Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta, Ta Chạy

Chương 50




Chương 50

Một loại kẹo trái cây cứng màu xanh lục, vị táo.

Nằm ở đầu lưỡi Lục Minh Thời, chợt không nếm ra được vị ngọt.

Cố Dịch Tân thấy Lục Minh Thời còn giương miệng sững sờ, đưa tay nắm lấy cằm hắn một cái.

"Cùm cụp."

Răng trên răng dưới Lục Minh Thời chạm vào phát ra một tiếng giòn vang, kẹo trái cây rồm rộp đụng phải hàm trên.

Lục Minh Thời gian nan hỏi: "Nhưng làm sao có thể......"

Cố Dịch Tân vô tội nói: "Em luôn miệng nói yêu anh, nhưng trên mặt anh dính bụi em đã nhận không ra."

Lục Minh Thời nghẹn họng nhìn trân trối, mặt đỏ lên: "Anh nghe rồi sao?"

Cố Dịch Tân chọc chọc điện thoại.

"Ông xã tôi quả thực quá đẹp trai, nhìn thấy hắn đã không rời mắt được, thích nhất buổi tối ôm hắn ngủ, vừa thức dậy đã rất muốn thân thân......"

Lục Minh Thời như đứng đống lửa, như ngồi đống than, duỗi tay muốn cướp điện thoại, Cố Dịch Tân tay mắt lanh lẹ một phen đoạt về.

"Không cần giãy giụa." Cố Dịch Tân cười, "Thích ông xã của mình lại không mất mặt."

Lục Minh Thời: "......"

Cho nên nói rốt cuộc trong lúc vô ý thức mình đã kêu bao nhiêu tiếng ông xã rồi?

Trong lòng kêu một tiếng cũng đã rất ngại, thế mà hắn còn lớn tiếng lặp lại hết lần này đến lần khác......

Tay Lục Minh Thời run rẩy bưng kín mặt.

Cố Dịch Tân chọc chọc đôi má Lục Minh Thời.

"Kêu một tiếng nghe xem nào?"

"......"

Lục Minh Thời tự bế lắc lắc đầu.

*

Ngày hôm sau, Cố Dịch Tân quả nhiên lại được lên báo.

Nhưng mà không phải lên ấn bản giải trí, mà là ấn bản xã hội.

Trang đầu là thân ảnh đẹp trai của anh đang ở đầu đường chơi parkour, cùng với đội quân xe taxi mênh mông cuồn cuộn.

Báo chí bỏ ra toàn bộ trang báo, công kích loại hành vi vì truy tinh mà không màng đến an toàn giao thông này.

"Được biết, fans tham dự trong đợt truy tinh lần này đa số đều là học sinh trung học.

Các phụ huynh đều tỏ vẻ, đã tiến hành phê bình nghiêm khắc và dạy dỗ lại con em, đồng thời khấu trừ tiền tiêu vặt mười tám tháng tới xem như là hình phạt."

Lục Minh Thời cầm tờ báo trong tay, ánh mắt nhíu chặt, có vẻ cực kỳ sầu lo.

Quá nguy hiểm rồi.

Làm minh tinh cũng quá nguy hiểm!

Quả nhiên nguy hiểm cao mới có hồi báo cao, công việc có tiền lương càng cao, cũng sẽ càng nguy hiểm.

Lục Minh Thời lại một lần cảnh tỉnh chính mình.

Nếu Cố Dịch Tân biết Lục gia không có phá sản, anh sẽ không đi tìm việc.

Nếu không có đi tìm việc, thì sẽ không đụng phải đoàn phim đang quay phim.

Nếu không có đụng phải đoàn phim đang quay phim, thì sẽ không bị đạo diễn Vương chộp tới đóng phim, cũng sẽ không trở nên nổi tiếng, bị fans đuổi theo mười km như vậy!

Lục Minh Thời nắm chặt nắm tay, quyết tâm nội trong mấy ngày này sẽ tìm thời gian nói cho Cố Dịch Tân biết chân tướng.

Thật ra em ——

Em siêu có tiền a!

*

Cố Dịch Tân đi vào đoàn phim.

Mọi người hiển nhiên đều đã thấy được trang báo.

Một mặt nhắc nhở anh phải chú ý an toàn, một mặt cũng sôi nổi bày tỏ cảm xúc hâm mộ.

"Nổi tiếng nhân lúc còn trẻ là chân lý."

"Tương lai là của cậu!"

"Cẩu phú quý, chớ quên nhau."

An Lạc Vũ đầy mặt cực kỳ hâm mộ: "Em cũng rất muốn hot, nhưng mà vẫn luôn hot không được."

Cố Dịch Tân an ủi cậu: "Về sau cậu nhất định có thể nổi như cồn."

Cậu là thụ chính đó!

Có buff.

An Lạc Vũ thực cô đơn: "Anh không cần an ủi em, em biết, em không có cái mệnh này."

Cố Dịch Tân vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Thật ra tôi nổi tiếng cũng không vui vẻ gì."

Ai có chí nấy, mọi người nhìn anh được nổi tiếng cho nên cực kỳ hâm mộ.

Ai mà biết, thật ra anh chỉ muốn về nhà dọn gạch.

An Lạc Vũ càng thêm buồn bực không vui.

Cái này tựa như bảo bối mà mình không chiếm được, người ta dễ dàng đã có, lại không thèm để ý chút nào.

Thậm chí còn ngại phiền toái.

Người với người quả nhiên là không thể so sánh.

Vốn đang rất vui vẻ, gần đây An Lạc Vũ ở đoàn phim đều là miễn cưỡng cười vui.

Cũng may suất diễn của cậu không nhiều lắm, lập tức đã phải đóng máy.

*

Ngay khi An Lạc Vũ thấp giọng thở dài.

Ai cũng không chú ý tới, trong góc khuất có một người trợ lý mới đi vào, đang không tiếng động mà quan sát cậu.

Thỉnh thoảng thông qua thiết bị liên lạc, cùng với người chủ sự phía sau màn không biết là ai báo lại tình huống.

"Tâm trạng cậu chủ nhỏ không tốt, hình như là có quan hệ với nam chính trong đoàn phim."

"Được, tôi sẽ dựa theo phân phó của ngài, tiếp tục che giấu thân phận của chúng ta. Ở sau lưng vì cậu chủ nhỏ thanh trừ những phiền toái đó, không đi quấy rầy sinh hoạt bình thường của cậu ấy."

Lúc này, dù là Cố Dịch Tân, hay là An Lạc Vũ, hoặc là bất kỳ ai khác có khả năng chọc tới An Lạc Vũ, cũng không biết thứ mà bọn họ sắp phải đối mặt là gì.

*

Cho nên bọn họ sắp phải đối mặt với cái gì?

Là cha ruột của An Lạc Vũ.

Chương trước có đề cập qua, An Lạc Vũ và Hắc Triệt cùng lớn lên trong cô nhi viện.

Nói như vậy, vai chính lớn lên ở cô nhi viện, đều sẽ sở hữu một thân thế thần bí khó lường.

Hắc Triệt dù chỉ là công hai, cũng có thân phận hoa lệ là người thừa kế bang phái X lớn nhất Yến thị.

Như vậy, làm thụ chính, An Lạc Vũ lại há có thể không có một cái gia tộc hiển hách huy hoàng thần bí đâu?

Thời điểm tác giả đang viết phiên ngoại cho quyển sách, rốt cuộc dùng tới cái chi tiết này.

Hắn muốn tăng số lượng từ, nhưng hắn viết không nổi nữa.

Sau khi Cố Dịch Tân xuyên vào, phiên ngoại mới được xuất bản.

Bởi vậy thân phận cha ruột An Lạc Vũ là gì, Cố Dịch Tân cũng không biết.

Ai biểu anh không có xem qua phiên ngoại chứ.

*

Vào cái ngày An Lạc Vũ đóng máy kia, Lục Minh Thời hạ quyết tâm, hắn muốn nói chân tướng cho Cố Dịch Tân.

Lục Minh Thời đi vào đoàn phim thăm ban.

Chuẩn bị chút công phu rồi thuận tiện túm Cố Dịch Tân trở về.

Lục Minh Thời ngồi trên ghế lớn bằng da còn muốn thoải mái hơn so với đạo diễn Vương đang ngồi trên ghế dựa, ở bên cạnh đạo diễn Vương, nhìn bọn họ đóng phim.

Đạo diễn chụp mấy bức, dừng lại nghỉ ngơi.

Ông ngắm nhìn cái bụng của Lục Minh Thời một cái.

Không khỏi khen ngợi cái bụng nổi lên này.

"Cậu Lục gần đây quả nhiên khí sắc hồng hào, dáng người mập ra, có thể thấy được là sinh hoạt hài lòng, cho nên tâm khoan thể béo."

Lục Minh Thời hiện giờ không ngại người khác nói hắn béo chút nào, vô cùng tự nhiên mà tiếp nhận lời khen ngợi này.

Sau khi nghỉ giải lao, là cảnh quay cuối cùng của An Lạc Vũ.

Trong cảnh quay cuối cùng, tra nam sau khi come out danh dự hoàn toàn bị hủy, bị công ty sa thải, anh ta bước ra khỏi công ty, sau đó nhìn thấy bóng dáng vợ cũ của mình đang hẹn hò với bạn trai mới, anh ta như điên rồi mà đuổi theo, bị một chiếc xe đạp điện chạy ngang qua đâm ngã.

An Lạc Vũ giở ra kỹ thuật diễn cả đời cậu, đuổi theo hình bóng cô gái đang đi về phía trước.

Lục Minh Thời vốn dĩ có xem hay không xem cũng không cảm thấy hứng thú, lúc này đột nhiên nhìn thấy bóng dáng An Lạc Vũ, mở to hai mắt nhìn.

Lục Minh Thời đột nhiên ngồi thẳng.

Người này, chính là cái người dẫm rách giấy hôn thú của hắn.

"Hừ."

Từ trong lỗ mũi, Lục Minh Thời phát ra một tiếng không cao hứng.

Hắn nhớ rõ.

Người kia còn thiếu hắn một tiếng xin lỗi.

Đạo diễn Vương nhạy bén mà quay đầu lại: "Cậu Lục, diễn viên này, có vấn đề gì sao?"

"Không có gì." Lục Minh Thời hờ hững nói, "Một chút nợ cũ thôi. Tên cậu ta là gì?"

"An Lạc Vũ."

Trợ lý giả được cha ruột An Lạc Vũ phái tới cũng nghe thấy.

Tầm mắt gã ta chuyển hướng về phía Lục Minh Thời, dừng lại trên mặt người này thật lâu trong chốc lát.

*

Khi An Lạc Vũ đóng máy, đoàn phim mua một cái bánh kem để chúc mừng cậu.

An Lạc Vũ cảm ơn từng nhân viên đoàn phim đã chiếu cố cậu, chuẩn bị lên xe rời đi.

Nhưng cậu lại bị người ngăn cản.

Lục Minh Thời mặc áo gió dài màu đen, đôi tay đút túi, đứng ở cuối hành lang.

An Lạc Vũ cẩn thận nói: "Tiên sinh, phiền anh một chút."

Lục Minh Thời không cho.

An Lạc Vũ kinh hoảng mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cậu e lệ bất an cắn cắn môi.

Người nam nhân vừa soái vừa bá tổng này, là tới tìm cậu sao?

Nhưng mà cậu làm sao cũng nhớ không nổi đã từng gặp qua hắn ở đâu.

Nếu đã gặp, nam nhân khí thế cường đại như vậy, cậu hẳn sẽ không quên.

Mà trong lúc bọn họ giằng co, tên trợ lý giả kia cũng đã trộm chạy tới, theo ở phía sau nhìn lén.

Lục Minh Thời thân cao gần 1m9, An Lạc Vũ chỉ có 1m72.

Lục Minh Thời từ trên cao nhìn xuống mà liếc cậu.

"Cậu đã làm một chuyện có lỗi với tôi."

*

Tôi đi.

Thật mạnh bạo a.

An Lạc Vũ và tay trợ lý giả đồng thời nghĩ thầm.

An Lạc Vũ phản xạ có điều kiện mà ở trong não bộ mình nhớ lại một chuỗi danh sách dài.

Cậu có từng ăn cơm với Lục Minh Thời, uống rượu cùng hắn hay nắm tay hắn chưa?

Không có không có.

Ngay cả mặt cũng chưa gặp qua.

An Lạc Vũ vắt hết óc hồi tưởng lại bản thân mình có thể đã làm chuyện gì đó rất có lỗi với người ta.

Trợ lý giả cũng đang tự hỏi vấn đề này.

Chẳng lẽ sau khi hoà bình chia tay, người này đổi ý, ham sắc đẹp của cậu chủ nhỏ, nên đòi quay lại?

Nếu cậu chủ nhỏ không chịu đồng ý, sẽ dùng sức mạnh, âm mưu gây rối?

Cậu chủ nhỏ nhà gã nhu nhược như vậy, nếu mình không có mặt ở đây, chẳng phải sẽ bị hại.

Vì thế trợ lý giả lập tức vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.

An Lạc Vũ ngửa đầu, cổ nhức mỏi.

Nhưng mà Lục Minh Thời thật sự rất tuấn tú, đẹp trai đến nỗi cậu không rời mắt được.

Vì thế cậu lấy lại bình tĩnh, ôn nhu hỏi:

"Tôi thật sự chưa từng gặp mặt ngài, không biết trong đó có phải có hiểu lầm gì hay không?"

Lục Minh Thời hờ hững nói: "Cậu dẫm hỏng giấy hôn thú của tôi."

An Lạc Vũ:???

Trợ lý giả:......

*

Lúc này, Cố Dịch Tân cũng từ bên trong đi ra.

Anh định tới tìm Lục Minh Thời đi ăn cơm trưa.

Hôm nay cơm hộp của đoàn phim đặc biệt sắc hương đủ vị, không ăn thì thật đáng tiếc.

Kết quả vừa lượn đến, liền thấy xa xa là Lục Minh Thời và An Lạc Vũ.

Cố Dịch Tân:!!!

Anh đột nhiên có chút khẩn trương lên.

Dù sao An Lạc Vũ cũng không phải người khác, mà là vai chính thụ trong nguyên tác.

Nguyên chủ đúng là bởi vì Lục Minh Thời yêu vai chính thụ, cuối cùng mới rơi vào kết cục thê thảm như thế.

Như vậy, hiện tại Lục Minh Thời, không biết có còn chịu ảnh hưởng từ buff của vai chính thụ hay không?

Cố Dịch Tân trước nay đều siêu cấp có tự tin, sở dĩ sẽ sinh ra ý tưởng này, còn không phải bởi vì sau khi anh xuyên, tự mình cảm thụ qua các loại buff thần kỳ ấy sao.

Rốt cuộc là các loại buff kỳ kỳ quái quái của mình mạnh hơn, hay là buff phấn hồng vai chính thụ của An Lạc Vũ mạnh hơn, đây là một vấn đề.

Sức mạnh của buff · suy cho cùng · trước mặt mẹ đẻ の tình thương, có thể có tác dụng lớn đến đâu, Cố Dịch Tân cũng không cách gì bảo đảm.

*

Tình huống trước mắt chính là Lục Minh Thời và An Lạc Vũ đang trầm mặc giằng co.

Cố Dịch Tân và tay trợ lý giả một đông một tây, từng người mai phục, nín thở, lấy tĩnh xem biến.

Chuẩn bị ra mặt giải quyết vấn đề bất cứ lúc nào.

Khác biệt chính là khoảng cách của trợ lý giả có thể nghe rõ cuộc đối thoại, mà Cố Dịch Tân ở khoảng cách khá xa, anh nghe không thấy.

An Lạc Vũ: "Xin lỗi thưa tiên sinh, tôi thật sự không có ấn tượng."

Lục Minh Thời: "Năm X tháng X ngày X, X giờ X phút, cậu xuất hiện ở Cục Dân Chính."

An Lạc Vũ: "Tôi không có nhớ rõ......"

Lục Minh Thời rút ra một vật từ trong lòng ngực.

Cái hắn muốn rút đương nhiên là giấy hôn thú.

Trên giấy hôn thú còn dính dấu chân của An Lạc Vũ đây.

An Lạc Vũ muốn chống chế cũng không xong.

Nhưng trợ lý giả lại máu chảy ngược lên não.

Thân phận thật sự của trợ lý giả chính là chó săn thứ mười tám dưới trướng của Đổ Vương, từ nhỏ gϊếŧ người mà lớn lên, xuất thân so với nhà Hắc Triệt bọn họ còn muốn đen tối hơn, máu me hơn.

Gã ta thuần tuý là một sát thủ.

Một sát thủ nhìn thấy người mà mình cho là kẻ địch đang rút đồ vật ra từ trong lòng ngực, phản ứng đầu tiên không phải là dao găm thì chính là lựu đạn.

Hoặc là cái gì Vân Nam trùng cổ, virus tang thi.

Dù sao chắc chắn là đồ vật nguy hiểm.

Cho nên trợ lý giả phản xạ có điều kiện một bước lao nhanh tới, đột ngột đánh ngã Lục Minh Thời trên mặt đất!

*

An Lạc Vũ sợ ngây người.

Lục Minh Thời đau muốn chết.

Cố Dịch Tân tức điên rồi.

Càng khiến anh tức giận chính là, tên trợ lý giả gây chuyện kia, vừa đụng người ta xong, đã xoay người bỏ chạy.

......

Đại khái là chạy trốn được viết trong gien sát thủ rồi.

Trong lúc nhất thời, gã ta thậm chí đã quên mất ý định ban đầu khi ra tay là vì muốn cứu cậu chủ nhỏ.

Cố Dịch Tân xông lên nâng dậy Lục Minh Thời trên mặt đất, nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, môi run run, biết nhất định là đau cực kỳ.

Cố Dịch Tân lập tức gọi điện thoại cho An Kiều, nói cho y biết đã xảy ra chuyện gì.

Sau đó ôm Lục Minh Thời vào trong ngực, hôn hôn tóc mái tán loạn trên trán hắn.

Lục Minh Thời dùng một tay nhẹ nhàng bắt lấy tay Cố Dịch Tân, một tay kia gắt gao nắm lại thành quyền.

"Em không có việc gì."

Hắn ách thanh nói.

Chính là rất đau.

Chờ đến khi An Kiều lái xe lại đây, Lục Minh Thời còn không quên để Cố Dịch Tân móc giấy hôn thú trong lòng ngực hắn ra, cho An Lạc Vũ xem dấu chân chính cậu dẫm lên.

Nghe xong, An Lạc Vũ mang theo tiếng khóc xin lỗi, Lục Minh Thời gật gật đầu:

"Cậu có thể đi rồi."

Cố Dịch Tân nghe thấy Lục Minh Thời dùng giọng nói cực kỳ suy yếu nói: "Có thể hôn em một cái không?"

Cố Dịch Tân kinh tủng nhìn hắn.

"Em sẽ không chết."

Cố Dịch Tân trịnh trọng nói.

Không cần làm đến mức giống như sinh ly tử biệt vậy đâu chồng à!

Lục Minh Thời thực 囧 mà nhìn anh.

"Em đương nhiên sẽ không chết." Lục Minh Thời bất mãn mà nói, "Em chỉ hơi đau một chút. Anh nhanh lên, hôn em một cái thì sẽ không đau nữa."

Cố Dịch Tân vì thế cúi đầu ở trên môi hắn chụt một cái.

Sau đó bọn họ hôn thật lâu.

*

Lúc An Kiều nhận được điện thoại của Cố Dịch Tân, là thật sự cho rằng ông chủ thân ái của y tèo rồi.

Y không thể mất đi ông chủ của mình!

Vì thế An Kiều tập hợp một đội ngũ tinh nhuệ nhất trong toàn bệnh viện, lên xe cấp cứu gióng trống khua chiêng nhằm phía đoàn phim.

Sếp ơi! Chờ em!

Kiên trì chịu đựng!

Khi An Kiều dọc theo đường đi lòng nóng như lửa đốt, nhanh như điện chớp mà đuổi tới đoàn phim.

Y nhìn thấy, là hai người ngồi dưới đất hôn nhau khó xá khó phân.

Thật là một đôi không coi ai ra gì.

Lóe mù mắt chó.

Ai nói ông chủ sắp chết đâu?

An Kiều đứng ở một bên đợi mười giây, cuối cùng lên tiếng.

"Sếp ơi? Anh có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Cố Dịch Tân thấy đội cứu hộ đã tới đây, cực kỳ tự giác mà buông Lục Minh Thời ra.

Anh nhìn An Kiều, khen ngợi nói: "Tới thật nhanh."

An Kiều cười ha hả.

Lục Minh Thời sờ sờ bụng.

Hôn xong sẽ không đau là hắn thuận miệng nói.

Kết quả thật sự không đau??

Hết chương 50

(*) Chống chế (đt): biện giải.

Kinh tủng: kinh ngạc quá độ.