Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 93: C93: Cái gì đến rồi sẽ đến




Kỷ Thương Hải không chịu buông tha: "Anh nhớ cậu quá đi mất, này mà là lời nói khách sáo á?"

"Vớ vẩn, mùi tiểu phẩm nồng nặc như này, không phải khách sáo thì là gì?” Lăng Vân Phàm tranh luận, "Anh ấy cũng đâu nói một cách tình tứ rằng anh rất nhớ em đâu”

Kỷ Thương Hải: "Nếu cậu ta nói thế, tôi cũng sẽ không phản ứng như này."

Lăng Vân Phàm: "..." Cậu không nói nên lời.

Kỷ Thương Hải ngừng nói, đi tới hôn Lăng Vân Phàm.

Lăng Vân Phàm lấy lòng bàn tay che miệng, lẩm bẩm: "Tôi còn chưa đánh răng mà."

Vì vậy, Kỷ Thương Hải hôn lên lòng bàn tay đang che miệng của Lăng Vân Phàm, rồi lại hôn vào góc mắt của cậu. Cuối cùng, Kỷ Thương Khung cắn lấy tai Lăng Vân Phàm, cố tình thổi hơi nóng vào, khiến cậu co rúm lại. Sau đó, Kỷ Thương Hải thở dài một hơi, làm vẻ tội nghiệp nói: "Anh Phàm, chưa bao giờ cậu nói muốn tôi, cũng chưa hôn tôi.”

“Xì.” Lăng Vân Phàm lẩm bẩm, “Chán muốn chết.”

Cậu nói những lời ghét bỏ, nhưng lại đưa tay về phía Kỷ Thương Hải, ôm lấy gò má của Kỷ Thương Hải, dùng sức hôn lên trán hắn.

Kỷ Thương Hải cong mắt cười, tâm tình dễ chịu hơn một chút.

Hắn ôm Lăng Vân Phàm vào lòng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Vân Phàm, đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi”

Lăng Vân Phàm chính đáng mà nói: "Miệng ăn núi lở, nếu chúng ta không làm việc, chẳng lẽ sau này nhờ uống gió Tây Bắc mà tồn tại sao?"

Vừa nói, cậu vừa làm trò nghịch ngợm, đưa tay nhéo nhéo gò má Kỷ Thương Hải, cười trêu chọc: "Kỷ Thương Hải, cậu không còn là phó giám đốc tập đoàn Tung Hoành nữa, nuôi không nổi tôi đâu."


Đôi mắt đen láy của Kỷ Thương Hải trở nên sâu thẳm, hắn vòng tay ôm eo Lăng Vân Phàm mạnh hơn một chút, nhẹ giọng nói: “Nếu tôi vẫn là phó giám đốc của Tung Hoành, cậu có bằng lòng ở nhà không?”

Lăng Vân Phàm: "..."

Lăng Vân Phàm đôi khi có thể nhìn thấy mặt tối, lạnh lùng của Kỷ Thương Hải, một Kỷ Thương Hải giống hệt như trong những kỷ niệm không vui của Lăng Vân Phàm, nhưng Lăng Vân Phàm sẽ không lùi bước hay trốn tránh vì điều đó. Cậu đã tìm ra cách để đối phó, đó là giải thích rõ ràng với Kỷ Thương Hải về điểm mấu chốt của mình.

"Không muốn." Lăng Vân Phàm nghiêm túc trả lời Kỷ Thương Hải, "Kỷ Thương Hải, tôi yêu cậu, nhưng tình yêu của tôi không hề rẻ tiền, có thể phân biệt được đâu là thương hại, đâu là thích. Nó sẽ tha thứ cho cậu một lần, nhưng chỉ một lần thôi, nên đừng làm điều gì có thể khiến tôi bị trói buộc nữa.”

Kỷ Thương Hải nao nao, đột nhiên cười nói: "Vân Phàm, tôi cũng yêu cậu."

Bầu không khí cứng ngắc bị phá vỡ, Lăng Vân Phàm bất đắc dĩ: “Sao cậu chỉ nghe một nửa lời tôi nói?”

“Đối với tôi mà nói, nửa câu này là đủ rồi.” Thừa dịp Lăng Vân Phàm không chuẩn bị, Kỷ Thương Hải nghiêng người hôn lên đôi môi mềm mại của cậu, sau đó cười nói: “Đứng dậy ăn sáng đi, tôi đi làm, muốn ăn gì?”

Lăng Vân Phàm không khách khí với hắn: “Trứng ốp la.”

"Được." Kỷ Thương Hải đứng dậy rời giường, bước vào phòng bếp.

Lăng Vân Phàm nhìn bóng lưng hắn biến mất ngoài cửa, đưa tay chạm vào môi mình, vùi đầu vào gối, khẽ mỉm cười.

Cùng nhau ăn một bữa cơm khó có thể coi là bữa sáng hay bữa trưa, Lăng Vân Phàm đến trường lo liệu việc tốt nghiệp, còn Kỷ Thương Hải thì đến nhà hàng phụ giúp.

Kỷ Thương Hải đi cùng Lăng Vân Phàm đến bến xe buýt, cùng nhau chờ xe.


Trời đã sang thu, lá vàng úa, gió thu se lạnh thổi qua khiến ai nấy ở bến xe đều rùng mình.

Lăng Vân Phàm cảm khái nói: "Đã tháng mười một rồi, thời gian trôi qua thật nhanh."

Kỷ Thương Hải hỏi: “Vậy là, sẽ lạnh phải không?”

“Cón tốt, a, xe của tôi đến rồi." Lăng Vân Phàm nghiêng người về phía trước, nhìn thấy chiếc xe buýt số 18 mà cậu sắp bắt đang chậm rãi tiến đến và dừng lại ở sân ga.

Lăng Vân Phàm nói: "Vậy tôi đi trước, tối gặp lại." Nói xong liền lên xe buýt.

"Được rồi, buổi tối gặp lại." Lúc này Kỷ Thương Hải mới có thể kiềm chế không kiếm cớ cùng Lăng Vân Phàm lên xe buýt, Kỷ Thương Hải mỉm cười vẫy tay với Lăng Vân Phàm trên xe, nhìn xe buýt rời đi.

Nhưng điều mà Kỷ Thương Hải không ngờ tới là một chiếc ô tô màu đen đi theo xe buýt số 18 và dừng lại ở sân ga trong ánh mắt ngạc nhiên và nghi hoặc của mọi người.

Nói chính xác thì nó dừng lại trước mặt Kỷ Thương Hải.

Cửa sổ xe chậm rãi trượt xuống, khuôn mặt của Kỷ Phi phản chiếu trong đôi mắt đang run rẩy vì kinh ngạc của Kỷ Thương Hải.

Kỷ Phi sắc mặt âm trầm không rõ ràng, cười châm chọc: "Con trai, đã lâu không gặp, xem ra đã làm không ít chuyện nhỉ."

Kỷ Phi: "Lên xe đi, nếu không muốn ta đuổi theo xe buýt phía trước."

-


-

Lăng Vân Phàm suôn sẻ đến trường, đầu tiên cậu trao đổi với giảng viên về chủ đề làm luận văn tốt nghiệp, sau đó bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi buổi chiều, khi làm xong bài tập thì đã là năm giờ tối.

Cậu bước ra khỏi cổng trường, vươn vai rồi gửi tin nhắn cho Kỷ Thương Hải: Chuyện học hành của tôi đã xong rồi, bây giờ đến nhà hàng, bữa ăn hôm nay của nhân viên là gì vậy?

Thật không ngờ, Kỷ Thương Hải luôn trả lời tin nhắn ngay lập tức, lần này lại không trả lời Lăng Vân Phàm.

Lăng Vân Phàm cho rằng nhà hàng quá bận rộn nên Kỷ Thương Hải không có thời gian xem điện thoại, Lăng Vân Phàm không để ý và đi thẳng đến nhà hàng ‘Ngon lại đến.’

Sau đó, Lăng Vân Phàm biết một chuyện mà cậu không bao giờ ngờ tới.

"Cái gì? Hôm nay Kỷ Thương Hải không tới nhà hàng sao?" Lăng Vân Phàm kinh hãi, “Cậu ấy đi đâu chứ?"

Trịnh Hùng cũng nghi hoặc "Cậu ta không nói với em à?"

"Không có." Lăng Vân Phàm lúng túng, "Vừa trưa cậu ấy còn đưa em đến trạm xe buýt, em nghĩ sau khi đưa em lên xe thì cậu ấy sẽ tới nhà hàng.”

Trịnh Hùng đoán: “Có phải Tiểu Hải cảm thấy không khỏe nên tạm thời quyết định về nhà nghỉ ngơi không?”

Lăng Vân Phàm quay người bỏ đi: "Để em quay lại nhìn xem."

Trịnh Hùng: "Được rồi, chạy chậm thôi, chú ý dưới chân, kẻo bị ngã."

Nhưng Lăng Vân Phàm đã biến mất.

Trên đường về, Lăng Vân Phàm gọi mấy cuộc cho Kỷ Thương Hải, gọi điện thoại đều đều, nhưng không có người bắt máy.


Lăng Vân Phàm thở hồng hộc chạy về nhà, dùng chìa khóa mở cửa vừa lo lắng vừa sợ hãi, lo lắng khi mở cửa sẽ nhìn thấy Kỷ Thương Hải nằm trên sàn.

Nhưng có chuyện xảy ra khiến Lăng Vân Phàm càng lo lắng hơn.

Kỷ Thương Hải không có ở nhà.

Trong nhà tối om, không có đèn cũng không có bóng người, bóng tối tràn ngập mọi ngóc ngách, như thể có thể nuốt chửng con người bất cứ lúc nào.

Lăng Vân Phàm lấy điện thoại di động ra và gọi lại cho Kỷ Thương Hải.

Thời gian chờ đợi chưa đến một phút thực ra rất ngắn, nhưng Lăng Vân Phàm lại cảm thấy dài như vậy, không chịu nổi, tiếng bíp lại khiến cậu mất kiên nhẫn.

"Mau trả lời điện thoại, cậu đang ở đâu..." Lăng Vân Phàm bất an lẩm bẩm.

Nhưng cuối cùng cuộc gọi này cũng khiến Lăng Vân Phàm thất vọng, đầu bên kia điện thoại không có người bắt máy.

Lăng Vân Phàm cầm điện thoại, ngơ ngác đứng đó.

Cậu tự an ủi mình rằng có phải mình khắt khe quá độ rồi không, dù sao Kỷ Thương Hải mới nửa ngày không liên lạc, nhưng mặt khác cậu cảm thấy bất an vô cùng, bởi Lăng Vân Phàm biết rằng nếu không xảy ra chuyện gì, Kỷ Thượng Hải không thể nửa ngày không liên lạc với mình.

Lúc này, Lăng Vân Phàm đột nhiên nghĩ đến một người.

Cậu nhanh chóng xem qua danh bạ, tìm thấy số của Dung Trạm rồi bấm gọi.

Lần này cuộc gọi được kết nối thật nhanh, giọng nói trong trẻo dịu dàng của Dung Trạm vang lên: "Xin chào, cậu Lăng, có chuyện gì cần tìm tôi sao.”

Lăng Vân Phàm lo lắng vuốt tóc, trực tiếp hỏi: "Kỷ Thương Hải mất tích, cậu có biết cậu ấy đi đâu không?"