đồng ý giảm giá. Dì bán cá vừa đánh vảy cá, vừa cười ha hả trò chuyện với cậu trai trẻ đẹp này. Sao lại trùng hợp như vậy? Ánh mắt của Tề Ngọc vô thức trở nên nhu hòa, chăm chú nhìn thiếu niên cầm con cá đã xử lý xong. Thiếu niên trả tiền, vừa quay đầu, ánh mắt của hai người gặp nhau. Tề Ngọc dắt Bố Bố đứng yên, nhìn thiếu niên đang bước về phía mình. Hắn bỗng dưng có cảm giác, hình như bây giờ cũng không lạnh lắm. (4) Lạc Thư không ngờ sẽ trùng hợp như vậy, ở chợ thức ăn mà có thể gặp được Tề Ngọc. Cậu đến gần, cúi đầu nhìn Bố Bố, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Cậu còn chưa đi hả?”

Cậu nhớ rõ Tề Ngọc nói sẽ tới nhà ông nội ăn Tết.

Ngày mai là giao thừa rồi, sao lại còn chưa đi? “Tôi bị bỏ rơi rồi.”

Lạc Thư nghe vậy, ngẩn người, gấp gáp nói: “Vậy cậu còn không mau đuổi theo.”

“Máy bay cất cánh rồi.”

“Vậy mua vé đi chuyến sau chưa?”

“Vé ba ngày tiếp đều bán sạch hết rồi.”

Thảm như vậy sao? Lạc Thư là một cậu trai ngây thơ, cho nên đối với lời nói dối trăm ngàn chỗ hở của người nào đó, tin tưởng không nghi ngờ. “Vậy tính sao bây giờ?”

Lạc Thư lo lắng thay hắn. Sao nhà dì lại sơ ý như vậy, trước khi đi cũng không kiểm tra, không phát hiện đã bỏ sót con trai của mình rồi ư? Tề Ngọc thấy cậu thật sự bị lừa, vì vậy giơ dây thừng trong tay lên, nói ra quyết định vừa mới nghĩ: “Cho nên, có thể chứa chấp chúng tôi vài ngày hay không?”

Hắn cười cười, Lạc Thư như muốn hôn mê, ừ ừ gật đầu.

Mơ màng dắt một người một chó tới chỗ ở của cậu. Đây là một trong những bất động sản đứng tên Lạc Thư. Lúc cha mẹ ly hôn phân chia tài sản, vì muốn bồi thường, cũng tính cả cậu vào trong. Bởi vậy cậu được chia không ít, hiện tại cũng coi như là một tiểu đại gia ngầm. Chỗ này là một căn hộ cao tầng, khi màn đêm buông xuống, đứng trước cửa sổ sát đất có thể ngắm toàn cảnh đêm phồn hoa. Diện tích căn hộ rất lớn, lại rất trống trải.

Một người ở rất cô đơn, nhưng mà cậu sớm đã quen. “Chỗ này của tớ chỉ có một cái giường lớn.”

Lạc Thư nhắc nhở chàng trai đang ăn cơm phía đối diện, “Cũng chỉ có một cái chăn.”

Ý là, nếu cậu muốn ở đây, thì chỉ có thể chung chăn chung gối với tôi. Tuy rằng trước đây hắn và cậu đã từng ngủ chung mấy ngày, nhưng theo lý hắn cũng không nên giành chăn với chủ nhà. “Nếu cậu không để ý, tôi có thể ngủ trên sô pha, đợi chút nữa tôi đi mua chăn.”

“Tớ rất để ý! Ngủ trên sô pha ngã bệnh thì sao đây? Cậu ngủ với tớ, quyết định vậy đi.

Nhà tớ, tớ nói mới tính.”

Lạc Thư sợ Tề Ngọc thật sự muốn ngủ trên sô pha, thái độ lập tức cứng rắn. Ngủ trên sô pha gì chứ! Nếu tới, vậy phải ngủ chung với cậu. Đối phương cúi đầu nhịn cười. “Được, nhà của cậu, cậu nói mới tính.”

Đứa nhỏ này sao lại đáng yêu như vậy? Làm hắn muốn khi dễ. (5) Bởi vì không nghĩ tới sẽ ăn Tết cùng người mình thích, nên Lạc Thư cũng không mong đợi gì vào đêm giao thừa. Thậm chí cậu nghĩ sẽ nằm cuộn trong chăn, vừa ăn mì gói, vừa xem xuân vãn, qua loa cho xong. Bởi vì năm trước của cậu cũng trôi qua như thế, chỉ là lần đó còn ăn chân gà. Nhưng mà năm nay lại có thêm một người ăn, còn có một con chó, đương nhiên cậu phải nghiêm túc chuẩn bị. Cho nên vào ngày giao thừa, mới sáng sớm cậu đã đi mua một đống nguyên liệu nấu ăn trở về, chuẩn bị trổ tài nấu nướng cho Tề Ngọc một bữa cơm tất niên linh đình. Lúc này Tề Ngọc đang đứng trước bàn ăn, nhìn một bàn nguyên liệu nấu ăn. “Cậu xác định chúng ta ăn hết?”

Tuy rằng hắn thích đồ ăn ngon, nhưng không thể lãng phí lương thực. Cũng đúng ha. Lạc Thư đứng trước bàn với hắn, vuốt cằm suy tư. Cuối cùng quyết định dựa theo khẩu vị của Tề Ngọc, hắn thích gì thì sẽ ăn cái đó. “Cậu muốn ăn món gì?”

“Sủi cảo.”

Tề Ngọc không nấu ăn, nhưng làm sủi cảo cũng được. Hắn hy vọng hôm nay mình có thể giúp một tay, chứ không muốn để cho Lạc Thư làm hết một mình. Bầu trời dần tối, hai người ngồi cạnh bàn gói sủi cảo, Bố Bố thì chơi với trái banh một lát, rồi nằm ngủ trước cửa sổ. Thỉnh thoảng Lạc Thư sẽ ngước lên nhìn Tề Ngọc đang gói sủi cảo, không biết suy nghĩ cái gì, bỗng dưng cúi đầu cười. Cười tới trong nhà đầy vị ngọt. Giải quyết cơm tối xong, thời gian tiếp theo chỉ có thể xem xuân vãn.

Nhưng năm nay là một năm rất đặc biệt đối với Lạc Thư, cậu quyết định sẽ kéo Tề Ngọc ra ngoài chơi. Tết năm nay vẫn chưa cấm đốt pháo hoa, cho nên còn có thể chơi.

Nhưng trong thành phố không có bán pháo hoa, muốn mua thì phải chạy đi rất xa. Vì thế Tề Ngọc dắt Bố Bố đang hưng phấn, cùng Lạc Thư đi tới chỗ rất xa. Bọn họ mua nhiều lắm, xách một túi đồ lớn đi tìm nơi trống trải. Có lẽ mọi người đều đang xem xuân vãn, nên mảnh đất này rất ít người, chỉ có vài phụ huynh dẫn con ra đốt pháo nhỏ, sau đó lạnh quá lại đi về. Dưới bầu trời đầy sao, từng đóa pháo hoa nổ tung trên nền trời, lướt qua trong giây lát. Tề Ngọc không thích chơi những thứ này, nên đứng bên cạnh nhìn cậu chơi.

Thiếu niên say mê cảnh đẹp, hưng phấn kêu wow wow. Tề Ngọc bị cậu lây nhiễm, không ngừng cười ra tiếng. Vừa đến 12 giờ. ‘Bùm —’ Tiếng pháo hoa truyền tới từ nơi rất xa. Không biết là ai bắn pháo lớn, bọn họ chỉ cần nhìn qua, từng chùm ánh sáng nở rộ trước mắt. Thiếu niên cầm pháo nhỏ cháy sắp hết, cao giọng nói với Tề Ngọc cách vài bước chân: “Tề Ngọc, năm mới vui vẻ!”

Tề Ngọc nhấc chân bước qua, cúi người đáp lại bên tai cậu. “Lạc Thư, năm mới vui vẻ.”

Giọng nói sát ở bên tai, ấm áp kiên định.

Phía chân trời đã yên tĩnh lại, chỉ có ánh đèn đường mờ ảo kéo dài cái bóng của bọn họ. Pháo nhỏ trong tay Lạc Thư đã cháy hết. Mấy lần cậu định mở miệng nói gì đó, phát hiện giọng của mình đang run rẩy, yết hầu đau muốn phát khóc. Cậu không biết mình bị làm sao, chỉ là bỗng dưng cảm thấy tủi thân, đau khổ chưa từng có. Trong đầu vang lên một âm thanh: Muốn khóc lớn không kiêng kỵ gì, không cần suy xét tới bất cứ ai, hôm nay chỉ cần khóc một lần, chỉ cần một lần thôi là đủ. Biết trạng thái của mình không ổn, cậu vội vàng cúi đầu, sợ bị Tề Ngọc phát hiện ra điều gì bất thường. Đáng tiếc đã chậm, Tề Ngọc nhạy bén nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của thiếu niên. Ngận nước, dưới ánh đèn thậm chí có thể nhìn thấy hai tròng mắt đang nổi sóng. “Cậu khóc?”

“Không có.”

Lạc Thư nhanh chóng phủ nhận, nhưng giọng nói của cậu đã làm bại lộ hết thảy. Tiếng nghẹn ngào tuy không rõ ràng, nhưng cũng không thể bỏ qua. Đang lúc cậu muốn bỏ trốn, gương mặt bị người ta nâng lên. Đôi tay lạnh băng kia áp vào hai bên má của cậu, chủ nhân của nó lặng im nhìn thẳng vào mắt cậu. Cánh môi của cậu run rẩy, cảm thấy không chịu nổi, dời mắt sang nơi khác. Yếu ớt giải thích: “Tớ không muốn khóc, nhưng không biết tại sao lại khóc.”

Bộ dáng cậy mạnh, quả thực đáng yêu tới tận tâm can người nào đó. Tề Ngọc thu liễm cảm xúc điên cuồng nơi đáy mắt, tới gần thiếu niên đang khóc đến đỏ mũi, hắn ôn nhu dẫn dắt: “Muốn khóc thì khóc đi, khóc ra rồi mới tốt.”

Rõ ràng chỉ là một câu đơn giản, lại thuận lợi mở khóa nơi nào đó trong lòng của thiếu niên. Âm thanh của cậu từ khẽ nức nở, tới khóc không thành tiếng. Đôi mắt đen trắng rõ ràng đã sớm đỏ lên, nước mắt rơi xuống không ngừng, lông mi bị dính nước, dưới ánh đèn đặc biệt lấp lánh. Tề Ngọc híp mắt thưởng thức hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được cúi đầu hôn lên mắt thiếu niên. Thật sự đáng yêu quá. Dáng vẻ bật khóc, làm cho người ta cảm thấy hưng phấn. Tuy không phải là bị hắn khi dễ mà khóc, nhưng lại tốt hơn so với mong đợi, hắn rất thích. Mí mắt nghênh đón một cái chạm khẽ ôn nhu quyến luyến, Lạc Thư hít mũi, nghẹn ngào lên tiếng: “Cậu hôn tớ, có phải là thích tớ hay không?”

Khóc nức nở cũng đáng yêu. Đáy mắt Tề Ngọc dần dần sâu thẳm, chạm vào khóe mắt đỏ của thiếu niên.

Hơi thở bình thường của hắn, đã sớm rối loạn.

Trong lòng hiện lên một cảm xúc mà ngay cả hắn cũng không hiểu rõ. Lạc Thư rốt cuộc phát hiện ra Tề Ngọc không thích hợp, bởi vì cậu thấy trong mắt Tề Ngọc là ý cười hưởng thụ. Cậu lại hít hít mũi, nói rất nghiêm túc: “Tề Ngọc, bỗng dưng tớ cảm thấy cậu có hơi biến thái.”

Giọng nói lạc hẳn đi, sự tủi thân của cậu không phải chỉ một chút, cảm xúc bắt đầu dâng lên lần nữa. “Cậu tiếp cận tớ chỉ vì muốn làm tớ khóc.

Bây giờ tớ khóc rồi, có phải cậu muốn đi hay không?”

“Các người đều giống nhau, chỉ vì thỏa mãn bản thân, mà không để tâm tới cảm nhận của tớ, chỉ muốn ức hiếp tớ.

Một khi đã đạt được mục đích rồi, sẽ quay đầu vứt bỏ tớ.”

“Tớ… Tớ nhìn qua dễ ức hiếp như vậy sao, thích tớ, khó đến vậy ư?”

Thiếu niên hoàn toàn chìm trong cảm xúc của mình, khóc đến thở hổn hển. Cậu càng khóc, Tề Ngọc càng cười đến ôn nhu. Hắn tựa đầu vào trán của thiếu niên. “Ngoan, nói thích tôi đi.”

Giống như đang kiên nhẫn dỗ dành trẻ con đang khóc. Lạc Thư hoàn toàn từ bỏ hình tượng của mình, dùng đôi mắt sưng húp, đối diện với chàng trai đang hứng thú dạt dào. Cậu sợ hãi hỏi: “Tớ nói rồi, cậu sẽ thích tớ sao?”

Tề Ngọc bật cười, “Cậu không thử sao biết.”

Hắn dùng lời nói dụ dỗ, làm thiếu niên sa vào mảnh lưới mà hắn đã giăng sẵn. Lạc Thư do dự, cẩn thận làm thử. “Tớ thật sự rất thích cậu, cậu cũng thích tớ một chút, có được không?”

Giọng nói xen lẫn tiếng nức nở, vừa mềm lại vừa ngoan. Đáng yêu vô cùng. Mục đích đã đạt được, Tề Ngọc nhìn vào mắt Lạc Thư, nở nụ cười xấu xa. Cậu nghe hắn nói: “Đây là lần thứ bảy.”

Quả nhiên là khốn nạn, lại còn biến thái. Pháo hoa lại nổ tung nơi phía chân trời. Trong lòng thiếu niên vô cùng tức giận, không chút nghĩ ngợi, một tay giữ gáy Tề Ngọc, hôn để trả thù. Lúc này không còn là chuồn chuồn lướt nước ngượng ngùng nữa, động tác tuy rằng vụng về, nhưng rất hung hăng. Đáy mắt của người nào đó đầy ý cười, vui vẻ tiếp nhận cách trả thù đặc biệt này. Hai người cùng tuổi không có kinh nghiệm gì, dưới bầu trời đầy pháo hoa, cậu tới tôi đi, cậu truy tôi đuổi. Chân trời như màu ngọc, những tảng mây lớn, che khuất cả tầm nhìn. Cảnh đêm có đẹp hay không, phải hỏi người trong cảnh. (6) Tề Ngọc: Cậu ấy thật sự quá đáng yêu. Làm sao bây giờ, sau này càng muốn khi dễ cậu ấy. Lạc Thư: Thấy tôi khóc đau khổ như vậy, mà cậu ta còn có hơi hưng phấn. Đồ xấu xa! Biến thái! Làm sao bây giờ, nhưng mình vẫn còn thích cậu ta. Gần như đã bị lãng quên – Bố Bố: gâu?