Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 49: Chương 49





Ngày thường Thẩm Châu Hi ghét nhất là đi bộ.

Lúc ở trong cung nàng toàn dùng kiệu nhưng hôm nay nàng muốn tay làm hàm nhai thế nên sau khi rời khỏi nhà Chu tẩu nàng không hề nghỉ ngơi đã đi ngay lên trấn trên.
Chưởng quầy của Hà Liễu Đường thấy nàng quay lại thì rất kinh ngạc hỏi: “Lý nương tử đánh rơi cái gì sao?”
Thẩm Châu Hi ngượng ngùng mở miệng đưa ra yêu cầu vì thế nàng cẩn thận lấy ra tờ hoa tiên nãy giờ nàng vẫn cầm không dám gấp lại rồi hỏi: “Chưởng quầy thấy cái này thế nào?”
Chưởng quầy híp híp mắt, xoa xoa tay vào cái khăn để ở một bên sau đó thận trọng đón lấy tờ hoa tiên trong tay nàng.
“Đây là…… vẽ bằng mực thủy yên sao?” Chưởng quầy lộ vẻ kinh dị hỏi: “Đây là tranh ai vẽ thế? Trấn này còn giấu một nhân vật như thế sao?”
“Là ta vẽ.” Thẩm Châu Hi nhìn cảm thán và kinh ngạc trên mặt ông ta thì thẹn thùng cười cười.
“Ngươi vẽ?” Chưởng quầy ngước mắt, khó có thể tin mà nhìn nàng rồi hỏi: “Lý nương tử, ngươi đừng lừa ta, đây là do ngươi vẽ thật sao?”
“Đương nhiên là ta vẽ, chỗ này có giấy bút ông có thể đưa cho ta vẽ thử.”
Thẩm Châu Hi nói thế chưởng quầy mới bán tín bán nghi nhìn về phía hoa tiên kia mà tấm tắc: “Cái này đúng là……”
“Chưởng quầy, ông cảm thấy Hoa Tiên này mà bán ra ngoài thì có giá bao nhiêu?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“…… Ta cũng không rõ.” Chưởng quầy cẩn thận nói: “Nếu ở nơi giàu có đông đúc như kinh thành hoặc Giang Nam thì đương nhiên không lo việc bán.

Nhưng ở Ngư Đầu trấn này chỉ sợ sẽ chẳng có mấy người mua.”
“Nếu bán ở Ngư Đầu trấn này thì ông cảm thấy phải bán giá nào mới thích hợp?” Nàng lại hỏi tiếp.
Chưởng quầy nhìn chằm chằm tờ hoa tiên sau đó trầm ngâm nói: “Một tờ 400 văn, nếu có thể vẽ theo bộ hoa cỏ, chim muông hay núi non sông nước thì giá cả sẽ tốt hơn một chút.”
“Một bộ mười tờ giá 5 lượng tổng cộng thì ông thấy sao?”
“Cũng hợp lý.” Chưởng quầy gật gật đầu.
“Vậy ta bán cho ông đó.”
“Nhưng…… Cái gì?” Chưởng quầy sợ ngây người, sau khi lấy lại tinh thần ông ta lập tức để hoa tiên lên mặt quầy sau đó nói: “Lý nương tử, ngươi đùa ta à? Chỗ này của ta bán giấy mực, không phải chỗ bán thứ này!”
Việc chưởng quầy cự tuyệt nằm trong dự đoán của Thẩm Châu Hi vì thế nàng không từ bỏ mà tiếp tục thuyết phục: “Trước khi bán hàng thì phải nhập hàng, ông cũng đã nói hoa tiên này hẳn sẽ bán chạy, vì thế chắc ông cũng thưởng thức sản phẩm của ta.

Ông nhập hàng chỗ ta sau đó bán tăng giá lên chẳng phải rất tốt ư?”
“Tốt cái gì mà tốt!” Chưởng quầy kinh hoảng lắc đầu: “Cửa tiệm nhỏ này của ta đâu có mở ở nơi giàu có đông đúc, người nào chịu bỏ 5 lượng bạc ra mua mười tờ giấy viết thư của ngươi chứ?”
“Không phải có ta mua ư?” Thẩm Châu Hi nói: “Lúc ta mới tới Ngư Đầu trấn chẳng phải chính ông bán cho ta một bộ văn phòng tứ bảo giá 130 lượng đó à……”
Mặt già của chưởng quầy đỏ lên, ông ta xua tay, ánh mắt trốn tránh nói: “Sau đó không phải ta giảm xuống còn có 18 lượng thôi à! Chuyện cũ chớ nói nữa! Đừng nói thì hơn!”
Thẩm Châu Hi nói gãy lưỡi nhưng ông ta vẫn không chịu mua hoa tiên của nàng: “Ngươi đừng nói nữa, ta sẽ không mua! Ta phải làm ăn, Lý nương tử, ngươi mau về đi.

Lý Vụ nhà ngươi chẳng lẽ không cần ăn cơm à?”
Chưởng quầy vừa phân trần vừa khuyên bảo nàng đi về, sau đó nhanh chóng tiễn nàng ra cửa.
Thẩm Châu Hi thất bại đứng ở cửa nhìn chưởng quầy không quay đầu đã đi vào trong tiệm.

Chẳng lẽ cứ thế từ bỏ ư? Nàng nhìn hoa tiên tinh xảo trong tay mình.

Từng nét bút trên này là nàng nghiêm túc vẽ ra, nàng tin tưởng nó xuất sắc gấp trăm lần đám hoa tiên được bày bán ở trong cửa hàng này.
Chẳng lẽ nàng cứ thế bất lực trở về sau đó giấu tờ hoa tiên này và đống giấy bút mực còn lại vào ngăn tủ ư?
Thẩm Châu Hi mất hồn mất vía mà đi hai bước sau đó nàng ngừng lại, xoay người vọt vào Hà Liễu Đường.
“Chưởng quầy!” Nàng lại lần nữa bổ nhào đến trước quầy, chưởng quầy vừa thấy nàng đã nhăn mặt như mướp đắng: “Lý nương tử, ngươi lại có chuyện gì nữa?”
“Ta hiểu ông lo ế hàng cho nên ta có một ý tưởng ——” Thẩm Châu Hi sợ ông ta đánh gãy lời mình vì thế nhanh chóng nói: “Ta có thể làm tốt một bộ hoa tiên sau đó đặt trong tiệm của ông bán.

Nếu bán được thì ông trả tiền cho ta, nếu không bán được thì qua một thời gian ta sẽ tự đến mang đi.”
Nàng cầu xin: “Như vậy có được không?”
Chưởng quầy không lập tức từ chối, cái này khiến nàng có thêm hy vọng.

Nàng rèn sắt khi còn nóng mà nói: “Giá bán ông cứ tự quyết, nếu bán ra ông 2 phần ta 8 phần, còn nếu không bán được thì ta tự chịu phí tổn.

Ông thấy sao?”
“…… Ngươi lại đưa hoa tiên đây cho ta xem.” Chưởng quầy nói.
Thẩm Châu Hi lập tức đưa hoa tiên cho ông ta.

Chưởng quầy cẩn thận quan sát một lúc sau đó mới nói: “Trong mỗi một bộ, tờ nào cũng phải có chất lượng như thế này, không được thấp hơn.”
“Không thành vấn đề!” Thẩm Châu Hi hưng phấn đến suýt nữa thì nhảy dựng lên.
“Như ta đã nói, phải vẽ một bộ chim chóc muông thú, một bộ núi non sông nước.

Cô nương gia thích hoa hoa cỏ cỏ nên cũng thêm một bộ.” Chưởng quầy ngước mắt nhìn nàng hỏi: “Tổng cộng ba bộ, khi nào ngươi có thể đưa tới?”
Thẩm Châu Hi tính toán thời gian sau đó khẳng định: “Bốn ngày sau ta sẽ mang tới.”
“…… Được.” Chưởng quầy buông hoa tiên rồi nói: “Lý nương tử, chúng ta cần phải nói trước cho rõ, nếu không bán được thì ngươi phải tự mình tới lấy về, sau này cũng không được nhắc tới nữa —— cũng không thể cáo trạng với tướng công nhà ngươi!”
“Không thành vấn đề!” Thẩm Châu Hi lập tức đồng ý.
Sau khi thương lượng xong vấn đề ăn chia Thẩm Châu Hi lập tức nhảy nhót đi ra khỏi Hà Liễu Đường.
Tuy còn chưa bán được hoa tiên nhưng tâm tình của nàng đã rất vui.

Lúc đi ngang qua một tửu quán tên Trần Ký nàng bỗng nhiên quẹo vào cửa hàng.

Nàng tâm huyết dâng trào nên muốn mua một ít rượu ngon và đồ ăn về cho Lý Vụ, để hắn chia sẻ niềm vui này cùng mình.
Quán rượu có hai vị khách đang ngồi, trước quầy lại không có một mống.


Thẩm Châu Hi đang đứng trước quầy ngó nghiêng tìm chủ quán thì một bóng dáng quen thuộc chui ra từ phía sau hậu viện.
“Ai nha, khách quý, khách quý ——” Cửu Nương lắc mông đi tới, bên miệng là nụ cười nhạt hỏi: “Ngươi mua rượu hay tìm nô gia tán gẫu?”
“Cửu Nương, chỗ này của ngươi bán rượu và đồ ăn gì?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Rượu và đồ ăn sở trường của quán thì có nhiều —— nhưng Lý Vụ nhà ngươi thích nhất vẫn là giò heo kho và Thiêu Đao Tử.

Hắn là kẻ thô kệch, ăn cũng kinh, ngươi chỉ cần mang hai món này về là bảo đảm hắn sẽ vui vẻ.” Cửu Nương dựa bên quầy, tay chống má, cánh tay đè ép ngực.

Cái váy màu lửa đỏ của nàng ta tôn lên một phần ngực trắng nõn lộ ra ngoài, Thẩm Châu Hi nhìn thấy thế thì mặt đỏ tai hồng, không rời mắt được.
“Chúng ta đều là nữ tử, có cái gì mà thẹn thùng chứ?” Cửu Nương biết lý do nàng quẫn bách thì cười duyên dáng khiến đám thực khách trong quán liên tiếp quay đầu nhìn.
“Ta…… vậy giò heo kho và Thiêu Đao Tử đi.” Thẩm Châu Hi nói xong lại bổ sung thêm: “Gói đủ phần cho ba nam tử nhé, Lý Côn và Lý Thước có lẽ cũng sẽ tới ăn cơm.”
“Ngươi chờ chút.”
Cửu Nương nói xong thì vén rèm vải đi xuống hậu viện, chỉ lát sau nàng ấy đã bưng một mâm giò heo kho chỉnh tề đi tới.
“Chính ngươi chọn xem muốn cây nào?”
Thẩm Châu Hi xem đến hoa cả mắt sau đó nói: “Ta chọn không tốt, vẫn là Cửu Nương giúp ta chọn đi.”
“Thôi thôi, để ta……” Cửu Nương cầm lấy một cái đũa dài bên cạnh, ánh mắt sắc lẹm mà nhặt chọn.

Động tác của nàng ấy nhanh, loáng cái đã gắp ba cái móng heo vừa béo vừa to nhất trong đó lên.
“Đa tạ Cửu Nương!” Thẩm Châu Hi vui vẻ nói: “Tiền thì……”
“Không thể ghi sổ.” Cửu Nương đánh gãy lời nàng định nói: “Lý Vụ nhà ngươi không tới đây, đến cuối tháng nô gia biết tìm ai mà đòi tiền chứ?”
Thẩm Châu Hi đỏ mặt, vội vàng lấy túi tiền ra trả.

Cũng may nàng vẫn mang theo hai thỏi bạc vụn cùng mấy xâu tiền đồng nên vẫn đủ trả.
Nàng thanh toán xong thì Cửu Nương vừa dùng lá sen gói móng heo cho nàng vừa hỏi: “Sao hôm nay lại uống rượu? Là ngày lành gì ư?”
Thẩm Châu Hi cảm thấy việc này không cần thiết phải nói dối vì thế lập tức kể chuyện mình bán hoa tiên cho chưởng quầy của Hà Liễu Đường cho nàng ấy nghe.
Cửu Nương còn chưa nói gì thì một kẻ uống rượu trong quán đã nở nụ cười hỏi: “Lý nương tử, Tây Thi bán rượu là tướng công chết, không còn cách nào mới phải đi buôn bán.

Tướng công nhà ngươi vẫn còn đó thế sao ngươi lại phải đi kiếm tiền?”
Nam nhân ngồi bên cạnh hắn cười phụ họa: “Chẳng lẽ lúc đại hôn tiêu pha quá nhiều nên hiện tại một phụ nhân như ngươi cũng phải kiếm tiền giúp trong nhà ư?”
Thẩm Châu Hi nghe thấy vậy thì không thoải mái, nhưng nàng vẫn cố trấn định nói: “Lý Vụ kiếm đủ tiền sinh hoạt, đây là ta tự mình muốn tìm chút việc để làm.”
Hai kẻ kia còn muốn nói thêm gì đó nhưng Cửu Nương đã nói: “Các ngươi uống rượu nhiều nên cũng nói nhiều hả? Nếu thực sự có tinh thần thì không bằng lại uống một vò nữa nhé.”

“Chúng ta không thể không cho Tây Thi bán rượu chút mặt mũi được, vậy lại cho một vò đi!” Nam tử cười to nói.
Đề tài cuối cùng cũng chấm dứt, Thẩm Châu Hi cầm vò rượu hai cân và gói lá sen bao ba cái móng giò lên cảm tạ Cửu Nương sau đó ra về.
“Không có gì đâu, đám nam nhân thúi chính là nói bậy.” Cửu Nương không để bụng mà vẫy vẫy tay nói: “Lý Vụ nhà ngươi thì nô gia không trông cậy rồi, nhưng về sau ngươi nhớ tới quan tâm việc làm ăn của ta nhé.

Lần trước ngươi đưa túi thơm quả là đẹp, hình dạng mới lạ.

Sau này nếu ngươi còn làm thứ gì nho nhỏ nhớ cho nô gia một cái, ta sẽ đổi bằng rượu ngon và đồ ăn nhé.”
Thẩm Châu Hi lập tức đồng ý sau đó nàng mang theo rượu, giò heo kho mà đi nhanh về nhà.

Lúc nàng ra ngoài quá gấp nên đã quên không để lại tin cho Lý Vụ.

Nếu hắn về nhà không thấy nàng đâu thì hẳn lại tức giận lung tung.
Một nén nhang sau nàng đẩy cửa Lý gia, vừa lúc đối diện với Lý Vụ đang hùng hổ đi ra ngoài.
Mặt Lý Vụ quả nhiên thúi hoắc: “Ngươi đi đâu? Sao một lời cũng không để lại?”
Tên rắm thối này lúc nào cũng làm như chỉ cần hắn không để ý thì nàng sẽ cuốn theo vàng bạc của hắn chạy mất vậy.

Cũng không biết hắn lấy đâu ra vàng bạc châu báu đây…… Thẩm Châu Hi mới vừa có chút bất mãn lại nhớ tới những gì hắn nhẫn nhịn hy sinh.

Hành động bán mình nuôi vợ của hắn thực đúng là vĩ đại, chút bất mãn kia của nàng lập tức tan thành mây khói.
“Là ta nghĩ không chu đáo, lần sau ta nhất định sẽ để lại mấy chữ.” Thẩm Châu Hi ôn tồn nói, ngữ khí thậm chí còn có thể nói là ôn nhu.
Biểu tình này của nàng đổi lấy ánh mắt quái dị của Lý Vụ.
“Ngươi lại chọc phiền toái gì rồi hả?”
“Chẳng có phiền toái gì hết.” Thẩm Châu Hi đi vào sân, giơ vò rượu và bao lá sen trong tay lên cười hỏi: “Ta mua rượu và giò heo kho cho ngươi nè, Lý Côn và Lý Thước đâu?”
“Bọn họ còn chưa về, ta về trước để ăn cơm với ngươi.” Lý Vụ đón lấy vò rượu và bao lá sen rồi hỏi: “Sao ngươi biết ta thích ăn cái này?”
“Là Cửu Nương nói cho ta, nàng đúng là người tốt.” Thẩm Châu Hi cười nói.
“…… Ngươi đúng là đồ mắt heo thấy ai cũng tốt, có mỗi lão tử là không tốt.” Lý Vụ mang đồ đi vào nhà chính, miệng vẫn không quên lải nhải: “Ta thấy ngươi bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền kia kìa, đồ dưa ngốc!”
Thẩm Châu Hi đã quen rửa tay trước khi ăn cơm, không những vậy nàng còn yêu cầu ba anh em họ Lý cũng phải rửa.

Dần dà Lý Vụ cũng bắt đầu rửa tay trước khi ăn cơm.
Hai người rửa tay xong thì ngồi xuống trước bàn.

Lý Vụ lột nắp vò rượu sau đó trực tiếp cầm cái vò ngửa đầu uống một hớp lớn.

Thẩm Châu Hi thì thong thả ung dung mở dây thừng trên bao lá sen sau đó mở nó ra.
Lý Vụ cầm lấy một cây móng heo đưa tới bên miệng nàng nói: “Há mồm ——”
“Ta tự ăn được.” Thẩm Châu Hi đỏ mặt đáp.
“Mau há mồm, đừng để ta phải nói lần thứ ba.” Lý Vụ không kiên nhẫn giục.
Thẩm Châu Hi khó xử nhìn cái móng heo to tướng trước mặt —— nàng cũng muốn há mồm nhưng cái móng heo này lớn như thế, làm gì có chỗ nào cho nàng cắn chứ?

Sau khi nhìn một lúc lâu nàng mới tìm được một chỗ hơi dễ cắn rồi cắn một miếng nhỏ.

Nước thịt kho cũng theo đó chảy vào trong miệng.
Giò heo kho béo mà không ngán, da heo giòn, thịt heo mềm, vị ngon tới nỗi mắt nàng sáng lên.
Nàng vừa muốn cầm lấy cái móng heo trước mặt thì Lý Vụ bỗng nhiên thu tay về.

Hắn há mồm to cắn đúng chỗ nàng vừa cắn.

Chỉ một miếng mà trên cái móng heo đã lõm một lỗ thật to.
“Đó là…… Ta đã ăn ……” Thẩm Châu Hi nghẹn họng nhìn trân trối.
“Lão tử ăn đồ thừa của ngươi còn ít sao?” Lý Vụ lườm nàng, giận dữ hỏi.
“Nhưng……”
Thẩm Châu Hi nói không ra lời, lần đầu tiên nàng cảm thấy mình ăn nói vụng về.

Nàng luôn thấy hành vi của Lý Vụ lúc này và việc hắn ăn đồ ăn thừa của nàng hàng ngày về bản chất là không giống nhau.
“Ta……” Thẩm Châu Hi do dự một lúc lâu mới tích đủ dũng khí mở miệng nói: “Hôm nay ta đến trấn trên mua giấy viết thư sao đó làm thành hoa tiên.

Chưởng quầy của Hà Liễu Đường đã đồng ý để ta bày hoa tiên của mình trong cửa hàng của ông ta.

Nếu bán được ta sẽ ăn 8 còn ông ta ăn 2 phần, nếu không bán được thì ta lại mang hoa tiên về.”
Lý Vụ không hề ngẩng đầu mà chỉ nói: “Ông ta chẳng tốn đồng nào đã có 2 phần lợi nhuận thì đương nhiên là phải đồng ý vội.”
“Nhưng lúc sau ta tới chỗ Cửu Nương mua rượu có nghe người ta nói.” Thẩm Châu Hi dừng một chút sau đó giọng nhỏ dần: “Bọn họ giễu cợt ngươi, nói ta phải ra ngoài làm việc vì trong nhà không có đủ tiền.”
“Đã biết.” Lý Vụ lại cắn một miếng ở chỗ dày thịt nhất trên cái móng heo, miệng không hề để ý nói.
“Ngươi biết cái gì?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Ai nói lời này thì người đó phải chịu trách nhiệm.

Về sau sẽ không có kẻ nào dám nói lời ấy trước mặt ngươi nữa đâu, yên tâm đi.”
“Ta không có ý đó, ngươi đừng gây phiền toái cho bọn họ…” Thẩm Châu Hi vội vàng nói.
“Vậy ngươi có ý gì?” Lý Vụ ngước mắt nhìn nàng.
“Nếu ngươi cảm thấy mất mặt…… Nếu ngươi không muốn……” Thẩm Châu Hi rũ mắt ép bản thân nói tiếp: “Thì ta sẽ không đi…… Ta sẽ nghĩ cách khác để kiếm tiền……”
“Thẩm Châu Hi.” Lý Vụ bỗng nhiên gọi tên nàng.
Theo phản xạ có điều kiện nàng lập tức ngước mắt.
Ánh mắt hắn rõ ràng lại sáng trong, khác hẳn với vẻ chết lặng hoặc mê mang trong mắt người đời.
“Nếu đây là chuyện ngươi muốn làm thì đừng quản ta có thấy mất mặt hay không.

Nếu ta cảm thấy mất mặt vì nữ nhân của mình có bản lĩnh thì đó mới là việc mất mặt.”