Sau Khi Nhặt Được Một Con Mèo

Chương 11: Nguỵ thẳng nam thật gay




Tin vui về lượng truy cập tài khoản chính thức tăng vọt nhanh chóng được lan truyền đến các đồng nghiệp khác trong studio, và mọi người đều bày tỏ sự chúc mừng trong nhóm WeChat.

[Lâm Tinh, Photography: Hạ Hạ thật tuyệt vời, cậu ấy có thể kết nối với Nam đại]

[Trương Tử An, Biên tập viên: Lưu lượng truy cập đang tăng quá nhanh, tôi đã thấy các nhà quảng cáo vẫy gọi chúng ta [biểu tượng cảm xúc] ~]

[Hà Như, Quản lý: Khi tiền thưởng tháng này đưa xuống, Thường Hạ nhớ mời mọi người ăn tối nhé!]

Thường Hạ vui vẻ trả lời, [Ok!]

[Mục An An, Tổng biên tập: Thường Hạ, ngày mai hãy đến văn phòng của tôi]

Ngay khi Mục An An nói xong, bầu không khí ấm áp trong nhóm chat đột nhiên lạnh xuống, nhất thời không ai dám trả lời. Thường Hạ sững sờ một lúc, di chuyển ngón tay và trả lời ngắn gọn, [OK]

[Mục An An, Tổng biên tập: Được rồi, dẫn bạn trai của bạn đến đây luôn]

Ba chữ bạn trai giống như sét đánh ngang đầu, nhóm WeChat im hơi lặng tiếng lúc lâu lại bắt đầu bùng nổ.

[Trương Tử An, biên tập viên: OMG, bạn trai, bạn trai, tôi đã thấy điều gì đó rất khủng khiếp]

[Lâm Tinh, Photography: Lúc trước tôi đã nói rằng cậu ấy là người đồng tính, chúng ta không thể nhìn thấu mà[emoji]]

[Hứa Nhất Kỳ, hậu kỳ: Mấy anh gay trên lầu tránh ra, Thường Hạ người ta đẹp trai quá, em không nỡ]

[Hồ Hy, Editor: Ồ, tình yêu đích thực không phân biệt giới tính, xin đừng quá phấn khích [Rainbow]]

[Hà Như, Hành chính: … lượng thông tin này. Nhân tiện, tại sao tổng biên tập muốn cậu dẫn bạn trai của cậu qua vậy?]

Tất cả mọi người đều đang thầm bàn tán trong lòng, ai chẳng biết Mục An An theo đuổi Thường Hạ, nhưng mối quan hệ mập mờ này đã đổ vỡ hơn nửa tháng trước, Mục tổng biên đã khôi phục lại diện mạo một mỹ nhân lạnh lùng, phân chia ranh giới với Thường Hạ.

Những người theo dõi suy đoán rằng Thường Hạ có thói quen xấu nào đó đã đụng chạm giới hạn của Mục An An, một số suy đoán khác cho rằng Thường Hạ và Mục An An chia tay vì bất đồng quan điểm, và một số suy đoán khác nữa lại nói là Thường Hạ đã có chủ.

Xem ra, Thường Hạ chậu đã có bông, nhưng “bông hoa” này dường như rất khác so với tưởng tượng của mọi người, ít nhất là giới tính cũng khác.

Như vậy,Mục An An là người bị bỏ? Đám đông bàn tán cố gắng  kìm nén sự tò mò và tiếp tục hóng drama.

Thường Hạ, người trước đây thẳng như thép, đứng hình vài giây, cảm thấy không khoẻ chút nào, đáp: [Bạn trai gì? Ý cô là Đào Miêu Miêu?]

Mục An An bắt chéo chân, cầm điện thoại, trợn mắt chế nhạo. Những ngón tay được chăm sóc cẩn thận nhàn nhã gõ chữ. [Trong studio của chúng ta không có phân biệt giới tính, vì vậy không cần phải phủ nhận nó]

Ồ, vẫn còn có chuyện lồng chuyện sao? Mọi người dường như quên hít không khí để thở luôn rồi, trong đầu bọn họ, lần lượt lướt qua phim truyền hình dài tập yêu hận tình thù  Hàn Quốc và Nhật Bản, nín thở chờ đợi câu trả lời tiếp theo của Thường Hạ.

Củ lạc giòn tan??? Thường Hạ bị người khác coi là người đồng tính hai lần liên tiếp, và anh gần như nghi ngờ xu hướng tính dục của mình, mặc dù đôi khi anh nghĩ rằng khi Thí Đào biến thành người dễ thương hơn nhiều so với những người khác … Thường Hạ cố gắng biện hộ cho mình với với tâm trạng vô cùng phức tạp.

[Tôi không biết tại sao cô nghĩ cậu ấy là bạn trai của tôi, nhưng cậu ấy không phải]

Sau khi gửi đi, Thường Hạ không biết trong đầu mình đang nhảy số như thế nào, vì vậy anh bổ sung thêm một câu, [Ít nhất không phải bây giờ]

Ôi chao! Đám đông bàn tán ngạc nhiên và thích thú trước diễn biến của nội dung câu chuyện. Mục An An luôn có tầm nhìn xa trông rộng nhưng không ngờ bị đánh bại bởi một người đồng tính như vậy.

Sau khi nhìn rõ dòng chữ trên màn hình, Mục An Noãn hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười tao nhã, chọc mạnh ngón tay vào bàn phím trên màn hình, [Hì, tôi không tò mò về cuộc sống tình cảm của cậu chút nào. Vì cậu để cậu ta tham gia vào công việc của mình, nên tôi muốn nói chuyện với cậu ta về công việc. Yêu cầu này không quá đáng chứ?]

Bấm gửi đi, Mục An An đập màn hình điện thoại xuống ghế sô pha và ngừng đọc những tin nhắn tiếp theo.

Cậu ta còn không mặc quần áo đàng hoàng khi ở nhà cậu, ôm cậu ngay khi cậu về, chưa có chuyện gì xảy ra? Cậu ta còn nói là được cậu nuôi kia kìa, vậy mà bây giờ cậu cậu không có quan hệ gì với cậu ta? Quéo quèo queo, Thường Hạ, cậu là một người đàn ông cặn bã có vẻ ngoài bảnh trai.

Mục An An vén lên mái tóc dài của mình, đứng dậy đi tới quầy rượu, rót cho mình một ly rượu đỏ và uống cạn.

Cơn tức giận lại nhen nhóm lên, nhưng khi nghĩ đến đôi chân to trắng nõn kia, sau một lúc lâu, Mục An AN lại dâng lên một cỗ ấm áp.

Thường Hạ đau đầu bỏ điện thoại xuống, nghĩ đến những lời cô vừa trả lời, anh cảm thấy muốn đi chết đi luôn cho rồi.

[Tôi không biết tại sao cô lại  nghĩ cậu ấy là bạn trai của tôi, nhưng cậuh ấy không phải vậy. Ít nhất là không phải bây giờ]

Mình thực sự muốn Thí Đào làm bạn trai? Thí Đào chỉ là một con mèo đực nhỏ ngây thơ mà thôi.

Thường Hạ nhìn Thí Đào, người không biết gì, và cảm thấy rất phức tạp.

Nếu, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra với Thí Đào, cậu ấy bị coi là đồng tính nam hay … thú nhân đồng giới?

Mình thật là biến thái … Thường Hạ tự phỉ nhổ chính mình.

Nhìn thấy khuôn mặt thăng trầm của Thường Hạ, Thí Đào trở lại thành hình người và ngồi dậy, lo lắng hỏi: “Anh bị sao vậy?”

Thường Hạ lắc đầu, vừa vặn nở nụ cười, “Không sao, tôi không có chuyện gì.”

“Nhưng sắc mặt của anh vừa rồi rất tệ.” Thí Đào bóp mặt Thường Hạ và kéo sang hai bên. Khuôn mặt của Thường Hạ mịn màng nhưng không mềm mại như cậu.

“Có chút phiền phức trong công việc.” Thường Hạ gỡ tay Thí Đào xuống, sờ nắn nhẹ nhàng rồi nói tiếp, “Tiện thể, ngày mai cậu sẽ đến trường quay với tôi. Lần trước cậu đã giúp tôi rất nhiều. Tổng biên tập muốn gặp cậu.”

Thí Đào sững sờ, nuốt nước miếng, bất lực xoa vạt áo ngủ, “Tôi, tôi, tôi, tôi thật sự có thể đi, tôi sẽ không gây phiền phức cho anh chứ.”

“Sao có thể cơ chứ?” Thường Hạ gật đầu nhỏ giọng cười, “Cậu là linh vật của tôi mà.”

Ngày hôm sau, Thí Đào đánh thức Thường Hạ vào sáng sớm.

“Đừng ngủ nữa, chúng ta đến studio của anh đi.” Thí Đào thì thầm bên tai Thường Hạ.

Thường Hạ trở mình và vùi đầu vào chăn bông.

Thí Đào chạy đến bên giường gọi đi gọi lại, thấy vẫn không có tác dụng gì, cậu liền mở chăn bông ra, ôm lấy Thường Hạ.

“Mau thức dậy cho tôi.” Thí Đào nép vào lòng và xoa mặt Thường Hạ thành nhiều hình dạng khác nhau.

Thường Hạ còn chưa thoát ra khỏi giấc mộng, chỉ cảm thấy có chút nhấp nhô, cơ thể dường như bị thứ gì đó trói buộc, đưa tay sờ soạng thì cảm nhận một làn da vô cùng mịn màng.

Người bị chạm vào có vẻ hơi nhột, nóng nảy giựt mình nhưng không buông anh ra, sự đụng chạm tinh tế đã dụ Thường Hạ chạm từ chân của cậu lên trên, và xoa bụng nhỏ của cậu, sau đó là cái rốn nhỏ. Thí Đào nằm trên ngực Thường Hạ, Thường Hạ nuốt nước bọt và vuốt ve hai điểm hồng hồng…

“Thường Hạ …” Người mà anh chạm vào gọi tên anh.

Âm thanh quen thuộc. Thường Hạ muốn vén mây mờ trong mơ để nhìn rõ mặt …

Bên má phải đau nhói, Thường Hạ đột ngột tỉnh dậy, anh thấy Thí Đào đang nép mình trong vòng tay anh, hai má ửng hồng, có hơi nước trong mắt và một bàn tay trên mặt anh.

Nhìn vào giường, ngón tay cái của bàn tay phải của anh vẫn đang ấn vào đầu ngực của Thí Đào.

“…” Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại, Thường Hạ nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.

Người trong lòng thu tay lại, hồi hộp di chuyển.

“Đều tại anh, bây giờ tôi cảm thấy thật kỳ quái.” Thí Đào đỏ mặt than thở, lúc này, cậu cảm thấy một loại nhiệt độ quen thuộc đang lan toả khắp người.

Thường Hạ vui vẻ rút tay về, vành tai anh nóng như lửa đốt. Anh rời khỏi giường, quay lưng về phía Thí Đào với vẻ mặt không được tự nhiên và nói: “Cậu mặc quần áo vào đi. Lần sau cậu không được phép khỏa thân trên giường của tôi nữa đâu.” Anh bước vào nhà vệ sinh nhanh như cắt. Nhanh chóng tẩu thoát.

Ngồi trên bồn cầu, Thường Hạ che mặt thở dài.

Đũng quần nhô cao túp lều không nhỏ lắm, giống như vừa mới phát tình.

Phát tình| Đối tượng lại là chú mèo đực nhỏ do chính mình nuôi dưỡng.

“Mình hình như … thực sự cong …” Suy nghĩ của Thường Hạ dần dần sụp đổ.

Hết chương 11