Sau Khi Cường Đoạt Nam Phụ, Khí Vận Ta Siêu Tốt

Chương 31: Chương 31





Khương Tuế Ngọc cũng không hiểu chính mình, tại sao lại vô thức chặn mũi tên cho hắn.
Nhất định là não mình bị hỏng rồi.

Đúng, nhất định là vậy.
Đến lúc này, nàng vẫn không ngừng tự thuyết phục bản thân.
Khi hung khí đó xuyên qua cơ thể nàng, nàng có thể cảm nhận rõ ràng dòng máu ấm nóng dần dần chảy từ trong cơ thể ra, cảm giác tính mạng đang từng chút trôi qua chưa bao giờ rõ ràng đến vậy.
Thật sự rất đau! Mắt nàng dần dần mờ đi, trong tầm mắt, hình ảnh vẻ mặt Thôi Mạch Chu bắt đầu mơ hồ, nhìn không rõ nữa.
Nàng hiếm khi có thể nhìn thấy vẻ mặt vô cùng lo lắng gấp gáp của Thôi Mạch Chu.

Miệng hắn cứ mở ra rồi khép lại, gần như đang muốn hét lên điều gì đó.
Nàng rất muốn nghe cho rõ, nhưng mà, đã không còn sức lực nữa...!
Ting ting ting ting!
Báo động của hệ thống vang lên.
[Giá trị sinh mệnh của ký chủ đang bắt đầu giảm, khởi động chế độ bảo vệ.

Giá trị sinh mệnh của ký chủ còn lại 80%...]

[Giá trị sinh mệnh còn lại 50%...!20%...]
[0%]
...!
Nghe thấy tin đó, ngày hôm ấy hoàng cung thay đổi, cảnh tượng rung động lòng người, vô cùng nguy hiểm, suýt chút nữa đã khiến cho kẻ phản bội Ninh Vương đạt được mục đích.
May mà Thôi Mạch Chu, Thôi công tử đã một mình đảm đương một phía, sai người đi thông báo cho quân đội Ngũ thành vào cung tiếp ứng, mới hoàn toàn bắt được tên phản bội đó.
Chỉ là có một chuyện rất kì lạ, đó là Trường Nhạc Huyện chúa sau khi bị thương nặng thì mất tích không rõ nguyên nhân.

Mặc dù nữ hoàng và người nhà họ Thôi đã cho người lục tung toàn bộ Thượng Kinh, cũng không tìm được tin tức gì.
Trong nhà lao ẩm ướt tối tăm, từ đống cỏ khô truyền đến âm thanh sột soạt rất nhỏ, con chuột đang trốn trong góc gặm nhấm thứ thức ăn dơ bẩn.
Đột nhiên, cửa nhà lao mở ra, làm con chuột lập tức bị doạ trốn đi.
Vương Túc Mẫn ngẩng đầu liếc mắt nhìn người tới, một chút tinh thần cũng không có, uể oải rũ mắt xuống.
"Vương Túc Mẫn, không đúng." Thôi Mạch Chu dừng lại chút, liếc nhìn hắn ta đầy ẩn ý: "Chắc ta nên gọi ngươi là Lạc Minh Sướng.

Âm mưu gi3t ch3t hoàng đế, thông đồng với nước địch, bán cơ mật của triều đình, sát hại mệnh quan triều đình...!Có cái nào không phải là tội chết? Nếu ngươi kể ra hết tất cả những kẻ phản bội đang ẩn núp trong triều đình, có lẽ có thể bảo vệ được tính mạng người nhà ngươi."
Nói đến ẩn ý, đây chính là một lời đe dọa không hề che giấu.
"Các người làm thế nào biết được ta thật sự không phải là Vương Túc Mẫn?"
Thôi Mạch Chu phủi phủi tay áo, so với mấy ngày trước, vẻ mặt của hắn ảm đạm hơn rất nhiều.


So với trước đây giả vờ ôn hoà hiền lành, bây giờ hắn càng thích bộc lộ rõ ràng con người thật hơn.
Chỉ có những người bên cạnh Thôi Mạch Chu mới biết, sau khi Khương Tuế Ngọc mất tích, tinh thần hắn đã sa sút một thời gian.
Hắn tự nhốt mình trong phòng, không ăn không uống một ngày một đêm.

Ngoại trừ những lúc ở bên ngoài, hắn gần như đã trở thành một người khác, cả ngày chỉ biết chìm đắm vào trong công vụ, muốn dùng sự bận rộn để tự làm tê liệt bản thân, nhưng lại làm cho Khổng Kỳ với Lưu Thuận bị dọa không nhẹ.
"Có còn nhớ cuốn sách mà Khương Tuế Ngọc đã giao cho ngươi không?" Thôi Mạch Chu nhìn chằm chằm vào hắn ta, từng chút áp sát lại gần rồi dừng lại.
Nghe hắn nói như vậy, Lạc Minh Sướng mới nhớ ra một vài chuyện, không khỏi hiểu ra tất cả mọi chuyện.
Trên đường đến Kỳ Châu, bởi vì một số chuyện nên Khương Tuế Ngọc và Vương Túc Mẫn đã tách nhau ra.

Mặc dù võ công của Vương Túc Mẫn rất tốt, con người cũng rất cẩn thận, nhưng cũng không chống đỡ nổi Lạc Minh Sướng người đông thế mạnh.

Đêm hôm đó, Lạc Minh Sướng đã đem một nhóm người lẻn vào nhà trọ của Vương Túc Mẫn, một đao giết chết hắn ta, sau đó lại thay đổi thành hình dáng của Vương Túc Mẫn, thay thế vào giả làm Vương Túc Mẫn.
Rõ ràng là mọi thứ rất hoàn hảo, hắn ta không biết tại sao lại bị người khác vạch trần.
Lại nói đến cuốn sách của Thứ sử Kỳ Châu, nhớ đến ngày hôm đó, hắn sợ rằng chuyện Ninh Vương thông đồng với Thứ sử Kỳ Châu sẽ bị lộ ra ngoài, còn đặc biệt cầm trang giấy có tên Ninh Vương, tự cho là thần không biết quỷ không hay mà xé nó đi, thật không ngờ vậy mà vẫn còn để lại sơ hở.
Có thể là vào lúc đó, Khương Tuế Ngọc đã bắt đầu nghi ngờ "Vương Túc Mẫn".

Sau đó, Khương Tuế Ngọc bị người tính kế, phải bị cách chức điều tra, vị trí lãnh đạo Trấn Ninh Ti rơi xuống đầu hắn ta, đủ loại dấu vết hành tung để lại, khó mà tránh khỏi bị nghi ngờ.
Vương Túc Mẫn tự giễu cười: "Hoá ra là như vậy, cuối cùng là do ta quá tự kiêu."
Thôi Mạch Chu không có lòng dạ nghe những lời nói nhảm của hắn ta, không kiên nhẫn hỏi: "Ngươi còn không chịu nhận sao?"
Tóc tai lộn xộn rủ xuống, che đi đôi mắt của hắn ta và cả sự oán giận căm thù nơi đáy mắt: "Hừ! Ta không có gì để nói, muốn ta cúi đầu trước người đàn bà họ Khương đó, ta không cam lòng."
"Nhưng mà, ta có thể nói cho ngươi biết..." Lạc Minh Sướng ngẩng đầu nhìn hắn, nét mặt gần như điên cuồng: "Quân đội của nước Vệ sẽ sớm tiến tới Thượng Kinh, ngai vàng của Khương Dịch sẽ khó mà giữ được! Ha ha ha ha..."
Nói xong, hắn ta ngẩng đầu lên cười điên cuồng.
Bây giờ, hắn ta hoàn toàn chính là một kẻ điên, Thôi Mạch Chu cũng không có lòng dạ nào ở lại đây nữa.
Vào lúc đầu xuân, băng trôi tuyết tan, Thôi Mạch Chu chủ động xin đi đánh giặc, theo đại tướng quân giương cao binh khí cùng chiến đấu với nước Vệ.
Tháng bảy năm sau, nước Vệ đầu hàng, trả lại thành trì xin tha.

Nước Tuyên tuy thắng, nhưng sức lực cũng bị tổn thương trầm trọng, cần phải thúc đẩy triều chính, nghỉ ngơi lấy lại sức.
Bạn thân Tăng Huyền chịu không được cái dáng vẻ điên dại của Thôi Mạch Chu vì một người phụ nữ, đau lòng khuyên nhủ: "Khắp thiên hạ nơi nào không có cỏ thơm? Ngươi cần gì cứ ở trên một cây mà không nhìn thử những cây khác."
Thôi Mạch Chu lạnh lùng liếc hắn ta: "Ngươi là một tên tu đạo, hiểu tình cảm là cái gì sao?"
Bị hắn oán giận như vậy, Tăng Huyền ngay lập tức câm miệng không nói tiếng nào.
Trong lòng hắn ta không ngừng chửi Thôi Mạch Chu cả trăm lần: Hắn không phải đang bắt nạt ta độc thân nhiều năm sao, chưa từng yêu đương sao, thật là đáng ghét quá mà!
Tăng Huyền chợt nhớ ra điều gì đó, đắc ý gian xảo cười: "Xét thấy ngươi đang đau buồn, nên ta không tính toán với ngươi.

Đúng rồi, ngươi về nhà của mình đi, ta có chuẩn bị cho ngươi một món quà, bảo đảm khiến ngươi vui vẻ."

Quà? Huyệt thái dương Thôi Mạch Chu giật thình thịch, mơ hồ có cảm giác không hay.
Lúc Khương Tuế Ngọc tỉnh dậy, thấy mình đang ở trước cửa một căn phòng được trang trí trang nhã.

Đảo mắt nhìn xung quanh, trong phòng có rất nhiều tranh, có đầy đủ các loại đàn cổ, dễ nhận thấy đây là phòng của một người đàn ông tao nhã.
Một bà lão đang đứng trước mặt nàng, khuôn mặt dữ tợn, nửa đe dọa nửa dụ dỗ nói với nàng: "Đây là cơ hội duy nhất của ngươi, hầu hạ Thôi lang quân cho tốt, cả đời sẽ hưởng đủ vinh hoa phú quý."
Khương Tuế Ngọc chưa hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, cần phải nhận sự trừng phạt.

Hình phạt là không bao giờ được trở về thế giới thực nữa, chỉ có thể ở lại thế giới này cho đến chết.

Nàng vừa mới tỉnh lại, đầu óc có chút lờ mờ, không tỉnh táo lắm: "Thôi lang quân nào?"
Bà lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn nàng, Tăng lang quân tìm ở đâu ra cô nương này vậy, tuy trông giống như Trường Nhạc Huyện chúa, nhưng đầu óc rõ ràng là không linh hoạt lắm.

Bà ta nói: "Còn Thôi lang quân nào nữa? Là con trai thứ hai của nhà họ Thôi, người rất được Nữ hoàng coi trọng."
Nói đến đây, Khương Tuế Ngọc xem như là hiểu rồi, đó không phải là Thôi Mạch Chu sao?
Nhưng mà, nàng lập tức nghĩ tới một chuyện khác, có vẻ như thân phận hiện tại của nàng là một cô nương mơ mộng hão huyền muốn trèo lên giường của hắn.
Nghĩ đến đây, cơn tức giận của nàng lại dâng lên.
Được lắm, Thôi Mạch Chu chàng được lắm, bà cô ta vì chàng đỡ một tên, trái lại chàng ở đây ôm mỹ nhân trong lòng.
Chờ xem ta chỉnh đốn chàng thế nào..