Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 46




Lâm Lạc nhìn xuống tay mình.

Diện mạo của nguyên chủ Lâm Nặc, hoàn toàn không giống với Lâm Lạc.

Cậu không cao lắm, chỉ hơn một mét bảy, khung xương nhỏ, có lẽ do suy dinh dưỡng nên phát triển không tốt.

Là bộ dạng của một đứa trẻ ngoan.

Tay Tỉnh Ngộ có thể dễ dàng nắm lấy tay cậu.

Người đàn ông kéo cậu đi vòng quanh từ phía bên của phòng sơn dầu, sau đó còn đi vào một khu rừng nhân tạo. Trong rừng có vài con đường nhỏ, điểm cuối của những con đường này đều dẫn tới một đình nghỉ chân hình bát giác.

Tòa nhà sơn dầu theo phong cách phương Tây, đình nghỉ chân phía sau tòa nhà lại mang phong cách Trung Quốc - hai phong cách được pha trộn hoàn hảo với nhau và không hề gây khó chịu.

Trong đình nghỉ đầy lá vàng.

Bước lên còn vang tiếng sột soạt.

Tỉnh Ngộ dẫn Lâm Lạc đi qua con đường trải đầy lá vàng bước tới đình nghỉ chân kia.

Cậu ngẩng đầu lên quan sát hoa văn trong đình dưới ngọn đèn đường mờ ảo, hoa văn chính là các vị thần tiên trong những mẩu truyện thần thoại.

Rất đẹp, thoạt nhìn không phải do người thường vẽ.

Tỉnh Ngộ thả tay Lâm Lạc ra.

Lâm Lạc liếc mắt nhìn xuống, có hơi tiếc nuối.

"Đình nghỉ chân này rất đẹp, nhưng cậu có biết tại sao không có ai tới đây không?"

“Tại sao?” Lâm Lạc quay đầu lại hỏi.

Tỉnh Ngộ nói: "Bởi vì ở đây từng có người chết."

Lâm Lạc: “…………..”

Tỉnh Ngộ tiếp tục: "Chuyện xảy ra lâu rồi, một sinh viên trường cậu bị từ chối tình cảm rồi treo cổ tự tử ở đây."

"Bởi vì đối phương cho rằng giới tính của cô ấy không phù hợp, cô ấy là con gái, người kia cũng là một cô gái."

Lâm Lạc: “………………”

Lâm Lạc xoay người rời đi: "Chuyện này không hay ho chút nào."

“Buổi tối anh lại tới chỗ này, không thấy dọa người sao?” Lâm Lạc tâm tình không tốt nói.

"Nặc Nặc." Tỉnh Ngộ nắm lấy cổ tay của cậu, cười nói, "Có gì mà dọa người, đây đều đã là chuyện rất lâu trước kia rồi, cậu sợ sao?"

“Ai sợ?” Lâm Lạc không chịu thừa nhận, “Tôi chỉ là không thích chuyện này, không may mắn.”

Ba từ "không may mắn" rất tế nhị.

Tỉnh Ngộ trầm mặc nhìn cậu cười: "Lại đây."

“Làm gì?”

Tỉnh Ngộ nắm cổ tay Lâm Lạc kéo người lại gần mình, đi ra phía ngoài đình bát giác.

"Thực ra, tôi muốn cho cậu xem một vài thứ khác."

Tỉnh Ngộ kéo Lâm Lạc xuống dưới một cái cây cao không biết tên, sau đó để cậu đứng trước thân cây.

“Quay người lại.” Tỉnh Ngộ bảo cậu quay mặt về phía thân cây, quay lưng về phía mình, sau đó nắm lấy eo Lâm Lạc nâng lên.

Lâm Lạc sửng sốt, theo bản năng ôm lấy thân cây kêu lên: "Anh làm gì vậy?"

“Lên đi.” Tỉnh Ngộ cười, “Đừng hỏi tại sao, cứ đi lên rồi nói.”

Lâm Lạc chưa bao giờ thấy cạn lời với Tỉnh Ngộ như bây giờ!

Buổi tối lại kéo cậu tới đình từng có người chết để trèo cây, học viện mỹ thuật thì cũng không cần phải khác biệt thế chứ?!

Tuy nhiên, Lâm Lạc vẫn nghe theo anh.

Cậu tức giận ôm lấy thân cây, với sức đẩy của Tỉnh Ngộ, cuối cùng cũng thành công leo lên.

Sau đó cậu nhìn xuống, Tỉnh Ngộ đang rất nhanh nhẹn leo lên.

Tỉnh Ngộ dường như biết cậu kinh ngạc cái gì, cười giải thích: "Tôi từ nhỏ đã luyện tập rồi."

"Ồ..." Lâm Lạc càng kinh ngạc.

“Ba tôi,” Tỉnh Ngộ nói, “Khi tôi còn nhỏ, ông ấy đã ném tôi vào núi cắm trại, ông ấy nói làm vậy là đang huấn luyện tôi, thậm chí còn đăng ký cho tôi các lớp học để luyện võ và tự vệ, leo cây với tôi rất đơn giản. "

Lâm Lạc liếc nhìn vóc dáng của Tỉnh Ngộ, nói: "Chỉ dựa vào thân thủ này của anh, chắc không ai nhắm vào anh đâu"

“Lúc nhỏ tôi còi lắm.”

Tỉnh Ngộ đi tới chỗ Lâm Lạc, cùng cậu đứng trên một cành cây rậm rạp, sợ Lâm Lạc té ngã, anh nhẹ nhàng đỡ lấy eo cậu rồi chỉ về phía Nam:

“Cậu nhìn đằng kia kìa.”

Lâm Lạc nhìn về hướng Tỉnh Ngộ chỉ, rồi cậu nhìn thấy một dải Ngân hà.

Đó là con đường ngoài cổng phía Nam của trường, ánh đèn rực rỡ.

Chỗ họ đang đứng khá cao, từ đây nhìn xuống có thể thấy toàn cảnh ánh đèn, tựa như dải Ngân hà trải rộng trong đêm tối.

Gió đêm, lá vàng, đình nghỉ chân, dải Ngân hà.

Lâm Lạc quay đầu lại, nhìn những người xung quanh, còn có Tỉnh Ngộ.

Lâm Lạc cảm thấy Tỉnh Ngộ nhất định là sự đền bù của ông trời cho những bất hạnh của cậu trong kiếp trước.

  ……

Mãi tới khi trở về ký túc xá, Lâm Lạc vẫn còn đang ngẩn ngơ, trong đầu hiện lên gương mặt của Tỉnh Ngộ.

Vì vậy, khi cậu vừa mở cửa ký túc xá, nhìn thấy học tỷ tóc xoăn dài trưa nay, cậu giật mình lùi lại một bước, đỏ bừng cả mặt:

“Xin, xin lỗi, học tỷ, em đi nhầm phòng!”

Cậu quay đầu định rời đi.

"Học tỷ" nắm lấy tay cậu rồi ép tay Lâm Lạc lên bộ ngực phẳng lì của mình.

Lâm Lạc: “………”

Nhìn thấy vẻ mặt của học đệ, Biệt Nhất Cách bật cười nói: "Giờ thì biết rồi chứ? Em không đi nhầm đâu. Đây là ký túc xá của em, tòa nhà 12 phòng 817."

“Tôi cũng không phải học tỷ.”

"Tôi tên là Biệt Nhất Cách, là sinh viên năm hai." Biệt Nhất Cách vỗ vai Lâm Lạc, "Được rồi, tiểu học đệ, đi vào tắm rửa rồi ngủ đi. Khóa huấn luyện quân sự sẽ bắt đầu vào ngày mai, em sẽ không thể ngủ ngon được đâu. "

“Học trưởng?” Lâm Lạc có chút sững sờ.

“Đúng.” Biệt Nhất Cách cười nói, “Có muốn chạm vào tiểu huynh đệ của tôi không?”

"..." Lâm Lạc vội vàng lắc đầu, "Không cần đâu."

Ngập ngừng một chút, cậu nói thêm: "Tên này rất hợp với anh."

Biệt Nhất Cách cười lớn.

Bước vào phòng, Lâm Lạc thấy ngoài cậu ra thì những người khác đều đã ở đó.

Nam sinh hồi chiều đang nằm trên bàn vẽ tranh, thấy cậu về, cậu ta cười chào hỏi rồi lại cúi đầu xuống vẽ tiếp.

Còn người thứ 4 trong ký túc xá là một anh chàng vạm vỡ cao 1,9m, tóc nhuộm vàng, vừa thấy cậu vào đã nói:

“Cậu chính là Lâm Nặc sao? Ôi má ơi, sao lại mềm mềm nộn nộn như vậy nha?”

Giống như bánh bao Đông Bắc vậy.

“Là tôi.” Lâm Lạc đáp.

Đại hán Đông Bắc nói: “Tôi tên Mao Tuấn, cậu cũng nghe rồi đó, tôi là người Đông Bắc, sắp 18 tuổi.”

“Tôi có nghe nói về cậu, thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay, nghe nói kỳ thi liên trường năm trước cậu cũng đứng đầu, kỳ thi các môn văn hóa cũng đứng nhất luôn!”

“Cậu giỏi quá đi mất!” Đại hán Đông Bắc cảm thán, “Không ngờ tôi lại được xếp vào cùng ký túc xá với cậu đó!”

Lâm Lạc khóe miệng hơi giật giật: "Cậu còn chưa đủ 18 tuổi sao?"

“Chưa.” Mao Tuấn gãi gãi đầu, “Nhưng mà tôi cao nha.”

Lâm Lạc nhìn đối phương cao hơn 1,9 mét, ước chừng nặng hơn 80 ký, lâm vào trầm tư.

“Cậu chính là Lâm Nặc sao?” Một nam sinh ít nói giờ mới mở miệng, ngượng ngùng nói, “Tôi tên là Hạ Văn Thu, là người Tây Nam. Tôi có nghe nói về cậu, cũng đã xem tranh của cậu rồi”.

"Cậu vẽ rất đẹp, thật đó, quá tuyệt vời."

"Yo," Biệt Nhất Cách đi phía sau Lâm Lạc, mỉm cười, "Hóa ra Lâm Nặc nổi tiếng như vậy nha?"

“Đâu có đâu có.” Lâm Lạc có chút ngượng ngùng, “Chỉ là may mắn mà thôi.”

“Nếu cậu mà là may mắn, vậy tôi đây phải thi tới hai ba năm mới vào được Học viện Mỹ thuật Quốc gia, còn không phải xấu hổ muốn chết sao.” Biệt Nhất Cách cười.

Lâm Lạc chưa bao giờ được một đám người vây quanh khen ngợi, có hơi choáng ngợp.

“Không, không, tiền bối hẳn là rất lợi hại.” Lâm Lạc nhìn vạt áo anh ta, “Anh cá tính như vậy, tranh của anh hẳn là cũng rất độc đáo.”

Nếu Tỉnh Ngộ ở đây, nhất định sẽ thở phào nhẹ nhõm, Nặc Nặc nhà anh rốt cuộc cũng biết nói tiếng người rồi, không như lúc đầu, cứ hễ mở miệng là khiến người ta tức chết.

Biệt Nhất Cách cười, vỗ vỗ vai Lâm Lạc:

“Thật khéo miệng.”

Lâm Lạc hơi xấu hổ vì được khen ngợi, nhưng cũng thở phào.

Có vẻ như những người bạn cùng phòng của cậu khá dễ chịu.

Lâm Lạc cũng có chút mong đợi về bốn năm tiếp theo của cuộc sống đại học.