Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 30




Vốn dĩ, Tỉnh Ngộ không có nghĩa vụ phải giúp Lâm Lạc nhiều như vậy.

Nhưng sau vài tháng, mối quan hệ giữa hai người không đơn thuần chỉ là đánh giá cao và cảm kích vì được đánh giá cao nữa rồi.

Miễn cưỡng tính thì cũng là bạn bè rồi.

Lâm Lạc cũng không khách sáo như ban đầu nữa.

Nói vài câu với Tỉnh Ngộ xong, Lâm Lạc xuống xe đi về.

Nhưng vừa đến đầu cầu thang, Lâm Lạc nghe thấy âm thanh ồn ào vọng tới từ cửa nhà mình, dường như có khá nhiều người.

Lâm Lạc cau mày.

Thường sống ở đây chỉ có mẹ con cậu, Lâm Nguyên Long không biết ở đâu, rất ít khi về nhà.

Sao trong nhà lại có nhiều người vậy nhỉ?

Lâm Lạc cảm thấy không đúng lắm.

Cậu chạy một mạch lên nhà, thấy có bốn năm người đàn ông to con đang đứng trước cửa, Lâm Nguyên Long và Phùng Quyên đang đứng cùng nhau, nhưng họ bị chặn lại ngoài cửa.

Những tên to xác đó chính là những kẻ đã chặn đường Lâm Lạc bên ngoài trường đêm hôm trước.

Lâm Lạc có hơi chột dạ, bọn này đến tận nhà cậu đòi nợ sao?

“Mẹ!” Lâm Lạc gọi Phùng Quyên.

Phùng Quyên quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Lạc liền nói nhanh:

“Nặc Nặc, đi mau, đừng qua đây, con đi qua chỗ ông chủ Tỉnh đi.”

“Ha, về rồi đấy à?”

Cậu vừa nói, mấy gã đàn ông kia đã nhìn thấy cậu, liền quay lại giễu cợt.

“Muốn đi? Không dễ vậy đâu!”

Tên đàn ông mặc áo khoác hôm đó nháy mắt với tên mặt rỗ bên cạnh.

Phùng Quyên lo lắng hét lên: “Nặc Nặc, chạy đi! Nhanh lên con!”

“Mẹ!” Đương nhiên Lâm Lạc không chạy, thậm chí còn tiến lên vài bước.

Sau đó cậu phát hiện chiếc áo len mẹ cậu đang mặc đã bị xé toạc.

Đó là chiếc áo len đỏ mới mua cho Phùng Quyên hôm nay, giá hơn 3.000 đồng.

Mặc dù hơn 3000 đồng bây giờ chỉ là một số tiền nhỏ đối với Lâm Lạc. Nhưng đó là chiếc áo len đầu tiên cậu mua cho mẹ, và mẹ cậu rõ ràng rất thích nó. Giờ bị đám người này làm hỏng rồi.

Ánh mắt Lâm Lạc chìm xuống, biểu cảm trên mặt trở nên lạnh lùng.

“Các người muốn làm gì?” Lâm Lạc lạnh lùng hỏi.

“Lại còn hỏi bọn tao muốn làm gì hả?” Mặt rỗ sợ Lâm Lạc bỏ chạy liền tiến tới nắm lấy cánh tay cậu, “Ranh con, mấy hôm trước mày đã hứa với bọn tao thế nào hả? "

"Mày đã không chịu ngoan ngoãn nghe lời, bọn tao chỉ có cách đến đây tìm mày."

“Mấy hôm trước?” Phùng Quyên sửng sốt, bà không hề biết việc lúc trước những người này từng đến tìm Lâm Lạc.

Phùng Quyên tức giận quay lại nhìn Lâm Nguyên Long, chửi rủa: "Họ Lâm kia, ông nói cái gì với bọn chúng vậy? Tại sao chúng lại tìm Nặc Nặc để đòi nợ? Nặc Nặc chỉ là một học sinh, lấy tiền đâu ra trả nợ cho ông?"

Lâm Nguyên Long cười xấu hổ, không thể không lùi lại một bước.

Nghe vợ tra hỏi, gã ta hiếm khi cảm thấy xấu hổ.

“Tôi cũng chỉ là…….bất đắc dĩ.”

"Em dâu này," gã đàn ông mặc áo khoác mỉm cười vỗ vai Phùng Quyên, "Em đừng lo, em còn không biết sao, con trai em giờ rất lợi hại nha."

"Cậu ta quen biết ông chủ lớn, ra vào nhà hàng tư nhân cao cấp, đi xe sang tận mấy triệu, sao có thể thiếu chút tiền này? Phải không nhóc?"

Gã mặc áo khoác nhìn Lâm Lạc.

Lâm Lạc vô cảm nói: "Ông đang nói cái gì vậy?"

"Đừng chối," gã đàn ông mặc áo khoác nói, "các anh đây đều đã thấy hết rồi... nhưng việc này cũng không quan trọng, dù cậu có thừa nhận hay không thì hôm nay cậu vẫn phải trả tiền."

Nói xong gã giơ tay xoa xoa đầu Lâm Lạc: “Lấy tiền ra đi, nhóc con.”

Phùng Quyên nghe xong liền cảm thấy bối rối, bà mơ hồ đoán được ông chủ lớn mà họ đang nói đến chính là Tỉnh Ngộ.

Nhưng Tỉnh Ngộ chỉ đánh giá cao tài năng hội họa của Lâm Lạc mà thôi, những kẻ này đang nói cái gì vậy?

Phùng Quyên mấp máy môi, muốn hỏi Lâm Lạc xem chuyện gì đã xảy ra.

Còn chưa kịp nói, Lâm Lạc đã ra hiệu cho bà im lặng, sau đó nhìn Lâm Nguyên Long đang đứng trong góc, thờ ơ nói:

“Lâm Nguyên Long, đống lộn xộn này là do ông gây ra, ông tự đến mà dọn.”

"Các người cút ngay, đây là nhà của mẹ tôi, không chào đón các người."

Sắc mặt Lâm Nguyên Long có chút không nhịn được nữa, nhưng tình thế đang bất lợi nên gã chỉ có thể nói nhỏ: "Nặc Nặc, ba dù sao cũng là ba của con. Giờ con có tiền rồi, nên giúp ba đi chứ."

“Câm miệng!” Lâm Lạc tức giận nói, “Ông còn có mặt mũi nói ông là ba tôi sao? Đừng nói tôi không có tiền, cho dù có tiền cũng không giúp ông trả nợ cờ bạc đâu. "

Lâm Lạc lấy điện thoại ra, định gọi 110 đưa tất cả những người này, bao gồm cả Lâm Nguyên Long đến đồn cảnh sát.

Tội đánh bạc này, không ai thoát được.

Nhưng cậu vừa lấy điện thoại ra thì đã bị gã bên cạnh đánh vào mặt.

Điện thoại rơi xuống đất.

“Mày làm cái gì vậy?” Mặt rỗ chửi rủa, “Muốn gọi cảnh sát sao?”

Gã lại giơ tay lên muốn đánh tiếp.

“Đừng, đại ca!” Phùng Quyên nhanh chóng nắm kéo tay mặt rỗ, cầu xin, “Nặc Nặc vẫn là một đứa trẻ, nó còn nhỏ, anh đừng chấp nó.”

“Cút ngay!” Mặt rỗ hất tay bà ra, “Việc gì đến mày?”

Phùng Quyên lập tức bị đẩy ngã, đầu va mạnh vào tường.

“Mẹ!” Lâm Lạc sốt ruột vô cùng.

“Mang tiền ra đây!” Mặt rỗ túm lấy Lâm Lạc, không cho cậu tiến lên, “Hôm nay không có tiền thì đừng hòng xong chuyện.”

Lâm Lạc tức giận đến mức thái dương giật giật, máu trào lên não, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào mặt rỗ:

“Buông tay!”

“Ô kìa,” Mặt rỗ cười khục khặc, “Dữ dội đấy? Mày muốn làm gì hả?”

Gã muốn đấm vào mặt Lâm Lạc, nhưng bị cậu chặn lại.

“Dừng tay.” Gã đàn ông mặc áo khoác đứng cạnh châm thuốc, “Đừng động thủ, chúng ta chỉ tới lấy tiền thôi.”

Mặt rỗ bực mình buông tay.

Lâm Lạc hừ lạnh.

Rồi lại thấy gã đàn ông mặc áo khoác túm tóc Phùng Quyên, nắm cổ bà rồi nói:

“Cậu có trả tiền hay không? Nếu không trả, mẹ cậu sẽ gặp nguy hiểm.”

“Anh Vương!” Lâm Nguyên Long bước tới, gọi một tiếng.

Gã mặc áo khoác được gọi là anh Vương kia lườm một cái: “Làm sao, không nỡ à?”

Hai má Lâm Nguyên Long khẽ co giật, cúi đầu khom lưng đáp: “Không phải, tôi chỉ là…..”

“Vậy thì mẹ nó câm mồm đi.” Gã đàn ông áo khoác nói, “Nếu không lấy được tiền, hôm nay tao không chỉ chặt tay mày, mà sẽ còn chăm sóc luôn cả vợ mày!”.

Gã mặc áo khoác nắm cằm Phùng Quyên, nhìn nhìn mặt bà rồi cười nói: “Trông mày chẳng ra sao mà lại có bà vợ xinh đẹp thế này nhỉ, chỉ tiếc là tàn tật.”

“Nhưng cũng không vấn đề gì.”

“Ông dám!” Nghe gã nói, Lâm Nguyên Long còn chưa kịp phản ứng, Lâm Lạc đã vọt lên.

Cậu chỉ vào gã đàn ông được gọi là anh Vương kia, gằn từng chữ: "Ông dám động vào mẹ tôi, hôm nay một đồng các ông cũng không lấy được."

“Vậy cậu có trả tiền không?” Anh Vương lại hỏi

Lồng ngực Lâm Lạc phập phồng hai lần, cậu hít một hơi thật sâu, nheo mắt lại, khóe môi nhếch lên:

“Được, ông muốn bao nhiêu cũng được.”

“Không phải chỉ là tiền thôi sao?”

“Bây giờ tôi sẽ đưa.”

“Nhưng ông phải hứa, không được đụng tới mẹ tôi. Còn nữa, cầm tiền xong thì cút đi, sau này không được đến nhà tôi nữa, nếu không chớ trách tôi.”

“Các ông cũng biết tôi đã leo lên được ông chủ lớn rồi, vậy thì nên hiểu, nếu làm anh ta tức giận, vậy sẽ không đơn giản chỉ là không lấy được tiền thôi đâu.”

“Được.” Anh Vương cười cười, vẫy mặt rỗ, “Mày đi cùng cậu ta đi lấy tiền, bọn tao ở đây chờ.”