Sau Khi Giả A Bại Lộ, Tôi Mang Thai Con Của Phản Diện

Chương 36




Từ Khải vẻ mặt không tán đồng nói: “Nhan ca, mày xác định sao? Sao tao cảm thấy không giống?"

Nói là nói như vậy, nhưng y vẫn là ngoan ngoãn đứng lên, trước khi rời đi, còn tri kỷ dùng tay xoa xoa ghế, sau sạch chỗ ngồi cho Lý Chuẩn.

"Không thì lát nữa cậu thử hỏi đi, hỏi cậu ấy làm sao vậy." Nhan Thanh nâng quai hàm nói.

"Hay là đến kỳ dịch cảm của Alpha cao cấp? Không phải người ta nói là sau 18 tuổi Alpha cao cấp sẽ xuất hiện kỳ dịch cảm sao?" Từ Khải nói.

“Hẳn là không thể nào.”

Alpha cao cấp có một đặc thù riêng, đa số sau 18 tuổi sẽ xuất hiện một chu kỳ tương đương với kỳ p.hát tì.nh của Omega. Nhưng thời gian không dài như Omega,  đa số là từ ba đến bốn ngày, nếu mỗi lần đến Kỳ dịch cảm mà dùng thuốc ức chế thì có thể sẽ hôn mê ba bốn ngày.

Nếu là kết hợp vượt qua, thời gian hôn mê sẽ ngắn lại ít nhất một nửa.

Hơn nữa, bọn họ sẽ không giống Omega mỗi tháng đều sẽ có kỳ p.hát tì.nh, nhưng cũng bởi vì thế mà kỳ dịch cảm của Alpha cao cấp là không cố định.

“Nhan ca, mày đến kỳ dịch cảm bao giờ chưa? Trước kia có biểu hiện như nào? Có cảm thấy không thoải mái hay không? Có phải là tâm tì.nh bực bội hay dễ p.hát giận?" Từ Khải tò mò hỏi.

Nhan Thanh chột dạ ho khan hai tiếng, nói: “Tao còn chưa đến kỳ dịch cảm bao giờ, hơn  nữa không phải tất cả Alpha cao cấp đều sẽ có kỳ dịch cảm, có lẽ tao vừa vặn chính là loại kia."

“Vậy mày có thấy kỳ dịch cảm của Chuẩn ca sắp tới hay không?" Từ Khải nhỏ giọng hỏi.

"Mày không cần bà tám thế đâu, mày còn như thế sẽ không tìm được đối tượng đâu, con trai phải có bộ dáng con trai, hiểu không? Có thời gian thì lấy sách vở ra ôn tập đi."  Nhan Thanh sợ cá tính dò hỏi tới cùng của Từ Khải, cậu sợ vạn nhất mình không cẩn thận để lộ bí mật ra.

Từ Khải xám xịt đi rồi.

Lý Chuẩn trở lại chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống, không nói một lời lấy sách vở ra, cũng không phản ứng Nhan Thanh.

Trong một phút, Nhan Thanh nhìn hắn không dưới sáu lần, nhưng hai người một lần cũng không ch.ạm mắt.

Lực chú ý của Lý Chuẩn vẫn ở tr.ên sách, đến khi thầy giáo vào phòng học, Lý Chuẩn cũng không liếc mắt nhìn Nhan Thanh một cái. Như vậy cùng dĩ vãng hoàn toàn bất đồng làm Nhan Thanh có chút hụt hẫng. 

Đi học cũng không nghiêm túc nghe.

Cậu muốn cùng Lý Chuẩn nói nói mấy câu, nhưng còn chưa mở miệng liền chú ý đến thầy chủ nhiệm Cừu Chí Phong nhìn chằm chằm vào họ, cuối cùng nhẫn nhịn, bắt đầu truyền giấy.

Nhan Thanh ở tr.ên tờ giấy viết xuống: Tiệc si.nh nhật, cậu có đi cùng không?"

Lý Chuẩn khắc chế vẫn luôn không phản ứng cậu, kết quả qua khi nhìn thấy nội dung trong giấy, vẫn là không nhịn được mà trả lời Nhan Thanh, viết: Cậu hi vọng tôi đi sao?

Nhan Thanh bắt được tờ giấy, nhìn thấy câu trả lời của Lý Chuẩn, nhíu nhíu mày.

Lời này nghe quái quái là như thế nào?

Si.nh nhật Bạch Dương, vì sao lại hỏi cậu có hi vọng hắn đi hay không? Chuyện này có quan hệ gì với cậu chứ? Hay là, Lý Chuẩn chỉ xem cậu là bạn tốt, còn mấy người Bạch Dương chỉ được xem là bạn của bạn tốt, cũng chủ là bạn bình thường mà thôi?

Nhan Thanh trả lời: Đương nhiên hy vọng, tôi chưa từng đi Emilia tinh, chẳng quen thuộc chút nào, tuy rằng cậu nói có thể giới thiệu người quen cho tôi, nhưng cậu nói thì sẽ càng tiện hơn. Hơn nữa chúng ta là bạn bè mà, tham gia tiệc si.nh nhật của bạn bè, tặng quà chúc phúc nhau, không phải là điều hiển nhiên sao?

Nhan Thanh viết xuống một chuỗi dài chữ, cơ hồ viết kín tờ giấy, cuối cùng còn viết đến cả mặt trái của tờ giấy.

Trong lòng cậu cũng hi vọng Lý Chuẩn sẽ cùng đi, viết nhiều chữ như vậy chính là để hắn nhìn ra thành ý của cậu.

Nhan Thanh chờ Lý Chuẩn trả lời, không đợi được gì, chỉ đợi được tiếng chuông tan học vang lên.

Đây là tiết cuối cùng của buổi sáng, vừa hết tiết là đến giờ ăn trưa.

Lý Chuẩn không có trả lời mà trực tiếp đứng lên.

Nhan Thanh dưới tì.nh thế cấp bách, giữ chặt tay Lý Chuẩn không cho đi, nói: "Cậu có đi không?”

"Cậu thích Bạch Dương sao?” Lý Chuẩn không đáp hỏi lại.

"Không thích, tôi thích Bạch Dương làm gì? Tôi với cậu ấy giống như người nhà, cậu sẽ thích người thân của cậu sao?" Nhan Thanh cảm thấy hôm nay Lý Chuẩn y như thằng ngốc.

Câu hỏi ngốc nghếch như vậy mà hắn cũng hỏi, đầu óc hắn chắc toàn bã đậu.

Cảm xúc Lý Chuẩn mắt thường có thể thấy được hoà hoãn, hắn mím môi nói: "Tôi sẽ đưa cậu đi tinh cầu Emilia, nếu cậu muốn, tôi còn có thể giúp cậu chuẩn bị tiệc si.nh nhật, tìm sân cho cậu."

Khoé miệng Nhan Thanh từ Khi nghe Lý Chuẩn đáp ứng cùng đi liền bắt đầu nhếch lên, cuối cùng cười lộ hết tám cái răng, hưng phấn nắm chặt tay Lý Chuẩn nói: “Huynh đệ, cậu cũng thật trượng nghĩa!”

Lý Chuẩn: “……” Muốn rút lại lời nói.

Hoặc là trực tiếp bóp ch.ết tiểu hỗn đản này, đỡ phải mỗi ngày bị khinh bỉ.

Ăn cơm trưa xong, Nhan Thanh lại thuận tiện mời thêm Ngụy Hướng Viễn.

Ngụy Hướng Viễn cùng Bạch Dương tuy rằng không có nhất kiến chung tì.nh, nhưng hai người cũng đã ở chung vài lần, từ người xa lạ cũng bi.ến thành bạn bè.

Ngụy Hướng Viễn nghe nói Nhan Thanh muốn bí mật tổ chức tiệc si.nh nhật thật long trọng cho Bạch Dương, không nói hai lời liền đồng ý tham gia.

Nhan Thanh bên này mời Ngụy Hướng Viễn, Từ Khải bên kia cũng mời Vĩ Ngư và một vài người khác. Lam Kiệt không biết từ chỗ nào biết được Nhan Thanh tổ chức si.nh nhật cho Bạch Dương, mặt dày mày dạn muốn đi theo, nếu không sẽ nói ra kế hoạch của Nhan Thanh.

Nhan Thanh tức giận đến mức muốn lấy chùy đập tên này, nhưng cuối cùng khống chế suy nghĩ vì đại cục.

Cậu không sợ tên cao da chó Lam Kiệt này nhưng lại sợ thiết quyền của anh trai.

Si.nh nhật năm nay của vừa đúng là nằm trong năm ngày được nghỉ theo quy định. Nhan Thanh vì cho Bạch Dương kinh hỉ, cố ý lấy lý do kết thúc thi tháng nên mời mọi người đến Emilia tinh chơi.

Có Lý Chuẩn cùng Nhan Thanh cầm đầu, mang đội mười mấy người xuất p.hát.

Tới tinh cầu Emilia, Lý Chuẩn gọi điện cho bạn hắn một cuộc, rất nhanh liền có người lái xe phi thuyền đến đón bọn họ.

Bạn của Lý Chuẩn tên Giang Lý, là một chàng đẹp trai tóc vàng dài đến vai, thanh âm soái ca rất êm tai, vừa xuất hiện liền mê hoặc đám bạn Omega của Bạch Dương đến thất điên bát đảo.

Ánh mắt Giang Lí đảo qua bọn họ, thời điểm nhìn thấy Bạch Dương, trong mắt hiện lên một mạt kinh diễm, nói: “Chuẩn ca, mấy người này đều là bạn cậu sao?"

"Ừm, tôi có nói nhân số cho cậu rồi, chỗ ở an bài tốt rồi chứ?" Lý Chuẩn hỏi.

“Đương nhiên, cậu nhờ tôi làm tôi có thể không làm tốt sao?"  Giang Lí cười nói xong, đi đến trước mặt Bạch Dương, vươn tay, lễ phép lại thân sĩ nói: “Vị mỹ nhân này, xin hỏi tôi có phúc khí biết tên của em không?"

Bạch Dương mang thuộc tính vạn nhân mê, tr.ên người mang thuộc tính Omega cao cấp cùng với hào quang nhân vật chính khiến y trở thành người được chúng tinh phủng nguyệt, ánh mắt y nhìn Giang Lí có tính công lược.  

Bạch Dương vươn tay, nói: "Tôi là Bạch Dương, hắc bạch bạch, trương dương dương.”

Giang Lí cười rộ lên, thân sĩ hôn lên mu bàn tay Bạch Dương một chút, nói: "Vẻ đẹp của em y như tên em vậy, trương dương, khiến người ta nghẹt thở.”

Nhan Thanh liếc mắt một cái, đi nhanh tới gần, bắt lấy tay Giang Lí, mắt lạnh nói: “Đừng ch.ạm lung tung vào tay cậu ấy."

Khi Giang Lí nhìn thấy Bạch Dương đã rất kinh hỉ, đến khi nhìn thấy Nhan Thanh, trái tim càng giống như bị thần Cupid bắ.n một mũi tên xuyên tim, thình thịch thình thịch.

Sao tr.ên đời này lại có người hoàn mỹ như vậy, có thể dung hợp được sự nhu hoà và cường ngạnh. Thoạt nhìn rất xinh đẹp nhưng lại không mất đi vẻ đẹp trai, ánh mắt rơi rủ xuống, phối hợp với nốt ruồi lệ dưới khoé mắt, còn ánh mắt đạm mạc kia, kết hợp lại thật muốn đoạt mạng người.

Giang Lí nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Nhan Thanh, không màng chính mình bị Nhan Thanh nhéo tay, đem một cái tay khác đặt ở tr.ên mu bàn tay cậu, tha thiết nói: "Chào em, tôi là Giang Lí, là bạn từ nhỏ của Lý Chuẩn, nhưng mà lớn hơn cậu ta hai tuổi."

Giang Lí nỗ lực muốn chứng minh mị lực thân sĩ của mình, nhưng vừa mới ch.ạm lên mu bàn tay của Nhan Thanh đã bị Lý Chuẩn túm cổ áo đi.

“Đừng ch.ạm vào cậu ấy.” Lý Chuẩn nhỏ giọng uy hiếp Giang Lí.

“Chuẩn, cậu ấy là gì của cậu?” Giang Lí sờ soạ.ng mu bàn tay của chính mình, còn có thể cảm giác được độ ấm bàn tay Nhan Thanh, cười ngây ngô, khi cười, xung quanh giống như hoa nở.

Trong lòng Lý Chuẩn không vui, trực tiếp nhéo vào cánh tay Giang Lí, kéo y từ trong mộng hoàn hồn, ánh mắt lạnh lùng, nói: "Cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi."

“Chỉ là ngồi cùng bàn sao? Vậy thật tốt quá, đây là nói tôi vẫn còn cơ hội." Giang Lí hưng phấn không thôi.

“Không, cậu không có cơ hội, cậu ấy cũng là Alpha giống chúng ta." Lý Chuẩn nói.

“A? Cậu ấy là Alpha? Nhưng cậu ấy thật sự rất đẹp, quả thật chính là tì.nh nhân trong mộng của tôi. Tôi tìm không nổi chữ nào có thể hình dung vẻ đẹp của cậu ấy, có lẽ phải nói là đẹp trai, nhưng đẹp trai lại không đủ để hình dung bộ dáng của cậu ấy trong mắt tôi." Giang Lí hoàn toàn tâm hoa nộ p.hóng.

Lý Chuẩn hung hăng nhíu mày, bắt đầu hối hận vì tìm Giang Lí hỗ trợ.

Có lẽ ngay từ đầu đã sai.

Hắn không nên mang Nhan Thanh đến trước mặt cái tên không có tiết tháo Giang Lí này.

Giang Lí quay đầu nhìn thoáng qua Nhan Thanh, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Nhan Thanh, cảm giác bị điện giật ch.ảy toàn thân, Giang Lí càng khoa trương che lại trái tim nói: "Cho dù cậu ấy là Alpha thì cũng không sao, vì cậu ấy, tôi có thể tiếp thu AA luyến." 

Lý Chuẩn giội nước lã, nói: "Cậu ấy nếu tiếp thu AA luyến, liền không tới phần cậu lên sân khấu đâu." 

Giang Lí: “?? Chuẩn, cậu có ý gì?”

Giang Lí muốn hỏi rõ ràng, nhưng Lý Chuẩn không hề giải thích, quay đầu đi đến trước mặt Nhan Thanh, nói: “Giang Lí nói nhà y đột nhiên không đủ để phòng để chúng ta vào ở, cho nên lâm thời đã đặt phòng ở khách sạn tốt nhất Emilia tinh, giờ chúng ta qua bên đó đi."

Giang Lí: “……” Không phải là  ý mà mình đang nghĩ đi?

“Ai? Không phải nói Giang Lí ca có một trang viên để trống  đủ để chúng ta bao thầu trong thời gian ngắn sao?" Từ Khải nhanh miệng nói.

Giang Lí nghe vậy, lập tức nói: “Đúng vậy, không sai, tôi thật sự đang có trang viên để không, nếu mọi người không chê, hiện tại liền đi theo tôi."

Giang Lí nói xong, lập tức kéo Lý Chuẩn đến một bên, nhỏ giọng nói: "Tôi không làm xằng bậy nữa là được đúng không?"

Để tiểu soái ca dưới mí mắt còn có thể nhìn mỗi ngày.

Cơ hội tốt như vậy, Giang Lí sao có thể buông tha.

Tuy rằng, tiểu soái ca này, chú định không thể đụng vào.

Nhưng ch.ạm vào không được, nhưng nhìn thì vẫn có thể đi.

“Bạch Dương muốn đi không?” Nhan Thanh hỏi.

“Nhan ca muốn đi sao? Nhan ca muốn đi chỗ nào tôi liền đi theo đi chỗ đó.” Bạch Dương nói.

“Ngụy Hướng Viễn thì sao?” Nhan Thanh quay đầu lại hỏi.

“Có thể, nghe cậu hết.” Ngụy Hướng Viễn nói.

Nhan Thanh lại hỏi những người còn lại, lấy Từ Khải cầm đầu mọi người đều gật đầu mở miệng nói: “Chúng tôi cũng được.”

“Trang viên nhà tôi có hệ thống tuần hoàn loại nhỏ, muốn ăn cái gì cũng đều có thể.” Giang Lí tung mồi.

“Vậy đi thôi.” Nhan Thanh quyết đoán nói.

_______________