Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 69: Chương 69





“Đánh! Đánh đi! Từ thiếu gia, chẳng lẽ ngươi thua bạc nên đến sức lực đánh người cũng không có nữa sao?”
Đám người bên trong cười vang, một vị công tử mặc cẩm y bị vây ở giữa thì đỏ mặt, dùng sức bú sữa ra mà vừa đá và đánh kẻ đối diện.
Chu Tráng mặt mũi bầm dập nôn ra một ngụm máu tươi, thân thể đơn bạc bị đá một cái thì ngã lăn ra đất.

Vị công tử mặc cẩm y kia đi lên đá thêm cho hắn mười mấy cái nữa tới khi Chu Tráng mơ màng ngã trên mặt đất không nhúc nhích.
“Không chết chứ?” Một kẻ vây xem hỏi.
Vị công tử kia lộ vẻ chột dạ, ngoài mạnh trong yếu nói: “Dù có chết cũng chẳng liên quan tới ta, là hắn tự nguyện!”
Hắn móc từ túi tiền bên hông ra một mẩu bạc vụn to bằng móng tay cái ném trên mặt đất sau đó xoay người nghênh ngang rời đi.
Chu Tráng híp đôi mắt sưng to xuất huyết mà chậm rãi bò lên.

Hắn mắt điếc tai ngơ với những tiếng cười nhạo châm chọc xung quanh, chỉ chú tâm bò tới chỗ mẩu bạc kia, dùng đôi tay run rẩy nhặt lấy nó.
Hắn thổi thổi bụi đất bên trên, mặt không tự giác lộ ra ý cười —— đó không phải vì hắn vui khi kiếm được bạc mà vui khi có thể tiếp tục bài bạc.
Chu Tráng lung lay bò dậy sau đó lập tức gia nhập chiếu bạc gần đó nhất.

Chờ hắn thua hết thỏi bạc kia hắn lại nhìn quanh khắp nơi và thét lớn:
“Bao vui vẻ! Một chút tiền trinh đã được vui vẻ! Các lão gia, thua tiền không vui phải không? Chỉ 10 đồng xu có thể đánh một quyền, một lượng bạc ta sẽ khiến các ngươi vui vẻ! Các lão gia, không muốn xem trò cười ư?”
Trên lầu hai của sòng bạc có hai người đang đứng trước lan can nhìn trò khôi hài bên dưới.

Một người là Hồ Nhất Thủ tay cầm tẩu thuốc, một kẻ khác là một nam tử trung niên mặc áo lụa, lưng hùm vai gấu, dáng người mập mạp với một đôi mắt tam giác thon dài trên khuôn mặt to như cái bánh nướng.
“Hồ gia, sòng bạc của ngài nhân tài đúng là đông đảo.” Tên kia cười cười nói.
“Hoàng gia cất nhắc rồi, Ngư Đầu huyện chỉ lớn từng này, sao so được với đất Tương Dương địa linh nhân kiệt của ngài.” Hồ Nhất Thủ cười nói.
“Dù có địa linh nhân kiệt thì Hoàng mỗ cũng chưa từng thấy kẻ nào nghĩ ra cách này để kiếm tiền.” Hoàng Kim Quảng nói.
“Người này miễn cưỡng xem như người của ta, nếu Hoàng lão gia đã có hứng thú với hắn thì ta sẽ gọi hắn lên nói chuyện.”
Một chén trà nhỏ sau Chu Tráng đã quỳ trước mặt Hoàng Kim Quảng.

Hồ Nhất Thủ một tay cầm cái tẩu gõ gõ bên cạnh bàn sau đó chậm rãi nói: “Vị này chính là Hoàng lão gia tới từ Tương Dương, ông ấy hỏi cái gì thì ngươi nói cái đó có hiểu không?”
Vết máu trên mặt Chu Tráng vẫn chưa khô nhưng hắn đã vội lộ ra nụ cười lấy lòng rồi vội đáp: “Tiểu nhân hiểu, đã hiểu…”

“Hồ gia nói ngươi miễn cưỡng cũng xem như người của ông ta, cái từ miễn cưỡng này có ý gì?” Hoàng Kim Quảng hỏi.
Chu Tráng xoa xoa vết máu trên người sau đó cười nói: “Bởi vì tiểu nhân thiếu Hồ gia một món tiền nên đành phải bán nửa đời sau cho sòng bạc…”
“Ngày thường ngươi luôn dựa vào việc để kẻ khác đánh mà kiếm tiền hả?”
“Cũng không chỉ có cái này.” Chu Tráng vẫn cười nhưng nụ cười kia chợt trở nên cổ quái.
“Ngươi còn có cách kiếm tiền khác sao?”
“Mỗi người đều có cách phát tiết khác nhau, ra tay đánh người chỉ là một loại trong số đó…… Hoàng lão gia, Xuân Phong Uyển cách nơi này cũng không xa lắm.” Chu Tráng nửa kín nửa hở mà nói.
Cái tên Xuân Phong Uyển này vừa nghe đã biết nơi ấy làm cái gì, ý của cả câu này không cần nói hết cũng biết.
Hoàng Kim Quảng lại nhìn Chu Tráng bằng ánh mắt mang theo khinh miệt.
Hồ Nhất Thủ đúng lúc phất tay nói: “Dẫn hắn đi xuống đi.”
Hai tên tráng hán đi lên, một trái một phải lôi kéo Chu Tráng.

Tên kia muốn giãy giụa nhưng khốn nỗi tay chân hắn đã bị cắt gân nên mềm mại vô lực vì thế hắn đành phải quay đầu hét lớn với Hoàng Kim Quảng: “Hoàng lão gia, Hoàng lão gia! Tiểu nhân còn có một tuyệt kỹ!”
“Tuyệt kỹ gì?” Hoàng Kim Quảng híp híp mắt hỏi.
Hồ Nhất Thủ thấy vậy thì lại phất tay cho hai tên kia buông Chu Tráng ra và lui sang một bên.
Chu Tráng chật vật quỳ xong lại nở một nụ cười nịnh nọt và tha thiết nói: “Hoàng lão gia, tiểu nhân còn một tuyệt kỹ khác chính là có thể kiếm được bạc từ trên người bất kỳ ai —— kể cả Hoàng lão gia ngài cũng không ngoại lệ.”
Sắc mặt Hoàng Kim Quảng lập tức lạnh xuống, sau đó hắn cười lạnh hỏi: “Ý ngươi là Hoàng mỗ cũng sẽ mua cái mông của ngươi hả?”
“Không không không, tiểu nhân không có ý này……” Chu Tráng vội vàng lắc đầu, “Hoàng lão gia là người nào, sao có thể coi trọng loại người như tiểu nhân được…… Vừa thấy ngài thì tiểu nhân đã biết ngài là nhân vật lớn của Tương Dương.

Chỉ có giai nhân da trắng môi hồng, vòng eo thon nhỏ mới có thể lọt được vào mắt ngài.”
Hoàng Kim Quảng nhếch khóe miệng, Chu Tráng vẫn quan sát kỹ phản ứng của hắn thấy thế thì vội rèn sắt khi còn nóng nói: “Ngài có tin tiểu nhân cũng từng kiếm được tiền của Hồ gia không?”
“Là thế nào?”
“Tiểu nhân thiếu Hồ gia một món tiền nhưng ngài ấy tâm Bồ Tát nên chỉ cắt mất gân tay chân và vẫn giữ cho tiểu nhân một mạng để tiểu nhân ở lại sòng bạc làm việc.

Đối với Hồ gia mà nói thì mệnh của tiểu nhân chẳng đáng gì, nhưng với tiểu nhân thì nó là vật báu vô giá.

Tiểu nhân nhặt được một cái mạng từ tay Hồ gia vậy chẳng phải kiếm lời sao?”
Lời nói chẳng biết xấu hổ của Chu Tráng làm Hoàng Kim Quảng cười nhạo ra tiếng.


Nhưng Chu Tráng lại giống như con chó nhìn thấy xương, thần sắc càng thêm vui vẻ.

Hắn lê hai đầu gối tới trước rồi lấy lòng mà nhìn Hoàng Kim Quảng nói:
“Hoàng gia đang lúc chính trực tráng niên, sự nghiệp thành công nên trong nhà hẳn đã có vài vị giai nhân đúng không?”
Hoàng Kim Quảng lộ ra nụ cười đắc ý nhưng cũng không nói chuyện.

Lúc nầy một nam tử dáng người như gậy trúc phía sau hắn nói: “Đâu chỉ vài vị, Hoàng lão gia của chúng ta hôm nay đang cùng vị tiểu thiếp thứ 17 của mình về nhà lại mặt đó.”
“Thất kính thất kính!” Chu Tráng khoa trương kêu lên, “Hoàng lão gia đúng là có diễm phúc lớn khiến người ta cực kỳ hâm mộ.

Mười bảy phòng thê thiếp này sợ là mỗi người mỗi vẻ, sắc đẹp hơn người đúng không?”
Hoàng Kim Quảng rũ khóe miệng, cái tên khô gầy phía sau kia lập tức mắng: “Chuyện nhà của Hoàng lão gia ngươi hỏi cái này làm gì? Ngại sống quá lâu à?”
“Sao tiểu nhân dám…… Chẳng qua tiểu nhân nhớ tới đệ nhất mỹ nhân của trấn chúng ta……”
Hoàng Kim Quảng ngước mắt, quả thực bị lời hắn nói hấp dẫn.
“Được rồi, dẫn hắn đi xuống đi.

Hoàng lão gia, chúng ta tiếp tục thương lượng chuyện lúc trước……” Hồ Nhất Thủ bỗng nhiên mở miệng đánh gãy lời Chu Tráng nói.
“Để hắn nói hết lời đi đã.” Hoàng Kim Quảng nói, “Đệ nhất mỹ nhân của Ngư Đầu trấn các ngươi Hoàng mỗ đã biết từ lâu.

Lần này ta tới đây cũng có nguyện vọng muốn được nhìn thấy dung mạo của vị Lý cô nương kia một lần xem nàng ta có ma lực gì mà có thể khiến công tử của tri phủ Kim Châu không buồn ăn uống vì nàng ta.”
“Hoàng lão gia!” Chu Tráng la lên một tiếng, “Lý Thanh Mạn là chuyện xưa rồi, hiện tại đệ nhất mỹ nhân ở Ngư Đầu trấn đã sớm là người khác!”
“Không phải nàng ta ư? Còn có người đẹp hơn cả Lý cô nương sao?”
Hồ Nhất Thủ rũ mắt không nói gì.

Ông ta yên lặng hút một ngụm thuốc sau đó phun ra một ngụm khói che khuất biểu tình của mình.
“Trên trấn của chúng ta có một vị cô nương từ nơi khác tới.


Ai da, dung mạo và khí độ kia đúng là cách đám hương dã thôn cô ở trấn trên này xa vạn dặm.

Hoàng lão gia, tiểu nhân nghe nói cô nương này chạy từ trong cung ra, tri thư đạt lý, cả người đều là khí chất kiêu sa, chỉ tiếc ——”
“Đáng tiếc cái gì?” Hoàng Kim Quảng lập tức hỏi.
“Chỉ tiếc nàng ta đã gả cho người khác.

Nàng ta chạy ra từ trong cung ra vừa lúc được tên du côn lưu manh của trấn chúng ta cứu.

Để báo đáp cô nương kia đã gả cho hắn làm vợ.

Đáng tiếc, quá đáng tiếc……” Chu Tráng lắc đầu nói, “Một đóa hoa tươi như thế lại cắm trên bãi cứt trâu! Chu Tráng đời này chưa từng thấy vị cô nương nào quốc sắc thiên hương như thế, nói là công chúa cũng sẽ có người tin!”
“…… Cô nương này thật sự đẹp như ngươi nói sao?” Hoàng Kim Quảng đã động lòng nhưng vẫn hồ nghi.
“Hoàng lão gia, tiểu nhân lừa ai chứ nào dám lừa ngài!” Chu Tráng không chút do dự mà dập đầu mấy cái vang dội và nói.
“Dẫn hắn đi.” Hồ Nhất Thủ mở miệng nói.
Hai tráng hán lập tức ra tay, sắc mặt Chu Tráng cũng hoảng loạn.
“Từ từ ——” Hoàng Kim Quảng nói.
Hai gã thủ hạ của Hồ Nhất Thủ chần chừ dừng tay lại.
“Hồ gia, hắn nói có đúng không?” Hoàng Kim Quảng quay đầu nhìn về phía Hồ Nhất Thủ đang ngồi ở một bên.
Hồ Nhất Thủ vươn tay trái, một tên thuộc hạ đứng cạnh lập tức cúi đầu đón lấy cái tẩu trong tay ông ta.

Lúc này ông ta bưng chén trà lên chậm rãi nhấp một ngụm rồi mới mở miệng nói: “Quả thực có một vị cô nương như thế, nhưng chồng của nàng không phải du côn lưu manh đơn giản.”
Hoàng Kim Quảng nhếch khóe miệng giống như khinh thường hỏi: “Sao lại nói thế?”
“Người này tên là Lý Vụ, có dũng có mưu, từ một kẻ ăn mày trở thành bá vương của Ngư Đầu trấn.

Hắn lại được Huyện thái gia coi trọng, so với ta còn cao hơn một đầu, tuyệt đối không phải hạng du côn lưu manh.”
“Hồ gia ……” Hoàng Kim Quảng cười cười, cực kỳ có thâm ý nói, “Quan hệ của ông và Lý Vụ rất tốt hả?”
“Cũng không tốt lắm nhưng chúng ta ở chung một trấn cũng hòa bình không có xung đột.”
“Vậy vì sao lời trong lời ngoài của ông đều bênh tên họ Lý kia vậy? Đơn giản vì các ngươi là đồng hương à?” Hoàng Kim Quảng khinh thường nói, “Lý Vụ được Huyện thái gia của các ngươi coi trọng thì cũng chỉ là con chó của ông ta mà thôi.

Chúng ta đều làm hạ nhân, đạo lý này chúng ta hiểu hơn ai hết —— cùng là chó nhưng cũng vì chủ nhân mà phân cao thấp.”

“Phải, Hoàng lão gia nói rất có lý.” Hồ Nhất Thủ vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng đậy chén trà và đặt xuống.
“Tri phủ đại nhân của chúng ta thống trị toàn bộ Tương Châu, thuộc hạ không biết có bao nhiêu kẻ giống Huyện thái gia của các ngươi.

Đến bọn họ Hoàng mỗ còn không thèm bỏ vào mắt huống chi đám chó săn của bọn họ.” Hoàng Kim Quảng híp mắt cười nói, “Họ Lý là kẻ nào ta không thèm để ý, nếu ta ở Ngư Đầu huyện này vui vẻ thì sẽ nói vài lời hay trước mặt Tri phủ đại nhân.

Lúc ấy việc Hồ gia mở sòng bài ở Tương Châu có gì khó nữa?”
“Người này Hoàng mỗ tạm thời mượn hỏi vài câu lúc sau sẽ trả.

Hồ gia không có ý kiến gì chứ?” Hoàng Kim Quảng hỏi.
Chu Tráng nghe vậy thì vui vẻ cực kỳ mà bắt đầu dập đầu: “Đa tạ Hoàng lão gia! Đa tạ Hoàng lão gia! Tiểu nhân nhất định biết gì nói hết, không nửa lời giấu giếm!”
Hồ Nhất Thủ trầm mặc không nói.
Hoàng Kim Quảng đứng dậy vỗ vỗ áo lụa sau đó cười cười nói: “Mang đi.”
Chu Tráng nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, gấp không chờ nổi mà đuổi kịp Hoàng Kim Quảng.

Đợi đoàn người đi rồi tâm phúc của Hồ Nhất Thủ tiến lên lo lắng hỏi: “Hồ gia…… Chúng ta có nên phái người tới báo cho Lý Vụ không?”
“Đến đâu báo?” Hồ Nhất Thủ duỗi tay đón lấy cái tẩu chậm rãi hút hai ngụm sau đó chậm rãi nói, “Sáng sớm hôm trước Lý Vụ đã theo Huyện thái gia đi Tây Thành huyện.

Nếu Hoàng Kim Quảng muốn làm cái gì thì chờ Lý Vụ trở về cũng đã muộn.”
“Vậy chúng ta……”
“Không làm gì hết.” Hồ Nhất Thủ nói, “Nhớ kỹ, việc này không liên quan gì tới chúng ta.”
Tên tâm phúc kia vẫn mang theo thần sắc trầm trọng mà đáp lời.
Hồ Nhất Thủ nhìn khói trắng lượn lờ sau đó lẩm bẩm: “Ta đã tận tình tận nghĩa, còn lại phải xem vận khí của Lý Vụ.”
Ngày mùa thu ánh nắng vẫn rót xuống tràn đầy cây hoa quế của Lý gia.
Nữ tử mặc áo váy mỏng màu sắc thanh lệ có cảm giác khó tả nên bỗng nhiên quay đầu.

Chỉ thấy sau lưng trống rỗng không có gì lạ nhưng lưng nàng lại thấy trong lòng lạnh lẽo.
Là vì bây giờ là mùa thu sao?
“…… Ở Ngư Đầu trấn có thể mua được thú kim than không nhỉ?” Nàng nói thầm.
Thẩm Châu Hi ôm rổ hoa quế mới hái, hoàn toàn không biết gì mà đi vào nhà.
Bên khe hở ở rào tre có một con mắt tam giác vẩn đục đang tham lam chớp động.