Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống

Chương 22: Chương 22





So với Lâm Nghệ buồn bực, tâm trạng những người khác đều rất không tồi, hoan thiên hỉ địa trở lại khách điếm, cũng muốn đặt cái phòng hạng sang gì đó để hưởng thụ một phen.

"A, cái WC kia rò rỉ, tí ta tí tách, thật khiến tôi phiền muốn chết!"
"Cậu thì có là gì? Cái giường kia của tôi cứng muốn chết!"
"Ghế sô pha của tôi còn bị khập khiễng nữa kìa!"
"Ông chủ, cho mỗi người chúng tôi một phòng hạng sang!"
Lại nghe thấy ông chủ nói: "Ngại quá, phòng chỗ chúng tôi tăng giá, hiện tại 1 đêm giá 150 nén bạc.

"
Mọi người:???
Nhìn Úc Khải không trả tiền cũng đi lên phòng ở tầng hai.

Sôi nổi hỏi.

"Vì sao cậu ấy không cần trả tiền?"
"À, bởi vì vị khách kia đã đặt phòng 10 ngày liền rồi.

"
Úc Khải dùng bạc hôm qua kiếm được trực tiếp đặt phòng cho những ngày về sau, bởi vì lười về sau lại đổi phòng.

[Ha ha ha, vận khí của Úc Khải cũng thật tốt quá rồi!]
[Trời ơi, thật sự không có kịch bản sao? Vận khí này cũng thật quá tốt rồi!]
"Tức quá!"
Mọi người không thể nề hà, chỉ có tức giận chửi hắc điếm!
Nhưng còn may chỉ có phòng hạng sang tăng giá, phòng hạng trung và phòng nhà dưới thì không, phòng hạng trung tuy có nhỏ hơn phòng hạng sang một chút, nhưng cũng tốt hơn phòng nhà dưới rất nhiều, một đêm chỉ cần 3 nén bạc.

Sợ ngày mai lại tăng giá, một đám người mau chóng học theo Úc Khải, đặt liền luôn mấy ngày còn lại rồi mới cảm thấy an tâm.

Cũng may giá cơm chiều không tăng, nhưng khi ăn cơm xong, Cảnh Vân Trăn cũng chưa thấy về, có lẽ lại đi ngồi tù trả góp rồi.

Úc Khải không để trong lòng, về phòng tiếp tục đi học.

Cậu vốn cảm thấy Cảnh Vân Trăn đã có tiền, đêm nay chắc chắn không tới cọ phòng cậu nữa.

Nhưng 9 giờ tối, tiếng gõ cửa quen thuộc lại vang lên.

"Người mới, nhìn vào giao tình hôm nay cùng đào quặng của chúng ta, cho tôi ở nhờ một đêm nhé?"
"Cảnh tiên sinh, tiền của anh đâu?"
Hôm nay đào quặng, Cảnh Vân Trăn nhất cũng kiếm lời một hai nghìn đi, sao không thuê nổi một phòng vậy?
"Đánh cuộc hết.

" Cảnh Vân Trăn ôm cái hộp, thở dài nói: "Kết quả rút được một đống vô dụng.

"
Úc Khải: "! ! ?"
Úc Khải khiếp sợ: "Anh cầm đi mở hết hộp mù sao?"
Cảnh Vân Trăn đúng lý hợp tình: "Đúng vậy! Chuẩn đàn ông phải dũng cảm khiêu chiến!"
Úc Khải: "! ! "
# Shock! Cảnh đại ảnh đế hãm sâu vào lốc xoáy cờ bạc #
Cái gì gọi là đánh bạc đánh đến hai bàn tay trắng?
Cảnh Vân Trăn dùng hành động để chứng minh rồi, đánh bạc sẽ không có kết cục tốt!
Nhưng cái gọi là cọ phòng một lần lạ, hai lần quen, Cảnh Vân Trăn đưa hộp đạo cụ và di động đầy pin không biết ở đâu ra cho Úc Khải, liền trực tiếp chen vào phòng tiến vào phòng tắm tắm rửa.


Vì thế Úc Khải lại lướt Weibo.

Phát hiện chương trình đã tung ra trailer.

Là đoạn cậu đổ thạch kia.

Đại khái là bởi vì Âu đến thái quá, cho nên trừ ngoài người bình luận 666666 ra, còn có không ít người hoài nghi có kịch bản, cảm thấy là tấm màn đen.

[ Này cũng quá giả đi? ]
[Đây chắc chắn là kịch bản! ]
[Rốt cục Úc Khải này có địa vị gì? Khiến chương trình nâng câu ta như vậy?]
[Ta rất ghét cậu ta, mạnh mẽ trói lấy Cảnh Vân Trăn cọ nhiệt độ, xào cp, thật là buồn nôn.

]
[Ta cũng vậy, sứ giả chính nghĩa gì chứ, chẳng có tí bản lĩnh nào, điên cuồng marketing các loại thiết lập, buồn nôn.

]
[Có thể là địa vị gì chứ, có lẽ là sau lưng có tư bản đập tiền!]
Kỳ thực nếu là bản thân Úc Khải nhìn thấy có nghệ nào may mắn như vậy, chỉ sợ cũng sẽ cảm thấy là kịch bản.

Nhưng cũng không phải.

Thực xin lỗi, cậu chính là may mắn như vậy đấy.

Cảnh Vân Trăn lúc này tắm rửa xong, đứng trước gương cạo râu.

"Đúng rồi.

" Úc Khải đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Cảnh tiên sinh, một cái hộp mù 30 nén bạc, cho dù anh mua hết, cũng không đến mức không thuê nổi một cái phòng nhà dưới chứ?"
Luôn có số lẻ đúng không?
Cảnh Vân Trăn: "À, bởi vì một phần tiền còn thừa cầm đi trả nợ.

"
Úc Khải: "Anh nợ tiền lúc nào?"
Cảnh Vân Trăn: "Con ngựa yêu của tôi đó, tôi mua chịu của ông chủ trạm dịch, ngày hôm qua còn thiếu vài nén bạc, cho nên tiền thừa đều cầm đi trả.

".

ngôn tình ngược
Úc Khải: "! ! Còn có thể mua chịu?"
Cảnh Vân Trăn: "Người khác không được, chỉ có tôi là được.

"
Úc Khải: "Vì sao?"
Chẳng lẽ có cách công lược trò chơi gì đặc biệt sao?
Cảnh Vân Trăn: "Bởi vì tôi đẹp trai mà.

"
Úc Khải: "! ! "
"Tôi còn đặt cho nó cái tên nữa"
"Tên là gì?"
"Cảnh Úc.

Uborghini.


"
Cảnh Úc.

Uborghini
Úc Khải:?
Tật xấu gì vậy!
Cảnh Vân Trăn: "Cảm động không? Anh đây đặt tên cho ngựa yêu cũng không quên chú mày.

"
Úc Tiểu Khải: Không dám động không dám động.

Nhưng mặt ngoài vẫn chỉ có thể gật gật đầu, cố gắng làm ra vẻ mặt cảm động: "Cảm động, siêu cảm động!"
Cảnh Vân Trăn: "Phốc!"
Tiếng cười quen thuộc.

Úc Khải: "! ! "
Mẹ nhà anh!
Cảnh Vân Trăn cạo râu xong đi tới, ngồi vào mép giường lau tóc, cũng thấy được cuộc thảo luận sôi nổi trên di động, chua một trận: "Tôi nói, người mới, tay này của cậu sao lại đỏ như vậy?"
"Chắc là!.

.

trời sinh?"
Úc Khải là kiểu người ra cửa thường xuyên nhặt được tiền, thực không hiểu ra sao, ở cửa nhà từng nhặt được 100 đồng.

Thời điểm cấp 1 lên cấp 2, bởi vì xuất ngoại chưa kịp thích ứng, thành tích thi tốt nghiệp chỉ có thể coi là trung bình, không được vào trường học tốt nhất, nhưng lúc ấy chính sách nhà nước thay đổi, cậu trời xui đất khiến trực tiếp được phân vào trường học tốt nhất.

Giai đoạn trước khi thi đại học bị cảm mạo trạng thái không tốt lắm, vốn cho rằng muốn toi đời, kết quả vào trường thi liền thấy.

Được lắm, cư nhiên tất cả đều là đề cậu đã từng làm!
Trực tiếp bước thẳng lên đường dây được trường đại học đứng đầu tuyển chọn.

Nhưng không ngờ vận khí của cậu cũng có tác dụng với Cảnh Vân Trăn! !.

.

?
Hơn nữa sau khi tới thế giới này, vận khí tựa hồ lại càng tốt hơn.

Trực tiếp từ cá mặn biến chủng thành cẩm lý.

Đại khái đây là! !
—— Vầng hào quang của nhân vật phản diện nhỉ!
Úc Tiểu Khải đột nhiên cảm thấy chiếc khăn quàng đỏ vốn không có trên ngực càng thêm sặc sỡ!
Cảnh Vân Trăn cũng càng chua, một hai muốn cùng Úc Khải bắt tay cọ tí Âu khí, không cho nắm? Trừ khi đáp ứng lát nữa giúp hắn rút thời trang.

Rút cái loại thời trang hoa hòe lòe loẹt sáng mù mắt xấu chết người đó sao?
Trong lòng Úc Tiểu Khải thực kháng cự, nhưng người nhỏ yếu đáng thương lại bất lực như cậu còn có thể làm sao bây giờ?
"Vậy hôm nay tôi muốn chơi một giờ.


"
"Được, một giờ thì một giờ.

" Cảnh Vân Trăn rất hào phóng đồng ý.

Vì thế Úc Khải tiếp tục vui sướng lướt Weibo, sau đó ở siêu thoại nhìn thấy đoàn đội Lâm Nghệ đăng một bức ảnh.

Là ngón chân bị sưng đỏ của cô.

"Thương Nghệ Nghệ của chúng ta quá T.

T cảm ơn anh Cảnh @ Cảnh Vân Trăn đẹp trai nhất thế giới.

"
Kèm với một bức ảnh cô đang ngồi trên lưng ngựa.

Bởi vì góc độ chụp rất thấp, không nhìn rõ quần áo người ngồi phía trước, chỉ biết mặc màu đen, dáng người cực kỳ giống Cảnh Vân Trăn.

Khu bình luận thoải mái an ủi và bát quái.

[Thương Nghệ Nghệ!]
[Người ngồi trước là Cảnh Vân Trăn sao? Oa, hai người thật xứng đôi nha!]
[ Trai tài gái sắc.

jpg ]
[Đây không phải là thông báo chính thức chứ?]
Có người gặm trai đẹp x trai đẹp, đương nhiên cũng có người gặm trai đẹp x nữ xinh.

Kỳ thực trong giới giải trí, loại Weibo này có rất nhiều, gặm thì gặm, rất nhiều người cũng không coi là thật.

Cố tình người đại diện của Lâm Nghệ trả lời một bình luận nhiệt tình: "Đừng nói bừa, tuy anh Cảnh đặc biệt chiếu cố Nghệ Nghệ của chúng ta, nhưng bọn họ chỉ là bạn tốt [ thẹn thùng ]".

Đặc biệt chiếu cố? Bạn tốt? Thẹn thùng?
Loại trả lời giấu đầu lòi đuôi này ngược lại càng khiến người ta cảm thấy bọn họ có gì đó phải không.

[ yooo~~~ ]
"Cảnh tiên sinh, Lâm Nghệ phát Weibo cảm ơn anh kìa.

"
"Thấy rồi, nhưng cô ta cảm ơn quá sớm.

"
Úc Khải:?
"Bởi vì ngày mai cô ta sẽ không cảm ơn tôi.

"
Cảnh Vân Trăn đứng trước gương hình như đang dán thứ gì lên mặt.

Úc Khải không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy trong giọng nói luôn bất cần đời kia có vài phần âm hiểm lạnh lẽo.

Ánh đèn chiếu xuống sườn mặt vô cùng sắc bén.

Vừa định hỏi thêm, liền thấy Cảnh Vân Trăn xoay người lại, hắn cư nhiên đang đắp mặt nạ: "Nhanh, người mới, chỉnh cho tôi một chút, nó bị lệch.

"
Úc Khải:?
Cậu cho rằng chuẩn đàn ông sẽ không đắp mặt nạ.

"Là người đại diện của ta bắt.

" Cảnh Vân Trăn cũng rất khó chịu: "Cô ấy nói ai bảo ta hôm nay không bôi kem chống nắng, cả ngày ở dưới tia tử ngoại, cần phải bảo dưỡng, nếu không liền thu di động của tôi.


"
Cảnh Vân Trăn hôm nay trộm lên xe sạc pin bị phát hiện.

"Cô ấy còn để ý gương mặt này hơn cả tôi, a, thứ đáng giá nhất của tôi chẳng lẽ là gương mặt này sao?"
Úc Khải: "! ! "
Không thì sao? Chẳng lẽ là cái miệng rộng này của anh?
Cảnh Vân Trăn: "Đương nhiên là mị lực nhân cách của tôi rồi!"
Anh mau câm miệng lại đi, đừng kéo thấp giá trị sắc đẹp của anh!
Úc Khải cố nén xúc động nghiến răng, giúp hắn chỉnh lại mặt nạ.

Sau đó liền thấy Cảnh Vân Trăn ngồi trên sô pha, hai mắt nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, giống như nhìn đồng hồ hẹn bom đếm ngược, hết giờ lập tức lột mặt nạ ném vào thùng rác, sau đó chụp ảnh thùng rác cho người đại diện.

Thành công hoàn thành nhiệm vụ.

Cảnh Vân Trăn hoàn thành nhiệm vụ tâm tình vui sướng, lại không biết lấy ra hai cái kẹo que ở đâu ra, trực tiếp lột vỏ cứng rắn đưa cho Úc Khải.

Nhắc nhở một câu.

"Lát nữa khi đánh răng nhớ đánh lâu một chút.

"
Úc Khải không để những lời này trong lòng, ăn kẹo, giúp Cảnh Vân Trăn rút thời trang liền đi vào phòng vệ sinh rửa mặt qua loa rồi lên giường ngủ.

Tận đến nửa đêm, cậu rời giường đi vệ sinh.

Trong phòng có đèn đi vệ sinh ban đêm, Úc Khải không mở đèn chính, nhưng khi cậu lần mò trong bóng tối vào phòng vệ sinh, mới vừa ngẩng đầu, còn chưa kịp bật đèn, lập tức đã bị hình ảnh trong gương dọa cho kêu lên: "Đậu móe!"
Cậu cư nhiên nhìn thấy một cái miệng phát ra ánh sáng màu xanh lục trôi nổi trong gương!
Sự kiện thần quái sao?!
"Sao thế?" Cảnh Vân Trăn bị đánh thức, nghe thấy động tĩnh, rời giường đi về phía cậu.

Không, không đúng, kia không phải Cảnh Vân Trăn.

Đó là một cái miệng lúc đóng lúc mở phát ra ánh sáng xanh lục!.

.

từ một hướng khác trong bóng tối đang trôi nổi về phía cậu!.

.

!!!
Úc Khải đột nhiên phản ứng lại, cậu coi như hiểu vì sao Cảnh Vân Trăn lại nói cậu đánh răng lâu một chút rồi.

Cái kẹo kia cư nhiên là dạ quang!!!
"Cậu không sao chứ?"
Thấy Úc Khải vẫn mãi không nói chuyện, Cảnh Vân Trăn có chút lo lắng, duỗi tay muốn bật đèn.

Úc Khải: "! ! Có việc.

"
Cậu nhìn bốn cánh môi màu lục quang trôi nổi lơ lửng lúc đóng lúc mở trong gương, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Một đêm này, Úc Khải không ngủ được.

Bởi vì vừa mở mắt là có thể thấy đôi môi xanh mượt của Cảnh Vân Trăn trong bóng tối, nhắm mắt lại, đầy đầu cũng là môi xanh mượt.

Quá ma tính.

Cá mặn, cư nhiên cũng mất ngủ.

.