Sau Khi Ngoài Ý Muốn Đánh Dấu Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 21




Lê Ngữ nhìn chằm chằm Cố Tử Chương.

Cố Tử Chương không muốn gia tăng phiền toái, nói thật: "Anh không sai, chỉ là tôi không muốn tham gia thi đấu đoàn đội. "

Chỉ là omega không chấp nhận câu trả lời này: "Vậy tại sao cậu lại không muốn tham gia?"

Cố Tử Chương trầm mặc, nhìn omega trước mặt, toàn thân không có bao nhiêu cơ bắp, nhu nhược đến mức hắn cảm thấy chỉ dùng một chút sức lực là có thể bẻ gãy người này: "Anh quá yếu. "

Vừa nghe được những lời này, Lê Ngữ trong nháy mắt cứng đờ, ngay cả biểu tình trên mặt cũng quên khống chế, vẻ mặt không thể tin.

Còn chưa kịp đợi Lê Ngữ kịp phản ứng lại, Ngụy Tu Kiệt bắt đầu nổi giận, vỗ lên bàn: "Lê Ngữ chính là omega cấp S, tinh thần lực đã đột phá cấp S, đừng nói omega toàn trường, toàn trường ít nhất 99% alpha cũng không chịu nổi công kích tinh thần lực của cậu ấy! "

Lời nói của Ngụy Tu Kiệt nói không sai, trước mắt trong học viện quân đội tinh thần lực đạt tới cấp S trở lên chỉ có mười người, Lê Ngữ là omega duy nhất trong mười người, còn lại đều là alpha.

Cố Tử Chương phụ họa: "Anh ấy là một omega cấp S với tinh thần lực vô cùng lợi hại. "

Những lời này không nhẹ không nặng, vốn nên nghe có vẻ tán thưởng, nghe vào tai ba người kia, lại ngoài ý muốn có chút chói tai.

Trình Lam ngăn lại Ngụy Tu Kiệt còn muốn tiếp tục nổi giận, thần sắc nghiêm túc, nói với Cố Tử Chương: "Ba người chúng ta đều thuộc về một trong những người nổi bật nhất của trường quân đội, bỏ qua chúng ta, chỉ sợ cậu rất khó tìm được đội ngũ ưu tú hơn chúng ta. "

" Đừng nói nữa! " Lê Ngữ bướng bỉnh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt hạnh đã bịt kín hơi nước.

Cậu ta đã cúi thấp người mời Cố Tử Chương gia nhập đội ngũ của cậu, sau khi bị cự tuyệt còn bị nhục nhã như thế, vẫn là ở trước mặt mọi người.

Lê Ngữ lau nước mắt, buông lời cay nghiệt: "Cố Tử Chương, chúng ta cùng nhau chờ xem! "

Omega vừa đi, hai alpha còn lại cũng không để ý đến Cố Tử Chương, vội vàng đuổi theo omega.

Ba người đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, bọn họ mời thất bại cũng bị mọi người nhìn thấy, bởi vậy đại đa số mọi người đều từ bỏ tâm tư tổ đội với Cố Tử Chương.

Cố Tử Chương vừa vặn rơi vào thanh tĩnh, tuy rằng làm người ta khóc không phải ý định ban đầu của hắn, nhưng nguyên nhân vẫn là bởi vì hắn, lần sau chạm vào mặt trên liền nói xin lỗi đi.

Nghĩ như vậy, Cố Tử Chương dần dần đem chuyện này ném ra sau đầu.

Ba ngày sau, Hạ Trăn chủ động gọi Cố Tử Chương lại: "Theo tôi đến văn phòng một chuyến. "

Đột nhiên bị Hạ Trăn chủ động tìm đến nói chuyện, Cố Tử Chương nhất thời sửng sốt, đảo mắt liền nhìn thấy Hạ Trăn đi xa một đoạn đường.

Hắn vội vàng đuổi theo, không khỏi tự hỏi mình đã làm cái gì, thế nhưng có thể khiến Hạ Trăn chủ động đến nói chuyện với hắn.

Thẳng đến khi bọn họ tới gần văn phòng —— văn phòng trưởng khoa hệ robot.

Cố Tử Chương nghi hoặc: "Phòng làm việc của trưởng khoa? "

Hạ Trăn gật đầu: "Ừm, trưởng khoa bảo tôi dẫn cậu tới đây. "

Sau đó, Hạ Trăn tăng tốc độ, gõ gõ cửa: "Báo cáo trưởng khoa, tôi và Cố Tử Chương đã đến."

Trong phòng thông qua khe hở truyền ra giọng nói của trưởng khoa: "Vào đi".

Trưởng khoa hệ robot tên là Hàn Phong, từng làm phó quan của thượng tướng Hạ Nam Phong quân đoàn 3, mấy năm trước bị thương lui ra tiền tuyến, sau đó làm một ít công việc dạy dỗ tân binh.

Năm nay chính thức được giao nhiệm vụ làm trưởng khoa khoa robot của học viện Quân Đội Đệ Nhất Đế Quốc.

Hạ Trăn và Cố Tử Chương vừa đẩy cửa ra, Hàn Phong liền nhìn thấy bọn họ, nở nụ cười gọi bọn họ tới ngồi xuống.

Hai người ngoan ngoãn hô: "Chào trưởng khoa. "

"Ai " Hàn Phong cười đáp xuống, liếc mắt đánh giá hai alpha trước mặt, không khỏi cảm thán nói: "Người trẻ tuổi thật tốt, tràn đầy sức sống, nhìn cánh tay này so với chúng ta năm đó còn rắn chắc hơn rất nhiều, vừa nhìn đã biết là lợi hại. "

Hạ Trăn mặt không đổi sắc đáp ứng, tiếp theo hỏi: "Trưởng khoa tìm chúng ta tới đây, có chuyện gì muốn nói sao? "

"Có một chuyện như vậy" Hàn Phong không vội không chậm nói, "Bất quá còn phải xem các cậu có đồng ý hay không. "

Hạ Trăn phụ họa một tiếng rồi nói: "Ngài nói trước đi, chúng ta sẽ cân nhắc. "

Hàn Phong không nói thẳng, ngược lại quay đầu cười ngắm nhìn Cố Tử Chương nói: "Bạn học Cố, tại sao cậu lại không báo danh thi đấu đoàn đội? Là cậu vẫn chưa tìm thấy đồng đội? Hay là vì lý do nào khác? Chỉ cần nói ra, trưởng khoa này đây sẽ giúp cậu giải quyết. "

Cố Tử Chương: "Là nguyên nhân cá nhân của tôi, tôi không muốn tham gia thi đấu đoàn đội. "

" Như vậy làm sao được!" Hàn Phong kích động phản bác, "Thi đấu đoàn đội không giới hạn chuyên môn, chủ yếu là huấn luyện ý thức đoàn đội của các cậu, đây là những môn học mà bình thường các cậu không được dạy. "

Thấy Cố Tử Chương thờ ơ, Hàn Phong nói tiếp: "Trên chiến trường, năng lực tác chiến của một chiến binh có cường đại hay không cũng chỉ chiếm một phần, năng lực làm việc theo nhóm mới là một điểm mấu chốt. "

Cố Tử Chương gật đầu: "Ừm, ngài nói đúng. "

Tuy rằng nói như vậy, Hàn Phong lại liếc mắt một cái liền nhìn ra Cố Tử Chương không thèm để ý.

Hắn cũng không ngại thiếu niên khinh cuồng, tươi cười trên mặt vẫn không giảm: "Tôi gọi các cậu tới đây cũng là vì nguyên nhân này, các cậu đều là học viên ưu tú nhất của hệ robot năm nay, cùng nhau tổ đội, cường cường hợp tác, chẳng phải là rất tuyệt vời sao."

Hạ Trăn kịp thời nhắc nhở: "Trưởng khoa, thời gian đăng ký hôm qua đã hết, tôi cũng đã báo danh xong rồi.

Hàn Phong khoát tay nói: "Không có việc gì, thi đấu đoàn đội còn chưa bắt đầu, trên hệ thống đăng ký có thể thêm người. "

Hạ Trăn còn muốn nói cái gì, liền thấy Hàn Phong đáng thương nhìn anh nói: "Đội ngũ của tiểu thiếu gia rõ ràng còn chưa đủ người, ngay cả một yêu cầu nhỏ của chú Hàn cũng cự tuyệt sao? "

Tuổi thọ của người ở đế quốc trung bình khoảng hai trăm, Hàn Phong tuổi đã bảy mươi, bề ngoài cũng không lộ rõ sự lão hoá, ở đế quốc cũng chỉ thuộc về người trung niên, để cho Hạ Trăn gọi một tiếng chú cũng không quá đáng.

Chỉ là sự thân mật trong lời nói của Hàn Phong làm cho Cố Tử Chương theo bản năng nhìn về phía Hạ Trăn.

Hạ Trăn nhìn về phía nơi khác, không có hé răng.

Cố Tử Chương cũng không biết vì cái gì, cảm giác có chút không được tự nhiên, yên lặng di chuyển tư thế ngồi.

Hàn Phong mất mát cúi đầu, nói thầm: "Chẳng lẽ tiểu thiếu gia đã ghét bỏ chú Hàn già yếu cằn cỗi, đánh không nổi? "

Hạ Trăn: "Tôi không có. "

Hàn Phong bất khuất: "Tiểu thiếu gia kia bên trái gọi trưởng khoa, bên phải gọi trưởng khoa, rõ ràng cách đây không lâu còn có thể gọi chú Hàn. "

Hạ Trăn bất đắc dĩ: "Chú Hàn, chú đừng náo loạn, xin đừng gọi cháu là tiểu thiếu gia nữa. "

Nghe vậy, Hàn Phong cảm thán: "Tiểu thiếu gia đã trưởng thành. "

Nhớ lại trước kia, khi hắn còn đảm nhiệm chức phó quan của thượng tướng, tiểu thiếu gia đã chính miệng thừa nhận, trong đám thân vệ binh của bọn họ, thích hắn nhất.

Hiện tại từ chức, ngay cả tiểu thiếu gia cũng kêu không được.

Hắn thở dài, sửa sang lại tư thế của chính mình, nói đến nguyên nhân của chính: "Sau khi thi đấu xong, nghỉ ngơi một chút chính là thi đấu tuyển chọn tinh tế đế quốc, theo năng lực thống kê, khả năng hai người các cậu ở trong danh sách phi thường lớn, ý tứ của cấp trên là hai cậu cùng nhau tham gia thi đấu đoàn đội lần này, gia tăng chút kinh nghiệm hợp tác. "

Sau đó bổ sung thêm một câu: "Tất nhiên điều này phụ thuộc vào sự tình nguyện của hai cậu, không ép buộc."

Nói là không cưỡng cầu, trên thực tế nhà trường có phương pháp để hai người tổ đội.

Hạ Trăn biết rõ điểm này, suy nghĩ một chút liền nói: "Tôi không có dị nghị, chỉ là bạn học Cố cũng không muốn tham gia thi đấu đoàn đội. "

Nghe đến đây, Hàn Phong nở nụ cười, vẻ mặt hiền lành nhìn Cố Tử Chương nói: "Bạn học Cố vừa rồi đã đồng ý đề nghị của tôi, đúng không! "

Đề tài đột nhiên trở lại trên người mình, Cố Tử Chương nhất thời từ trạng thái ăn dưa thoát ly nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi, hình như hắn chỉ phụ họa trưởng khoa một câu, cũng không đồng ý tham gia thi đấu đoàn đội.

Nghĩ đến điểm này, Cố Tử Chương gật đầu: "Đúng vậy. "

Nụ cười trên mặt Hàn Phong càng thêm chân thật: "Nếu hai người các cậu đều đồng ý, tôi sẽ để cho bọn họ thêm bạn học Cố vào đội ngũ của bạn học Hạ. "

Hạ Trăn nhắc nhở Hàn Phong: "Còn có ý kiến của hai người khác. "

Hàn Phong cười cười: "Tiểu thiếu gia yên tâm, ta đã hỏi qua, chỉ cần tiểu thiếu gia đồng ý, bọn họ cũng không thèm để ý. "

Hạ Trăn suy nghĩ một chút về thái độ của Tạ Nhạc Phong lúc trước, có lẽ chú Hàn cũng không nói rõ cho bọn họ biết người được thêm vào là Cố Tử Chương.

Anh im lặng trong một thời gian và cuối cùng cũng không nói thêm bất cứ điều gì.

Tán gẫu xong chính sự, Hàn Phong lại lôi kéo Hạ Trăn tán gẫu chuyện hàng ngày, sau đó mới thả Cố Tử Chương và Hạ Trăn rời đi.

Trên đường trở về.

Hạ Trăn phát ra một tin nhắn trong nhóm chat ba người của tổ đội.

Hạ Trăn: "Tôi đã đồng ý với chú Hàn. "

Không bao lâu sau, trong nhóm lục tục gửi đến tin nhắn.

Lục Khởi: "Cậu đồng ý à? "

Tạ Nhạc Phong: "Là ai vậy? "

Lục Khởi: "Theo ý của chú Hàn, người này về mọi phương diện đều không kém Tiểu Trăn. "

Tạ Nhạc Phong: "Chết tiệt! Tôi nghĩ đến một người. "

Lục Khởi: "Ai vậy? "

Tạ Nhạc Phong: "Cậu cảm thấy còn có ai nữa? Không phải là tên cả ngày đối nghịch với Trăn nhi nhà chúng ta! "

Lục Khởi: "[Nhíu mày], Tiểu Trăn có biết là ai không? "

Hạ Trăn trả lời: "Biết. "

Tạ Nhạc Phong: "Trăn nhi kéo người vào xem một chút? "

Hạ Trăn nhìn Cố Tử Chương bên cạnh, trả lời: "Đến lúc đó gặp mặt các cậu có thể biết đó là ai. "

Sau đó thu hồi trí não, không xem tin nhắn trong nhóm nữa.

Nếu không biết là ai, vậy thì dứt khoát vẫn nên không biết cho đến khi đoàn đội.

Cố Tử Chương đem nhất cử nhất động của Hạ Trăn đều nhìn vào trong mắt, rất nhanh nhận ra Hạ Trăn đang rầu rĩ: "Tổ đội với tôi khiến anh cảm thấy khó xử sao? "

Dù sao Hạ Trăn đến bây giờ còn đang tránh né hắn, hai người giống như bạn học không quen thuộc, bất đắc dĩ đi tới cùng một chỗ.

Cố Tử Chương lại nói: "Chúng ta còn chưa đi xa, trên hệ thống cũng chưa ghi tên tôi, hiện tại trở về từ chối vẫn kịp."

"Cố Tử Chương," Hạ Trăn ngắt lời Cố Tử Chương, "Tôi không cảm thấy khó xử. "

Cố Tử Chương đột nhiên đứng lại: "Sao không gọi bạn học Cố? "

Hạ Trăn đứng lại, quay đầu nhìn Cố Tử Chương đột nhiên dừng lại, lúc này Cố Tử Chương mặt không chút thay đổi, thanh âm bình thản nhưng lại làm cho anh cảm thấy có chút âm dương quái khí.

Anh cân nhắc, hỏi: "Vậy cậu có muốn tôi gọi cậu là bạn học Cố không?"

Cố Tử Chương cũng không lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Trăn.

Hạ Trăn bị theo dõi có chút không được tự nhiên, mất rất nhiều công sức mới bảo trì được sự bình tĩnh trên mặt.

Cố Tử Chương lại không trả lời, mà người này từ trước đến nay rất ít biểu tình biến hóa, trong lúc nhất thời anh cũng nhìn không rõ tình huống.

Cuối cùng, anh chuyển chủ đề: "Lần trước tôi nói khoảng thời gian kia, muộn nhất là đến khi kết thúc trận đấu đồng đội."

Chờ một lát, Hạ Trăn lập tức hạ lời khiêu chiến: "Chúng ta chính là đối thủ một mất một còn, lần này robot tác chiến đơn đấu, tôi sẽ đánh bại cậu! "

Nói xong, Hạ Trăn xoay người rời đi, chỉ là bước đi so với vừa rồi nhanh hơn rất nhiều, đảo mắt liền đi đến ngã rẽ sau đó xoay người rời đi.

Cố Tử Chương nhìn chằm chằm bóng lưng cảu Hạ Trăn dần dần đi xa, thẳng đến khi bóng lưng Hạ Trăn biến mất ở trước mắt, hắn vẫn không thu hồi tầm mắt.

Thật lâu sau, hắn chậm rãi lộ ra một ít ý cười, thanh âm rất nhẹ, ngoại trừ một mình hắn, cũng không có bất kỳ kẻ nào nghe thấy.

"Tôi chờ."