Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 13: Hộ khẩu




Edit + Beta: Basic Needs

………..

Không phải đây là lần đầu tiên Phong Đình tiếp xúc với A Điêu, nghi ngờ ban đầu sau đó xua tan hoài nghi, kế đó lại… Anh ta nhanh chóng xác định rằng người này vừa nhỏ tuổi vừa thông minh, nhưng lòng cảnh giác cũng như tâm tư mạnh mẽ, thậm chí được coi là xảo quyệt.

“Thuộc về em, cũng giống như những sai nha như chúng tôi khi đánh chết ma quỷ, mặc dù xác được quan phủ chia theo tỷ lệ nhất định, nhưng phần lớn sẽ thuộc về nội bộ chúng tôi, phân phối theo sức lao động. Mà những công dân như em nếu có đánh chết, xác chúng hoàn toàn thuộc về các em, không cần phân chia với quan phủ; ít nhất ở huyện Kỳ Sơn chúng ta là như vậy, theo luật pháp thời kỳ đầu cũng như vậy.”

Về phần quan phủ ở địa phương khác có thể công bằng như vậy hay không thì chẳng biết.

Sau tất cả, cho dù đó là sự phục hồi của đời đầu tiên hoặc bây giờ, mọi thứ đang trong thời kỳ hỗn loạn. Nếu không cho chút ngon ngọt, triều đình không cách nào kiểm soát được nhân viên chiến đấu. Xét cho cùng, chi phí và cơ hội để họ phản công và vùng lên cao hơn trước rất nhiều.

Mà lời này của Phong Đình đã xoa dịu nỗi lo lắng của A Điêu. Cũng đúng, nếu muốn cướp đi linh hạch, anh ta hoàn toàn có thể không báo cáo tình huống Giun Nằm Giấu ở trong hầm.

Nhưng nếu truyền ra ngoài tin cô giết Giun Nằm Giấu, có khi nào nó sẽ phơi bày có khả năng cô có được Thực Thể Gieo Linh hay chăng? Mặc dù cô ăn chắc rằng các cuộc tấn công dùng bồn cầu không mang theo hơi thở linh khí, và bản thân cô cũng không có linh năng, song nào ngăn nổi mấy người suy diễn, tham lam tới mức nghi ngờ cô đây.

“Vậy tất cả mọi người sẽ biết chuyện này sao? Anh biết rồi đó, sư phụ của em nợ rất nhiều tiền, hiện tại những người đó lại vào tù vì em. Em sợ những người bên phía sòng bạc nọ biết em có tiền bèn sau này tới tìm em đòi.”

Cái gì mà lý lẽ chính đáng thiếu nợ thì trả tiền, gặp quỷ cho rồi.

Đổi lại là một khoản nợ bình thường, cô còn thay lão đạo sĩ gánh vác một chút. Nhưng bây giờ… Thôi cho xong.

Trong lúc A Điêu tính toán chi li cũng xem như cô đang thăm dò Phong Đình.

“Sẽ không, không tin nhận dạng của em sẽ được giữ bí mật và chỉ được ghi lại trong hệ thống nội bộ của chúng tôi. Nếu ai đó có được thông tin của em từ hệ thống này, cũng coi thường chút tiền ấy của em.”

Dừng một chút, Phong Đình lại chợt nói một câu trong lúc A Điêu thở phào nhẹ nhõm: “Ngoại trừ có người ôm âm mưu khác…”

(P1)

Giọng điệu này hời hợt vô cùng.

Nhưng A Điêu biết anh ta ám chỉ cái gì, vừa nói rõ anh ta có suy đoán về chuyện này mà không tính truy cứu, cũng vừa nhắc nhở cô hiển nhiên có người cố tình chú tâm tới việc này. Toàn bộ tùy thuộc vào chính việc cô nắm chắc như thế nào.

Người này vĩ đại như vậy?

A Điêu không tin lắm, tuy nhiên không phải không biết bất kể giá nào mà thăm dò người ta. Nói trắng ra, người ta mạnh hơn cô cả quãng, lúc này nhiều chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, cho nên cô bặt thinh.

“Linh khí hồi sinh, trên khắp các nơi cả nước đều có Cổng Linh Hồn xuất hiện. Có Cổng Linh Hồn, nếu ma quỷ cũng thoát ra từ đó, đối với dân chúng quả thực là một trận tai nạn.”

Anh ta nói vừa nói là đã nặng nề hỏi: “Cô bé, em còn đang đi học hả?”

A Điêu không hiểu tại sao chủ đề của anh ta lại chuyển nhanh như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Vâng, sắp bắt đầu khải giảng rồi.”

“Vậy có lẽ em sẽ chậm trễ rồi.”

A Điêu nhìn chân trái mình hệt chân voi thì nói trong chán chường: “Em không muốn xin nghỉ.”

“Không, tôi không nói về chấn thương của em mà vì sự phục hồi linh khí gây ra ảnh hưởng quá lớn lại có vẻ khác với tình hình đời đầu tiên. Hệ thống giáo dục của mấy em… rất có thể phải thay đổi.”

“Hả? Thay đổi cái gì?” A Điêu một lần nữa ngạc nhiên.

Phong Đình là người trong quan phủ, dựa lưng vào triều đình, không chừng có tin tức nội bộ, thế mà anh ta cứ giữ kín như bưng, nào chịu nói thêm.

A Điêu chẳng dám thăm dò hoặc kéo ra năng lực niệm của anh ta. Dẫu gì người ta cũng là đầu xỏ so với cô, tự cô bảo vệ mình còn chưa kịp thì nào có dám nhảy nhót. Cô chỉ có thể chuyển sang hỏi tình huống Cổng Linh Hồn dưới tàng cây đa kia.

“Bây giờ có thể xác định linh khí sống lại của thời đại này không giống như đời đầu tiên. Cổng Linh Hồn chia làm hai loại, một loại thuần khiết an toàn, một loại y tối hôm qua em trông thấy. Nó gọi là hố đất, phía dưới có ma quỷ chiếm cứ và trèo ra ngoài gây hại cho một phương. Đêm qua tất cả sai nha quan phủ huyện chúng tôi đã tập hợp hơn trăm người, mở cửa hố đất, tiêu diệt sào huyệt Giun Nằm Giấu ở phía dưới. Tuy nhiên hiện giờ khu vực bên kia bị quan phủ quản lý.”

Đôi mắt của A Điêu sáng lên: “Thật mạnh mẽ quá, tổng cộng có bao nhiêu Giun Nằm Giấu? Hố đất Cổng Linh Hồn đó còn dùng nữa được không? Giờ đây thuộc về sự quản lý của quan phủ mà nói, anh có thể dùng được chứ?”

Cô bé đúng là nhạy bén, luôn có thể nắm bắt trọng điểm.

“98 con, dùng được Cổng Linh Hồn, hiển nhiên tôi cũng dùng nó được.” Bộ đầu trả lời ngắn gọn tất cả các câu hỏi, ước tính rất vội vàng. Anh ta nói xong bèn ý định rời đi, chẳng đề cập đến những chuyện thay đổi trong giáo dục trước đó.

(P2)

A Điêu đành gác lòng hiếu kỳ, ấy vậy mà cô mơ hồ cảm thấy người ta có thiện chí với cô.

Có thể nghi ngờ cô có Thực Thể Gieo Linh, đồng thời nhắc nhở cô về việc học... Nhiều ít gì cũng là một loại trông nom.

Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn do ngày cô được cứu dưới gốc cây đa, trong tay cô chẳng có Thực Thể Gieo Linh. Anh ta hoặc giống như kỹ thuật viên nhà họ Tưởng khi biết điều kiện tiền đề thu Thực Thể Gieo Linh vào người, hoặc cảm thấy cô chả có nó.

Nếu là cái trước, chứng tỏ Thực Thể Gieo Linh này không phải là phế liệu yếu nhất, chính cô có huyết thống Thầy Cấm kỵ rất mạnh.

Đối với điều trước, tầm nhìn của anh ta không tới nỗi thấp thế; còn nếu như là điều sau, anh ta không cần phải gây hấn.

Xem xét toàn diện, lấy khả năng tự kiểm soát của Phong Đình, anh ta không có ý định xuống tay với cô.

Hơn nữa Cổng Linh Hồn chỗ cây đa kia bị quan phủ quản lý, anh ta là Bộ đầu thế tất có được lợi ích, mí mắt chẳng cần nông choẹt như thế.

Ánh mắt A Điêu lóe lên, chủ động nói không cần con Giun Nằm Giấu thuộc về mình, cứ đưa cho quan phủ.

Phong Đình có vẻ ngạc nhiên: “Hào phóng như vậy? Em mang nó tới chợ đen bán đi cũng thu được mấy trăm tinh tệ.”

Mấy trăm tinh tệ lận? Thị trường chợ đen là nơi thu thấp còn bán thì cao.

“Quên đi, cái loại địa phương chợ đen này đi vào còn không biết bán được Giun Nằm Giấu hay lại bán chính mình; chưa kể chắc gì bảo đảm thân phận an toàn, có khi còn bị theo đuổi đen ăn đen. Nếu để lại trong lòng bàn tay mình, em nghĩ giá trị của nó đơn giản là độc tố trên người hoặc linh khí còn sót lại có thể chiết xuất. Thế nhưng em nào có kỹ thuật như vậy, còn không bằng đưa cho quan phủ.”

Cô bé có tuổi chẳng lớn lắm mà suy nghĩ rất kín đáo và rõ ràng.

Phong Đình nói lời cảm ơn: “Tôi quay về để cho bên tài vụ tăng tốc xử lý, để em mau chóng nhận được phần thưởng. Dù sao tình hình kinh tế của em vô cùng gấp rút.”

Tốt quá, đại ca có tầm nhìn ghê, thứ em muốn chính là cái này!

Sau khi Phong Đình rời đi, A Điêu cầm điện thoại tìm kiếm tin tức.

Đúng thật, hang động thả ra ma quỷ, từ đó gây ra thương vong rất lớn... Những sự cố như vậy không phải là trường hợp đặc biệt của riêng huyện Kỳ Sơn.

Toàn thế giới đều như thế.

Vụ này khác hoàn toàn linh khí hạ xuống đời đầu tiên, và cũng làm cho nhiều người hằng nghĩ sự phục hồi linh khí là trời ban cho cơ hội tốt câm như hến.

Hiện tại còn có người cảm thấy linh khí phục hồi là chuyện tốt à?

Có, những người nắm giữ Cổng Linh Hồn và Thực Thể Gieo Linh đấy. A Điêu xác định rằng cuối cùng những người này sẽ chào đón sự thay đổi của thế giới này vì lợi ích của họ lớn hơn hẳn những người khác.

Hệt giống với cô… Thật ra trong nội tâm cô cũng mang theo nỗi đớn hèn và may mắn, ít nhất cô còn sống.

(P3)

.....

Người khuấy động biến đổi thời đại, thực tế đã biến họ thành nhà đầu cơ.

Ầm ã bên ngoài chẳng liên quan gì đến A Điêu. Ban đầu cô còn nghĩ không muốn để phí tiền thuê nhà, nhưng nào có ngờ được chuyện làm sạch độc tố cần thời gian. Cô phải ở trong bệnh viện đủ 5 ngày, những thứ khác không nói tới, dẫu cho đã đổi sang một nơi sạch sẽ và sáng sủa hơn để sống, cô vẫn phải phải trả tiền thuốc men đấy… Tiền thuốc men còn đắt hơn nhiều so với tiền thuê nhà.

Nhìn vào chi phí thuốc tăng hàng ngày, A Điêu chỉ cảm thấy tuổi thọ của mình không ngừng giảm đi.

May thay tới ngày thứ ba, phần thưởng của quan phủ đã được gửi xuống, là 15,000 tinh tệ.

A Điêu ngạc nhiên khôn cùng, hỏi nữ sai nha đến đưa cho cô thư thông báo xác nhận phần thưởng sẽ đến. Người này cười: “Còn có thêm 5000 tinh tệ là phần thưởng do em kịp thời báo quan, thông báo cho chúng tôi, lần này thật sự nhờ có em.”

Đoán chừng những sai nha này nhận được không ít chỗ tốt, nhưng A Điêu không tiện hỏi nhiều, dẫu gì thêm 5000 tinh tệ đối với cô tuyệt đối là niềm vui ngoài ý muốn.

Không lâu sau khi nữ sai nha rời đi, có những vị khách khác tới thăm.

Quái lạ, không có người biết tới chuyện của cô, ngay cả các bạn cùng lớp và thầy cô cũng chẳng biết… Là ai đây?

Đó là bác gái chủ nhà, người này chả khách sáo chút nào, dẫn chồng theo cùng với giỏ trái cây lớn và một bao lì xì chuyển khoản lớn; đương nhiên, còn có hành lý của cô rơi ở bên tứ hợp viện.

Chẳng de dọa, bác ấy đi thẳng vào vấn đề cảm ơn cứu mạng.

“Nhờ có em nhắc nhở nên chị lập tức đánh thức luôn ông chú của em đây này. Hai tụi chị tru tréo xong là lẻn vào hầm ngay, kế đó mới biết bên cạnh có một con quái vật bò ra.”

“Này, em đừng có mà không nhận tiền, tụi chị toàn là những người chân thành, không có man trá gì đâu. Em thiếu tiền nhưng giữ gìn chữ tín, chị của em đã nhìn ra rồi. Cho em thì em cứ nhận lấy. Lần này Cổng Linh Hồn nằm ở cây đa lớn, cây đa đó lại thuộc về tụi chị. Quan phủ quản lý trưng dụng xong, bọn họ còn cho tụi chị một khoản tiền. Cũng vừa lúc nhường tứ hợp viện cho những sai nha kia ở lại, thuận tiện để bọn họ hấp thu linh khí.”

Áng chừng số tiền này là một khoản lớn, bằng không hai vợ chồng sẽ không thỏa mãn như vậy. A Điêu vừa luôn miệng ngại ngùng vừa lưu loát mở mã thanh toán cho bác gái, ngoài miệng còn rất tò mò: “Anh chị không thấy đáng tiếc sao? Đó chính là Cổng Linh Hồn đấy.”

(P4)

Bác gái vô cùng tán thưởng sự thẳng thắn của A Điêu, bác ấy nhướng mày: “Cổng Linh Hồn mà ai chả muốn, nhưng thứ đó không dời đi được, nó cứ ở đó mà lại ở bên cạnh nhà người khác, dân chúng bình thường làm sao bảo vệ? Con trai chị đang học ở Kim Lăng. Hôm qua nó còn nhắc nhở chị, kêu chị tranh thủ thời gian ký thỏa thuận thu hồi của quan phủ, nhận được lợi ích rồi rút lui, đến Kim Lăng bên kia định cư với nó. Nó nói hiện tại không ít nơi chả bảo vệ được Cổng Linh Hồn, ngược lại còn làm liên lụy tới cái mạng, may mà nhà tụi chị được bên quan phủ thu lấy. Nếu không… Hầy, quan phủ của chúng ta coi như đáng tin cậy, mặc dù Kỳ Sơn là một nơi nghèo, nhưng những người cấp cao ở trên đúng là không thể chê nổi.”

Từ sự mạnh mẽ và tận tâm của Bộ đầu lẫn các sai nha, đến tấm lòng ngay thẳng nhiệt tình của quan phủ trong việc tặng thưởng, A Điêu vô cùng tán thành.

Cũng may cả nhà này đều là người hiểu chuyện, dứt khoát bỏ nhà và dời đi nơi khác, tuyệt đối không làm hộ gia đình bị cưỡng chế, dễ dàng bị diệt sạch cả nhà.

Chờ đến khi chuyển khoản báo tinh tinh đã nhận được, vợ chồng bác gái đi rồi, A Điêu không thể không cảm khái cái hộ gia đình bỏ nhà và dời đi nơi khác đúng là giàu nứt đố đổ vách.

Lại cho cô tận 20,000 tinh tệ.

Da trâu!

Thanh toán và trả trước tất cả các chi phí chữa bệnh lần này, tài khoản còn lại 32,000 tinh tệ, đủ để cô học xong đại học và sống ở một nơi tốt, ăn thức ăn ngon, muốn mua sách gì là mua sách đấy, chẳng cần đào khoai lang hay đâm người giấy.

Một đêm chợt giàu há há!

Nhưng sau khi vui mừng, A Điêu vẫn âm thầm chuyển 30,000 tinh tệ vào một tài khoản, đồng thời gửi một tin nhắn.

“Con không tin sư phụ nhưng vẫn đưa tiền cho thầy, cứ xem như là một bài kiểm tra: Nếu thầy cầm tiền đi tiêu xài thay vì trả nợ, thì số tiền này coi như là tiền trả nợ mà mấy năm nay thầy đã nuôi nấng con và cứu con quay về khi con còn là ma bệnh sắp chết, hai ta không còn nợ nhau. Nếu thầy mang đi trả nợ, còn bằng lòng quay lại và thay đổi triệt để làm người một lần nữa, con có thể bỏ qua chuyện cũ, tiếp tục xem thầy là sư phụ của con. Dưỡng lão thì thôi nhưng về sau có thể chăm sóc thầy trước lúc lâm chung.”

Sau khi gửi tin đi, cô chờ đợi thật lâu mà chẳng có tin hồi âm, ngay cả yêu cầu nhận tiền chuyển tới mà bên kia cũng không xác nhận.

Chuyện gì đang xảy ra vậy, ông già cúp máy rồi?

Một giọt nước mắt rơi trên màn hình, nhưng nhanh chóng bị cô lau sạch bằng tay áo.

Giống như chưa từng tồn tại.

(P5)

.....

Mấy ngày nay nằm viện, tin tức trong nhóm lớp mỗi ngày dày đặc, rất nhiều người tag A Điêu, chửi cô điên quá mức tới nỗi đăng video này trong nhóm. Nhưng cũng có vài người biết được đó là đạo quán lâu đời cô ở thì cười trên nỗi đau của người ta, hỏi tiếp theo cô sẽ ở đâu này nọ.

Từ đêm qua tạm thời đào được năng lực niệm của mấy người, đến sau buổi sáng kế tiếp thì những người khác cũng nhìn thấy và cho cô năng lực niệm, xem ra cũng không ít. A Điêu thỉnh thoảng nhìn vào nội dung trong nhóm chỉ để xem có thay đổi về cải cách giảng dạy hay không. Còn đối với chuyện mấy người tag cô, cô chẳng màng tới, có càng nhiều thời gian cô sẽ đọc sách.

Những cuốn sách này đều được cô mua trên mạng, không liên quan đến nội dung của kỳ thi tuyển sinh đại học những năm này, chẳng dính dáng tới việc học. Thay vào đó lại là mấy cuốn sách về những điều đặc sắc của triều đình trong đời đầu tiên.

Cô đã suy đoán ý tứ của Bộ đầu. Linh khí khôi phục khác với đời đầu tiên, nhiều hố đất đe dọa, thế giới đã không còn ở trong thời đại hòa bình, như vậy vũ lực sẽ vô cùng quan trọng. Song trừ cái đó ra, chắc chắn nhu cầu về mặt kiến thức cũng thay đổi, không chỉ có những môn học cơ sở đó, hẳn sẽ được thêm rất nhiều kiến thức hệ thống về tu luyện linh khí đời đầu tiên cũng như các loại ma quỷ; thậm chí có thể tăng thêm tri thức chiến tranh mà sinh viên khối văn ngày xưa sẽ chẳng bao giờ dính líu tới.

Không biết sau này sẽ thay đổi như thế nào, nhưng mua sớm xem sớm có sự chuẩn bị, chắc chắn không bị thiệt thòi.

(P6)

.....

Ngày xuất viện, lúc đầu A Điêu kéo vali muốn đến trường báo cáo, kết quả vừa đến cổng trường đã thấy ngay một nhóm phụ huynh và học sinh chen chúc ngay cổng.

Cô còn chưa lên tiếng hỏi rõ tình hình đã bị Triệu Dân kéo ra, cái miệng bài hải, nhanh chóng làm rõ sự tình.

“Không khai giảng?! Chỉnh đốn và cải cách môn học, lần nữa tuyển sinh để chuẩn bị cho việc học?” Cho dù A Điêu hoài nghi sẽ có biến cố, cũng không ngờ được biến cố lớn như vậy.

“Đúng vậy, nếu chỉ là thêm chương trình học thì thôi, lại còn muốn chỉnh đốn lại học bạ. Đây chẳng phải có nghĩa là tất cả mọi người đều bị bỏ học bạ và thi tuyển vào lại à? Không hiểu lắm, nó có cần thiết không? Chúng ta có phải là ma quỷ biến thành đâu.” Triệu Dân truyền tin xong thì ôm một bụng bực tức.

Chuyện ma quỷ xuất hiện đã được truyền đi và mọi người cả nước đều biết, Triệu Dân cũng hay tin.

“Có thể muốn kiểm tra tố chất lần nữa để chỉnh sửa lại phương thức học tập, lại tuyển nhân tài.”

A Điêu vừa nói lời này đã làm Triệu Dân ngây đơ.

Tố chất, tố chất gì?

Tớ thậm chí không vượt qua nổi môn học ban đầu!

.....

Lớp 10 lớp 11 còn tốt, phụ huynh học sinh lớp 12 thì muốn điên tới nơi, ước gì san bằng trường học, hiệu trưởng suýt bị đánh chết, cũng may sai nha đến ổn định trật tự nên hiệu trưởng mới giữ lại được cái mạng. Giơ tay đè lên mái tóc Địa Trung Hải vốn đã thưa thớt thiếu chút nữa bị nhổ thành hói, hiệu trưởng nghiêm túc thông báo mệnh lệnh của triều đình.

Có rất nhiều nội dung, nhưng có hai cái cốt lõi:

1, Vẫn có thể đi học, chẳng qua nội dung học nhiều hơn và trọng tâm của môn học sẽ thay đổi. Về phần chuyển sang nội dung nào phải xem thông báo vào ngày tuyển sinh.

2, Vẫn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, sẽ dựa theo tình hình cụ thể để ra câu hỏi. Việc tuyển sinh lại dựa trên sự sắp xếp tố chất cá nhân, có phương pháp cố định, không cần phải lo lắng nhiều.

Đây là tiếng người à? Ai mà không lo ngại về chuyện này được cơ chứ?

Kỳ thi tuyển sinh đại học là tương lai, tương lai của con trẻ nhà tôi chính là tương lai của gia đình chúng tôi đấy!

Nếu không có đám sai nha nhìn vào, những bậc cha mẹ này thực sự không thể tốt nổi. Tuy nhiên bọn họ cũng biết trên dưới cả nước toàn như vậy, và thậm chí các vương quốc khác cũng hệt thế. Triều đình ra lệnh, không ai làm trái được, nhưng chắc chắn tất cả các điều cốt lõi đều liên quan đến hai từ - linh khí.

(P7)

.....

Trước cổng trường, phụ huynh vẫn chưa tản đi, họ kéo các giáo viên để hỏi thăm chi tiết, ngay cả Triệu Dân cũng bị cha mẹ kéo qua.

Trước tiên họ phải hỏi rõ ràng để chuẩn bị cho bước tiếp theo, tương lai của con trẻ không thể cẩu thả được.

A Điêu không gặp rắc rối về vấn đề này, thế là cô đã đến đăng ký thông tin thẳng để đặt lịch hẹn tuyển sinh chính thức tiếp theo.

Giáo viên phụ trách đăng ký vốn quen mặt A Điêu, cười nói đôi câu xong, đoạn, căn cứ vào tên và các thông tin khác cô cung cấp, vào thông tin hộ khẩu do triều đình đưa ra để xác minh.

Nhập chứng minh thư hoàn chỉnh và tên vào hệ thống rồi, nó bật lên một loạt các thông tin. Đột nhiên, biểu hiện của giáo viên lộ vẻ nghiêm nghị, kiểm tra nhiều lần liên tục.

Thần sắc khác thường của thầy ấy làm A Điêu đều nhận ra: “Thưa thầy, có vấn đề?”

“Ừ... Em không có hộ khẩu của huyện Kỳ Sơn chúng ta sao?”

“Dạ, hình như không có.” A Điêu chẳng chắc lắm. Cô đã ở nơi này từ khi còn rất nhỏ, ký ức hơi mơ hồ, cũng chưa bao giờ thoát khỏi vỏ bọc này. Thế nên ngay lúc bỗng nghe tới từ hộ khẩu, phản ứng đầu tiên của cô là: Lão đạo sĩ không chuyển hộ khẩu của mình?

“Em thật sự không có, thông tin đăng ký hộ khẩu ở trên này cho thấy em có hộ khẩu ở tỉnh lỵ Kim Lăng. Em là người tỉnh lỵ đó, A Điêu.”

Từ cô gái nông thôn thành người dân tỉnh lỵ, một bước đúng chỗ, nhưng A Điêu mơ hồ cảm thấy có lẽ điều này không phải là chuyện tốt.