Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 43




Động tác của Tỉnh Ngộ dừng lại, ánh mắt anh bất giác rơi vào môi Lâm Lạc.

Lâm Lạc vẫn đang thúc giục: "Mau lên, có một miếng đậu phụ thối cũng không cho sao?"

Tỉnh Ngộ dùng xiên cửa hàng cho đút một miếng đậu phụ thối vào miệng Lâm Lạc.

Lâm Lạc ăn một miếng rồi cười với anh, đứng lên nói: "Đi thôi, đi xem nơi trước đây anh ấy ở nơi nào."

Lâm Lạc ném chiếc bát rỗng vào thùng rác và đi về phía trước.

Tỉnh Ngộ còn chưa hoàn hồn, theo bản năng đi theo phía sau.

“Thật ra, trước đây tôi thường cùng Lâm Lạc đến đây.” Lâm Lạc nói, “Anh ấy thỉnh thoảng lại ngồi xổm trên phố vẽ tranh”.

"Đừng nhìn con phố này bây giờ cũ nát như vậy, trước kia nó rất đẹp."

“Bây giờ cũng vẫn rất đẹp.” Tỉnh Ngộ nói.

“Hả?” Lâm Lạc quay đầu lại.

Tỉnh Ngộ nói: "Nơi đây mang đầy hơi thở của cuộc sống, một thắng cảnh của thành phố này."

Trong không khí tràn ngập mùi đậu phụ thối, thịt xiên nướng, khoai lang nướng... người đến kẻ đi, tiếng nói chuyện, tiếng cười nói, những bức tường cũ kỹ, khung cửa sổ sắt gỉ,... tất cả cùng tạo nên một bức tranh về thành phố này.

Lâm Lạc quay lại, nhìn thấy một quán lẩu với cái tên quen thuộc.

Nhìn lại, nhà hàng lẩu vẫn có một tấm biển, trên đó viết đây là nhà hàng lẩu nơi Lâm Lạc từng làm việc.

Cửa hàng kinh doanh rất ổn, bên trong có rất nhiều người, đó là một chuỗi cửa hàng, đây là cửa hàng chính.

Bước vào cửa hàng, cậu nhìn thấy những bức tranh của chính mình đang treo trên tường.

Lâm Lạc có chút buồn cười, không ngờ lại có thể dùng cái này làm bảng hiệu.

“Anh ấy thực sự từng làm việc trong cửa hàng này sao?” Tỉnh Ngộ hỏi.

Lâm Lạc gật đầu, nhìn phong cách trang trí của quán lẩu với vẻ mất mát và hoài niệm.

Mọi thứ ở đây đã thay đổi.

Trang trí đã thay đổi, con người cũng đã thay đổi.

Ông chủ ban đầu có lẽ giờ cũng chẳng có thời gian đến cửa hàng để tự mình làm việc.

Nhưng mà cũng vậy thôi, cho dù có nhìn thấy người quen nào đó, nhưng giờ cậu không phải Lâm Lạc, đối phương cũng sẽ không nhận ra cậu.

Lâm Lạc đưa Tỉnh Ngộ đi dạo quanh khu phố nơi cậu từng sống, cuối cùng tìm được một cửa hàng văn phòng phẩm, mua một cây bút chì và một xấp giấy phác thảo, ngồi xổm trên phố vẽ một bức tranh.

Đường đường chủ tịch tập đoàn Vũ Quang, thực sự đang ngồi bất động bên cậu, xem cậu vẽ tranh.

Vẽ một lúc lâu, và Tỉnh Ngộ nhận ra có điều gì đó không ổn.

Nhìn gần hơn, anh hỏi cậu, "Cậu đang vẽ gì vậy?"

“Anh không nhìn ra sao?” Lâm Lạc hỏi ngược lại.

Tỉnh Ngộ cau mày, cái bát tròn này, đậu phụ hình khối, còn có rau mùi...

Khóe miệng Tỉnh Ngộ hơi giật giật: "Đậu phụ thối sao?"

Lâm Lạc gật đầu rất tự nhiên: “Đúng rồi.”

Tỉnh Ngộ: “………..”

Lâm Lạc: “Vẽ xong tôi sẽ tặng cho anh.”

Tỉnh Ngộ do dự muốn nói lại thôi.

Lâm Lạc lại nói: "Tranh của tôi không dễ dàng cho đi đâu, anh phải biết tự bằng lòng."

Tỉnh Ngộ dở khóc dở cười: "Được, vậy thì cám ơn món quà của đại họa sĩ Nặc Nặc."

Khi Lâm Lạc vẽ xong bức tranh này, trời đã xế chiều.

Lâm Lạc cất bút, ở góc dưới bên phải viết hai chữ "Lâm Nặc" rồng bay phượng múa.

Sau đó đặt bức tranh vào tay Tỉnh Ngộ.

Cậu đứng dậy, vỗ nhẹ bụi bẩn trên mông, lại nhìn hoàng hôn đỏ rực rồi vươn vai.

“Đã muộn như vậy rồi.” Lâm Lạc có chút kinh ngạc.

Tỉnh Ngộ nhìn xuống bức tranh trong tay, cười nói: “Nói sẽ cùng cậu đi chơi, cậu lại ngồi hàng rong ăn cả nửa ngày, lại ngồi vỉa hè vẽ tranh thêm nửa ngày nữa.”

"Dẫn anh đi xem Lâm Lạc trước đây sống ở nơi nào," Lâm Lạc nói, "Anh không phải rất thích anh ấy sao? Anh không phải tò mò về cuộc sống trước khi chết của anh ấy sao?"

“Tôi rất thích.” Tỉnh Ngộ nói, “Cảm ơn.”

"Nếu cậu còn biết thêm chuyện gì về Lâm Lạc, tôi đều rất muốn nghe."

“Giờ không nghi ngờ tôi nói dối nữa sao?” Lâm Lạc cười hỏi.

Trên thực tế, nếu cẩn thận mà suy nghĩ, Tỉnh Ngộ không nghĩ rằng một đứa trẻ có thể nhớ rõ những chuyện của hơn chục năm trước như vậy.

Nhưng mọi thứ Lâm Lạc nói đều rất tự nhiên, và có rất nhiều chi tiết, khiến người ta cảm thấy rất thật, không thể không tin được.

Nếu giờ anh trở về rồi cho người kiểm tra lại, nếu những gì Lâm Lạc nói là sự thật, đương nhiên sẽ biết cậu có nói dối hay không.

Tỉnh Ngộ tin Nặc Nặc của anh sẽ không nói dối.

“Tôi không nghi ngờ nữa rồi,” Tỉnh Ngộ nói.

Sau hôm nay, Tỉnh Ngộ mang bức tranh món đậu phụ thối mà Lâm Lạc đưa, đặc biệt thiết kế khung riêng, và cũng treo nó trong phòng làm việc của mình bên cạnh bức "Biển" của Lâm Lạc.

Thực ra, Tỉnh Ngộ đã xác định được thời gian "Biển" được sáng tác từ rất lâu rồi.

Kết quả thẩm định cho thấy thời gian sáng tác của bức tranh này không quá một năm.

Tất nhiên, xét trên quan điểm về thương mại, bức tranh này có phải do Lâm Lạc vẽ hay không đã không còn quá quan trọng nữa. Tỉnh Ngộ nói phải thì chính là phải.

Nhưng đối với Tỉnh Ngộ, còn có chuyện khác quan trọng hơn.

Tỉnh Ngộ nhìn hai bức tranh treo trên tường.

Một bức "Biển" trị giá 200 triệu, và bức ký họa "Đậu phụ thối" mà Nặc Nặc đã vẽ, nếu đem bán thì không được nổi 2 đồng.

Nhưng hai bức tranh lại rất giống nhau, dù một bức là ký họa và bức còn lại là sơn dầu.

Anh thậm chí còn cảm thấy Nặc Nặc không hề bắt chước, cậu đã vẽ theo phong cách đó.

Nhưng trên thế giới này sao có thể có hai người với phong cách vẽ giống hệt nhau?

Tại sao Nặc Nặc lại biết nhiều thứ về Lâm Lạc như vậy? Thậm chí còn biết anh ấy thích ăn gì.

Tỉnh Ngộ nhớ lại lần đầu tiên anh gặp Lâm Nặc.

Trên bãi biển đêm đó, chỉ thoáng nhìn Lâm Nặc, anh đã cảm thấy cậu bé giống Lâm Lạc.

Ánh mắt, biểu cảm, giọng nói của họ... Tỉnh Ngộ mở đồng hồ bỏ túi, nhìn vào bức ảnh của Lâm Lạc trong đó.

Cứ như thể Lâm Lạc đã sống lại trên người thiếu niên tên Lâm Nặc này vậy.

Nghĩ đến đây, Tỉnh Ngộ vô lực mỉm cười, lắc đầu, gạt bỏ ý nghĩ vớ vẩn này.

  ……

Trong nháy mắt, kỳ nghỉ ba tháng đã trôi qua.

Giữa tháng 9, Lâm Lạc đến Bắc Kinh để nhập học đại học.

Vào ngày báo danh, Phùng Quyên và Tỉnh Ngộ đã cùng nhau đưa Lâm Lạc đến trường.

Nhà của Tỉnh Ngộ ban đầu ở Bắc Kinh nên anh đã đưa hai mẹ con đến cổng Học viện Mỹ thuật Quốc gia, giúp Lâm Lạc kéo va li và báo danh tại khoa tranh sơn dầu.

Sau khi xuống xe, cả ba đều thu hút sự chú ý của người qua đường.

Tỉnh Ngộ quá bắt mắt.

Dáng cao chân dài, đứng giữa đám đông, anh quả thực rất nổi bật.

Lâm Lạc vẫn mặc quần cộc áo ngắn tay đơn giản và đi giày thể thao, mái tóc đen ngắn, cả người tràn đầy hơi thở thanh xuân – hình tượng này hiếm thấy ở khoa tranh sơn dầu.

Nhìn quanh, sinh viên khoa tranh sơn dầu đầu tóc rất sặc sỡ hoa lá cành, màu nào cũng thấy, chỉ màu đen thì không.

Cái này chủ yếu là do Phùng Quyên không cho phép.

Tất nhiên, Lâm Lạc đối với ngoại hình của mình cũng không thực sự đòi hỏi gì nhiều.

Quần áo, chỉ cần thoải mái và đơn giản, đầu tóc cũng vậy.

Ngoại trừ vẽ tranh, Tỉnh Ngộ và mẹ, những thứ khác không quan trọng.

“Giấy báo nhập học.” Bên trong gian tranh sơn dầu, cô gái có mái tóc xoăn dài vừa phải, mặc váy dài và tất chân giơ tay với Lâm Lạc.

Báo danh xong, học tỷ nọ mỉm cười liếc nhìn Tỉnh Ngộ đang đứng cạnh, chỉ sang hướng khác, khẽ nói:

"Qua đó lấy chăn và nhận phòng đi."

Học tỷ này tuy xinh đẹp nhưng giọng nói hơi khàn.

“Cảm ơn học tỷ.” Lâm Lạc nói.

Cậu đang định đi thì đột nhiên một giọng nữ cất lên rất ngạc nhiên:

“Anh Tỉnh Ngộ?!”

Lâm Lạc quay đầu lại và nhìn thấy một cô gái cao với mái tóc nhuộm màu hồng mặc váy ngắn, đang chào hỏi Tỉnh Ngộ:

“Anh tới gặp em sao?”