Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 166: Đừng Nông Cạn Như Vậy






Trịnh Vân hừ lạnh: “Chiếm được lợi lộc còn đem đi khoe khoang, Lương Hạnh, mấy năm nay tôi cũng quá coi thường cô rồi, nhưng mà những chuyện tốt đẹp này đến với cô bằng cách nào chắc trong lòng cô biết rõ nhất, cô cũng không nên quá tự phụ, cẩn thận bị ngã đau.”
Dựa vào cái gì mà có được?
Trong câu nói này rõ ràng là có ẩn ý.
Lương hạnh tình cờ bắt gặp tia khinh thường trong mắt của cô ta, nheo đôi mắt xinh đẹp lại, vẻ mặt ngưng trệ một chút: “Tôi không ngờ quản lí Trịnh còn có ác ý phỏng đoán người khác, chắc không phải là cô nghĩ tôi dựa vào nhan sắc và bán thân để đổi lấy những điều này chứ? Tôi so với cô thì có phần trẻ và đẹp hơn, thời gian để ngồi vào chức vụ này cũng ngắn hơn cô, nếu nói năng lực của tôi không đủ, chẳng phải những người khác càng phải nghi ngờ hơn sao?’

“Cô!”
Trịnh Vân tức muốn hộc máu, không thể tin nổi nhìn cô: “Tôi chưa từng gặp một người phụ nữ nào mà da mặt dày như cô, cô và Triệu tổng là một đôi, nhưng thỉnh thoảng lại được đàn ông đưa đón, còn tặng hoa, ngay cả Thượng tổng của Tập đoàn Phong Thụy cô cũng quen biết...!Có là người mù cũng nhận ra được trong chuyện này có chỗ không rõ ràng.

Mà bây giờ tôi cũng hiểu được vì sao...!Cô lại ly hôn.”
Tại sao trước đây cô không phát hiện ra người phụ nữ này vô liêm sỉ như vậy, bây giờ ngay cả Quý tổng cũng vô ý hay cố ý mà hướng về cô ta.
Ánh mắt Lương Hạnh dần dần lạnh đi, nhưng giọng điệu vẫn tươi cười: “Quản lý Trịnh, cô hãy cẩn thận lời nói, vì sao tôi ly hôn là chuyện riêng của tôi, cho nên tôi không cần phải giải thích với cô.

Còn về mối quan hệ với khách hàng, tôi càng không cần phải giải thích với cô."
“Cô!”

Lương Hạnh cười cười, quay người đẩy cửa kính đi ra ngoài, cô nhìn thoáng qua cặp mắt đầy tức giận ở đằng sau.
Vừa quay người, sắc mặt của cô lập tức trở nên khó coi, nếu Trịnh Vân nghĩ theo hướng này, cũng có nghĩa là sau lưng cô, rất nhiều người trong công ty cũng thế, nếu tiếp tục lan đi, sớm muộn cũng có ngày Quý tổng nhìn cô bằng một ánh mắt khác.
“Chị Hạnh.” Cô không kịp suy nghĩ thêm gì khác, đột nhiên bị một nhân viên kéo áo mình, kích động hỏi: “Chị Hạnh, nghe nói sáng nay chị được Triệu tổng đưa đi làm? Thật sao?”
Khóe miệng Lương Hạnh cứng đờ, gượng cười: “Em nghe từ đâu vậy?”
Cô gái sững sờ, chớp mắt đầy nghi ngờ, cười nói: “Rất nhiều người tận mắt chứng kiến.”
Rất, rất nhiều?
Lương Hạnh khẽ giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa sổ, dường như chưa tiêu hóa được thông tin, âm thầm đánh mình một cái thật mạnh ở trong lòng.
Chỗ này tứ phía đều là cửa sổ, sáng sớm hôm nay cô nghĩ về chuyện bản thân bị hạ dược tối qua, quên mất không dặn Triệu Mịch Thanh dừng xe cách xa công ty một chút, đúng thật là những nhân viên này cúi đầu xuống một chút thôi là có thể nhìn thấy rồi.
Mà cô quên thì cũng thôi đi, người đàn ông kia còn không thèm để ý.
Chẳng trách vừa rồi Trịnh Vân lại nói như vậy.

Nở một nụ cười để che giấu tâm tình, cô giả vờ bình tĩnh nói: “Không phải anh ấy đưa chị đi mà là bọn chị cùng nhau trở về công ty, đúng lúc tiện đường, chị mặt dày xin quá giang mà thôi.”
“Đi nhờ xe? Hì hì...!Triệu tổng thật sự là vừa đẹp trai vừa ga lăng.” Ánh mắt của cô gái kia lộ ra sự không tin tưởng cô, bộ dáng như nhìn thấu cô rồi.

“Chị Hạnh, Triệu tổng đẹp trai như vậy, chị nhất định phải cố lên!” Có người còn cổ vũ cô.
Khóe miệng Lương Hạnh giật giật, xem ra cô lo lắng quá rồi, ngoài kia không biết đã lan truyền thành như thế nào rồi, mấy người trong bộ phận của cô có khi còn rất hứng thú.
Tâm trạng của cô cũng hơi thả lỏng, nhéo nhéo mi mắt, cô trêu chọc nói: “Đẹp trai có thể biến thành cơm để ăn sao? Tiền mới có thể kiếm cơm, mọi người cố gắng làm tốt công việc đi, đừng nghĩ mấy chuyện nông cạn này nữa, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào bản thân mình.”.