Sau Khi Mang Thai, Tôi Được Người Giàu Có Và Quyền Lực Cưng Chiều

Chương 93: Chương 93





Sau khi y tá chuẩn bị sữa bột xong, Lâm Nguyên tự mình cho bé uống.
Tiểu Viêm Nhiên không kén ăn chút nào, nhấm nháp núm vú giả và vui vẻ mút, thỉnh thoảng lại vò quần áo của cha và khuôn mặt bầu bĩnh cười khúc khích
Trẻ một tháng tuổi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ sau khi ăn uống đủ chất.

Mi mắt mềm mại khép lại, yên tâm nằm trong vòng tay của cha mình, sau khi ngủ say liền nắm chặt sợi dây áo hoodie của Lâm Nguyên.
Lâm Nguyên yêu cầu Viêm Đình quay lại nghỉ ngơi trước, sau đó dành thêm một chút thời gian trong phòng của em bé với con, sau khi con ngủ say mới nhẹ nhàng rời đi
Trở lại phòng, Lâm Nguyên ngã người lên giường lăn vài vòng trước khi đi về phía phòng tắm, nơi nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
Viêm Đình đã tắm xong, khăn tắm quấn quanh eo nửa người trên bại lộ ra ngoài không khí, trên cơ bụng vẫn còn đọng lại những giọt nước.
Vượt qua ngưỡng cửa, Lâm Nguyên trong nháy mắt nhìn thấy mỹ nhân như vậy, lập tức khô khốc liếm liếm khóe miệng.
Viêm Đình vừa mới lau sạch bọt cạo râu trên cằm thì bất ngờ bị tiểu gia hỏa ôm lấy.
Đôi má ấm áp của Lâm Nguyên áp vào tấm lưng mát lạnh của hắn, xoa nhẹ rồi than một tiếng "Tại sao khi mập lên mà vẫn có cơ bụng?"
Lẩm bẩm nhìn xuống, thấy mình đã sinh xong cũng bình thường rồi nhưng như cũ còn có một vòng mềm thịt bụng, thở dài nói: "Từ ngày mai bắt đầu, em muốn giảm cân ."
Lời này đã được Lâm Nguyên nói cách đây một tuần, về sau cũng không ăn ít và không thấy nó thường xuyên hơn.

Lúc đầu, Viêm Đình sợ rằng cậu sẽ hủy hoại cơ thể của mình, lo lắng vài ngày.

"Ừ, bắt đầu từ ngày mai, em không được ăn điểm tâm ngọt nữa." Viêm Đình dùng khăn lông lau nước trên mặt, xoay người một tay đem Lâm Nguyên bế lên tới đặt ở bục đá cẩm thạch trên đài, ngón tay thu lực nhéo nhéo gương mặt cậu "Quản được miệng, mới là bước đầu tiên của giảm cân ."
Lâm Nguyên mếu máo, có chút không tình nguyện "Đều là lỗi của anh, nếu không phải ngày nào anh cũng nuôi em như heo, làm sao có thể không tăng cân được!"
"Béo thì tốt hơn, béo thì mềm mại." Viêm Đình cúi người hôn lên khóe miệng cậu, vừa định hôn lần thứ hai, đã bị cào một cái.
Móng tay của Lâm Nguyên được cắt tỉa gọn gàng, không chút lực sát nào, vỗ nhẹ lên mặt đẹp trai của Viêm Đình, trượt xuống chiếc cằm góc cạnh, đặt lên vai hắn.
Phòng tắm mơ hồ sương mù, ẩm ướt nhớp nháp, trên gương bị một tầng sương trắng đọng lại thành giọt nước rồi trượt đi.
Trong đôi mắt màu hổ phách có một tầng hơi nước, Lâm Nguyên nhướng mi, nhìn khuôn mặt của Viêm Đình, con ngươi sáng ngời kích động nóng bỏng.
Cậu ôm lấy cổ người đàn ông và chủ động cúi người hôn lên đôi môi mỏng của Viêm Đình .Cũng không thâm nhập, mà ở khóe miệng nhẹ nhàng ma sát, nhão nhão dính dính, ngẫu nhiên phát ra vài tiếng rầm rì của mèo con.
Viêm Đình một tay ôm eo Lâm Nguyên để không cho cậu rơi khỏi bồn rửa mặt, tay kia vỗ lưng cậu như vuốt lông thú cưng qua quần áo, giọng nói khàn khàn rõ ràng đã bị kiềm chế, "Bé cưng, em muốn tôi?"

Lâm Nguyên cọ cọ khuôn mặt hắn nhưng không nói lời nào, cái miệng lại không ngừng trượt trên mặt Viêm Đình, cuối cùng ghé vào lỗ tai hắn, dùng đầu lưỡi chạm nhẹ vào vành tai của hắn, nhẹ giọng hỏi "Anh giúp em tắm đi.

"
Viêm Đình vừa nghe đã có thể biết được suy nghĩ của tiểu gia hỏa, tự nhiên không từ chối nhấc mông lên, xoay người đi dưới vòi hoa sen "Bác sĩ nói..."
Ngay trước khi hắn nói, Lâm Nguyên đột nhiên đưa tay lên che miệng Viêm Đình , với giọng điệu ướt át trong mắt, dịu dàng than thở, "Cơ thể của em thật sự đã lành rồi."
"Được, vậy anh sẽ tự mình kiểm tra." Viêm Đình bước vào phòng tắm, khí thế của Viêm Đình đột nhiên lộ ra, giống như một con sư tử đang rình mồi.
Dựa lưng vào bức tường gạch lạnh lẽo, Lâm Nguyên rùng mình một cái còn chưa kịp hét lên, Viêm Đình đã đè xuống, khắc chế nóng bỏng mút hôn không ngừng ở trên mặt cậu.
Vòng eo Lâm Nguyên nhũn ra, theo bản năng giơ tay câu cổ Viêm Đình.

Bên cạnh công tắc không biết bị ai đụng vào, tiếng nước chảy tí tách nước lạnh lập tức từ vòi sen dội ra, xối xuống đầu.

Nước lạnh tạt vào gáy, Lâm Nguyên bất giác kêu lên.

Trong một giây tiếp theo, Viêm Đình phản ứng nhanh, ôm cậu vào lòng đồng thời nhanh chóng đóng van nước lại.
Dòng nước lạnh phun ra ngay lập tức bị ngắt, căn phòng trở lại sự im lặng.
Áp má vào lồng ngực nhấp nhô của người đàn ông, Lâm Nguyên im lặng một lúc sau đó cười khúc khích hai tiếng, như thể đang chế giễu Viêm Đình đáng bị ướt đẫm.
Viêm Đình kìm nén độ cong của khóe miệng, đánh vào người cậu như trừng phạt.
Trong không gian hẹp, vang một tiếng chát——
Âm thanh rõ ràng, nhưng không thực sự đau.
Lâm Nguyên trong khoảng thời gian này đã tăng cân một chút, không chỉ hai má tròn trịa hơn mà vóc dáng cũng đẹp hơn rất nhiều.
Cái đánh không đau nhưng có chút xấu hổ.
Vừa xấu hổ vừa kích thích, Lâm Nguyên vùi mình trong vòng tay của Viêm Đình như một con chim cút nhỏ, cắn đôi môi đỏ mọng.
Nhưng vẫn không thể kìm lại được, một tiếng rên rỉ như mèo con tràn ra từ khóe miệng
Rất câu nhân.

Viêm Đình kiềm chế sự xao động trong lòng, mím khóe môi cười.
Hắn kiểm soát sức mạnh của mình vừa phải, không gây hại gì qua lớp quần áo, nhưng có thể khiến bất cứ ai cảm thấy xấu hổ.
Lâm Nguyên xấu hổ như con tôm luộc, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Lâm Nguyên quần áo còn nguyên vẹn, ống tay áo dính chút nước thấm ướt vào người khiến cho cậu có chút khó chịu.
Vành tai đỏ bừng dụi vào ngực nam nhân, cắn môi lẩm bẩm nói: "Anh hung dữ quá, em không thích anh nữa."
Viêm Đình khàn giọng cười một tiếng, dùng lòng bàn tay nắm lấy eo cậu, nâng lên"Hả? Em thật sự không thích anh nữa sao?"
Lâm Nguyên bĩu môi, ngạo kiều mà không nói.
Tiếng nước chảy ào ào lại vang lên, sương mù bốc hơi che khuất toàn bộ phòng tắm.
Tiếng nước kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.
Viêm Đình ôm Lâm Nguyên từ phòng tắm ra tới, hai người lại ở trên giường lăn lộn hồi lâu.

Lâm Nguyên gục xuống và cảm thấy cả cơ thể ướt như thể bị ngâm trong nước.
Trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ, những vì sao sáng lấp lánh.
Lâm Nguyên nằm trong vòng tay của Viêm Đình, mí mắt mệt mỏi rũ xuống hơi thở ấm áp phả vào vai người đàn ông, giọng nói khàn khàn "Chồng à, đưa em đi tắm."
Nói xong những lời này, không chịu đựng được nữa mà ngủ thiếp đi.
Nghe thấy tiếng hít thở truyền ra từ cánh tay mình, Viêm Đình thoả mãn cong cong môi, bế đứa nhỏ bị mình lăn lộn không còn một miếng thịt đi vào phòng tắm, lau chùi tỉ mỉ sau đó ôm về giường ôm cậu ngủ thiếp đi.
No ấm tư tâm, nếu như ở thời cổ đại, Viêm Đình hẳn là một vị hôn quân trầm mê mỹ nhân, bỏ rơi triều chính.
Thư ký nhớ rằng đến mười giờ tổng tài sẽ đến công ty, mà đã đến mười một giờ vẫn chưa thấy người.
Cô do dự, đi đi lại lại ngoài cửa văn phòng, hít một hơi thật sâu và lấy hết can đảm bấm máy.
Thật bất ngờ, người trả lời cuộc gọi không phải là Viêm tổng.

Mà là một giọng nói người vừa mới ngủ dậy, giọng mũi dày và mềm mại như thiếu niên "Này, ai vậy?"
Thư ký đặt điện thoại trước mặt, nhìn chằm chằm vài giây cẩn thận xác nhận mình không gọi lộn số mới nhẹ giọng trả lời: "Xin chào, tôi là thư ký của Viêm tổng , Viêm tổng có ở đó không?"

Trên giường, Lâm Nguyên còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng nghe được Viêm tổng, liền lăn qua lăn lại đè lên trên người Viêm Đình đem điện thoại tiến đến bên lỗ tai hắn, nghiêng đầu lẩm bẩm nói: "Lão công, điện thoại."
Giọng nói của cậu mơ hồ không rõ, nhưng ở đầu dây bên kia, cô thư ký đã bắt được chính xác lời kêu lão công, sợ tới mức vội vàng cúp máy.
Một lúc sau, thư ký nhận ra mình đã phá vỡ bí mật của Viêm tổng, trong lòng đột nhiên dâng lên sự sợ hãi, ý thức được công việc khó giữ được.
Nội tâm lo sợ, thư ký e ngại không dám gọi lại.

Thậm chí còn chưa ăn một vài miếng bữa trưa, vẫn luôn đứng ngồi không yên.

Viêm Đình đến công ty lúc 2 giờ chiều, vừa bước vào phòng làm việc, thư ký đã đi theo cẩn thận giao tài liệu cần ký, không dám nhìn lên mặt tổng tài.
Sau khi ký, Viêm Đình đưa tài liệu lại.
Thư ký nhận lấy, ôm ở trong tay đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Viêm Đình lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Lâm Nguyên báo bình an, sau đó nhướng mày liếc nhìn thư ký một cái, lạnh lùng nói: "Còn có chuyện ?"
"Không, không có, tôi còn có việc, xin phép đi trước." Thư ký thấy tổng tài không muốn xử trí mình, vội vàng dẫm lên giày cao gót chạy trối chết.
Về những bí mật vô tình bị phát hiện, cô thư ký ngậm miệng không dám hé răng nửa lời.
Mỗi khi thấy mọi người trong nhóm bàn tán chuyện nữ yêu tinh nào đang mê hoặc tổng tài, cô sẽ thầm lẩm bẩm trong lòng, đó không phải là nữ yêu tinh mà là một nam hồ ly tinh.
Mà Lâm Nguyên quả thực rất xứng đáng với danh hiệu nam hồ ly tinh.
Không biết có phải hay không tố lâu rồi, đột nhiên thượng nghiện.

Lại phát hiện phòng ở trung tâm ở cữ cách âm hiệu quả đặc biệt tốt, mặc kệ cậu kêu lớn bao nhiêu người khác cũng không nghe thấy.
Tối nào tắm xong, Lâm Nguyên không mặc đồ ngủ đàng hoàng, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của Viêm Đình, để trần đôi chân trắng nõn mềm mại, xông thẳng vào trong lòng ngực hắn.

Một ngày hai ngày, Viêm Đình còn có thể thỏa mãn.

Thời gian dài, liền không được.
Không phải Viêm Đình không được, mà là hắn sợ tần suất cao như vậy sẽ có những lúc không có biện pháp bảo vệ.

Khi tiểu gia hỏa sinh đã đi qua cánh cổng địa ngục một lần, Viêm Đình cũng không muốn cậu có một lần mạo hiểm thứ hai .
Khi Lâm Nguyên mặc chiếc áo sơ mi của hắn một lần nữa nhào vào trong lòng ngực hắn, Viêm Đình đã cố tình làm vẻ mặt từ chối.


Hắn hờ hững đem người ra khỏi lòng ngực, nhét cậu vào trong ổ chăn, xanh mặt ra lệnh: "Đừng quậy, đi ngủ đi."
Lâm Nguyên bị quấn trong chăn bông, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ trong nháy mắt ngây người, buồn bực than thở.
Ngay khi cậu thể hiện sự bất bình của mình, Viêm Đình đã mềm lòng sự nghiêm túc trên khuôn mặt không thể kìm nén được nữa, ôm người đó vào lòng, nhỏ giọng giải thích: "Bé cưng, em để anh nghỉ ngơi, hơn nữa anh mệt mỏi vì công việc.

"
Lâm Nguyên dựa vào trong lòng ngực hắn, ô ô mà đáp hai tiếng.

Lại ngẩng đầu, ở trên cằm hắn hôn một cái, lúc sau cũng không tiếp tục nháo, ngoan ngoãn mà nhắm mắt lại ngủ
Viêm Đình thở phào nhẹ nhõm, sau một lúc trầm ngâm trong bóng đêm, ôm lấy cậu ngủ thiếp đi.
Chiều hôm sau, Viêm Đình về sớm như thường lệ, lái xe từ công ty trở lại trung tâm ở cử để cùng tiểu gia hỏa ăn tối nhưng phát hiện ra thức ăn của mình đã thay đổi.
Trước đây, những gì hắn ăn đều giống với Lâm Nguyên, nhưng hôm nay thì khác.
Thay vì hải sâm mà là lộc nhung trong bát của mình.

Và là một nồi hầm có củ mài, cẩu kỷ, khiếm thực, hạt dẻ cộng thêm lộc nhung.
Viêm Đình khuấy các thành phần trong bát và cảm thấy bụng mình thắt lại.

Mọi thứ đều là để tráng dương, đây là muốn đem hắn ép khô à.
"Anh không thích ăn sao?" Lâm Nguyên bưng bát, con ngươi sáng ngời nhìn hắn, giọng điệu quan tâm nhưng rõ ràng là đang giám sát công việc.
"Không sao đâu." Viêm Đình nhấp một ngụm canh, đặt bát xuống, đứng dậy "Bé con, anh đột nhiên nhớ ra có chuyện gấp.

Anh đi ra ngoài gọi điện thoại.

Em ăn trước đi."
Trước khi Lâm Nguyên kịp phản ứng, Viêm Đình đã quay người bước đi, bóng lưng ít nhiều giống như đang chạy trốn.
Lâm Nguyên nghiêng đầu, bĩu môi, nhẹ nhàng chách một tiếng.
Có chút ghét bỏ.
Lão nam nhân không chỉ có sức chịu đựng kém, lại còn sợ thầy giấu bệnh !