Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 479: Món Quà Vô Cùng Quý Giá






Lời nói vừa dứt, sắc mặt của ông bác hơi đỏ lên, nhưng vì lời này được nói ra từ miệng Triệu Mịch Thanh, nên ông ta không dễ gì phản bác.

Ông ta ho khan hai tiếng ngắt lời.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn qua phía họ, ông ta đẩy ghế đứng dậy, sau đó nhìn sang đứa con dâu đang ngẩn ra phía đối diện: "Nhìn cái gì, đi thôi."
Trước khi rời đi ông ta nắm lấy tay vợ, liếc nhìn Triệu Mịch Thanh nói với tâm trạng rõ ràng là không vui: "Hôm nay bọn tôi quá xấu hổ, tổng giám đốc Triệu coi thường mấy người họ hàng nghèo khổ như chúng tôi cũng được.

Nhưng có một điều không thay đổi, tôi mãi mãi là bác cả của Lương Hạnh.

Vì vậy bất cứ lúc nào, tôi cũng là bậc chú bác của cậu."

Ông ta nói xong, tức giận kéo người bên cạnh rời đi.
Lúc này, trong nhà hàng có rất nhiều người bị tiếng ồn ở bàn họ thu hút.

Lương Hạnh vốn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng dù thế nào cũng đã có Triệu Mịch Thanh ra mặt thay cô, mọi chuyện cuối cùng sẽ được giải quyết tốt đẹp.
Nhưng không ngờ, ba người họ còn chưa bước ra ngoài đã bị giọng nói lạnh lùng của Triệu Mịch Thanh chặn lại.
“Nếu đã là người thân của Hạnh Hạnh, cháu đương nhiên không có lý do gì để làm mất mặt.

Cứ gửi CV của mình vào địa chỉ email trên mạng, cháu sẽ đánh tiếng với người phụ trách.

Công việc kỹ thuật thì không được, làm ở bộ phận lễ tân thì có thể."
Lương Hạnh nghe vậy, bàn tay đang nắm Triệu Mịch Thanh của cô cứng lại.

Cô không hiểu rõ ý tứ của anh, nên cô chỉ có thể thầm nhắc nhở anh.
Lúc này, không chỉ Lương Hạnh mà ba người họ cũng đều kinh ngạc.

Nhưng Triệu Mịch Thanh lại tỏ ra rất bình tĩnh với nụ cười khẽ.
Vợ chồng ông bác vừa mới xị mặt xuống, lúc này không tốt khi hỏi thêm gì nữa.


Vẫn còn đôi chút đắn đo nhưng bác gái rõ ràng lại rất vui, bà ta nhướng mày hỏi: "Thật sao?"
Triệu Mịch Thanh do dự một chút, sau đó quay lại nhìn Lương Hạnh, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều: “Chuyện này chỉ có Hạnh Hạnh mới có thể quyết định."
Anh nói xong, ánh mắt bọn họ lại tập trung vào Lương Hạnh.
Bác trai ho nhẹ hai tiếng, rốt cuộc cũng xuống nước, thiện ý thuyết phục.

Tựa như sợ Lương Hạnh không đồng ý.

Nói qua nói lại một lúc, cô cuối cùng cũng lên tiếng nói với người phụ nữ bên cạnh: "Chuẩn bị CV cho tốt."
Đúng lúc hai năm gần đây, các nhà sản xuất sẵn sàng thay thế các vật liệu công nghệ mới.

Nếu không nể mặt ông Tống, sếp Mao sẽ không bao giờ để ý một cái tên mới mới Thượng Đỉnh, vì vậy ông ta là nhân tố không chắc chắn nhất trong số các đối tác tiềm năng.
Nếu có thể ký kết thuận lợi với sếp Mao, các nguồn lực mà ông mang lại từ các mối quan hệ phía sau sẽ là một chuỗi lợi ích hấp dẫn hơn.
Nhưng có thể thấy Thượng Điền cùng sếp Mao làm việc cùng nhau nhiều năm, quan hệ cũng sẽ không tệ lắm.

Thượng Điền biết được chắc chắn sẽ có ý đồ ngăn cản bọn họ, cho nên Triệu Mịch Thanh không hoàn toàn chắc chắn về kết quả cuối cùng.
Quả nhiên, vừa yên lặng một lúc cô đã nghe thấy câu trả lời của Triệu Mịch Thanh: “Thượng Điền đã đến Nam Thành."
“Nói như vậy thì người ta đã bị anh ta đưa đi rồi à.” Nói như vậy, Lương Hạnh không ngạc nhiên, nhưng cô vẫn an ủi anh: “Cũng tốt, chúng ta đã làm tất cả những gì có thể.


Bữa ăn này tự nó không có ý nghĩa gì nhiều.

Tối nay mẹ hầm canh gà, vẫn đang đợi anh về ăn đấy.”.
Bọn họ nói chuyện phiếm một lúc thì về đến nhà, vừa mở cửa đã nghe thấy trong phòng khách ồn ào náo nhiệt, kèm theo mùi thơm thức ăn bay tới.

Lương Hạnh vừa thay dép vừa ngoái đầu nhìn, liền thấy Châu La La đang ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với mẹ Lương.
Vừa trò chuyện vừa cầm bát canh gà trên tay, uống một cách mỹ vị.
Nhìn thấy Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh bước vào cửa, cô vẫy vẫy tay chào: “Sao giờ này mới về thế?"
Lương Hạnh không thể không liếc nhìn mẹ Lương đang bình tĩnh ngồi bên cạnh, trong lời nói có chút châm chọc: “Việc này cậu phải hỏi người lớn trong nhà này."
“Có chuyện gì thế ạ?” Châu La La nghe xong quay đầu nhìn mẹ Lương.

Mẹ Lương đeo cặp kính lão, trong tay một xấp album ảnh lớn, vờ như đang xem thật kỹ.

Nhưng ai cũng biết bà đang giả vờ..