Sau Khi Kết Hôn Cùng Đại Gia Che Dấu Thân Phận

Chương 57




Chờ khi tách ra, Kỷ Lê mềm mụp dựa vào ngực Thẩm Thuật Bạch, thở dốc hồi lâu mới hồi phục lại.

“Anh thành thạo như vậy…..có phải vì thường xuyên làm vậy với người khác không?” Kỷ Lê lại hơi chua rồi.

“Không đâu.” Thẩm Thuật Bạch ôm chặt Kỷ Lê, “Với em là không thầy tự thông đó.”

“Thật không?” Rõ ràng Kỷ Lê không tin.

“Thật mà.” Thẩm Thuật Bạch nghiêm túc, “Trừ em ra, anh chưa từng chạm vào ai khác.”

Kỷ Lê an tĩnh chôn trong ngực anh.

Thẩm Thuật Bạch lại nói: “Lê, em phải biết là sau gặp em, cơ thể anh mới sinh ra một loại khát vọng, muốn hôn em, muốn ôm em, muốn yêu em, tất cả những thứ này đều là một bản năng, giống như anh hẳn là nên yêu em như vậy đó.”

Lời này khiến Kỷ Lê xấu hổ tới mức đẩy Thẩm Thuật Bạch ra rồi che miệng anh lại: “Đừng nói nữa!” Mấy lời này nghe ngượng chết đi được!

Dịu dàng trong mắt Thẩm Thuật Bạch càng như trải dài vô tận.

Dưới ánh mắt này, dù da mặt Kỷ Lê có dày tới đâu thì cũng cảm thấy không chịu nổi, sao cậu lại không biết Thẩm Thuật Bạch buồn nôn vậy chứ? Khiến người ta ngượng chết mất thôi….

Thẩm Thuật Bạch cầm lấy tay Kỷ Lê nhẹ nhàng vuốt ve.

……

Hôm sau, Kỷ Lê báo tiệm lẩu xin nghỉ phép để đi chơi cùng Thẩm Thuật Bạch.

Cậu cảm thấy gần đây mình có vẻ còn không muốn đi làm thêm nữa, lười quá rồi!

Kỷ Lê dựa vào ghế phụ nhìn Thẩm Thuật Bạch lái xe.

Ánh nắng ngoài cửa thỉnh thoảng lại chiếu vào trên người Thẩm Thuật Bạch khiến khuôn mặt anh tuấn tú tựa như một vị thần ẩn trong nhân gian vậy…..

Kỷ Lê che ngực: Không xong, lại là cảm giác động tâm rồi!

“Không thoải mái sao?” Thẩm Thuật Bạch trông thấy Kỷ Lê làm động tác che ngực.

“Không phải!” Kỷ Lê vội lắc đầu.

“Vậy thì tốt rồi.” Thấy Kỷ Lê không sao, Thẩm Thuật Bạch cũng an tâm tiếp tục lái xe.

Kỷ Lê muốn rời mắt khỏi Thẩm Thuật Bạch, nhưng cậu không thể không tiếp tục nhìn anh, không thể tin được mình và Thẩm Thuật Bạch đang thực sự yêu nhau. Liệu một người đàn ông tốt như vậy có thực sự thuộc về mình không?

“Ngoan, đừng nhìn, nếu không anh sẽ dừng xe rồi làm việc khác đó.” Giọng Thẩm Thuật Bạch vang lên.

Kỷ Lê nóng mặt, vội vàng quay đi chỗ khác.

Mình lười như này chắc chắn là do bị sắc đẹp của Đại Bạch dụ hoặc nhỉ?

……

Kỷ Lê không biết Thẩm Thuật Bạch muốn đưa mình đi đâu, mãi khi tới nơi cậu mới biết.

Nhìn thấy mặt biển xanh lam cùng dải cát vàng cách đó không xa, cậu vui vẻ cực kỳ.

Đây là lần đầu tiên cậu được tới bãi biển chơi đó! Trước kia cậu chưa từng được đi nơi nào khác cả, chỉ có một lần đến thành phố B nhân dịp sinh nhật Kỷ Diệc Thần, sau đó thì trừ học tập ra vẫn là đi làm thêm, sau nữa thì cậu ra ngoài thuê nhà ở.

Giờ trông thấy biển, niềm vui của Kỷ Lê hiện rõ trên gương mặt.

Thẩm Thuật Bạch dừng xe cách đó không xa rồi nắm tay Kỷ Lê xuống: “Đêm nay chúng ta sẽ ở đây.”

“Thật ư?” Kỷ Lê ngạc nhiên nhìn anh.

“Ừ.” Thẩm Thuật Bạch mỉm cười.

Nhìn vào đôi mắt long lanh của Kỷ Lê, anh nói: "Chúng ta chuyển hành lý về khách sạn trước đã."

Kỷ Lê ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng!"

Kỷ Lê và Thẩm Thuật Bạch không có nhiều hành lý, vì họ chỉ mang theo một bộ quần áo và đồ lót, hành lý là một chiếc túi nhỏ do Thẩm Thuật Bạch cầm.

Anh đưa Kỷ Lê về phía bãi biển.

Giày của Kỷ Lê giẫm trên cát, thật mềm, thật mới lạ.

Thẩm Thuật Bạch dẫn cậu tới trước một chiếc du thuyền nhỏ bên cạnh: “Ra biển.”

Lái thuyền lập tức hiểu rõ: “Bảy trăm một lần.”

Nghe thấy mức giá này, Kỷ Lê thấy thịt cũng đau: “Ra biển làm gì vậy anh?”

“Khách sạn nằm trên đảo nhỏ mà, đã bao gồm phí dịch vụ hết rồi.”

Kỷ Lê nghe thấy đã bao gồm phí dịch vụ hết, tuy vẫn tiếc tiền nhưng cũng nhịn xuống.

Thẩm Thuật Bạch trả tiền xong liền dẫn Kỷ Lê lên du thuyền.

Lần đầu ngồi du thuyền, Kỷ Lê có hơi khẩn trương, cậu nhìn ngó xung quanh như nhà quê ra tỉnh vậy, lúc du thuyền khởi động tạo nên bọt sóng, đôi mắt cậu sáng lên đầy ngạc nhiên.

Thẩm Thuật Bạch vừa buồn cười, vừa đau lòng nhìn cậu.

Kỷ gia cũng không phải nhà không có điều kiện, vậy mà sinh hoạt của Kỷ Lê lại kém tới mức này.

Lúc du thuyền dừng lại, Kỷ Lê cũng đã nhìn đến mức hơi mệt rồi, cậu ngoan ngoãn theo anh xuống thuyền.

Căn phòng mà Thẩm Thuật Bạch đặt cách biển không xa, chỉ cách đó vài bước chân.

Khách sạn là một trang viên, trông rất ấm áp và thoải mái.

Thẩm Thuật Bạch lấy thẻ và đưa Kỷ Lê vào phòng.

Là phòng suite, bên trong còn có nhà bếp nhỏ, bước ra ban công còn có bể bơi vô cực, đứng ở bể bơi là có thể trông thấy mặt biển.

Bên cạnh hồ bơi là một chiếc xích đu đầy hoa.

Kỷ Lê rất thích căn phòng này, cậu chạy khắp nơi tham quan.

Sau khi xem xong, cậu lập tức chạy lại ôm lấy Thẩm Thuật Bạch, không nhịn được hưng phấn thơm chụt một cái lên mặt anh.

“Chỗ này đẹp ghê! Em thích quá đi!!!”

Ánh mắt Thẩm Thuật Bạch dịu dàng: “Thích thì ở thêm một đêm nhé.”

“Không cần đâu, một đêm là được rồi, lần sau chúng ta lại tới chơi nha!” Kỷ Lê vui vẻ nói.

Thẩm Thuật Bạch vỗ vỗ gáy Kỷ Lê: “Ừ, nghe lời em.”

Nói với Thẩm Thuật Bạch xong, cậu lại vô cùng hứng khởi chạy đi xem bể bơi.

Cậu không biết mình sẽ tới bãi biển nên không mang theo quần bơi, nhưng khách sạn rất chu đáo, đã chuẩn bị cả rồi.

Kỷ Lê cầm quần bơi vào phòng tắm thay, phòng tắm còn có cửa đi thẳng ra bể bơi, vừa thay xong là cậu ra đó liền.

Thẩm Thuật Bạch nhìn từ cửa sổ phòng ngủ ra, Kỷ Lê mặc quần bơi, da cậu trắng nõn, thân thể xinh đẹp.

Anh thấy cậu tới bể bơi rồi duỗi chân thử mấy lần sau đó lại lùi về, lặp đi lặp lại vài lần như vậy mới dám bước xuống nước.

Kỷ Lê còn đeo cả một chiếc phao bơi nhỏ, bối rối xuống nước.

Thẩm Thuật Bạch bật cười một tiếng.

“Đại Bạch!” Kỷ Lê gọi anh.

“Ơi.” Thẩm Thuật Bạch ra khỏi phòng ngủ.

Kỷ Lê đạp nước đến thành bể bơi gần biển và làm động tác V với Thẩm Thuật Bạch: "Mau chụp cho em một tấm đi!"

Trong mắt cậu là vui vẻ không che giấu được.

“Ừ.” Thẩm Thuật Bạch nhìn Kỷ Lê, trong mắt anh cũng nhiễm ý cười.

Anh lấy điện thoại, mở camera rồi hướng về phía Kỷ Lê.

Trong điện thoại là một nam hài sạch sẽ, trong mắt như có một bầu trời sao, tươi cười lóa mắt đến mức khiến Thẩm Thuật Bạch tâm động.

“Tách” một tiếng, điện thoại đã lưu lại khoảnh khắc này.

Anh nhìn thiếu niên trong bức ảnh, rồi nảy ra một ý tưởng, anh bấm vào chế độ quay video của điện thoại rồi nhắm vào Kỷ Lê tìm một góc đẹp hơn.

“Lê.” Anh dịu dàng gọi.

“Anh chụp xong chưa?” Động tác của Kỷ Lê có chút mệt mỏi.

Thẩm Thuật Bạch cười cười không trả lời cậu, mà hỏi lại: “Em có thích anh không?”

Không ngờ Thẩm Thuật Bạch lại hỏi câu này, giờ Kỷ Lê có ngâm nước đá chắc cũng vẫn đỏ bừng: “Em, em thích!”

"Do dự như vậy..." Giọng điệu có chút mất mát.

Trái tim Kỷ Lê căng chặt: "Em thích anh!! Thích lắm ý!"

Lớn tiếng như đang tuyên thệ.

Thẩm Thuật Bạch cong khóe môi: “Chỉ thích thôi sao? Vậy có yêu không?”

Mặt Kỷ Lê đỏ nhanh tới mức mắt thường cũng có thể thấy: “Cũng rất yêu rất yêu ạ…..”

Thẩm Thuật Bạch cuối cùng cũng vừa lòng dừng quay phim lại, anh cất điện thoại rồi nhìn Kỷ Lê: “Chụp xong rồi.”

Anh cười nói.

Kỷ Lê ngây người, vừa nói xong đã bảo chụp xong? Không phải anh ấy quay video đó chứ?

Nước rõ ràng vẫn lạnh nhưng Kỷ Lê lại cảm thấy như sắp sôi, không phải anh ấy đã ghi lại tất cả những gì mình vừa nói đó chứ!?