Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Phát Hiện Tôi Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 3: Chương 3





Đã lâu rồi Ngôn Cảnh Huyên không có thời gian chăm sóc cây cỏ, vườn hoa trong biệt thự của Diệp Quân Vũ vừa hay đáp ứng được mong muốn này.

Sau chuyện lùm xùm buổi sáng, người làm của biệt thự vừa nhìn thấy cô liền tỏ thái độ cung kính, một phần là sợ sẽ có kết cục bị đuổi giống Lý Hương, mặc khác cũng là do Hà quản gia đích thân căn dặn không được đối xử với Ngôn Cảnh Huyên.

Lời của Hà quản gia chắc chắn cũng là ý của Diệp Quân Vũ.
Cậu hai nhà họ Diệp này nóng lạnh thất thường, trên thương trường cũng là người giết người không thấy máu, ăn thịt không nhã xương.

Cả nước S chỉ cần nghe đến ba chữ Diêph Quân Vũ đã quỳ xuống sợ hãi.
Ngôn Cảnh Huyên vẫn tiếp tục việc chăm sóc hoa cỏ, lúc ở cô nhi viện cô đã có sở thích này, mỗi khi rảnh rổi là lại cùng các sơ ra vườn nhổ cỏ, tưới hoa.

Sau đó thói quen này không còn duy trì nữa từ sau khi cô được nhà họ Ngôn nhận nuôi, vì Ngôn Cảnh Vân bị dị ứng phấn hoa.

Có một lần Ngôn Cảnh Huyên lén lút ra ngoài hái hoa, làm phấn hoa lưu lại trên người suýt chút nữa hại chết cô em gái trên danh nghĩa kia.
Lần đó, cô bị nhà họ Ngôn đánh một trận thừa sống thiếu chết.

Ly khai khỏi nhà họ Ngôn là thoát được một xiềng xích, qua hai năm nữa cô hoàn toàn lấy lại được tự do, lúc đó ngoài việc đóng phim cô còn có thể mở tiệm hoa để buôn bán.
"Cô có vẻ sung sướng quá nhỉ? Ồn ào buổi sáng không làm cô cảm thấy áy náy à?"
Giọng nói cợt nhã của Diệp Quân Vũ vang lên bên tai của Ngôn Cảnh Huyên.
Vẫn là bộ dạng tổng giám đốc bá đạo đáng ghét trong tiểu thuyết, giống hệt như trong hôn lễ hôm qua.
Ngôn Cảnh Huyên không nhìn Diệp Quân Vũ cũng không dừng lại việc đang làm, chậm rãi đáp: "Được sống giàu sang, tự do thoải mái, tội tình gì mà tôi không được cảm thấy sung sướng? Hay là anh muốn tôi phải diễn vai bi như mấy nữ chính trong truyện ngôn tình thì mới hài lòng hả? Cũng được đó, trả thêm tiền đi rồi tôi làm!"
"Mở miệng ra là nhắc đến tiền, cô thiếu tiền lắm sao?"
Diệp Quân Vũ ngồi xuống ghế đá gần đó thấp giọng.
"Tôi có phải là thiên kim nhà giàu đâu mà có nhiều tiền.

Anh cũng nói tôi đâu thể nhờ vào nhà họ Ngôn, tôi biết thân phận hèn kém của mình ở vị trí nào mà.

Không tranh thủ kiếm tiền thì sao có thể thoải mái vui vẻ được."
Ngôn Cảnh Huyên cười đáp.
Cô cắt thêm mấy cái lá sâu rồi cất kéo làm vườn vào giỏ, sau đó đứng lên đi đến bên cạnh Diệp Quân Vũ tự nhiên ngồi xuống:
"Sao nào, anh có định trả cát xê vai diễn bi thương của tôi không?"
Ngôn Cảnh Huyên chống cằm.
"Mười triệu cho vai diễn đêm nay khi đến nhà cũ họ Diệp đã đủ chưa?"
Diệp Quân Vũ hào phóng ký tấm séc rồi đưa cho Ngôn Cảnh Huyên: "Diễn càng bi càng tốt, tốt nhất là phải tỏ ra không có thế lực, bằng không kết cục của cô sẽ giống như mấy người chị dâu trước đó!"
"Anh đang bày kế để giữ mạng cho tôi đó hả? Tôi tưởng anh chỉ biết giết người chứ.

Hoá ra còn có tấm lòng từ bi."
Ngôn Cảnh Huyên lém lỉnh.
"Đừng nói nhảm, tôi lại không muốn mình đứng trước sóng gió của truyền thông."
Diệp Quân Vũ châm điếu thuốc rồi rít một hơi.
"Ôi, anh làm tôi thất vọng quá, tôi còn cho rằng sau đêm qua anh bị tôi mê hoặc nên mới nghĩ cách bảo toàn tính mạng cho tôi."
Ngôn Cảnh Nguyên tỏ ra thất vọng, cười đùa nói.
"Cô muốn làm Đắc Kỷ cũng phải xem tôi có nguyện ý làm Trụ Vương hay không.


Đừng nhiều lời nữa, mau lên phòng thử đồ tôi cho người mang đến đi."
Diệp Quân Vũ đứng lên thúc giục.
"Được được, anh trả tiền, anh là ông chủ, anh nói gì tôi đều phải nghe theo." Ngôn Cảnh Huyên lại đùa cợt: "Mới có một đêm đã biết tôi mặc quần áo size gì rồi chuẩn bị.

Tổng giám đốc Diệp cũng có tâm với tôi lắm!"
"Vóc dáng đại trà của cô ném vào đám người mẫu rẻ tiền mặc bikini ở bãi biển cũng không khác biệt lắm.

Tôi cần gì để tâm, nhìn là biết rồi."
"Ồ, xem ra tổng giám đốc cũng giống như bao đàn ông khác thích ngắm các cô gái mặc bikini.

Chuyện này có phải bí mật không? Nếu là bí mật thì chuẩn bị kí séc tiếp cho tôi đi.

Xem như tiền bịt miệng."
"Vậy phải làm cô thất vọng rồi, đây không phải bí mật không thể nói."
"Haiz, đúng là mừng hụt, tưởng lại có cơ hội kiếm tiền."
Ngôn Cảnh Huyên giả bộ buồn rầu.
"Cô đừng quá phận với tôi thì không thiếu cơ hội kiếm tiền đâu.


Trước tiên vẫn là vai diễn tối nay của cô đó..." Diệp Quân Vũ dừng lại một chút, nhìn Ngôn Cảnh Huyên đang chờ đợi, nói tiếp: "Tiếp theo sẽ là vai diễn ở nhà họ Ngôn.

Vở diễn lớn này cô phải diễn nhiều tính cách lắm!"
"Vậy thì cơ hội kiếm tiền của tôi lại càng nhiều, tôi càng thích!"
Ngôn Cảnh Huyên phấn khích.
"Nhắc nhở cô thêm một câu, người nhà họ Diệp không dễ đối phó như cô nghĩ đâu.

Bản thân tôi vẫn chưa nắm quyền hoàn toàn, nên nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cô tự cầu phúc cho mình là vừa."
"Anh cứ yên tâm, tôi thừa sức bảo vệ bản thân!" Ngôn Cảnh Huyên cầm lấy giỏ đựng dụng cụ làm vườn hớn hở: "Anh có muốn xem tôi thử quần áo không? Một bộ một trăm ngàn! Tôi cũng không ngại lại không mặc đồ trước mặt anh đâu, chỉ cần..."
Diệp Quân Vũ: "..."
Cô là quỷ hám tiền à? Vì tiền mà chuyện vớ vẩn gì cũng nói được!
Diệp Quân Vũ không thèm để ý đến mấy lời tự kỷ phía sau của Ngôn Cảnh Huyên, hình như từ lúc dùng tiền để nói chuyện với cô, thì trong đầu trong mắt cô chỉ toàn là tiền với tiền.
Có vẻ như hắn đã có bước đi sai lầm với cô vợ hợp đồng này rồi..