Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 536




Chương 536

 

Người phụ nữ đó ngước mắt lên nhìn Lương Hạnh, không đợi phản ứng, đứa nhỏ ở trong ngực đã bị ôm đi, cô ta trông có vẻ vô cùng khẩn trương mà đứng dậy theo.

 

Mà Lương Hạnh đổi thành một tư thế thoải mái hơn ôm đứa nhỏ vào trong ngực rồi đi qua đi lại vài vòng ở trong phòng, cậu bé chớp chớp đôi mắt to đầm đìa nước mắt, chậm rãi dừng tiếng khóc.

 

Người phụ nữ trẻ tuổi đi theo sau lưng Lương Hạnh, vẻ mặt xấu hổ: “Tôi cũng không biết chăm sóc con nít như thế nào, lại không yên lòng để bảo mẫu chăm sóc, thật sự ngại quá.”

 

Lương Hạnh cụp mắt xuống nhìn cậu bé mũm mĩm ở trong ngực, lộ ra một nụ cười hiền lành: “Thằng bé rất khỏe mạnh, cô là một người mẹ tốt.”

 

Sau đó, chờ đến khi đứa nhỏ yên tĩnh rồi, Lương Hạnh mới trả cậu bé về trong ngực của mẹ nó, đồng thời còn căn dặn: “Con nít ở tuổi này đứng ngồi không yên, cô đưa thằng bé đi dạo nhiều hơn đi, hoặc là tìm đồ chơi thú vị phân tán lực chú ý của thằng bé, cũng không phải là vừa khóc thì phải cho nó ăn, phải biết là nó cần cái gì.”

 

Giọng nói của cô không nặng không nhẹ, chỉ giống như là lời nhắc nhở bình thường, sau khi đối phương kinh ngạc hỏi thăm thì cô lại thản nhiên đáp lời: “Tôi đã sinh hai đứa nhỏ song sinh, kinh nghiệm chăm con phong phú hơn cô nhiều.”

 

Sau khi quay đầu lại thì phát hiện mẹ Triệu đang nhìn mình với vẻ mặt vui mừng, ngoại trừ ánh mắt của những người xa lạ khác, hấp dẫn Lương Hạnh nhất vẫn là ánh mắt thâm tình và sâu lắng của Triệu Mịch Thanh.

 

Cô nhún nhún vai, tiện thể cười nói với dì Viên vừa mới đi lại: “An Ngôn là con của tôi và Mịch Thanh, so với nhỏ trong nhà, hình như là mẹ của tôi càng thích uống trà nói chuyện phiếm với các dì hơn, bình thường đứa nhỏ cũng không thiếu người chăm sóc, cho nên mới không nhắc tới, xem ra là để mọi người phải chê cười rồi.”

 

Cô vừa mới nói xong, An Ngôn trước mắt thì vui vẻ đạp đạp chân nở nụ cười khanh khách với Lương Hạnh, gọi một tiếng: “Mẹ mẹ…”

 

Giọng nói mềm mại nghe chưa rõ cho lắm, nhưng mà có thể đủ để phân biệt được.

 

Mẹ Triệu nghe vậy thì lại nhanh chóng tiếp lời: “Lúc đứa nhỏ đầy tháng tôi đang nghỉ phép ở nước ngoài, cho nên mới không thông báo với mọi người, là do lỗi của tôi, lỗi của tôi.”

 

Ánh mắt nghi ngờ của mẹ Triệu nhìn về phía xa xa, ánh mắt rơi ở trên người của Triệu Mịch Thanh, dặn dò anh: “Ôm con trai của con đi đi Mịch Thanh.”

 

Triệu Mịch Thanh sửng sờ một chút, anh là một doanh nhân giỏi, nhưng mà mấy vụ quyết đấu giữa mấy người phụ nữ thì anh không hoàn toàn đoán ra được, chỉ là lúc này vẫn thuận theo lời nói của mẹ mình mà nện bước chân đi ra phía trước, vươn tay ra với An Ngôn.

 

Lại không ngờ là cậu nhóc này đột nhiên quay đầu tránh né, giống như là vô cùng kháng cự, sau khi vùng vẫy, cái nón nhỏ ở trên đầu đều rơi mất.

 

Mọi người ở đây đều mở to hai mắt mà nhìn, giống như là đang chờ xem cuộc vui, dì mặc đồ vàng cười một tiếng: “Ôi, tại sao con trai lại không cho ba của mình ôm vậy chứ, cháu trai nhà tôi vừa thấy ba của nó thì đã mừng rỡ không chịu được.”

 

Trên mặt của mẹ Triệu là vẻ xấu hổ, An Ngôn ở bên cạnh dường như là nghe hiểu, đột nhiên lại không giãy dụa nữa, quay đầu chớp chớp mắt với người đang nói chuyện, sau đó lại giơ bàn tay mập mập sờ sờ vào cái cằm của mình, giọng nói mềm mại tố cáo: “Ba, đâm người…”

 

Đám người đồng loạt sửng sốt, sau khi kịp phản ứng lại thì bị bộ dáng trưởng thành của đứa nhỏ chọc cười, bắt đầu có người lên tiếng giảng hòa: “Con trai của Triệu tổng thật là đáng yêu quá đi, tôi thấy giống với Triệu tổng mà, nhất là cái miệng này, đúng là giống nhau như đúc có đúng không?”

 

Mấy người ở xung quanh không ngừng chữa cháy, cuối cùng cuộc chiến tranh không có khói lửa của mẹ Triệu cũng đã được tuyên cáo thắng lợi, bà ta bất động thanh sắc cầm ly trà lên, giương mắt nhìn về phía người phụ nữ thua trận.

 

Mà Lương Hạnh cũng bất lực thở dài một hơi.

 

Lại trôi qua không bao lâu, bữa tiệc trà đã kết thúc, trên đường trở về, mẹ Triệu ôm An Ngôn, vẻ mặt hết sức vui mừng: “Cái bà Viên đó cứ kiếm chuyện với bà, cho là sinh ra một đứa cháu trai mập mạp là có thể thắng bà rồi à…”

 

Lương Hạnh ngồi trên vị trí kế bên tài xế, lặng lẽ lướt nhìn Triệu Mịch Thanh yên lặng lái xe ở bên cạnh, biểu cảm của người đàn ông cứng nhắc, dường như là không có cảm xúc đối với mấy lời này.

 

Cô đành phải cười theo: “Cháu trai của ngài là đáng yêu nhất.”

 

Sau cuộc giằng co này, trong tiềm thức mẹ Triệu đã xem Lương Hạnh với bà ta là người cùng chiến tuyến, nghe thấy lời này thì cúi đầu nhìn cháu trai ở trong ngực, cảm thấy càng nhìn càng thấy đáng yêu, giống như là nhìn hoài cũng không đủ.

 

Nghĩ thầm cho dù Lương Hạnh có không tốt đi nữa, sinh ra một đôi lông phượng thai thì đây cũng là công đức không nhỏ đối với nhà họ Triệu rồi.

 

Trong lòng của mẹ Triệu rất vui vẻ, mời đầu bếp cao cấp đến nhà chuẩn bị bữa cơm trưa, nói là cơm trưa, chờ đến lúc chuẩn bị xong hết tất cả đã quá giờ cơm trưa rồi.

 

Lương Hạnh đói đến nỗi sắc mặt trắng bệch, lặng lẽ trộn một trái dưa leo ở trong phòng bếp rồi sau đó trốn vào trong phòng ngủ bắt đầu ăn, đang lúc ăn ngon miệng, đột nhiên cửa lại bị đẩy ra, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Triệu Mịch Thanh đang dựa vào khung cửa nhìn cô với gương mặt tươi cười.