Sau Khi Ngoài Ý Muốn Đánh Dấu Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 44




Hạ Trăn có thể nói là hoảng hốt bỏ chạy.

Sau khi trở về phòng mình, trong lòng mơ hồ lại cảm thấy hối hận.

Cái gì không nói liền đi, thật giống như thua Cố Tử Chương vậy.

Trong suy nghĩ lung tung, Hạ Trăn cầm lấy quần áo sạch sẽ đi vào phòng rửa mặt, dần dần, anh ý thức được một vấn đề.

Cố Tử Chương đến đây ở lại, nhưng cho đến bây giờ, anh vẫn chưa sắp xếp phòng ở lại cho cậu ta.

".."

Còn chưa dừng lại một lát, Hạ Trăn đã dời tầm mắt, đi qua lấy ra một chai chất dinh dưỡng uống hết, cảm giác được trong bụng đói có cảm giác no, nói: "Thời gian không còn sớm, tôi đưa cậu đến phòng cho khách, phòng cho khách có quần áo một lần thay, rất sạch sẽ. "

Người máy giúp việc gia đình trí não vẫn luôn quét dọn phòng, phòng đều sạch sẽ, trang thiết bị sinh hoạt cũng đầy đủ, Hạ Trăn chỉ mang theo Cố Tử Chương vào phòng, liền rời đi.

Tối hôm đó, Hạ Trăn trở về phòng mình.

Trước khi đi ngủ, anh luôn luôn cảm thấy rằng có một điều quan trọng sắp xảy ra, nhưng ngày hôm nay cơ thể của anh đã mệt mỏi, và ông nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.

Hạ Trăn mở mắt ra, nhìn nóc nhà khác với nóc nhà của phòng anh, lúc này mới nhớ tới chuyện đã bỏ qua.

Chẳng lẽ lại chạy đến phòng Cố Tử Chương?

Anh sờ sờ bên người, cũng không có cảm giác được trên giường còn có một người khác tồn tại, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng nằm trở lại giường.

May mắn thay, đây chỉ là một căn phòng trống rỗng.

Cố Tử Chương: "Anh tỉnh rồi. "

"A!" Kinh hãi một chút, Hạ Trăn lập tức ngồi dậy, đảo mắt nhìn thấy Cố Tử Chương đứng ở phía sau, xem tình huống vừa mới từ phòng rửa mặt đi ra.

Cố Tử Chương buông đồ trên tay xuống, nói với Hạ Trăn: "Có lẽ anh nên nói với baba của mìnhmột tiếng, tôi thấy hai ngày nay hình như anh đều không có ý thức. "

"Ừm. " Hạ Trăn như không có việc gì sửa sang lại chính mình, đáp ứng một tiếng liền trở lại phòng mình, thật giống như cái gì cũng không phát sinh.

Trên thực tế ngoại trừ giả vờ cái gì cũng không phát sinh, anh đã không nghĩ ra cách giải thích hành vi của mình.

Chờ Hạ Trăn thu thập xong mình đi ra, Cố Tử Chương cũng không tiếp tục chuyện này tán gẫu, thật sự tựa như cái gì cũng không phát sinh.

Đồ ăn sáng vẫn là dịch dinh dưỡng, hai người đều thuộc loại người có thói quen ăn uống, cầm lên liền rót vào.

Hạ Trăn châm chước một chút, đề nghị: "Cậu muốn ra ngoài một chút không? Đế đô đều có một ít chỗ vui vẻ, đại khái cũng không tệ lắm. "

Cố Tử Chương hơi sửng sốt: "Đây là muốn tận hết tình cảm cảu chủ nhà sao? "

Hạ Trăn: "Rốt cuộc cậu đã nhìn được thứ đồ lung tung gì đó. "

Tuy rằng nói như vậy, lực hành động của hai người vẫn rất mạnh, không bao lâu đã điều khiển máy bay ra cửa, hơn mười phút đã đến đích.

Mà cái gọi là nơi vui vẻ của Hạ Trăn ——

Cố Tử Chương nhìn bảng hiệu trước mặt, lặng lẽ lên tiếng: "Robot thi đấu ngoài trời mô phỏng chiến trường. "

Hạ Trăn ở một bên giải thích: "Chính là một trò chơi robot chân thật."

Hiện tại trò chơi robot trên tinh mạng đa dạng, nhưng có một bộ phận người không thỏa mãn trò chơi ảo, càng nghiêng về phía hiện thực.

Chỉ là robot hiện thực tương đối đắt đỏ, bình thường sử dụng còn cần phải được đế quốc công nhận chứng minh, cho nên loại robot này thể thao cạnh tranh ngoài trời tự nhiên sinh ra.

Vì vậy, hiện nay chỉ dành cho những người có khả năng tham gia.

Hạ Trăn cũng là lần đầu tiên tới nơi này, sau khi đăng ký ở quầy lễ tân, mới biết được hôm nay địa điểm đã bị bao vây.

Anh có chút khó xử, bắt đầu tự hỏi muốn dẫn Cố Tử Chương đi đâu.

Ngoài cửa thành từng nhóm đi vào một đám người, vừa nói vừa cười.

"Nghe nói lần này Mạc thiếu đoạt giải nhất, lần này chúng ta không phải lại bị một mình Mạc thiếu ngược đãi trước toàn trường chứ?"

"Đây không phải đang nói lời dư thừa sao, chúng ta lần nào không bị Mạc thiếu ngược đãi, chỉ xem Mạc thiếu có muốn buông tha chúng ta hay không."

"Hơn nữa, Mạc thiếu chính là alpha cấp S, chúng ta nào có thể so sánh được."

".."

Nam nhân được xưng hô là Mạc thiếu chỉ lẳng lặng lắng nghe, ngẫu nhiên đáp lại một tiếng, vừa nhìn liền biết là nhân vật trung tâm của đám người này.

Hạ Trăn nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, nói với Cố Tử Chương: "Nơi này không có gì hay, chúng ta đi một chỗ khác đi. "

Cố Tử Chương không nói gì, từ sau khi đám người này xuất hiện, tâm tình Hạ Trăn luôn dao động, trực giác nói cho hắn biết, sự tình sẽ không đơn giản.

Xuất phát từ ý nguyện cá nhân, hắn không muốn dứt khoát rời đi như vậy.

Trong đám người kia có một người chú ý tới Hạ Trăn: "Đó không phải là Hạ thiếu sao? Tại sao anh ta lại ở đây? "

Hai chữ Hạ thiếu vừa nói ra, hiện trường chỉ có hai nhóm người, mọi người lập tức khóa tầm mắt, nhao nhao nhìn về phía Hạ Trăn, về phần Cố Tử Chương bên cạnh, bọn họ cũng không nhận ra, trực tiếp bỏ qua.

Nhưng có một người chú ý tới Cố Tử Chương, sau khi cùng Cố Tử Chương liếc nhau, một lần nữa đem ánh mắt đặt ở trên người Hạ Trăn.

"Hạ Trăn." Mạc Thời Vũ nhìn chằm chằm Hạ Trăn, "Anh ta là ai? "