Sau Khi Ở Chung Cùng Ảnh Đế

Chương 15: Chân Thành




Khoảng ba giờ chiều, hai người thu hoạch khá dồi dào, giải quyết xong mười mấy cái bẫy. Sau khi thu dọn xong khoảng rừng như dự tính, hai người chậm rãi chuẩn bị xuống núi.

Họ cứu được một con cáo, hai con thỏ. Hai con thỏ khác đã chết vì chảy máu quá nhiều, Thẩm Lật quyết định mang chúng xuống núi.

Cố Dịch đi một đôi giày da không thích hợp để leo núi nhưng rất thích hợp để đi trên thảm đỏ. Hắn mang đôi giày này đi trên núi không tránh khỏi đau chân, bàn chân tê mỏi không rõ cảm giác, nhưng có lẽ vì tâm trạng không tốt nên hắn không mở miệng phàn nàn gì.

Về vấn đề làm thế nào để xử lý hai con thỏ đã chết, Thẩm Lật và Cố Dịch nảy sinh bất đồng, dẫn tới tranh luận một hồi.

“Cậu định làm gì với hai con thỏ?” Cố Dịch hỏi.

“Đem về nhà ăn đi,” Thẩm Lật nói.

“Không được!” Cố Dịch không thể tin nổi nhìn chằm chằm Thẩm Lật.

“Tại sao?”

“Cậu, sao cậu có thể ăn thịt thỏ!” Cố Dịch than thở.

Thẩm Lật cười, “Tại sao tôi không thể ăn thịt thỏ?”

Cố Dịch nói: “Bởi vì, bởi vì…”

Thẩm Lật càng cười vui vẻ: “Vì Tiểu Thỏ Thỏ đáng yêu quá nên không được ăn Tiểu Thỏ Thỏ đúng không? Haha!”

Cố Dịch hiểu ra Thẩm Lật đang cười nhạo mình, sắc mặt của hắn phút chốc đen lại, “Thẩm Lật!”

Khao khát sinh tồn mãnh liệt của Thẩm Lật nhắc anh cố nén nụ cười, ánh nhìn nghiêm túc, nhưng trong lòng không thể không cười thầm. Thấy sắc mặt của Cố Dịch càng ngày càng đen, anh cố nén cười nói: “Vậy thì tại sao lại không  cho phép tôi ăn thịt Tiểu Thỏ… hả? “

Cố Dịch nói: “Cậu không phải đến đây để cứu chúng nó sao!”

Thẩm Lật nói: “Nhưng tôi không thể làm cho chúng sống lại, chúng đã chết rồi.”

Cố Dịch nói: “Vậy thì chôn chúng đi!”

Thẩm Lật nói: “Đem chôn đi thì thật lãng phí, tốt nhất là ăn đi.”

Cố Dịch nói: “Nếu đã như vậy, tại sao cậu lại cứu mấy con thỏ kia? Sao cậu không mang chúng về ăn?”

Thẩm Lật nói: “Bởi vì tôi không muốn giết động vật trên núi này.”

Cố Dịch không hiểu suy nghĩ của Thẩm Lật, tại sao anh cứu hai con thỏ kia nếu anh cũng muốn ăn thịt thỏ?

Hắn không biết phải phản bác như thế nào nên bế tắc bỏ qua.

Khi dừng lại nghỉ ngơi, Thẩm Lật thấy Cố Dịch vẫn còn ngượng ngùng không chịu để ý tới mình, anh cảm thấy có chút buồn cười, nói: “Cậu thích thỏ đến vậy à?”

Cố Dịch lập tức phủ nhận: “Ai thích thỏ! Toàn thân đều là lông!” Hắn là một người đàn ông to lớn làm sao có thể thích thỏ giống mấy thiếu nữ!

Thẩm Lật nói: “Được rồi, cậu không thích thỏ” mới là lạ…

Từ hồi đi học Thẩm Lật đã phát hiện ra Cố Dịch yêu thích thỏ.

Một lần họ đến vườn thú chơi, Cố Dịch đưa Thẩm Lật đến, hắn đứng gần bãi cỏ nơi con công ở rất lâu. Thẩm Lật nghĩ rằng Cố Dịch thích chim công, xét cho cùng thì chim công vẫn có phần giống với Cố Dịch ở khí chất và phong thái.

Thẩm Lật không có hứng thú với chim công, tình cờ thấy bên cạnh có một quầy bán kẹo dẻo, anh hỏi Cố Dịch rồi đi mua hai que kẹo, khi quay lại anh thấy Cố Dịch đang ngồi xổm ở một góc, nghiêm túc nhìn bãi cỏ xanh mướt trước mặt. Ở đó có một con thỏ nhỏ màu trắng như cái bánh bao, hắn duỗi một ngón tay ra muốn chạm vào nhưng lại e dè làm cho nó sợ hãi, vì vậy ngón tay cứ lơ lửng giữa không trung.

Sau đó Thẩm Lật mới để ý rằng thứ mà Cố Dịch đang nhìn là mấy con thỏ trắng nhỏ ở góc bãi cỏ.

Vào thời điểm đó, Thẩm Lật đã nhận ra một trái tim dịu dàng và mềm mại ẩn dưới vẻ ngoài kiêu hãnh, mạnh mẽ của Cố Dịch.

Thẩm Lật thu lại những suy nghĩ đã bay xa của mình, mỗi khi nghĩ về quá khứ, lòng anh lại rối bời.

Vì vậy, anh kiên nhẫn giải thích với Cố Dịch: “Sở dĩ mang thỏ đi nhằm khiến bọn săn trộm không thu được gì, nếu không, nếm được chút vị ngọt chúng có thể sẽ càng hành động tồi tệ hơn, cho nên ngay cả thỏ chết cũng không được để lại cho chúng.”

Cố Dịch liếc nhìn anh, sắc mặt hơi sáng lên, nhưng hắn vẫn không chịu nói.

“Thật ra, tôi cũng không ăn thịt thỏ. Buổi tối tôi đã hứa với cậu ăn cá rồi.” Thẩm Lật bất lực nói: “Vừa rồi chỉ nói đùa với cậu thôi.”

“Bác Trương ở trong thôn thích ăn thịt thỏ, đặc biệt thích thỏ như này. Ở nhà bác ý có một lứa thỏ nhỏ, cỡ một lòng bàn tay.” Thẩm Lật vừa nói vừa so với chính tay mình. “Tội định mang hai con thỏ này cho bác Trương đổi một con thỏ nhỏ ở đó, mang về nuôi. “

Cố Dịch cuối cùng cũng hết giận, nói, “Lại thêm một con nhiều lông nữa.”

Thẩm Lật nói, “Tart thích mà.”

Tart nghe thấy tên mình, khẽ sủa “Gâu” hai lần.

Khi xuống núi, hai người không đi con đường lúc trước, họ băng qua một con suối rộng hai mét, sâu chưa đến nửa mét. Trên dòng suối hình thành một lớp băng dày, nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy cá bơi dưới lớp băng. Cá không nhỏ, kích thước bằng lòng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành.

Cố Dịch quỳ xuống nhìn một cái rồi nói: “Món cá này có ngon không?”

Thẩm Lật cười nói: “Con suối này chảy ra từ một con suối trên núi. Nước không nhiễm bẩn, có thể ăn được. Mùi vị cũng rất ngon, thịt khá chắc, nhưng hơi nhiều xương.”

Cố Dịch nói: “Tại sao lúc nãy trên núi không nhìn thấy đầu nguồn của nó?”

Thẩm Lật chỉ vào đỉnh núi cao nhất, “Ở trên đỉnh của đỉnh cao nhất, chúng ta không đi tới đó, phong cảnh nơi đó rất đẹp, phía dưới có thác nước nhỏ. Thác nước chảy xuống tạo thành một cái đầm nhỏ, bởi vì nước ngọt, ngay cả trái dại mọc bên cạnh cũng đặc biệt ngọt. “

Đi xuống chút nữa hai người gặp một rừng trúc, đi được một đoạn, Thẩm Lật đột nhiên chỉ vào một chồi non nhọn hoắt, nói: “Măng mùa đông, ‘viễn truyền đông duẩn, canh giác thải y nùng’(1). Lần trước tôi đến, nó vẫn chưa mọc.”

(1) mùi măng đông truyền lại, sắc càng đậm

Cố Dịch thấy Thẩm Lật hai mắt sáng lên, ngập ngừng hỏi: “Cậu muốn đào măng mùa đông?”

Thẩm Lật nói: “Món thịt ba chỉ xào măng mùa đông cô(2) làm rất ngon.”

(2) Thẩm Lật dùng xưng hô như mấy vị vua ý

Cố Dịch chưa bao giờ thử đào rau hái quả, vô cùng háo hức muốn thử “Rừng này không có chủ phải không?”

Thẩm Lật, “Không có.”

Thẩm Lật lấy trong ba lô ra một cái cuốc nhỏ, “Măng mùa đông không chui ra khỏi mặt đất như măng mùa xuân. Chúng ẩn trong đất. Nói chung lớp đất hơi nhô lên như thế này, sẽ có vết nứt.”

Cố Dịch rất thích thú, đi vòng quanh cây tre gần đó để tìm kiếm. Tart bám theo Cố Dịch như một cái đuôi, Cố Dịch chỉ vài nơi, Thẩm Lật qua kiểm tra, có hai nơi có, anh đánh dấu chúng.

Thẩm Lật hướng dẫn Cố Dịch, “Đầu tiên, dùng cuốc cạo nhẹ lá tre và lớp đất mặt, đợi đến khi thấy đầu măng rồi mới cuốc xung quanh. Sau khi toàn bộ cây măng lộ ra, cạo mạnh quanh gốc. Cuối cùng dùng dao rựa cắt bỏ rễ măng”.

Cố Dịch nhìn thấy Thẩm Lật đào ra một đôi măng mùa đông mập mạp và đầy đặn, hắn nghĩ việc này rất dễ dàng. Nhưng khi hắn bắt tay vào làm, bên cạnh việc cắt mất một đoạn măng, hắn còn làm cho khuôn mặt của mình trở nên bẩn thỉu.

Thẩm Lật nhìn khuôn mặt xám xịt của Cố Dịch, không khỏi bật cười, mặt Cố Dịch đen lại, hắn quẹt vào mũi Thẩm Lật báo thù.

Hai người vô tư đuổi nhau một hồi, đào được năm cây măng mùa đông thì dừng lại.

Đường đi xuống là khó nhất. Tart vẫn chạy trước kéo dây dắt của chính nó, sau khi chạy một đoạn đường ngắn, nó dừng lại để đợi hai người phía sau.

Tart có tính tò mò cao, lúc nào cũng thích ngửi trước hàng cây ven đường. Thẩm Lật xuống đến nơi thì thấy Tart ngồi chồm hổm trước gốc cây to bằng nửa người, chăm chú nhìn thứ trên cành lá. Lúc đầu anh không để ý lắm, nhưng khi bước tới gần, sắc mặt trở nên tái mét.

Cành cây phía trên Tart có một con rắn nhỏ màu đỏ với những đốm đen. Con rắn nhỏ tuy chỉ to bằng ngón tay cái nhưng rõ ràng là rắn độc. Thẩm Lật không biết tại sao nó không ngủ đông, vào lúc này, con ngươi thẳng đứng lạnh lùng của nó đang nhìn thẳng vào Tart càng khiến Thẩm Lật run lên một cách sợ hãi.

Khi còn nhỏ anh bị rắn cắn lúc lên núi chơi, tuy rắn không độc nhưng vẫn bị bóng đè.

Thẩm Lật không biết làm sao, không dám kêu Tart tới, nhưng sợ chính mình sẽ khiến rắn tấn công Tart.

Cố Dịch nhìn thấy thân thể Thẩm Lật run lên. Hắn bước tới ôm vai Thẩm Lật, nhẹ nhàng dắt anh theo sau, tay phải dùng gậy hất mạnh một cái, con rắn độc bị văng ra xa nửa mét rơi xuống đất.

Con rắn có nọc độc không hề nhỏ, nó cứ bò ngoằn ngoèo trên mặt đất. Cố Dịch di chuyển thật nhanh, cầm dao rựa lên, chém chính xác vào đốt thứ bảy của con rắn.

Sau khi con rắn bị chặt làm đôi, cơ thể của nó vẫn còn uốn éo, đầu của nó vẫn còn phản ứng. Thẩm Lật sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, co rụt lại phía sau Cố Dịch, nắm chặt tay hắn.

Cố Dịch khẽ trấn an, vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh, dùng xẻng cầm tay đào một cái lỗ trên mặt đất, dùng gậy đẩy đầu con rắn vào trong lỗ và chôn nó dưới đất.

Tart còn đang ngơ ngác chưa biết chuyện gì thì thấy phần thân rắn còn lại lượn ngoằn ngoèo trên mặt đất, nó tò mò bước tới dùng hai bàn chân trước giẫm lên. Nó ngốc nghếch nghiêng đầu nhìn thân rắn, này, cái đầu của người bạn nhỏ sao lại không thấy đâu rồi?

Thẩm Lật bị con chó ngốc nghếch này dọa gần chết, anh giận dữ nói: “Tart!”

Tart “Gâu” hai tiếng, nó như muốn hỏi lại nó đã làm gì, nó đang chơi với người bạn nhỏ của mình cơ mà.

Cố Dịch nhìn thấy sự ngu ngốc của con chó đần này mà cười không ngớt.

Thẩm Lật lại quát lên: “Lại đây, Tart!”

Thẩm Lật trông rất tệ, Tart cũng không dám nán lại nữa, ngoan ngoãn chạy đến bên Thẩm Lật, dụi đầu vào chân anh.

Thẩm Lật tét cái mông của Tart hai lần để trừng phạt, “Lần sau nếu nhìn thấy thứ đó phải trốn ra xa!”

Tart không biết có hiểu không, bị tét mông cũng không thấy khó chịu, tiếp tục dụi đầu vào cái chân đang run rẩy của anh một cách vô liêm sỉ, sủa lên rất khoái chí.

Thẩm Lật thấy nó như vậy thì vừa tức vừa buồn cười, bất đắc dĩ muốn đánh nó một cái thật mạnh mà không nỡ. Anh mặc kệ nó, nói với Cố Dịch: “Cậu không sợ sao?”

Cố Dịch nâng cằm, nói: “Tôi, Cố Dịch mà sợ rắn?”

Thẩm Lật muốn trợn tròn mắt, nhưng sau khi nhìn thấy màn biểu diễn dũng cảm của Cố Dịch, anh hầu như không còn chút mặt mũi nào, nói: “Sao cậu tìm được vị trí bảy tấc của con rắn nhanh như vậy?”

Cố Dịch thấy Thẩm Lật sắc mặt vẫn tái nhợt, cũng không có tâm trạng nói đùa nên nói thật: “Năm trước tôi quay một bộ phim, cả đoàn phim sống trong rừng mưa nhiệt đới một tháng. Tôi đã nhìn thấy rắn, côn trùng, chuột, kiến. Tôi lại ở cùng các chuyên gia nên đã học được vài điều, vì vậy không sợ chúng.” Cố Dịch không nói thực ra hắn bị rắn độc cắn, tính mạng lúc đó như ngàn cân treo sợi tóc, suýt chút nữa…

Thẩm Lật thở dài, làng giải trí nhìn bên ngoài thì hào quang rực rỡ, nhưng có thể thấy rằng Cố Dịch thực sự đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực bên trong.

Mỗi người trong số họ đã trưởng thành rất nhiều ở nơi mà đối phương không thể nhìn thấy, nhưng những gì hiện ra trước mắt với người còn lại vẫn rất quen thuộc, sạch sẽ và chân thành như lần đầu hai người gặp gỡ.

Thẩm Lật còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng gầm gừ đầy tính cảnh giác và báo động của Tart.

Thẩm Lật và Cố Dịch nhìn nhau, nói: “Có người ở đây.”

Hết chương 15