Sau Khi Giả A Bại Lộ, Tôi Mang Thai Con Của Phản Diện

Chương 22




Lý Chuẩn ngồi ở góc sô pha, bạn học ở bên cạnh thì chỉ có một. 

Nghe nội dung nhiệm vụ xong, gà rán tr.ên tay cũng không thấy thơm nữa, cậu tin tưởng giá quan thứ 6 của mình, trước khi cái miệng quạ đen của Từ Khải mở ra cậu đã thấy nghi nghi rồi.

Ôm công chúa làm 30 cái squat.

Ha hả.

Rốt cuộc là tên hỗn đản nào viết? Mẹ nó chứ! 

Lý Chuẩn nhịn cười nhìn về phía Nhan Thanh, thân sĩ vươn tay, nói: "Tôi sẽ làm nhanh thôi." 

Nói thật hay mạo hiểm, lựa chọn xong thì phải cắn răng làm cho xong.

Nhan Thanh xoa xoa tay, làm tư thế để người ta dễ ôm lên, ngay sau đó, thân thể bị Lý Chuẩn ôm ngang.

Hơi thở Alpha làm cho Nhan Thanh nhíu nhíu mày, khoảng cách gần như vậy, dù Lý Chuẩn không p.hóng thích tin tức tố thì cậu vẫn mơ hồ ngửi được hương chanh nhàn nh.ạt tr.ên người Lý Chuẩn.

Là hương chanh thơm mát, rất dễ ngửi.

Nhan Thanh chịu đựng mới không thò lại gần ngửi cẩn thận chút, cậu thích mùi hương này của Lý Chuẩn, nó làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái, không nhịn được muốn thân cận.

Nhan Thanh đã từng xem mắt rất nhiều người, tiếp xúc với tin tức tố Alpha cũng không ít, nhưng cậu thích ngửi tin tức tố của Lý Chuẩn khi hắn không áp bách cậu nhất.  

Khi hai tay cậu vòng qua cổ Lý Chuẩn, vẫn là nhịn không được hít hai cái.

Rất thơm.

Lý Chuẩn sức lực rất lớn, ôm Nhan Thanh cao một mét tám lên rất nhẹ nhàng.

Bây giờ, cơ bắp của Nhan Thanh tuy bị thoái hoá, nhưng xương cốt và thể trọng thì vẫn còn đó, cậu cho rằng Lý Chuẩn ôm cậu lên rồi làm squat hẳn là phải cố hết sức, nhưng ngoài dự đoán, lực cánh tay của Lý Chuẩn rất lớn, lực eo cũng lợi h.ại không kém, thoạt nhìn không thấy hắn th.ở d.ốc một chút nào. 

Lúc ngồi xổm xuống bắp tay sẽ phồng lên làm Nhan Thanh hâm mộ đến không chịu được.

Cậu thèm nhỏ dãi mà liếc hai cái.

Hừ ╭(╯^╰)╮.

Bố cũng từng có cơ bắp xinh đẹp như vậy.

Tuy rằng chỉ là đã từng.

Từ khi cậu phân hoá lại thành Omega, dù cậu nỗ lực rèn luyện như thế nào thì cơ bắp cũng không thể quay lại trạng thái như thời đỉnh cao, càng không có khả năng có được dáng người như Lý Chuẩn.

Nếu ngay từ cầu cậu niết mình sẽ phân hoá thành một Omega, đại khái cậu cũng sẽ giống như hàng ngàn hàng vạn Omega khác, cam tâm tì.nh nguyện tiếp thu cực h.ạn của thân thể chính mình. Nhưng từ nhỏ thân thể cậu đã cường tráng, ai thấy đều nhận định rằng cậu sẽ phân hoá thành Alpha, mà chính Nhan Thanh cũng luôn chờ mong là như vậy.

Khi các Omega khác đang học ở tr.ên lớp giáo d.ục giới tính, Nhan Thanh ở bến tàu vác bao tải kiếm tiền học phí.

Khi các Omega khác tráng ở dưới bóng cây nhảy dây, Nhan Thanh cùng một đám Alpha khác mồ hôi nhễ nh.ại tr.ên sân bóng rổ.

Khi các Omega khác học được cách làm nũng, Nhan Thanh đang đánh nhau, đánh đến mức người ta kêu cha gọi mẹ.

Omega khác thân kiều thể nhuyễn, nhận được sủng ái, một chút việc nặng cũng bị Alpha cướp làm giúp, Nhan Thanh tự mình khiêng thùng nước cùng mấy thiết bị vận động đi qua đi lại..... 

A thành như vậy, kết quả vẫn là phân hoá thành một Omega.

Cái này làm cho cậu căn bản là không thích ứng được.

“28.”

“29.”

“30.”

30 cái squat kết thúc, Nhan Thanh lập tức nhảy khỏi người Lý Chuẩn xuống, lúc trở lại sô pha, cậu đẩy Vĩ Ngư ra, cùng Vĩ Ngư thay đổi vị trí.

Lý Chuẩn không nói gì, trở lại chỗ ngồi, bắt đầu rồi đợt thứ hai.

Vòng này đến lượt Lý Chuẩn xoay cái chai.

Bọn họ còn trong lứa tuổi ham chơi, rất nhanh đều quên đi bản nh.ạc đệm vừa rồi, bắt đầu nhập tâm vào vòng chơi tiếp theo.

Liên tục chơi hai giờ, Nhan Thanh một lần cũng chưa đến lượt.

"Đù, Nhan ca, mày có thuộc tính con cá chép hả? Sao mà nãy giờ cái chai không bao giờ xoay đến chỗ mày vậy? Tao có một đống câu hỏi muốn hỏi mày đây này." Từ Khải lại một lần bị cái chai quay trúng, chọn nói thật.

"Bố mày chính là cá chép giáng thế, bọn mày có hâm mộ thì cũng thế thôi." Nhan Thanh cười cười, đôi mắt nheo nheo lại hiện lên một tia giảo hoạt, nhìn về phía Từ Khải nói: "Nói thật hả, để tao hỏi mày."

“Nhan ca, mày hỏi đi.”

"Lần đầu mày dùng tay giải quyết là khi nào? Người trong đầu mày nghĩ đến là ai?"

“Nhan ca loại này vấn đề này mày cũng dám hỏi? Mày dám hỏi thì tao cũng chẳng dám kể tỉ mỉ. Nhưng mà nói về thời gian thì cũng được, đại khái là lúc 14 tuổi đi." Mặt Từ Khải có chút hồng hồng, lúc trả lời theo bản năng nhìn về phía bạn học Omega ở bên cạnh.

“Chó má mười bốn tuổi, mẹ nó mày lúc còn nhỏ đã tự chơi chính mình rồi." Vĩ Ngư và Từ Khải là trúc mã, quen nhau từ lúc học ở mẫu giáo, đến lúc tiểu học thì mới bắt đầu quen Nhan Thanh.

“Ha ha ha ha, đờ mờ ngầu vãi, Từ Khải nha, không nghĩ tới mày cư nhiên là người như vậy." Trần Chí Cốc cười đến nỗi nằm vật tr.ên sô pha dậy không nổi.

Mấy người bên cạnh cũng cười vang lên.

Từ Khải mặt đỏ đến muốn rỉ máu, nói: "Mọi người đừng nghe Vĩ Ngư nói bậy, lúc đó tôi chỉ là tò mò sờ soạ.ng một chút, không có làm cái gì khác, mà có muốn làm cái gì khác thì cũng đâu có làm nổi." 

“Ha ha ha ha ha ha, có thể, bọn cầm thú chúng mày nói chuyện kiềm chế chút đi, vì một xã hội hài hoà văn minh, cáu gì có thể nói hay không thể thì trong lòng phải biết chứ, bố không cùng bọn mày "tắt đèn" đâu." Nhan Thanh cười đến mức ch.ảy cả nước mắt.

“Ha ha ha ha, còn không phải mày bắt đầu trước sao hả Nhan ca?" Vĩ Ngư đã khóc vì cười quá nhiều.

Từ Khải mặt đỏ lên, nói: “Nhan ca, mày nên mong là mày sẽ không thua đi, nếu không tao......." 

Nhan Thanh xoa xoa ngốc mao tr.ên đầu, vẻ mặt khoe khoang nói: "Bố là cẩm lý chi vương.”

Trò chơi tiếp tục.

Người bị quay trúng, nói thật và mạo hiểm đều đã chọn qua, chỉ có duy nhất Lý Chuẩn là chịu mạo hiểm, mà Nhan Thanh thì mỗi lượt quay mới đều thành công tránh thoát.

Cả đêm cũng chưa gặp phải một lần.

Một vòng tám người, đúng là kỳ tích.

Lại một lần đến phiên Lý Chuẩn quay chai, Lý Chuẩn chuyển phía trước, liếc mắt nhìn Nhan Thanh một cái.

Nhan Thanh bị nhìn đến mức nổi cả da gà, ánh mắt trở nên cảnh giác.

Ánh mắt của gia hoả này là có ý gì? Cố ý khiêu khích cậu à?

Chai bia bắt đầu xoay.

Dừng lại.

Đầu chai nhắm ngay Nhan Thanh.

Nhan Thanh: “???”

Trời ạ. Cái chai này không phải là có bug đi?

Nhan Thanh liếc Lý Chuẩn một cái, cảm giác như gia hoả này cố ý.

“Hư ~” Từ Khải k.ích động huýt sáo, đắc ý dào dạt nói: “Nhan ca, mày ch.ạy không thoát đâu. Chọn nói thật hay mạo hiểm?"

Nhan Thanh: "Mạo……”

Từ Khải đánh gãy: “Nhan ca, đêm nay mày mới bị quay trúng một lần, dù sao cũng phải để cho bọn tao hỏi một vấn đề đi?" 

Vĩ Ngư và mấy người khác hùa theo: "Đúng đúng, chọn nói thật! Chọn nói thật!" 

Hách Mẫn cũng càng hy vọng Nhan Thanh chọn nói thật, liếc mắt đưa tì.nh, khổ nỗi chính chủ thần kinh thô còn hơn cái cột điện, mấy bạn học bên cạnh đều thấy, vậy mà cậu còn đang trừng mắt nhìn Từ Khải.

"Chọn nói thật! Chọn nói thật! Bố cũng không sợ." Nhan Thanh cầm lon bia cuối cùng ném xuống đất.

Cơ Khí quản gia chịu thương chịu khó đến nhặt lên, còn kéo một chút, thấy lượng điện của mình còn thấp, lại lộc cộc ch.ạy tới dẫm lên thiết bị nạp điện tiến vào trạng thái ngủ đông.

"Để tao, để tao hỏi, chúng mày đừng có tranh, Nhan ca, câu hỏi lúc nãy mà mày hỏi tao, giờ tao trả y nguyên." Từ Khải nhếch khoé miệng, cười không ngừng.

“Mười sáu tuổi.” Nhan Thanh nói.

“Trong lòng nghĩ đến ai?” Từ Khải lại hỏi.

“Một vấn đề tao đã trả lời, cái này thuộc về câu hỏi thứ hai." Nhan Thanh cười.

"Méee, vừa nãy mày cũng hỏi tao như vậy mà." Từ Khải l.ỗ nặng.

"Không phải vừa nãy mày cũng không trả lời sao?"

"Vậy giờ tao trả lời liền, chúng ta trao đổi đáp án?"

“Vậy mày nói trước." Nhan Thanh khoanh tay, ngước mắt nhìn Từ Khải.

"Cái nhà trẻ kia không tính, đại khái là giáo thảo hồi cấp 2 đi." Từ Khải càng nói mặt càng đỏ, nói đến phần sau thì mặt đỏ bừng lên.

“Giáo thảo hồi cấp 2, Lục Vũ?” Vĩ Ngư cùng Nhan Thanh cơ hồ đồng thời mở miệng.

Từ Khải xấu hổ đến cúi đầu, thanh âm nhỏ như ruồi muỗi, "Ừ, là y, khi đó y nhìn rất xinh đẹp." 

“Lúc ấy Lục Vũ khá xinh đẹp, môi hồng răng trắng cười xinh, tuy rằng lúc đó mọi người còn chưa phân hoá, nhưng ngay cả thầy cô cũng cho rằng sau này cậu ấy sẽ phân hoá thành Omega, đáng tiếc sau đó mẹ cậu ấy tái giá rồi mang cậu ấy đi, nếu không có khi hiện tại bọn mình cũng sẽ học chung cấp 3 cũng nên." Vĩ Ngư nhớ tới chuyện cũ cảm thán một tiếng.

"Mày thích Lục Vũ?" Nhan Thanh không thể nghẹn cười, cậu ôm bụng: "Ha ha ha ha ha, Lục Vũ, cười ch.ết tao. Không ngờ mày thích Lục Vũ đó! Tên Lục Vũ kia là một Alpha, y làm thực tập si.nh thần tượng ở phòng làm việc của ba ba tao, chuẩn bị tốt nghiệp xong cấp 3 là sẽ debut."

Từ Khải vẻ mặt như bị sét đánh, một bộ sống không còn gì luyến tiếc.

Khóc chít chít nói: “Mối tì.nh đầu của tao, hu hu hu……”

Vĩ Ngư đồng tì.nh duỗi tay vỗ vai y, nói: "Nén bi thương." 

Nhan Thanh nước mắt nói: "Không sao, dù có là Alpha thì mày cũng có thể dũng cảm theo đuổi tì.nh yêu." 

Từ Khải che đậy thương tâm, nói: "Không cần, tao muốn cưới một Omega thân thể kiều nhuyễn." 

Nhan Thanh ở trong lòng ha hả, nói: Omega cũng không phải ai cũng thân thể kiều nhuyễn, trước mắt mày có một Omega cao mét tám đây, cao không hơn không kém mày đâu đấy." 

Tuy rằng cậu vẫn không ngừng Omega hóa, nhưng nội tâm cậu vĩnh viễn là một Alpha.

“Lại đến lại đến, lần này đến lượt tao." Nhan Thanh cầm lấy chai rượu bắt đầu xoay.

Lúc gặp xui xẻo thì sẽ liên tiếp gặp, lời này không giả một chút nào, ít nhất gắn với Nhan Thanh thì rất chuẩn xác.

Lúc này đây, cậu tự xoay đến mình.

Vĩ Ngư giơ ngón tay cái lên, nói: “Nhan ca, 666.”

Lý Chuẩn cười, nói: "Cá chép của cậu có khi bị người ta ăn rồi."

Nhan Thanh tức giận nói: "Cút cút cút, tao chọn mạo hiểm, mang hộp đây để tao tự rút."

Nhan Thanh rút một tờ giấy trong hộp, đến lúc mở ra nhìn nội dung, cậu liền tin lời vừa nãy Lý Chuẩn nói, cá chép của cậu bị người ta ăn rồi.

Vĩ Ngư thò lại gần, đọc ra nội dung tờ giấy.

"Mời bạn cùng người đối diện hôn lưỡi 30 giây."

"Người đối điện Nhan ca……”

Ánh mắt mọi người cùng chuyển hướng lên người Lý Chuẩn.

Nhan Thanh đoạt lại tờ giấy, rít gào: "Đối diện tôi vẫn là tôi nha "

"Vậy không được, cậu đâu thể tự hôn chính mình, lui một cái, không phải là Lý Chuẩn sao." Sau khi thất tì.nh, lá gan của Từ Khải cũng lớn hơn.

Chứ không ngày thường, lúc này đã sớm cho Nhan Thanh một bậc thang đi xuống.

“Không được, chính là chính tao, ý của tờ giấy chính là tao tự hôn tao một cái." Nhan Thanh kháng cự.

Lúc hai người ồn ào đến túi bụi, quang não của Nhan Thanh đột nhiên điên cuồng chấn động.

Cậu click mở thoáng qua, là cuộc gọi video của đại ca.

Nhan Thanh theo bản năng bị dọa nhảy dựng, làm một cái thủ thế im lặng với mọi người, sau đó đồng ý nhận cuộc gọi.

"Anh, nhìn anh hôm nay hình như còn đẹp trai hơn hôm qua đó." Chó săn Nhan Thanh online.

"Giáo viên chủ nhiệm của mày gửi tin nhắn cho tao rồi, mày có gì thì giải thích rõ ràng cho anh." Âm thanh Nhan Quyết truyền tới vô cùng uy nghiêm, chẳng sợ cách màn hình trò chuyện, Nhan Thanh đều có thể cảm nhận được cổ áp bức quen thuộc kia.

“Đại ca, em oan uổng mà, Cứu Chí Phong căn bản là không tin em." Nhan Thanh kêu r.ên nói.

"Chờ ở nhà cho anh, nửa tiếng sau anh đến." Nhan Quyết lãnh khốc nói xong liền kết thúc cuộc gọi.

Nhan Thanh bị chỉnh đến sửng sốt sửng sốt.

Lần này ngoài bị đánh còn phải báo lịch trình sao?

Từ Khải cùng Vĩ Ngư đều rất sợ Nhan Quyết. Nghe tin anh muốn tới liền lập tức đứng lên, vẻ mặt khẩn trương nói: “Nhan ca, giờ cũng không còn sớm nữa, bọn tao về đây."

Nhan Thanh cũng không muốn mọi người nhìn cậu bị đánh. 

Căn cứ vào kinh nghiệm bị đánh nhiều lần của mình, anh trai căn bản là sẽ không để lại cho cậu chút mặt mũi nào, càng nhiều người thì đánh càng tàn nhẫn.

"Được được, mọi người về trước đi, lú nào rảnh lại chơi tiếp, anh tôi chỉ là lo cho tôi thôi ha ha ha, chờ lát ổng tới tôi giải thích là xong rồi."

Nhan Thanh đứng dậy tiễn mọi người đi, xoay người p.hát hiện Lý Chuẩn còn ở, chính mình suýt nữa thì đụng vào lòng ngực hắn.

"Sao cậu còn chưa đi?" Nhan Thanh hỏi.

"Anh trai muốn đánh cậu, cậu không đi còn muốn ngoan ngoãn ở lại để bị đánh sao?"

"Cậu có biết cáu gọi là hoà thượng ch.ạy được nhưng miếu đứng yên không? Tôi có thể ch.ạy nhưng anh tôi chỉ cần một giây thôi là có thể khoá thẻ tín dụng rồi." Nhan Thanh vẻ mặt khổ bức.

Dù sao Lý Chuẩn cũng đã thấy qua bộ dạng cậu khi bị đánh, cũng không cần giữ mặt mũi trước mặt hắn nữa, dứt khoát nói thật lòng.

Lý Chuẩn từ trong túi lấy ra một cái thẻ màu đen, đưa tới trước mặt Nhan Thanh nói: "Cho cậu mượn, có ch.ạy hay không?" 

Nhan Thanh nhìn thấy black card, đôi mắt đều sáng lên, đôi tay cậu nắm lấy, k.ích động không thôi nói: "Sao tôi có thể không biết xấu hổ như thế được?"

Sau đó trực tiếp cầm lấy, dùng ống tay áo xoa xoa, cười hì hì nói: “Ch.ạy, ch.ạy chứ, tôi muốn ngồi phi thuyền ch.ạy."