Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 269: Chương 269





Đông Mĩ Tễ thấp thỏm dịch lại những lời Lý Vụ nói và không ít người của Nhung tộc đều lộ ra biểu tình phẫn nộ.

Sau một lúc lâu, nữ tộc trưởng đưa ra đáp án ngắn ngủi.
“Không có khả năng.” Đông Mĩ Tễ truyền đạt lại lời của bà ta.
“Có yêu cầu gì các ngươi cứ nói.” Lý Vụ vẫn không từ bỏ.
“Không có khả năng.” Đông Mĩ Tễ vẫn lặp lại mấy chữ kia.
Lý Vụ chấp nhất nói: “Trong thế giới của lão tử không có chuyện gì là không có khả năng.

Nói ra yêu cầu của các ngươi và ta sẽ xem xét để đáp ứng.”
Đông Mĩ Tễ lộ ra biểu tình hoang mang, tuy không hiểu hết lời Lý Vụ nhưng hắn vẫn hiểu sự kiên trì kia.

Hắn truyền đạt lại ý của Lý Vụ cho mẹ mình thế là bà ta nhíu mày và lặp lại lời vừa rồi.
“Ngươi không muốn chữa bệnh?” Đông Mĩ Tễ chỉ chỉ Lý Côn lúc này đang ở bên cạnh cầm một cái màn thầu ăn hăng say.
“Không muốn.” Lý Vụ dứt khoát nói, “Lão tử muốn tượng binh.”
“Ngươi đệ đệ, mặc kệ?” Đông Mĩ Tễ giật mình hỏi.
“Mặc kệ.” Lý Vụ không chút do dự đáp, “Ta muốn tượng binh.”
Thẩm Châu Hi muốn che mặt lắm rồi thế mà Lý Vụ vẫn có thể ngẩng đầu ưỡn ngực.

Sức mạnh nội tâm của Lý rắm thối đúng là cường đại.
“Mẹ ta sẽ không đồng ý!” Đông Mĩ Tễ sắp hỏng rồi.

Hắn không dịch lại lời Lý Vụ mà trực tiếp trả lời luôn.
“Không cho cũng được.” Lý Vụ nói.
Đông Mĩ Tễ trợn mắt, còn không kịp đặt câu hỏi thì Lý Vụ đã bỏ ngón cái và ngón trỏ vào miệng và huýt sáo.
Vô số ngựa lao từ rừng rậm cách đó không xa về phía này.

Người của Nhung tộc vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Trong lúc nhất thời bọn họ rút vũ khí, tiếng leng keng vang lên hết đợt này tới đợt khác.
Thẩm Châu Hi giật nảy mình, khẩn trương dựa sang chỗ Lý Vụ.

Hắn thì vẫn bình thản ngồi đó giữa đông đảo ánh mắt căm tức tràn ngập địch ý.

Thậm chí hắn còn thoải mái vui vẻ cầm túi rượu uống một ngụm lớn.

Một đám kỵ binh chạy tới trước lều tranh nhưng không lập tức xuống ngựa mà ném một người của Nhung tộc xuống.

Tên kia để trần thân trên, thần sắc thì kinh hoảng.
Thấy người này thế là sắc mặt nữ tộc trưởng trầm xuống.
Tên kia lảo đảo chạy vào lều quỳ gối trước mặt nữ tộc trưởng huyên thuyên nói cái gì đó.

Mọi người của Nhung tộc lập tức thay đổi sắc mặt, Thẩm Châu Hi thì ngửi được một mùi thảo dược nồng đậm và nàng bỗng hiểu Lý Vụ túm được người này ở chỗ nào.
“Ngươi muốn, làm cái gì?” Nữ tộc trưởng để Đông Mĩ Tễ đặt câu hỏi.
Lý Vụ cười, thản nhiên tự đắc mà bắt tay sau gáy, cả người ngửa ra sau thoải mái thả lỏng, biểu tình giống như đã đoán trước được.
“Rất đơn giản, hiện tại ta mới là người đưa ra quyết định, nhưng ta không muốn chèn ép các ngươi.

Và các ngươi cũng chẳng làm gì được ta.” Lý Vụ nói, “Ta muốn cùng các ngươi giao dịch, trao đổi ngang hàng, nhưng nếu ngươi không muốn thì quên đi —— dù sao ta cũng đã tìm được cách đi ra ngoài, chẳng phải cầu khẩn các ngươi nữa.

Mà thiên hạ này đâu phải chỉ các ngươi mới biết cách thuần hóa voi.

Hoài Nam bên kia cũng có từng đàn voi hoang…… Thôi, Hoài Nam là chỗ nào các ngươi cũng không hiểu.

Các ngươi chỉ cần biết rằng chờ ta rời khỏi đây rồi thì người tiếp theo tới làm giao dịch sẽ không dễ nói chuyện như lão tử đâu.”
Lý Vụ nói một đống, Đông Mĩ Tễ vốn mờ mịt nhưng nghe thấy một câu cuối thì hắn đột nhiên chấn động buột miệng thốt ra: “Ngươi muốn nói cho người khác, chỗ chúng ta sao?”
“Ngươi cứu nữ nhân của lão tử nên ta nợ tình cảm của ngươi, thề sẽ không lộ ra địa điểm của các ngươi, nhưng —— tướng sĩ dưới trướng của ta sẽ không nghe lời như thế.” Lý Vụ thở dài một tiếng, vẻ mặt tiếc nuối, “Vốn dĩ nếu ta có tượng binh thì có thể khiến bọn họ kinh sợ, để bọn họ giữ kín về nơi này……”
Uy hiếp, đây mà không phải là uy hiếp thì trên đời này sẽ không còn uy hiếp nữa.

Chẳng qua uy hiếp của Lý Vụ bọc một tầng màu nước, lợi dụng bản năng gần lợi tránh hại của con người ta để dắt mũi cả Nhung tộc.
Hành động của hắn ở trong mắt người đọc sách hẳn là cực kỳ vô sỉ.
Nhưng làm một vị công chúa hoàng thất, Thẩm Châu Hi từng được ngồi trong Ngự Thư Phòng nên cũng mưa dầm thấm đất và nhìn ra một thứ khác ở đây.

Nàng mang thần sắc phức tạp nhìn Lý Vụ, lần đầu tiên nhìn thấy phẩm chất hiếm thấy trên người hắn.
Khi còn bé chơi đùa ở Ngự Thư Phòng nàng đã từng thấy Thái Tử yết kiến.

Khi ấy nàng ngồi trên chân phụ hoàng nghe ông ta tận tình khuyên bảo Thái Tử: “Tiên lễ hậu binh, ân và uy đều phải dùng ——”
“Tố Chương à, đây là đạo làm vua.”
“Khi nào ngươi mới có thể hiểu?”
Đông Mĩ Tễ do dự truyền đạt lời này cho nữ tộc trưởng.
Người của Nhung tộc lúc này mang thần sắc khác nhau, có người bắt đầu sợ hãi, có người tức giận.


Hai vị nữ trưởng lão ngồi hai bên tộc trưởng thì trầm mặt, ánh mắt nhìn nhau.
Từ ánh mắt hiểm ác của họ Thẩm Châu Hi cảm nhận được bất an.

Cùng lúc đó, Lý Vụ cầm lấy một con cá khô nhỏ ném vào miệng, vừa nhai vừa không hề để ý nói: “Xin khuyên các ngươi là đừng hòng có ý xấu gì.

Ta đã nói rồi, ta không muốn chèn ép các ngươi, mà các ngươi thì chẳng làm gì được ta đâu.”
Đông Mĩ Tễ phiên dịch lại lời hắn nói, nữ tộc trưởng vừa muốn mở miệng thì tiếng bước đều truyền tới.

Mặt đất rộng lớn như thế lại rung lên, tiếng rầm rầm trầm thấp vang đến từ nơi xa.

Thẩm Châu Hi ngước mắt thì thấy Ngưu Vượng cầm đầu một đám binh lính lớn tiếng hô khẩu hiệu của Thanh Phượng quân và dậm chân đi tới, thanh thế cực kỳ lớn mạnh.
Đám người của Nhung tộc hoàn toàn thay đổi sắc mặt, có người lập tức kề đao đá lên cổ Lý Vụ.

Vị nữ trưởng lão từng tặng trang sức ngà voi cho Thẩm Châu Hi lúc này trừng mắt, hung thần ác sát mà nhìn Lý Vụ.
Thẩm Châu Hi gấp đến độ nhổm dậy nhưng Lý Vụ lại vẫn mặt không đổi sắc, thậm chí nhếch khóe miệng cười khẽ nói: “Ta đã nói rồi……”
Sau đó hắn đột nhiên đứng phắt dậy, lấy tốc độ nhanh như chớp mà khống chế nữ trưởng lão trước khi mọi người có thể kịp phản ứng lại.
Tiếng kêu rên vang khắp lều tranh.
Nữ trưởng lão bị bẻ ngoặt hai tay ra sau lưng, cả người đưa lưng về phía Lý Vụ và quỳ trên mặt đất.

Hắn chỉ dùng một tay đã có thể ngăn không cho bà ta giãy giụa.
Ý cười mang theo khí phách hăng hái lại hiện ra trên mặt hắn.
“Các ngươi không làm gì được ta.” Lý Vụ nói.
Không khí trong lều lập tức lặng ngắt như tờ.
Thanh Phượng quân cũng ngừng trước lều tranh không xa.
Người của Nhung tộc đứng trong lều tranh tứ cố vô thân cùng với Thanh Phượng quân đứng bên ngoài lặng lẽ đối kháng.

Gió cũng như ngừng thổi.
“Ta lại cho các ngươi một cơ hội nữa để giao dịch.” Lý Vụ ngẩng đầu lên, ánh mắt dũng mãnh không sợ sệt đảo qua mỗi gương mặt của Nhung tộc.

Giọng hắn kiên định vững vàng chậm rãi vang lên, “Lúc này chúng ta đều lui một bước là có thể cùng thắng.”
“Ta có thể không cần kỹ thuật thuần tượng của các ngươi, nhưng ta muốn mượn 5 con voi đã được huấn luyện cùng quản tượng.

Thời gian thuê là ba năm, sau đó ta sẽ trả cả voi và người cho các ngươi.


Ta chẳng những sẽ cho các ngươi hạt giống tiểu mạch cùng kỹ thuật gieo trồng như đã hứa hẹn mà còn có kỹ thuật ủ rượu.

Ngoài ra trong thời gian ba năm này ta sẽ để lại một đại phu, một thợ thủ công giúp các ngươi có được kiến thức y thuật và sản xuất.

Nếu chúng ta đạt được thỏa thuận thì ta sẽ dùng cái đầu của mình đảm bảo vị trí và cách ra vào Nhung tộc sẽ không bị lộ ra ngoài.

Ta và người của mình đến chết đều sẽ không lộ ra một chữ nào.”
Đông Mĩ Tễ phí sức thật lớn mới truyền đạt lại những lời Lý Vụ nói cho mẹ hắn.

Bà ta nhìn Lý Vụ không chớp mắt, giống như đang cân nhắc xem lời của hắn có bao nhiêu phần có thể tin.
So với lúc trước hắn đòi kỹ thuật thuần hóa voi thì việc thuê ba năm đã là nhún nhường nhiều.

Ngươi của Nhung tộc nhìn tới nhìn lui, nghị luận sôi nổi, thần sắc trên mặt cũng không quá mâu thuẫn nữa.
Sau một lát im lặng nữ tộc trưởng mới buông lỏng tầm mắt và mở miệng nói một câu.
Đông Mĩ Tễ dịch lại rằng: “Mẹ ta nói, suy nghĩ.”
“Không thể để các ngươi nghĩ quá lâu được, như thế này đi ——” Lý Vụ thừa thắng xông lên, tiến thêm một bước và giới hạn thời gian, “Ba ngày sau ta sẽ mang theo người của ta rời khỏi đây.

Nếu ba ngày sau các ngươi vẫn không cho ta đáp án vừa lòng thì tương lai thế nào chúng ta chỉ đành nghe mệnh trời.

Hy vọng tượng thần của các ngươi có thể phù hộ các ngươi gặp được người tiếp theo dễ nói chuyện như ta.”
Nữ tộc trưởng nghe xong Đông Mĩ Tễ phiên dịch lại thì trầm mặc không nói mà nhìn Lý Vụ một cái sau đó đứng dậy dẫn đầu bước ra khỏi lều đi về phía cửa treo của Nhung tộc.

Những người còn lại của Nhung tộc cũng đứng dậy đuổi theo bà ta.
Lý Vụ gọi Đông Mĩ Tễ lại hỏi: “Buổi tối có rảnh không?”
“Cái gì, chuyện gì?” Đông Mĩ Tễ mờ mịt hỏi.
“Hai anh em ta lén tâm sự chút.”
Đông Mĩ Tễ nhìn ánh mắt giảo hoạt của Lý Vụ thì lập tức cảnh giác.

Theo bản năng của động vật hắn rụt hai chân trần về phía sau và lắp bắp: “Không, không được…… có việc……”
“Có việc à?” Lý Vụ duỗi tay kéo cổ hắn về rồi xoa xoa cái đầu xù xù của tên nhóc kia và tùy tiện nói, “Có việc cũng không sao, lão tử không có việc là được.

Đi, cùng ta về doanh địa uống một chén ——”
“Không, không, ta……”
Đông Mĩ Tễ kháng nghị bất thành và cứ thế bị Lý Vụ mạnh mẽ mang lên ngựa.

Thẩm Châu Hi sợ Lý Vụ lỗ mãng khiến hai bên lại nảy sinh xung đột nhưng ai biết nữ tộc trưởng nghe thấy con mình gào cũng chỉ quay đầu lại nhìn một cái sau đó lại quay đi như không có việc gì.
Thiếu niên cao gầy cứ vậy giãy giụa, Ngưu Vương không nhịn được đánh lên mông hắn một cái: “Đừng kêu! Chúng ta có làm gì ngươi đâu —— ngươi kêu to như thế chẳng lẽ là gà mái à?!”
Đông Mĩ Tễ học tiếng Đại Yến còn chưa được bao nhiêu thì nói gì tới thứ tiếng nửa nạc nửa mỡ của Ngưu Vượng.


Hắn cũng không cần hiểu gà mái là cái gì bởi vì chờ hắn tới doanh địa ở bờ sông thì có một chuyện còn kinh dị hơn bị Lý Vụ kẹp cổ đang chờ hắn.
Lý Vụ chuẩn bị một bàn đồ ăn và rượu ngon —— đám Ngưu Vượng theo đường nước tới nên không có quá nhiều lương thực.

Có thể chuẩn bị được một bàn này đúng là không dễ.

(Hãy đọc thử truyện Hòn đảo nhỏ kế tiếp của trang Rừng Hổ Phách) Lý Vụ không mang đồ ăn đi khoản đãi tộc trưởng của Nhung tộc mà ngược lại mang tới chiêu đãi vị đại sứ thân thiện bất đắc dĩ này khiến Thẩm Châu Hi chẳng hiểu gì cả.
Sau vài chén rượu Đông Mĩ Tễ đã quên chuyện phải về thôn xóm.

Hắn ngồi đó lắc lư, nói chuyện cũng lộn xộn.
“…… Bên ngoài, thật, thật, tốt như vậy sao?” Đông Mĩ Tễ nghe Lý Vụ huyên thuyên thì mê mẩn, “Ngoài, bên ngoài thật sự có…… chó biết …… nói chuyện sao……”
Lý Vụ thề thốt: “Lão tử lừa ngươi làm gì, con chó kia không những có thể nói mà còn biết đọc sách, viết chữ, lớn lên còn giống người.

Ta mà không nói thì ngươi sẽ không biết hắn là chó đâu!”
“Thật, thật tốt……” Đông Mĩ Tễ nói, trên mặt lộ ra biểu tình cực kỳ hâm mộ, “Ta…… Ta cũng muốn……”
“Ngươi cũng muốn xem hả?” Lý Vụ vội tiếp lời cho hắn.
Đông Mĩ Tễ ậm ừ hai tiếng.
“Đơn giản lắm ——” Lý Vụ quàng tay qua cổ hắn kéo người về phía mình, miệng lưỡi nhiệt tình thấm thía, trong mắt lại lóe ánh sáng gian trá, “Ngươi —— cùng chúng ta ra ngoài không phải được rồi ư?”
“A?” Đông Mĩ Tễ tuy say nhưng vẫn hiểu những lời này.

Hắn khiếp sợ “A” một tiếng sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Vụ.
“Đây là những gì tượng thần đã sớm sắp xếp rồi ——” Lý Vụ nói.
“…… A?” Đông Mĩ Tễ giống như đã quên mất phải nói chuyện thế nào.
“Ngươi xem, ta là vịt ——” Lý Vụ nói, sau đó ngón tay bắt đầu chỉ tới Thẩm Châu Hi cũng đang há hốc mồm và nói, “Đây là heo, đây là trâu ——”
Hắn chỉ Ngưu Vượng đang cười hê hê.
“Đây là điêu ——” Hắn chỉ Lý Côn đang hổn hển ăn cơm.
“Đây là heo —— ư?”
Thẩm Châu Hi: “?”
“Còn một con tước nhưng hắn không ở đây.

Lần sau ta sẽ giới thiệu cho các ngươi làm quen.” Lý Vụ nói xong thì ngón trỏ chỉ về phía Đông Mĩ Tễ, “Còn ngươi là một con gà, vậy chúng ta chính là một gia đình hoàn chỉnh.”
“Ngươi nói xem đây không phải ý chỉ của tượng thần à?” Lý Vụ hỏi lại Đông Mĩ Tễ.
Đông Mĩ Tễ ngây dại.
Lý Vụ lại cực kỳ nghiêm túc, biểu tình thản nhiên tự tin.

Nếu không phải Thẩm Châu Hi hiểu hắn thì nàng cũng sẽ cho rằng có tượng thần báo mộng cho hắn thật nên hắn mới không chút chột dạ nói ra lời này.
“Ta, ta…… Không biết……” Đông Mĩ Tễ hoảng loạn nói.
Lý Vụ nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực hắn và nghiêm túc nói: “Trong lòng biết là được.

Chuyện này cứ thế nhé, ngươi làm việc theo hoàn cảnh, ba ngày sau gặp lại.”